Liễu Hồ Nguyệt xoay
người, trừng mắt nhìn Phượng Dật Hiên, nói: “Nói cho ta, nữ nhân xấu kia làm gì với ngươi? Nàng cướp đồ của ngươi ở đâu? Ngươi gặp nàng lúc
nào?”
Liễu Tường Phong nghiêm mặt: “Nguyệt nhi, không được bất kính với vương gia, thu thái độ của con lại.”
Thỉnh thoảng Liễu Hồ Nguyệt bị Liễu Tường Phong dạy dỗ, có điều dạy dỗ như
vậy có ý tốt. Chẳng sợ hắn là cường giả, hắn không vượt qua quy củ quốc
gia, quân là quân, thần là thần, lễ quân thần ắt không thể thiếu. Mà
trước mặt là Vương gia, Liễu Hồ Nguyệt thân là thần tử, theo lý nên dùng lễ đối xử với Phượng Dật Hiên. Chỉ có tôn kính người trước, hắn mới tôn kính ngươi. Đó là nguyên tắc làm người của Liễu Tường Phong, bằng không đã chẳng có nhiều người ưu ái hắn như thế, thậm chí còn nổi bật hơn cả
đế quốc.
Liễu Hồ Nguyệt hiểu tâm ý của Liễu Tường Phong, cúi
đầu, mềm mại nói: “Cha, người xem này.” Nàng giao túi hương cho Liễu
Tường Phong. Hắn nhận lấy, đặt trong lòng bàn tay, lật xem mấy lần, cuối cùng cũng chú ý đến bốn chữ thanh tú màu tím nhạt theo thể Tống thêu ở
góc phải. Nhất thời, ria mép nhô lên cao, trừng mắt căm giận
nói: “Lại là Nạp Lan Tử Oanh! Thật sự không biết Nạp Lan Trạm Hải làm
sao lại dạy dỗ ra nha đầu vô lễ lại ngu ngốc như vậy, ngay cả Vương tử
mà Hoàng thượng sủng ái nhất cũng dám cướp, xem ra muốn chuốc họa.” Nghĩ đến Nạp Lan Tử Oanh ngang ngược vô lễ, lại nghĩ đến tình cảnh của Nạp
Lan Trạm Hải ngày đó, Liễu Tường Phong vẫn cảm thấy không đáng cho nữ
nhi mình.
Lôi Đình lắc đầu, nói: “Không biết Nạp Lan tiểu thư có còn ở trong rừng không. Nếu nàng không rời khỏi đây sớm, chỉ sợ sẽ chọc giận mấy vị trong cấm địa kia. Người vô lễ như nàng, chắc chắn mấy vị
kia không thích.”
Những vị trong cấm địa kia không dễ chọc, bọn
họ có quyền lợi duy trì hòa bình trong Cổ Lạc sâm lâm. Nếu loài người
tiến vào Cổ Lạc sâm lâm tùy ý tàn sát, lời lẽ kiêu ngạo cực điểm, chắc
chắn phải nhận sự trừng phạt của họ.
Liễu Hồ Nguyệt không thèm
quan tâm Nạp Lan Tử Oanh có chọc giận mấy vị bên trong không. Nàng đảo
mắt, lạnh nhạt hỏi: “Phượng vương gia, Nạp Lan Tử Oanh cướp đồ của ngươi như thế nào, lừa ngươi đến nơi này như thế nào? Còn có, ngươi ở trong
rừng rậm này không phát hiện ma thú khác sao?” Nếu thật sự là ngốc tử
không chút thực lực, dựa vào ma thú cấp thấp ngoài kia đã có thể chụp
chết hắn. Hắn bình an vô sự ở khu vực ba, còn sống trong khu trung tâm,
hơn nữa thoạt nhìn còn chẳng bị thương đến người. Nói ra ai cũng chẳng
tin hắn là một ngốc tử phế vật.
Phượng Dật Hiên rụt cổ, dựa sát
vào nàng, lại nhìn trái nhìn phải như sợ người khác thấy hắn làm gì, sau đó quay đầu nói với người phía sau: “Tất cả các ngươi đều nhắm mắt lại, không được nhìn lén.”
Liễu Tường Phong và Lôi Đình nhìn nhau
rồi bất đắc dĩ lắc đầu. Liễu Tường Phong lập tức hạ lệnh: “Tất cả nhắm
mắt lại!”
Liễu Tường Phong và Lôi Đình cũng nhắm mắt
lại. Lúc này Phượng Dật Hiên mới lấy nhẫn ở trong ngực ra: “Ta có cái
này. Phụ hoàng nói, chỉ cần có cái này thì ta có thể đi vào Cổ Lạc sâm
lâm.”
Một viện nhẫn kim cương ngọc bích hiện ra trước mắt Liễu
Hồ Nguyệt. Mặt trên đá màu xanh sáng rọi, nhìn kĩ, bên trong còn có chút hoa văn kỳ lạ, không có quy luật. Nhục Cầu cũng nhìn nhìn, nổi lên tò
mò với nhẫn của Phượng Dật Hiên.