Tại Ngẫu Hương viện,Mộ Dung Thái ưỡn cái bụng tròn tròn mà an ủi Trịnh
Mẫn đang lệ hoa đầy mặt,”Thôi mà,đừng khóc nữa,ngươi khóc làm lòng của
lão gia ta đây đau như cắt a !”.
“Lão gia bất công ! Người
xem,mặt của Tâm Liên như vậy thì còn ra bộ dáng gì nữa ! Lễ hội Thất
tịch sắp đến rồi,người làm sao mà giúp được Tâm Liên a ! Lần trước vấn
an Dương phi,Dương phi còn khen Tâm Liên nhà ta nhan sắc sắc sảo.Nếu
mang cái bộ mặt thế này đến hội Thất tịch,Tâm Liên sao dám gặp người ?
Lần này lão gia mà không phạt Thanh Liên,thiếp không chịu đâu !”
Trịnh Mẫn thấy nơi đầu tiên mà Mộ Dung Thái đến chính là nơi này,trong lòng rất ư là cao hứng.
Mặc dù Mộ Dung Thanh Liên có thiên phú võ thuật,nhưng nữ nhân cuối cùng cũng phải lập gia đình,nam nhân thường không thích nữ nhân cường
ngạnh.Từ xưa chỉ có anh hùng cứu mĩ nhân,ai đời lại có chuyện mĩ nhân
cứu anh hùng !.
Trịnh Mẫn rất tin tưởng vào nữ nhi của mình,Mộ
Dung Tuyết Liên còn có thể làm Hoàng Quý phi,dung mạo của Mộ Dung Tâm
Liên đâu hề thua kém.Huống chi đại phu nhân Lí Thu Thủy vẫn còn đang ở
Phật đường ăn chay lễ Phật,nếu có nắm được tình hình cũng khó lòng ngăn
cản được con đường phú quý của Mộ Dung Tâm Liên.
“Được rồi,đừng khóc nữa,vẫn là nên chữa cho mặt của Tâm Liên trước !”.Mộ Dung Thái lấy ra một cái hộp thuốc nho nhỏ,”Đây là ngọc mỡ do Liên công tử đặc chế,do Tuyết Liên đưa đến,nàng bôi cho Tâm Liên đi ! Đừng để mặt mày hốc
hác,làm phiền lòng ta ! ”
Vừa nghe thấy là ngọc mỡ của Quái y
Liên công tử ,Trịnh Mẫn vội vàng nhận lấy,mở hộp thuốc,mùi hương nhẹ
nhàng tỏa ra,”Quả nhiên là thuốc tốt !”
“Phải,Tuyết Liên có hai hộp,một hộp này cho Tâm Liên,thuốc này chữa mặt cho nó tốt lắm !”
Mộ Dung Thái ở lại chỗ của Trịnh Mẫn làm ầm ĩ một lát rồi vội vàng sang Lan Hương viện – chỗ ở của Lưu Yên Chi.
Nhìn thấy dáng người to mọng của Mộ Dung Thái biến mất,Trịnh Mẫn khẽ hừ một tiếng,cẩn thận cầm ngọc mỡ mà bôi lên mặt Tâm Liên.
“Nương,cha vẫn thích Tứ muội muội hơn !”.Mộ Dung Tâm Liên cúi đầu,hàng mi dài khéo che đi cảm xúc trong mắt.
“Tâm Liên,nhớ thật kĩ,dù phải chịu nhiều ủy khuất,nhất định phải
nhẫn.Con so với Thanh Liên thông minh hơn,nhanh nhẹn hơn,về sau xuất giá phải gả vào chỗ tốt !”.Không có con trai,Trịnh Mẫn chỉ có Mộ Dung Tâm
Liên làm chỗ dựa,vì vậy thấy con mình ủy khuất,trong lòng người mẹ cũng
thấy đau.
“Nương,con muốn làm Tĩnh Vương phi !Con muốn gả cho Long Trạch Cảnh Thiên !”
Nghe Trịnh Mẫn nhắc tới chuyện lập gia đình,Mộ Dung Tâm Liên đột nhiên ngẩng đầu,trong mắt lóe lên tia quang mang kì lạ.
“Cái thứ phế vật Mộ Dung Thất Thất kia cái gì cũng chẳng có,vậy mà dựa
vào đâu lại được làm Tĩnh Vương phi,con không cam lòng,con thực không
cam lòng!Cùng lắm thì nàng ta có thân phận cao quý,nhưng lại bất tài
!”Tay Mộ Dung Tâm Liên nắm chặt lại.
“Nương,hôm nay Thanh Liên
nói móc con chỉ đi làm thiếp cho kẻ khác.Nương,nương không biết là con
muốn giết ả kia đến nhường nào đâu ! Thật là đáng hận mà !”.
Nghe xong lời Mộ Dung Tâm Liên,Trịnh Mẫn khóc lệ tràn mi.
Không có con trai,nàng ở trong phủ này yếu thế hơn rất nhiều so với Lưu Yên Chi.Bình thường Lưu Yên Chi châm chọc khiêu khích,nói xỏ nói xiên
nàng có thể nhẫn nhịn được.Bây giờ ngay cả Mộ Dung Thanh Liên lớn mật
cũng dám làm nhục con gái yêu của mình,Trịnh Mẫn không thể không cắn
chặt răng nanh mà ghi hận !.
“Tâm nhi,mẫu thân sẽ không để cho
con phải chịu ủy khuất.Con không phải muốn gả cho Long Trạch Cảnh Thiên
làm Tĩnh Vương phi sao,ta đã có cách !”
Lời nói của mẫu thân làm tâm tình của Tâm Liên chuyển tốt,nàng lập tức cầm tay của mẫu thân mà hỏi dồn.
“Nương,nương có cách ?.Hôn ước của bọn họ là do Hoàng thượng ban,nương
có cách gì khiến Vương gia thú nữ nhi ? Nữ nhi tuyệt đối không an phận
làm thiếp để rồi bị cái thứ phế vật kia coi thường đâu.Nương,nếu nữ nhi
được làm Tĩnh Vương phi,nhất định là nằm mơ cũng nhớ tới người !”.
Nhìn thấy bộ dáng của Mộ Dung Tâm Liên,Trịnh Mẫn biết được trong lòng nàng ta chỉ có mỗi Long Trạch Cảnh Thiên.
Vương gia văn võ song toàn,dáng vẻ đường đường,có khả năng lên ngôi
Thái tử,tương lai có khả năng trở thành Hoàng đế.Nếu Vương gia đăng
cơ,vậy con mình không phải là Hoàng hậu – mẫu nghi thiên hạ rồi sao ?.
Nghĩ đến tương lai đẹp đẽ của Mộ Dung Tuyết Liên,Trịnh Mẫn khẽ cắn
môi,trong lòng sinh ra độc kế.Mộ Dung Thất Thất,ngươi cản trở con đường
phú quý của con gái ta,đừng trách ta thủ hạ vô tình !.
Trịnh
Mẫn khẽ nói vài câu vào tai Tâm Liên,nghe xong lời nói của mẫu thân,Tâm
Liên sửng sốt,”Mẫu thân,làm được ư? Hủy danh tiết của Thất Thất thì có
thể khiến Tĩnh Vương hủy hôn sao ?Làm sao mà tìm được nam nhân nào chịu
theo kế này ?”
“Kẻ cần tìm kia không phải là có sẵn sao ?”Trên gương mặt nhu hòa của Trịnh Mẫn thoáng hiện lên tia ngoan độc.
Lưu Yên Chi càn rỡ trong cái phủ này không phải là nhờ sinh được độc
nhất Mộ Dung công tử Mộ Dung Tuấn sao ? Ả ta vin mãi vào cái cớ này mà
cao cao tại thượng,đày ải mình khiến mình khổ sở đó thôi.
Nếu
đứa con trai bảo bối của Lưu Yên Chi xuất hiện ở trên giường của Mộ Dung Thất Thất,đôi huynh muội này xảy ra chuyện ám muội,chẳng riêng gì Mộ
Dung Thất Thất mà danh dự của Mộ Dung Tuấn cũng bị hủy hoại ! Nàng thật
muốn thấy vẻ mặt của Lưu Yên Chi khi thấy kế của mình thành công nha !.
“Nương,kế sách của người hay lắm,một mũi tên trúng hai con nhạn !Mỗi
lần Mộ Dung Tuấn nhìn nữ nhi đều nhìn bằng ánh mắt mê đắm,thật là kinh
tởm muốn chết !Nếu làm vậy mà diệt được một lúc hai kẻ đáng ghét,vậy thì không còn gì tốt hơn !”.Mộ Dung Tâm Liên hiểu được ý của mẫu thân,liên
thanh nói không ngừng.
Mộ Dung Thất Thất,ngươi xuống địa ngục
đi ! Có gan dám cuỗm nam nhân của ta sao ,ta sẽ cho ngươi nếm mùi lợi
hại của ta !Năm đó không giết chết ngươi,xem như ngươi mạng lớn .Còn bây giờ,ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết ! Đem cái thân phận cao quý
của ngươi mà xuống mồ đi !.
Mẹ con Tâm Liên nhìn nhau mà hiểu
ý,hai đôi mắt hoa đào kia lóe lên tia ngoan độc chẳng khác gì độc xà,hai khóe miệng nở nụ cười tàn khốc.
Cơ bản là võ thuật của Thanh Liên cao hơn so với Tâm Liên nên nàng ta
không bị gì nghiêm trọng,chỉ là vết thương ngoài da.Mộ Dung Thái liền
cho một thanh bảo kiếm tốt để trấn an nàng ta.
Về Lưu Yên
Chi,muốn nàng ta không nháo loạn thì tốt nhất là thuyết phục nàng ta ở
trên giường,Mộ Dung Thái vốn ưa cách giải quyết nhẹ nhàng này,cho nên
nói chưa đến hai lời bèn lôi Lưu Yên Chi vào đại chiến vài hiệp,khiến mĩ nhân dựa vào lòng mình mà hồng hộc thở,vậy là vấn đề của hắn đã được
giải quyết xong.
Sau vài ngày,tướng phủ thực yên lặng.Mộ Dung
Thất Thất “ thành thành thật thật” đứng ở trong Thúy Trúc viên mà “ Tĩnh tâm”,Mộ Dung Tâm Liên cùng Thanh Liên cũng không xuất môn mà nháo loạn.
Mười ngày sau,Phỉ Thúy đến Thúy Trúc viên,bảo là mời Thất Thất ra đình ngắm trăng khuya.
“Ngắm trăng? Sao mà đi đây ? Ta vẫn đang phải “Tĩnh tâm” mà ?” Chẳng
cần điều tra gì cũng biết đám nữ nhân kia thật ” có hảo ý”,lại thêm gần
đây nàng bề bộn nhiều việc,chẳng còn hơi đâu mà đáp lễ lại “tâm ý” của
đám nữ nhân kia nên thẳng thắn từ chối lời mời của Phỉ Thúy.
9.
“Tam tiểu thư, nhị tiểu thư đã đích thân đưa bái thiếp cho ngươi, tại
sao ngươi lại viện cớ này cớ nọ mà không đi? Nếu không phải Nhị tiểu thư vẫn còn nhớ đến Tam muội của mình, ngươi cho rằng ta chịu sai vặt mà
chạy đến đây vào lúc trời nóng như thế kia ư?”
Phỉ Thúy có một
đôi mắt trời sinh sắc nhọn, bị Mộ Dung Thất Thất cự tuyệt thẳng thừng
khiến nàng ta một phen mất mặt, lúc này hai má nàng ta đỏ ửng, hai tay
chống nạnh, từ “miệng hoa “ tuôn ra một tràng những lời nói khó nghe
“Sao không tự biết mình là ai, lại còn giả đò tự xem mình như trung
tâm, nói trắng ra ngươi là cái thứ phế vật,vậy mà dám được voi đòi tiên
!”
Ban đầu Phỉ Thúy là nha hoàn của Mộ Dung Thất Thất, vì thấy
Tam tiểu thư thật là vô năng nên quay sang làm cho Mộ Dung Tâm Liên, sau trở thành tâm phúc của nàng ta. Nếu không phải giúp cho kế hoạch của
Nhị tiểu thư thành công, Phỉ Thúy không muốn dây dưa nhiều lời cùng cái
thứ “Phế vật” này.
Mộ Dung Thất Thất híp mắt, nhìn cái miệng
của Phí Thúy hết đóng vào lại mở ra, toàn là lời nói độc địa, ban đầu
còn muốn tha cho kẻ phản phúc này con đường sống, hiện tại càng buông
càng khó trị, ả ta cứ hở ra là “Phế vật, phế vật”, nghe nhàm phát sợ .
“Ngươi nói xong chưa?” Thanh âm của Mộ Dung Thất Thất trở nên trong trẻo lạ thường mà lạnh lùng, Tô Mi và Tố Nguyệt theo hầu đã lâu nên biết đây là điềm báo sự tức giận của tiểu thư.
“A, tại sao ta lại phải
dừng? Trong kinh thành ai mà chẳng biết tiếng Tam tiểu thư văn không có
mà võ cũng không, vậy ngươi còn sợ cái gì nữa. Ngươi đần độn như vậy,
chẳng trách những người theo ngươi cũng hóa ngây hóa ngốc hết cả!”
Phỉ Thúy cứ thao thao mà nói nên chẳng để ý đến không khí chung quanh
đang chuyển lạnh, Tố Nguyệt cùng Tô Mi đang mắng thầm trong lòng cái ả
chết tiệt kia. Con giun xéo lắm cũng quằn, không thể cứ nín nhịn mà cho
qua mãi được, Mộ Dung Thất Thất lạnh lùng buông ra một câu “Vả miệng!”
Chẳng đợi Phỉ Thúy nghe rõ, Tô Mi đã nghiêng mình đến trước mặt nàng
ta, không cần nhiều lời đã “Bốp bốp” – tát vào mặt nàng ta hai cái .
Mấy ngày nay cứ phải nhịn nhục khiến Tô Mi ức đến phát nghẹn rồi, nhìn
thấy Phỉ Thúy “khi dễ” tiểu thư như vậy khiến tay của Tô Mi thật là ngứa ngáy. Cho nên khi tiểu thư vừa hạ lệnh, ngay lập tức Tô Mi vọt qua chỗ
của Phỉ Thúy, nhanh đến độ ả ta không kịp tránh.
Tô Mi là kẻ
tập võ, sức tay rất lớn nên vừa mới tát có hai cái đã khiến cho đầu óc
Phỉ Thúy choáng váng, hai mắt hoa hoa, hai hàng máu mũi chảy ra.
Phỉ Thúy cố gắng đứng vững, nghe thấy tiếng cười khanh khách của Tô Mi, lại lấy tay lau mũi, thấy tay mình đầy máu nóng bèn hét tướng lên,
“Ngươi! Ngươi dám đánh ta!”.
“Đánh ngươi thì đã sao? Đánh ngươi chính là đánh kẻ vô liêm sỉ đấy!” Tô Mi nâng mắt, chậm rãi xoa cổ
tay,“Ngươi có mắt như mù, dám khi dễ tiểu thư của chúng ta, cho ngươi
hai cái tát vẫn còn nhẹ lắm!”.
“A a a a! Ta liều mạng với ngươi!”
Bình thường Phỉ Thúy đâu phải chịu khổ sở như vậy, gặp phải nha hoàn
của Mộ Dung Thất Thất cư xử theo lối “Cả vú lấp miệng em”, lửa giận nổi
ngùn ngụt sau ót, nàng ta bèn cắm đầu mà lao thẳng đến chỗ Tô Mi.
Chẳng cần chờ đến lúc Phỉ Thúy tới được chỗ mình, Tố Nguyệt đang đứng ở một bên bèn nhấc chân đá một cái ngay ngực nàng ta, một cước kia khiến
Phỉ Thúy trực tiếp bay thẳng ra ngoài.
“Phanh –” Không rõ là Tố Nguyệt cố ý hay không, kẻ ăn đau vẫn là Phỉ Thúy, ngay lúc nàng ta rơi
xuống, cái ót vừa vặn đụng trúng phải hòn non bộ ( núi đá mini ở hồ cá
đó mà ), lập tức thấy một trận choáng váng đầu óc, sờ sờ thì thấy một
tay dính đầy máu, Phỉ Thúy ôm cổ họng mà kêu khóc.
“Nguy quá, giết người a! Người đâu, mau tới đây! Tam tiểu thư muốn giết người a!”
Phỉ Thúy lớn giọng kêu gào, lập tức thu hút được một đám người chạy
đến, sau thì Mộ Dung Tâm Liên cũng nghe được tin tức nên cũng vội vàng
chạy lại đây.
“Phỉ Thúy, ngươi bị sao vậy?” Nhìn thấy má nàng
ta sưng đỏ, mặt thì đầy máu, Mộ Dung Tâm Liên thiếu điều nhìn không ra.
Nếu không nhớ bộ quần áo trên người Phỉ Thúy trông như thế nào, Mộ Dung
Tâm Liên chắc chắn không thể nhận ra cái kẻ có mặt sưng như cái đầu heo
kia là tâm phúc của mình.
Phỉ Thúy là kẻ chuyên đổi trắng thay
đen, hôm nay phải chịu khổ ở chỗ Mộ Dung Thất Thất, thật là nhịn không
được mà. Vừa vặn có chủ tử ở đây, chi bằng đem sự tình nháo đại đi, dù
sao thanh danh của Mộ Dung Thất Thất cũng đủ thối, lại thêm việc này
cũng không có gì thay đổi.
” Ô ô ô … Nhị tiểu thư,xin người hãy làm chủ cho nô tỳ ! Nô tỳ tự tay mang thiếp của Nhị tiểu thư đến mời
Tam tiểu thư nhưng còn chưa kịp nói quá hai câu đã bị Tam tiểu thư sai
người ra đánh nô tỳ a ! Nô tỳ có ý tốt nên mới đến đây mà lại còn bị
đánh đến như vậy,thậm chí Tam tiểu thư còn dọa giết nô tỳ,Nhị tiểu thư
nhất định phải cứu nô tỳ a !”
Nghe lời Phỉ Thúy nói xong, Mộ
Dung Tâm Liên cảm thấy thật đáng ngờ, không phải lúc nào Mộ Dung Thất
thất cũng vô năng yếu đuối sao, sao lại có gan làm chuyện này? Nhưng xem ra Phỉ Thúy có vẻ không nói dối, mà vết thương kia cũng không phải là
ngụy tạo, ắt hẳn là Thất Thất đã động thủ rồi.
“Tam muội muội,
Phỉ Thúy nói thật ư? Là muội đánh nàng ta sao? Là ta sai nàng đến mời
muội đi thưởng nguyệt, cho dù muội không muốn đi thì cũng đừng trút giận lên đầu nha hoàn chứ! Rốt cuộc là Phỉ Thúy làm sai điều gì khiến muội
phải ra tay độc ác như vậy?”
Danh tiếng của Mộ Dung Tâm Liên
trong tướng phủ từ xưa đến nay vẫn luôn tốt đẹp, dung mạo lại mỹ miều,
so với Mộ Dung Thanh Liên lại hòa nhã, không ra vẻ tiểu thư hách dịch,
nên được lòng rất nhiều người.
Nghe xong mấy lời của Mộ Dung
Tâm Liên về việc Mộ Dung Thất Thất không phân biệt tốt xấu mà đánh Phỉ
Thúy, ai nấy đều nhao nhao lên cho rằng Tam tiểu thư là kẻ không tốt.
Không hổ là kẻ biết diễn trò a! Trong lòng Mộ Dung Thất Thất không
ngừng tán thưởng, xem ra Mộ Dung Tâm Liên rất được nhân tâm, mọi người
trong tướng phủ này không ngại nói giúp nàng ta mấy câu.
“Nhị
tỷ tỷ, sự tình không phải như thế …” Một Mộ Dung Thất Thất nhát gan cuối cùng cũng đã mở miệng “Phỉ Thúy nói muội là thứ phế vật, căn bản là
không xứng đáng cùng nhị tỷ tỷ đi ngắm trăng, nàng ta còn bảo muội là
vịt con xấu xí, nhị tỷ tỷ là thiên nga, bảo muội đi xách giày cho tỉ vẫn không xứng.”
Lời của Mộ Dung Thất Thất vừa thốt ra khiến Mộ
Dung Tâm Liên ngây người. Phỉ Thúy là kiểu người như thế nào, nàng rõ
hơn ai hết, nếu là từ cửa miệng Phỉ Thúy nói ra, thì có lẽ là thật, suy
cho cùng, đây cũng là lời nàng và Phỉ Thúy thường nói xấu sau lưng.
“Nàng còn bức ta, muốn ta đem vị trí Tĩnh Vương phi nhường lại cho tỷ.
Nàng ta nói chỉ có mỹ nhân như tỷ đây mới có thể sánh đôi cùng Tĩnh
vương, hai người mới là thiên sinh nhất đối, đích thiết nhất song ( đại
khái là hai người vốn sinh ra là dành cho nhau,xứng đôi vừa lứa ).Mà ta
là kẻ văn ngu võ dốt, là thứ phế vật, nên sớm biết phận mà cút đi cho
khuất mắt, đừng ở lại mà cản trở chuyện tình duyên của tỉ.”
Mộ
Dung Thất Thất thấp giọng mà nức nở, khóc đến độ vai thấp vai cao, hợp
với đôi mắt ngấn lệ, trông thật điềm đạm đáng yêu. Đám người kia đang có ý chê bai Mộ Dung Thất Thất thấy vậy bèn nhìn Mộ Dung Tâm Liên và Phỉ
Thúy bằng ánh mắt khác.
“Muội nghĩ Nhị tỷ vốn là người hiền
lành, làm sao lại có thể dạy dỗ ra thứ nô tài như thế, ả nô tài này có
thể làm hỏng danh dự của tỷ, cho nên … cho nên muội mới mắng ả ta có hai câu. Chẳng ngờ, ả ta lại tự tát vào mặt mình, tự lấy đầu chàng tảng đá, về sau thì như mọi người đã thấy … “
“Ngươi nói bậy! Rõ ràng
là cái thứ “Phế vật” kia đánh ta! Các ngươi không nên tin vào mấy lời
nhảm nhí đó!” Thấy năng lực đổi trắng thay đen của Mộ Dung Thất Thất xem ra còn lợi hại hơn mình gấp mấy lần, Phỉ Thúy vội vàng bưng mặt nhảy
ra, “Nếu tự ta tát chính mình thì làm sao dấu vết lại như thế này! Mọi
người đừng nghe thứ phế vật kia nói bừa!”