Quỷ Vương Thứ Phi: Toàn Hệ Triệu Hồi Sư

Chương 135: Chương 135: Bị Phượng vương dẫn dắt, diễn kịch.




Điện Phượng Loan là nơi tiên hoàng hậu ở trước kia. Sau này, tiên hoàng hậu băng hà, điện Phượng Loan liền ban cho tiểu công chúa do tiên hoàn hậu sinh ra. Nhưng tiểu công chúa bất hạnh chết yểu lúc nhỏ, điện Phượng Loan này liền cho Phượng vương ở.

Mấy người Liễu lão phu nhân, Liễu Hồ Nguyệt theo cung nữ Thược Dược thân cận Phượng Dật Hiên đi vào điện Phượng Loan.

Phượng Hạo Quân ngồi trên long tọa, tựa như một phụ thân yêu thương chải tóc cho Phượng Dật Hiên... Phượng Dật Hiên đang gối đầu lên đùi Phượng Hạo Quân.

Trong đại sảnh, Lam gia chủ và Bạch gia chủ ngồi bên trái, có vẻ đã đợi người Liễu gia rất lâu.

Liễu Hồ Nguyệt bước vào điện Phượng Loan, đầu tiên nhìn thấy người kia đang nằm trên đùi Phượng Hạo Quân, hết sức hưởng thụ sự chải đầu của Phượng Hạo Quân cho mình. Nam nhân này trước mặt nhi tử tuyệt đối là một phụ thân từ ái. Khi Liễu Hồ Nguyệt thấy màn này chợt thấy sợ hãi, thâm tâm xót xa, không biết Liễu Tường Phong đang ở đâu?

Phượng Dật Hiên nheo mắt nhìn Liễu Hồ Nguyệt chăm chú rồi chỉ vào nàng, la to: “Nương tử, ha ha, nương tử đến đây.”

Phượng Hạo Quân không ngăn cản Phượng Dật Hiên. Phượng Dật Hiên chạy đến trước mặt Liễu Hồ Nguyệt, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, miệng nói ngọt xớt: “Nương tử, nàng tới gặp ta.”

Khóe môi Liễu Hồ Nguyệt giật giật vài cái. Giờ nàng rất muốn đập chết nam nhân này. Nàng gượng cười mấy tiếng, tiện tay vuốt ve tay Phượng Dật Hiên, hơi cúi đầu nói: “Trở về ngồi đi.”

“Không, ta muốn nàng ngồi với ta.” Khi nàng vuốt ve tay hắn, Phượng Dật Hiên lại dùng hai tay giữ tay nàng, lắc lắc vài cái.

Liễu lão phu nhân cười nói: “Phượng vương gia, lát nữa bàn bạc chuyện xong, ta để Nguyệt nhi hầu người.”

Phượng Dật Hiên nghe xong, đôi mắt sáng lên, cười hì hì: “Có thể ngủ với ta không?”

“Ngươi...” Liễu Hồ Nguyệt nghiến răng, bàn tay bị hắn nắm cũng dùng sức nắm chặt. Câu nói của người này vừa rồi trần trụi rõ ràng. Diễn, còn ở trước mặt mọi người, diễn kịch.

Thật là không biết xấu hổ !

“Hì hì, nương tử đỏ mặt.” Phượng Dật Hiên nhìn Liễu Hồ Nguyệt. Thực ra vốn chẳng đỏ mặt gì, chỉ là Phượng Dật Hiên cảm thấy vẻ mặt nàng vô cùng thú vị. Hắn nâng tay lên, nắn nắn má nàng. Ngay lập tức, Liễu Hồ Nguyệt đánh hắn một cái, quắc mắt trừng hắn.

Liễu lão phu nhân cúi người, cung kính nói: “Phượng vương gia, hai ngày sau là ngày người thành thân với Nguyệt Nhi. Đến lúc đó, đừng nói Nguyệt nhi ngủ với người, để Nguyệt Nhi chơi với người ngày nào cũng được.”

“Tổ mẫu...” Liễu Hồ Nguyệt bị sặc. Chẳng phải người cổ đại rất bảo thủ à? Giờ còn nói cả ngủ nghỉ ra rồi.

Phượng Hạo Quân cười ha ha. Không nghi ngờ, lời của Liễu lão phu nhân khiến tâm trạng Phượng Hạo Quân tốt hẳn lên: “Mau mau ban ghế ngồi.” Phượng Hạo Quân vẫy vẫy tay, nói.

Lam gia chủ và Bạch gia chủ nhìn thấy sự đối xử đối lập với người Liễu gia như thế, không biết trong lòng có cảm giác gì.

Các cung nữ mang vài chiếc ghế dựa đến. Phượng Dật Hiên chen chúc cùng Liễu Hồ Nguyệt trên chiếc ghế dựa kia. Liễu Hồ Nguyệt cảm thán một tiếc, may mà ghế dựa đủ rộng, may mà nàng đủ nhỏ nhắn...

Liễu lão phu nhân nhìn Lam gia chủ và Bạch gia chủ, mỉm cười, gật đầu với bọn hắn: “Không ngờ hôm nay hai vị gia chủ cũng rảnh rỗi.”

Hai người bị Liễu lão phu nhân hỏi thăm, cúi đầu.

Phượng Dật Hiên chỉ vào bọn hắn, lên án: “Bọn họ là người xấu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.