Liễu Hồ Nguyệt ngồi
xổm bên bờ sông, nghe lời phụ thân nàng nói với Lôi Đình. Nam tử trung
niên tên Lôi Đình này có được nguyên tố lực lôi hệ, đã lên đến cấp bậc
Ma đạo sư, năm năm trước, chịu ơn với Liễu Tường Phong nên cam tâm tình
nguyện tiến vào cống hiến cho Liễu gia, đối xử với phụ thân luôn trung
thành và tận tâm.
Sau khi uống một ngụm nước, Lôi Đình lau nước
trên mặt rồi ngẩng đầu nhìn bốn phía: “Đúng vậy, yên tĩnh hiện tại rất
không bình thường, tựa như ma thú trong cả sâm lâm đều chết hết rồi vậy. Theo lý mà nói, thủy triều ma thú hàng tháng vừa mới qua vài ngày, hẳn
không yên tĩnh như vậy mới đúng.”
”Đề cao cảnh giác ! Bất kể thế nào, đây đều không phải chuyện tốt.” Kinh nghiệm lịch lãm nhiều năm của Liễu Tường Phong nói cho hắn biết đã có chuyện xảy ra. Hắn đứng dậy,
quay đầu nhìn Liễu Hồ Nguyệt đang ngồi nghịch nước ở một bên: “Nguyệt
nhi, qua đây!”
”Cha.” Liễu Hồ Nguyệt đứng dậy, đi về phía Liễu
Tường Phong. Hắn liền buộc thanh kiếm tùy thân bên hông Liễu Hồ Nguyệt,
nói: “Thanh kiếm này của phụ thân có thể dùng để phòng thân. Một khi gặp chuyện nguy cấp thì rút kiếm ra, tùy tiện chém lung tung cũng có thể
chém ra chút lực lượng.”
”Nhưng con không muốn.” Liễu Hồ Nguyệt
thực sự không cần kiếm của Liễu Tường Phong. Dù sao khi hắn ra khỏi nhà
cũng chỉ mang theo một thanh kiếm.
”Nghe lời.” Liễu Tường Phong
trừng mắt, liếc nhìn nàng. Liễu Hồ Nguyệt không từ chối nữa, nếu Liễu
Tường Phong muốn làm chuyện gì, tuyệt đối không cho phép người kia phản
đối hắn.
Nàng thận trọng cầm kiếm, gật đầu: “Vâng.”
Hai
mươi người đi có tổ chức. Liễu Tường Phong và Lôi Đình dẫn đầu, Liễu Hồ
Nguyệt đi sau lưng Liễu Tường Phong. Phía trước sau nàng hình thành một
bức tường bảo vệ. Vừa mới ra khỏi khu vực sông liền truyền đến tiếng kêu sợ hãi của một nữ tử: “A, chạy mau!”
”Trời ạ! Tại sao có nhiều
ma thú như vậy? Không phải thủy triều ma thú vừa mới xảy ra sao?” Vào ba ngày cuối tháng, Cổ Lạc sâm lâm sẽ xảy ra thủy triều ma thú một lần.
Thủy triều ma thú còn có thể lan ra khỏi phạm vi Cổ Lạc sâm lâm để tấn
công các thành thị lân cận. Tiếng kêu sợ hãi truyền đến từ đằng xa làm
Liễu Tường Phong và các chiến sĩ đều đề cao cảnh giác.
Liễu Tường Phong trấn an thuộc hạ của mình: “Chư vị đừng hoảng! Bất kể phía trước có cái gì đều phải tùy cơ ứng biến.”
”Rầm rầm, bùm --” Liễu Tường Phong vừa dứt lời, rừng rậm rung lên như thể
núi lửa phun trào. Cây cối bốn phía bị đổ rạp một vùng, âm thanh truyền
đến từ xa.
Tai thính của Liễu Hồ Nguyệt rung rung vài cái. Theo
lý mà nói, giờ phút này không phải ngày Cổ Lạc sâm lâm mở cửa, hiện tại
sao có thể có người tác oai tác quái ở Cổ Lạc sâm lâm?
”Cha, sao lại có người ở đây?” Liễu Hồ Nguyệt nhắc nhở người xung quanh.
Các chiến sĩ đều nghi ngờ trong lòng, nhưng mà khi nghĩ đến tình cảnh này,
bọn họ không rảnh để tiếp tục nghĩ nhiều. “Gia chủ mau nhìn, bên kia có
một nhóm người.” Có người chỉ vào một nữ tử mặc lam y cùng một đám Chiến sĩ mặc hắc y. Bọn họ đều chạy về phía này.
Liễu Hồ Nguyệt nheo
mắt, ánh mắt dừng trên người nữ tử lam y. Thế nào cũng cảm thấy nữ tử
lam y kia nhìn rất quen mắt. Nữ tử lam y kia chạy đến gần, đồng tử nàng
co rụt lại. Nàng ta đâu phải ai xa lạ, thì ra chính là Nạp Lan Tử Oanh.
”Nạp Lan Tử Oanh!” Liễu Tường Phong cũng nhận ra người nọ, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc, hô nhỏ.
”Tiểu thư, là người Liễu gia.” Người bên kia cũng nhận ra đội ngũ của Liễu Tường Phong.