Liễu Tường Phong vừa rời khỏi Liễu gia, hiện tại Liễu gia đã loạn tệ hại. Người Liễu gia nào còn nghĩ đến nghi thức kiểm tra và nghi thức trưởng thành đại sư chủ trì. Có điều, nghe Lam gia chủ hỏi như vậy, Tần Duyệt lại nảy sinh một kế...
Tần Duyệt nhíu mày, nói: “Tuy Liễu đại nhân đã rời khỏi Liễu gia, nhưng người Liễu gia không có ý định nhường lại quyền lợi này. Hơn nữa, người Liễu gia đã buồn lời rằng Liễu Tường Phong còn có thể trở về, chỉ cần một ngày Liễu Tường Phong còn sống, mà Hoàng thượng vẫn còn giao trọng trách này cho Liễu gia bọn hắn thì Liễu gia tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.”
“Rầm --” Lam gia chủ nghe xong, phẫn nộ đập bàn, đứng lên: “Đã sớm biết người Liễu gia sẽ không dễ nhường lại chức vị đại sư chủ trì. Giờ người có năng lực ở Liễu gia đã đi khỏi, Liễu gia bọn họ dựa vào cái gì mà nắm chặt không buông?”
Bạch gia chủ cũng căm giận vỗ bàn, nói: “Lam gia chủ, không phải đến hôm nay huynh mới quen biết Liễu Tường Phong, muốn chức vị đại sư chỉ e không được lâu. Vẫn nên nghĩ xem làm sao đưa nữ nhi phế vật của hắn ra khỏi thành Liên Vân. Đến lúc đó, ha ha, nếu có thể giết chết nữ nhi phế vật của hắn, có phải hắn sẽ giống năm đó không?... Đến khi đó, hắn không dễ phấn chấn lên đâu.”
Toàn bộ mọi người trong đại lục đều biết Liễu Tường Phong cực kì sủng ái Cửu cô nương. Lam gia chủ và Bạch gia chủ ở thành Liên Vân cũng hiểu rõ Liễu Tường Phong, thật sự sủng đứa nhỏ do nữ nhân kia sinh đến tận trời. Năm đó chẳng phải hắn vì nữ nhân kia ra đi mà sa đọa sao? Liễu Tường Phong vốn ép bức Lam gia và Bạch gia bọn hắn, sau này Bạch Linh rời khỏi, Liễu Tường Phong tự phế tu vi mới khiến bọn hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tuy hắn vẫn là triệu hồi sư, nhưng thực lực tụt xa trước đây.
Tần Duyệt âm thầm cười lạnh, ung dung nhìn hai vị gia chủ này. Hắn biết hai gia chủ này không ăn chay, dĩ nhiên không dám được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, chỉ nhắc nhở bọn hắn một hai câu: “Tuy Liễu đại nhân đã rời Liễu phủ, nhưng hộ vệ bên người Liễu đại nhân vẫn ở lại bảo vệ Cửu tiểu thư.”
Lôi Đình cũng là cường giả. Bọn hắn tính toán Liễu Tường Phong, dĩ nhiên không thể xem nhẹ vị ma pháp sư tiếng tăm lừng lẫy này, một ma pháp sư đã từng khiến ba nhà Lam, Bạch, Liễu tranh giành.
Bạch gia chủ nghe xong, hai mắt đỏ lên: “Ta muốn ma pháp sư kia. Ta không tin Liễu Tường Phong cho hắn nhiều hơn ta cho hắn.”
Bạch gia chủ đến giờ vẫn còn chú ý đến Lôi Đình.
“Một Lôi Đình thì tính là cái gì? Chỉ cần triệu hồi sư kia của Liễu gia rời khỏi, thành Liên Vân sẽ không còn thuộc sự quản lí của Liễu gia nữa. Hai ngày sau là nghi thức kiểm tra, đại cục không thể không người chủ trì. Ta là thần tử cao quý của Thiên Thủy quốc, chia sẻ cho quân chủ là trách nhiệm của ta. Đi, chúng ta đi hoàng cung một chuyến.” Lam gia nói năng hùng hồn đầy lí lẽ xong, khoát tay, sải bước ra khỏi phòng.
Bạch gia chủ cũng xoay người, nhanh chóng đuổi theo. Tần Duyệt vẫn đứng bất động, nhìn chằm chằm Lam gia chủ và Bạch gia chủ tựa như xem hai con trâu nhỏ.
Không khí ở Liễu gia đầy nặng nề. Chuyện Liễu Tường Phong rời khỏi thực sự khiến trên dưới Liễu gia hoảng loạn, đặc biệt là mấy trưởng lão. Một đám nhao nhao gào thét chạy nhanh đi tìm Liễu Tường Phong về, mặc kệ Liễu Tường Phong ở đâu, nhất định phải buộc hắn trở về. Dù hắn muốn đi khỏi cũng phải làm xong nghi thức kiểm tra và nghi thức trưởng thành rồi hẵng đi.
Thế nhưng, Liễu lão phu nhân lại là người bình tĩnh nhất.
Đại trưởng lão sốt ruột dậm chân: “Lão phu nhân ơi, người phải nghĩ biện pháp đi chứ.”