Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 142: Chương 142: Sóng gió tuyển tú (2)




“Không phải, các ngươi….”

“Thừa tướng, đa tạ ngài!”

“Vẫn là thừa tướng lợi hạ, Thừa tướng vừa ra tay, bệ hạ liền quyết định tuyển tú!”

“Đúng vậy, đúng vậy a! Thừa tướng đúng là đại đại công thần a!”

Đủ mọi lời tâng bốc bao lấy Cổ Đức, khiến cho ông không thể phân biệt thật giả. Đợi đến khi Cổ Đức hiểu ra, những người kia đều rời đi rồi, xa xa truyền đến tiếng cười vui của đám đại thần.

“Một đám hồ ly!” Cổ Đức thở ra một hơi, lần này ông bị đám người này hại thảm rồi! Không đợi ông nói hết lời, đã xuyên tạc lời của ông, không bao lâu sau chắc chắn toàn bộ người trong kinh thành đều sẽ biết Minh Nguyệt Thịnh muốn tuyển tú, đến lúc đó ông phải giải thích như thế nào với Hoàng thượng? Việc này có tính là một hiểu lầm mang ý tốt hay không?

Có điều, không đầy một lát, vẻ bất đắc dĩ trên mặt Cổ Đức biến thành cực kỳ vui vẻ. Nói không chừng chuyện này sẽ tạo nên một cơ hội xoay chuyển, không chừng Minh Nguyệt Thịnh dưới áp lực của bách tính sẽ không thể không tuyển tú! Chỉ là trước đó, ông phải “cúi đầu nhận tội”, cũng để cho Minh Nguyệt Thịnh có thể kịp chuẩn bị tâm lý.

Khi Minh Nguyệt Thịnh quay lại từ ngự hoa viên, phát hiện Cổ Đức vẫn còn ở trong ngự thư phòng, lão già ngoan cố này, thật đúng khiến Minh Nguyệt Thịnh đau đầu.

“Thừa tướng, chẳng lẽ ngài muốn ở lại nội cung dùng cơm cùng trẫm?” Minh Nguyệt Thịnh nửa đùa nửa thật ngồi xuống, một tay chống cằn, đưa mắt nhìn chằm chằm vào mặt Cổ Đức. Lúc trước mỗi lần hắn chuồn đi, khi trở về đều thấy Cổ Đức đã đi về, lần này ông vẫn còn, rất kiên trì đó nha!

Minh Nguyệt Thịnh vừa dứt lời, Cổ Đức liền “ầm” một tiếng, quỳ gối xuống trước mặt Minh Nguyệt Thịnh, trên khuôn mặt kia nhăn lại như bánh quai chèo: “Xin Hoàng thượng định tội! Mong Hoàng thượng tha mạng!”

Nói xong, Cổ Đức dập đầu xuống đất, nhằm rạp xuống mặt đất không nhúc nhích, khiến cho Minh Nguyệt Thịnh có chút không hiểu gì.

“Phát sinh chuyện gì rồi hả? Xin Thừa tướng hãy đứng lên nói chuyện!”

Minh Nguyệt Thịnh ra hiệu Phúc Nhĩ đến nâng Cổ Đức dậy, không nghĩ tới Cổ Đức cứ như bị đóng đinh trên mặt đất, như thế nào cũng không chịu đứng lên: “Hoàng thượng, lão thần thật xin lỗi ngài, tội của lão thần đáng chết vạn lần! Lão thần chết cũng không có gì đáng tiếc, chỉ lo không ai phụ giúp cho bệ hạ…”

Một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, những điều này đều là thủ đoạn chỉ dùng cho nữ nhân, lúc này lại được Cổ Đức tận dụng, khiến cho Minh Nguyệt Thịnh dở khóc dở cười. Chẳng lẽ bị mình cự tuyệt mấy lần, Cổ Đức đành sửa lại chiến thuật hay sao? Nhìn bộ dáng nước mắt chảy dài của ông, thật cứ như Minh Nguyệt Thịnh là loại hôn quân nào đó!

“Cổ Đức thúc thúc, có chuyện gì người cứ nói trước.” Thấy Minh Nguyệt Thịnh rốt cuộc gọi ông bằng “Cổ Đức thúc thúc”, trong lòng Cổ Đức nhẹ nhàng thở ra, xem ra chuyện này sẽ không quá khó khăn, hi vọng Minh Nguyệt Thịnh có thể hiểu được ông dụng tâm lương khổ*. (*dùng hết tâm tư, dụng ý sâu sa, lo nghĩ cho đối phương, nhưng không biểu lộ rõ ràng)

Đợi đến khi Cổ Đức đứng lên, Minh Nguyệt Thịnh mới phát hiện trong mắt ông vậy mà thực sự đỏ lên, kiên trì trong lòng, có chút rung động.

“Cổ Đức thúc thúc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại khiến cho ngài dùng đại lễ như vậy?”

Từ khi Minh Nguyệt Thịnh đăng cơ, phong Cổ Đức là tể tướng, Minh Nguyệt Thịnh ban cho Cổ Đức quyền lợi hạng nhất đó là nhìn thấy hắn không cần quỳ lạy. Hiện tại Cổ Đức làm vậy, biểu thị rõ có chuyện phát sinh, có thể là chuyện lớn, chuyện này, Minh Nguyệt Thịnh muốn nghe chính miệng Cổ Đức nói.

Quả nhiên, sau khi Cổ Đức nói một năm một mười mọi chuyện xảy ra ở cửa cung cho Minh Nguyệt Thịnh biết, cảm giác đầu tiên mà Minh Nguyệt Thịnh cảm nhận chính là, mình bị một đám lão hồ ly lừa rồi.

“Hoàng thượng, ngài xem….. Hiện tại đoán chừng dân chúng trong kinh thành đều đang chúc mừng chuyện “tuyển tú” của ngài rồi…”

“Bệ hạ, này, có lời này không biết có nên nói hay không…” Cổ Đức do dự trong chốc lát, bày ra vẻ mặt “ta cảm thấy thật khó”.

“Nói!” Nếu như người đứng trước mặt không phải Cổ Đức, nếu như Cổ Đức cùng nhà lão không có quan hệ mấy đời với nhà hắn, Minh Nguyệt Thịnh xác định mình nhất định không thể nào nhẫn nại chờ như vậy, nhất định sẽ sai người kéo Cổ Đức xuống dưới, đánh 80 đại bản!

“Bởi vì ngài chậm chạp không chịu tuyển phi, hậu cung không có chủ, cho nên bên ngoài phố phường có một ít lời đồn, nói ngài…. Nói ngài yêu thích nam sắc….”

Cổ Đức do dự cả buổi, đến khi nói hết, Phúc Nhĩ trực tiếp sặc nước miếng: “Khục khục khục…”

“Phúc công công, ngươi đừng kích động, ta chỉ nói sự thật! Người bên ngoài thực sự đã nói thế đấy!” Nói đến chỗ này, Cổ Đức thay đổi vẻ mặt thành khuyên bảo: “Bệ hạ, hôm nay ngài là quân vương của Nam Phượng quốc, nhất cử nhất động của ngài đều được dân chúng dõi theo. Nếu hậu cung không chủ, hoàng thất không người kế tục, hậu quả cuối cùng chính là quốc gia rung chuyển, dân chúng bất an a!”

Lời này của Cổ Đức rất có lý, Minh Nguyệt Thịnh sao lại không biết. Chuyện đã đến mức này, việc tuyển tú thật không thể tránh khỏi, xem ra, chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu.

“Bệ hạ, bệ hạ?” Thấy Minh Nguyệt Thịnh chỉ cau mày không lên tiếng, trong lòng Cổ Đức thoáng “bộp” một tiếng, hẳn là Minh Nguyệt Thịnh giận? Cổ Đức cũng biết, vừa rồi nếu là người khác nói những lời kia, không chừng Minh Nguyệt Thịnh đã cho người lôi xuống dưới! Lần này là hắn cậy già lên mặt, hi vọng Minh Nguyệt Thịnh có thể hiểu được quan hệ giữa hậu cung với triều đình, có thể chuyên tâm làm một quân vương.

“Ý của Thừa tướng, trẫm minh bạch. Đã vậy, việc tuyển tú đành giao cho Thừa tướng phụ trách! Sơ tuyển, nhị tuyển, cứ dựa theo quy cũ! Điện tuyển cuối cùng, trẫm tự mình đến!”

“Vâng! Thần tuân chỉ!” Đã có những lời này của Minh Nguyệt Thịnh, Cổ Đức rốt cuộc an tâm. Đang chuẩn bị qua người đi, Cổ Đức đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Bệ hạ, nếu như ngài không thích ồn ào, vậy chọn một là đủ rồi! Không cần nhiều, quý tại hiền đức. Dân chúng đơn giản chỉ muốn một hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, Nam Phượng quốc cũng đơn giản chỉ cần một vị hoàng tử đơn giản, thần cũng có một hi vọng đơn giản là bệ hạ có thể hạnh phúc…”

Lời Cổ Đức nói đã đủ rõ ràng, trong chuyện tuyển phi, ông không hề giống như đám đại thần kia, hi vọng nữ nhân trong hậu cung càng nhiều càng tốt. Việc Minh Nguyệt Thịnh không gần nữ sắc, trong mắt Cổ Đức là một ưu điểm. Tham luyến sắc đẹp, cuối cùng mất nước, đã có rất nhiều ví dụ. Nếu như Minh Nguyệt Thịnh có thể gặp được người mình yêu, hơn nữa được sống cùng nàng, đối với vị hoàng đế từ nhỏ đã mất đi mẫu thân, không có tình thương của cha, tuổi nhỏ đã làm vật thế chấp, ấy là một chuyện hạnh phúc.

Mặc dù biết đế vương không thể nào một đời một kiếp một đôi người, nhưng với tư cách là trưởng bối của Minh Nguyệt Thịnh, Cổ Đức hi vọng vị đế vương cô độc này có thể nhận được hạnh phúc.

Bỏ lại lời này, Cổ Đức cung kính hành lễ, sau đó chậm rãi lui ra ngoài.

Nhìn theo thân ảnh không cao lắm của Cổ Đức dần dần biến mất khỏi cửa, bên tai Minh Nguyệt Thịnh vọng lại câu nói kia của Cổ Đức. Hóa ra, vẫn còn người thật sự quan tâm hắn! Cho dù chuyện mà Cổ Đức làm đã vi phạm ý muốn của hắn, nhưng cũng chỉ xuất phát từ ý tốt! Trên thế giới này có người thật tình đối tốt với ngươi, nên quý trọng, nếu không sau khi mất đi, ắt sẽ hối hận không kịp, đây là điều mà mẫu thân hắn- Miêu Sở Vân, đã từng nói.

“Phúc Nhĩ, trong nội cung hẳn sẽ náo nhiệt lên rồi.” Tựa trên ghế rồng, Minh Nguyệt Thịnh không hình dung được cảm xúc lúc này trong lòng hắn. Trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt của Mộ Dung Thất Thất, một nụ cười, một cái nhăn mày, đều khiến hắn nhớ thương.

“Bệ hạ, nếu ngài không thích, cứ cho họ vài danh vị, để đó, đừng động tới là được rồi!”

Phúc Nhĩ đau lòng thay Minh Nguyệt Thịnh, có lẽ lão biết rõ, nếu như Minh Nguyệt Thịnh không tuyển phi, sẽ khiến quốc gia này rung chuyển. Hoàng triều muốn tiếp tục, cần có huyết mạch kế thừa. Nếu Minh Nguyệt Thịnh tiếp tục cố chấp, chỉ sợ không những trong triều, dân gian cũng sẽ chỉ trích. Cái ngôi hoàng đế này, có những điều “ủy khuất”, thân bất do kỷ*. (*tạm hiểu là: có nhiều khi mình không khống chế được những việc mà mình đang làm, có những chuyện mình không muốn làm mà vẫn phải làm để tồn tại với hoàn cảnh sống hiện tại của mình.)

“Ha ha…” Minh Nguyệt Thịnh cười khẽ: “Phúc Nhĩ, như vậy không phải là làm chậm trễ nhi nữ nhà người ta sao?”

“Bệ hạ, có thể hầu hạ ngài, là phúc khí của họ.” Phúc Nhĩ đi đến trước, châm trà cho Minh Nguyệt Thịnh: “Bệ hạ, kỳ thật ngài cũng nên nghĩ cho mình. Giấc mộng kia không thể nào trở thành sự thật, ngài, đã có giang sơn xã tắc, cũng nên tự lo cho mình rồi.”

“Giấc mộng” mà Phúc Nhĩ nói đến, chính là Mộ Dung Thất Thất. Minh Nguyệt Thịnh sao lại không biết Phúc Nhĩ đang khích lệ mình buông tay, đừng cố chấp, nhưng mà, buông, thật sự dễ dàng như vậy sao?

Chuyện Minh Nguyệt Thịnh tuyển tú không bao lâu đã truyền ra, những người dân còn đang lo lắng hậu cung trống rỗng, nghe thấy mà buông lỏng tâm tình. Toàn bộ kinh thành bởi vì chuyện tuyển phi của Minh Nguyệt Thịnh mà trở nên náo nhiệt.

Những nhà có nữ nhi đợi tuyển tú nữ đều tìm mọi biện pháp giúp các nàng ăn diện, hy vọng nữ nhi nhà mình có thể biến thành phượng hoàng đầu cành. Minh Nguyệt Thịnh tuy là tân hoàng, thế nhưng khi hắn mới đăng cơ liền dứt quyết cải cách toàn bộ, trong thời gian ngắn đã chinh phục Tây Kỳ quốc, trong dân gian, Minh Nguyệt Thịnh đã trở thành hóa thân của anh hùng.

Anh hùng, tự nhiên phải sánh đôi với mỹ nhân. Những tú nữ kia đã sớm nghe đến “công tích vĩ đại” của Minh Nguyệt Thịnh, cũng nghe được vị tân vương trẻ tuổi phong lưu anh tuấn đến cỡ nào, tất nhiên trong lòng đều muốn gả cho hắn, trở thành nữ nhân của hắn.

Trong lúc nhất thời, châu báu, trang sức, quần áo, lụa là, son phấn trong thành đều tăng giá gấp bội. Lần này người được lợi nhất, vẫn là Thông Bảo Trai cùng Tuyệt Sắc Phường của Mộ Dung Thất Thất.

Bời vì lần đầu tiên Minh Nguyệt Thịnh tuyển tú, phần lớn tú nữ đều đến từ nhà quan. Tiểu thư nhà quan tất nhiên có tiền, lại càng không cần phải nói đến việc vì đợt tuyển tú này, đám đại thần kia ắt sẽ trút hết bạc lên người nữ nhi, cho nên Thông Bảo Trai cùng Tuyệt Sắc Phường trở thành sự lựa chọn hàng đầu.

“Minh Nguyệt Thịnh muốn tuyển phi?”

Sau khi Mộ Dung Thất Thất nhận được tin tức này, có chút giật mình, không chỉ nàng kinh ngạc mà ngay cả Cổ Quân Uyển cũng rất kinh ngạc. Tính tình của Minh Nguyệt Thịnh là cái dạng gì, Cổ Quân Uyển ít nhiều cũng hiểu được đôi chút. Đó là loại tính cách quật cường mà chín con trâu cũng không kéo nổi, trước kia Cổ Đứa buộc hắn tuyển phi, hắn dứt khoát buông tha triều chính, “trốn” ở Bắc Chu quốc. Lần này, vì dao lại dễ dàng đáp ứng tuyển tú như vậy? Thật sự quá mức quỷ dị mà!

Khi Cổ Quân Uyển suy nghĩ vì sao Minh Nguyệt Thịnh phát sinh biến hóa lớn như thế, đã vụng trộm dò xét Mộ Dung Thất Thất, muốn từ trên mặt Mộ Dung Thất Thất đoán được vài điều.

Không nghĩ tới, kết quả cuối cùng khiến cho Cổ Quân Uyển rất thất vọng. Mộ Dung Thất Thất đối với chuyện Minh Nguyệt Thịnh tuyển phi không hề biểu lộ ra vẻ ghen tuông hay gì khác, xem ra, trong lòng Mộ Dung Thất Thất thật sự chỉ xem Minh Nguyệt Thịnh là bằng hữu, ngược lại chỉ có mình Minh Nguyệt Thịnh khổ tâm rồi.

Sau khi Mộ Dung Thất Thất biết rằng Minh Nguyệt Thịnh muốn tuyển phi, nàng cảm thấy vui mừng thay hắn. Vui nhiều, nhưng nàng cũng có chút ít lo lắng. Minh Nguyệt Thịnh ở vị trí kia, liệu có thể gặp được nữ tử hắn yêu mến hay không, đây là vấn đề lớn. Cao xử bất thắng hàn*, không biết Minh Nguyệt Thịnh phải chăng đã cảm nhận được rồi. (*Chỗ cao khó tránh khỏi rét lạnh.)

Có điều, những thứ kia, Mộ Dung Thất Thất không thể can thiệp được, chỉ có thể hi vọng trong lòng rằng Minh Nguyệt Thịnh có thể hạnh phúc! Những ngày sau đó, Mộ Dung Thất Thất đều chú tâm trong việc thiết kế đồ trang sức, định để tặng cho Minh Nguyệt Thịnh, làm lễ vật cho tân hôn của hắn.

Lần đầu tiên Cổ Quân Uyển nhìn thấy những bản thiết kế lễ vật do Mộ Dung Thất Thất vẽ, sau khi nhìn thấy được những trang sức tinh xảo, xinh đẹp trên ấy, Cổ Quân Uyển không nhịn được không ngừng tán thưởng: “Thất Thất, trang sức ngươi vẽ thật xinh đẹp! Có thể sánh ngang với trang sức của Thông Bảo Trai đấy!”

Nghe thấy lời của Cổ Quân Uyển, Tô Mi đứng cạnh cười phì: “Uyển cô nương không biết sao? Thông Bảo Trai là của tiểu thư nhà ta đấy!”

“Cái gì!” Lần này đến phiên Cổ Quân Uyển giật mình, nàng mở to mắt, cái miệng nhỏ nhắn thành hình chữ O, trong mắt long lanh toàn ý sùng bái: “Hóa ra, hóa ra ngươi là đại danh đỉnh đỉnh Quang Hoa công tử? Trời ạ! Quang Hoa công tử là nữ nhân? Ta thật không nghĩ ra! Trước kia Minh Nguyệt Thịnh từng nói qua, ta còn tưởng rằng hắn lừa ta chứ! Không ngờ lại là sự thật!”

Cá tính Cổ Quân Uyển tuy hiếu động, thế nhưng vô luận là nữ tử mạnh mẽ cỡ nào, cũng đều có chút ít tâm tư nữ nhân, Cổ Quân Uyển tất nhiên cũng không ngoại lệ. Trên thế giới này, chỉ sợ không có nữ nhân nào có thể chống cự được sức hấp dẫn của Tuyệt Sắc Phường cùng Thông Bảo Trai.

Lúc này, ánh mắt Cổ Quân Uyển nhìn Mộ Dung Thất Thất hoàn toàn khác trước. Ngoại trừ vẻ kinh hỉ, sùng bái ra, còn có một loại hận vì sao gặp nhau quá muộn!

“Thất Thất, ngươi đúng là người hoàn mỹ! Ta hiện tại rốt cuộc biết được vì sao mọi người đều yêu ngươi rồi!” Cổ Quân Uyển cảm thán từ tận đáy lòng, không nghĩ tới lời này, lại bị Phượng Thương đang vén rèm vào nghe được: “Ai yêu Khanh Khanh nhà ta?”

Nhận thấy ý ghen trong lời của Phượng Thương, Cổ Quân Uyển thè lưỡi, tranh thủ lén trốn khỏi hiện trường, Tô Mi cũng cười cười ra ngoài, để lại Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất.

“Khanh Khanh, các nàng vừa mới nói gì? Ai yêu nàng?”

“Không có đâu… Ý Tiểu Uyển là, ta là người mà người gặp người thích, hoa gặp hoa nhở, xe gặp xe chở!” Đối mặt với ý ghen mười phần của Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất bất đắc dĩ lắc đầu. Bình thường Phượng Thương lý trí bao nhiêu, mỗi khi gặp chuyện liên quan đến Mộ Dung Thất Thất, đều xúc động đến mù quáng. Lúc này, hắn kéo Mộ Dung Thất Thất vào trong ngực, nhìn thấy những bản thiết kế kia, Phượng Thương tán thưởng không ngớt.

“Bộ trang sức này thật xinh đẹp! Khanh Khanh đã đặt tên chưa?”

“Khổng Tước Đông Nam Phi*…” Vốn Mộ Dung Thất Thất chưa nghĩ ra cái tên nào, chẳng biết tại sao, khi nhìn bộ trang sức này, Mộ Dung Thất Thất thốt lên, lại thốt lên cái tên này. (*chim công bay về phương đông nam)

“Khổng Tước Đông Nam Phi? Cũng không tệ lắm.”

Lúc Phượng Thương nói chuyện, cặp môi đỏ mọng tiến tới bên tai Mộ Dung Thất Thất, nhẹ nhàng hà hơi: “Khanh Khanh, Minh Nguyệt Thịnh sắp nạp phi rồi.”

“Ừm.” Mộ Dung Thất Thất nhẹ giọng hừ hừ, bên tai truyền đến khí nóng, nhẹ nhàng quét lấy má nàng, ngứa, tê tê.

“Đợi Minh Nguyệt Thịnh thành thân, ta an tâm.”

Mộ Dung Thất Thất không nghĩ tới Phượng Thương rốt cuộc lại nói một câu như vậy, hóa ra chàng còn nhớ những lời kia của Minh Nguyệt Thịnh a! Người nam nhân này a! Đúng là lòng dạ hẹp hòi: “Không phải mọi chuyện đã qua rồi sao…”

“Không có. Nam nhân kia không dễ dàng buông tay đâu, cho nên, trong lòng ta chịu áp lực rất lớn nha!”

Trong lòng Phượng Thương nghĩ gì, cũng không nói hết cho Mộ Dung Thất Thất, trong mắt hắn, vô luận là tranh ngoài sáng hay đấu trong tối, hắn đều có thể gặp chiêu phá chiêu, đập chết đám ruồi bọ có lòng bất chính với Mộ Dung Thất Thất. Thế nhưng Minh Nguyệt Thịnh kia, chỉ xa xa nhìn ngắm, nàng hạnh phúc, hắn ta hạnh phúc, trái lại lại là kiểu khó “đối phó” nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.