Ai cũng thật không ngờ khi Liệt hỏa báo thả người, chuẩn bị nhảy vào con
sông kia thì nam tử trên nhánh cây của đại thụ lại ngang nhiên trêu chọc nó.
Hai tay hắn ôm chặt lấy cổ Liệt hỏa, thân thể áp sát vào
lưng con vật, miệng thì lại không ngừng nói: “ Báo báo, báo báo, ta muốn ngươi, cho nàng dâu của ta làm sủng vật!”
Khóe miệng Liễu Hồ
Nguyệt co rút một hồi, Liệt hỏa báo vừa mới kí thế ước với nàng, nàng
còn chưa kịp làm gì kẻ ngốc kia, hắn đã tự dâng mình lên đầm rồng hang
hổ.
Liễu Tường Phong nhìn Phượng Dật Hiên cưỡi Liệt hỏa báo như
vậy, lòng sợ nó quay đầu, ngoạm một cái, Phượng vương coi như xong. Hắn
lập tức đề khí, cùng tinh thần lực cấp bậc thần vương mạnh mẽ cộng lên.
Lúc nãy, hắn chỉ mới dùng vào phần công lực, nhưng vì vết xe đổ trước mà trở nên cẩn thận hơn, nâng cao tính thần lực lên.
Tinh thần lực nhanh chóng khóa Phượng Dật Hiên trong không gian nội, bảo vệ hắn một cách chặt chẽ nhất.
Liệt hỏa là một con báo kiêu ngạo, con người kia lại dám coi nó là sủng vật mà chơi đùa, nó làm sao có thể không tức giận?
Đây là sự sỉ nhục vô cùng to lớn đối với ma thứ như nó.
” Ngao, ngao.” Nó ngửa đầu lên trời rống dài, hai chân trước chà chà lên
mặt đất, làm mặt đất rung chuyển dữ dội, cây cỏ bốn phía đều bị quét
qua.
Chỉ thấy nó nâng hai chân lên, hất Phượng Dật Hiên ra khỏi người, sau đó tung người, hướng về phía hạ du của dòng sông mà nhảy.
Đối với hành động này, mọi người xung quanh đều vô cùng khó hiểu, theo lý
mà nói, Liệt hỏa có phải nên cùng Liễu Tường Phong đáng một trận hay
sao? Nó chỉ cần đem Phượng Dật Hiên dẫm dưới chân, rồi tự do chiến đấu,
nhưng mà nó ngay cả một cái liếm mắt cũng không có, đã bỏ đi...
Cửu cấp ma thú, nhưng lại là biến dị, đối phó một vị thần vương cấp bậc hậu kì, cũng coi là vừa sức, chỉ cần vị kia không triệu hồi huyễn thú của
mình, nó vẫn đủ sức mà tung hoành ngang dọc.
Cho nên, việc nó bỏ đi thật sự rất kỳ lạ.
Mà ngay lúc này, Liễu Hồ Nguyệt lại bình tĩnh như không, nàng sờ sờ cằm,
nhìn phương hướng mà Liệt hỏa rời đi, trong lòng cẩn nhận được nó đang
rất tức giận.
” Mau tìm Phượng vương!” Đau đớn trên ngực dần giảm bớt, sắc mặt cũng đã đỡ tái hơn, Liễu Tường Phong ôm ngực nói nhỏ, mắt
vẫn nhìn theo phương hướng Liệt hỏa rời đi, nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến an nguy của Phượng Dật Hiên.
Phượng Dật Hiên bị văng đi khá xa, Liễu Hồ Nguyệt cảm nhận được khí tức của hắn, liền xoay người chạy tới.
Cuối cùng, ở nơi có bụi cây thật rậm rạp, nàng cũng tìm được hắn đang choáng váng vì cứ ngã.
Trong miệng ngậm một cọng cỏ, trên tóc, y phục cũng dính không ít lá cây, cả
người nhếch nhát không chịu được, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đau, quá
đau!”
Mày nàng hơi nhíu lại, thong thả đi tới, nàng đá hắn một cái: “Nè, đứng dậy đi, đừng có mà ăn vạ.”
Nhục cầu trên vai nàng khẽ động, nhìn hắn chật vật như vậy, nó thật sự rất đắc ý.
Phượng Dật Hiên bị tóc lòa xòe che đi ngũ quan, nhưng khi nhìn thấy nàng, mắt
lại sáng rỡ lên, hắn bật dậy, la to: “Nương tử, nương tử, ngươi tới
rồi.”
Liễu Hồ Nguyệt lạnh lùng trừng mắt, trong lòng ngứa ngáy
muốn đem kẻ ngốc này tra cho rõ. Nhưng khi cảm nhận được Liễu Tường
Phong cùng Lôi Đình đang chạy tới, nàng lập tức thu lại ánh mắt sáng rỡ
mang theo sự sắc bén đó.
Edited by Delia.