Nhìn hắn nửa khắc cũng không thay đổi sắc mặt, Liễu Hồ Nguyệt linh cơ vừa động, nhàn nhạt nhẹ thở: “Ta mặc kệ ngươi xuất phát từ nguyên nhân gì mà giả ngu, nhưng ngươi tùy tiện kéo lấy một nữ nhân để thành thân là không đúng. Ta biết ngươi có khả năng rất cường đại, cường đại đến mức khiến ta không có cách nào cự tuyệt ngươi. Nhưng là, cho dù ngươi cường đại ta cũng sẽ không thể để ngươi tùy ý bài bố. Nếu lúc này không tiện nói ra sự thật, ngày mai chúng ta gặp tại ven hồ Lam Liên ở Liên Vân Thành.”
Sau khi nói xong, Liễu Hồ Nguyệt thoát ra khỏi lòng hắn, phút chốc đứng lên, thân mình bé bỏng đưa lưng về phía Phượng Dật Hiên. Đột nhiên trong lúc đó, bóng dáng của nàng làm hắn không có cách nào cự tuyệt mệnh lệnh kia của nàng.
Mệnh lệnh miệng!
Thú vị.
Liễu Hồ Nguyệt lật mành lên, nghiêng đầu nói: “Nếu như ngươi không đến, ta nhất định sẽ lui hôn sự này lại.”
Bỏ lại một câu nói, Liễu Hồ Nguyệt liền nhảy xuống xe ngựa.
Lưu lại một mình Phượng Dật Hiên, lúc này đây hắn lại không cùng nháo với Liễu Hồ Nguyệt, hắn cúi đầu, hai tay thả xuống trái phải hai bên thân thể, khuôn mặt tuấn dật bị mái tóc hỗn độn che khuất, ánh sáng kì dị khó phát hiện lóe sáng nơi đáy mắt.
Đội ngũ Liễu Tường Phong về tới cửa lớn thành đông Liên Vân Thành, chỉ thấy Phượng Dật Thần cùng Hoàng thượng Phượng Hạo Quân đứng chờ ở đại môn.
Một người mặc long bào màu vàng, thân hình cao lớn, tướng mạo trung niên chính là hoàng đế Thiên Thủy quốc. Hai mắt hắn có chút sưng đỏ, hiển nhiên là vì Phượng Dật Hiên mất tích mà lo lắng dẫn đến tang thương. Khi nhìn đội ngũ Liễu Tường Phong đến, Phượng Hạo Quân không để ý quân thần khác biệt chạy tới chỗ LiễuTường Phong.
Phượng Dật Thần theo sát sau lưng hắn: “Phụ hoàng, chậm một chút. Liễu quốc sư đã trở lại, như vậy nhị đệ cũng sẽ không có chuyện gì.”
Phượng Dật Thần ở phía sau khuyên nhưng Phượng Hạo Quân nào có để ý tới, hắn chỉ muốn nhìn con trai ngốc của hắn hiện tại như thế nào?
Liễu Tường Phong thấy Phượng Hạo Quân chạy tới, lập tức xuống ngựa, hành lễ tại chỗ.
Mà Liễu gia quân ngồi ở trên lưng ngựa cũng ào ào xuống ngựa hành lễ.
Trong lúc đó, Phượng Hạo Quân nhìn xuyên qua đám chiến sĩ Liễu gia, ngay cả những người Liễu gia đó hành lễ với hắn, hắn cũng không phát hiện, trong mắt chỉ có kia một chiếc xe ngựa hắn thay Phượng Dật Hiên dự phòng, chỉ hận bản thân không có cánh để lập tức bay đến bên người con trai ngốc.
Chạy đến trước xe ngựa, Phượng Hạo Quân vội vàng xốc lên mành che: “Hoàng nhi...”
“Phụ hoàng.” Chỉ thấy, bên trong xe ngựa truyền đến tiếng khóc Phượng Dật Hiên: “Phụ hoàng, ô ô, đồ của ta bị nữ nhân hư đoạt đi rồi, nương tử cũng không cần ta nữa. Ô ô, đều đoạt đi rồi, còn có ngọc bội mẫu phi để lại cho ta cũng bị đoạt đi rồi.”
“Người trở về là tốt rồi, người trở về là tốt rồi.” Phượng Hạo Quân nhẹ nhàng vuốt ve lưng Phượng Dật Hiên, đáy mắt lại xẹt qua một chút lệ sắc, ai dám đụng tới đồ của con của hắn, có còn muốn sống nữa không?
Trấn an cảm xúc của Phượng Dật Hiên xong, Phượng Hạo Quân kéo Phượng Dật Hiên từ trong xe ngựa xuống dưới.
Lúc này, Phượng Dật Thần xoay người, sắc mặt cực đen hỏi: “Liễu quốc sư, vì sao nhị đệ ta biến thành như thế? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, ai dám cướp đồ gì đó của nhị đệ ta?”
Liễu Tường Phong thở dài, đem chuyện tìm được Phượng vương ở đâu, sau khi tìm được Phượng vương lại gặp cái gì, toàn bộ nói cho Phượng Dật Thần: “Về phần việc người cướp đồ Phượng vương điện hạ, chính là đại nữ nhi Nạp Lan gia chủ Lan Thành, Nạp Lan Tử Oanh!”
Liễu Tường Phong tính toán toàn bộ những gì Nạp Lan Tử Oanh nói ra toàn bộ.
Phượng Dật Thần nghe xong, mặt trực tiếp biến thành than đen. Ngốc tử kia không đau lòng đống tài sản đó, nhưng Phượng Dật Thần chỉ là người bình thường.