Edit: Khánh Di
Beta: Chiryu Vũ
Nhị trưởng lão lo lắng ở thời khắc mấu chốt Lam gia sẽ gây rối, dù sao hiện tại người có thể cùng Lam gia chủ đối địch với Liễu gia cũng không có mấy người, thực lực Lam gia chủ cũng là làm cho người ta kiêng kị a.
Trước kia có Liễu Tường Phong, Liễu gia thế nào đều được, hiện tại bọn họ làm việc phải cẩn thận từng bước.
Hiện giờ nhìn đến thái độ Liễu Hồ Nguyệt, nhị trưởng lão cũng không thể nói gì hơn, đích xác không phải là Liễu Hồ Nguyệt vô duyên vô cớ xóa tên Lam Tình. Là Lam Tình bước vào Thí Nghiệm thần điện không dứt kêu to, thậm chí còn muốn động thủ đánh Liễu Hồ Nguyệt, Thí Nghiệm thần điện vốn là địa phương trang nghiêm thần thánh, lại há có thể để người kia đến hồ nháo.
Quả nhiên, việc Lam Tình bị Liễu Hồ Nguyệt xoá tên giống như một trận gió lớn thổi qua cả tòa thành.
Lam gia chủ biết được tin tức này sau, rõ ràng giận dữ, nhưng dù giận, hắn vẫn rất có lý trí đi xử lý việc này. Hắn trước tìm hỏi rõ ràng chuyện Lam Tình bị xoá tên, sau mới nghĩ biện pháp ứng biến. Biết được do Lam Tình làm không đúng trước, sắc mặt Lam gia chủ cũng vô cùng không tốt.
Chạy suốt đêm mang theo một đống bao lớn bao nhỏ tự mình đến Liễu phủ bái phỏng. Liễu Hồ Nguyệt cùng vài vị trưởng lão đang ở trong đại sảnh nghị sự (ở sảnh lớn họp..), Lam gia chủ mang theo Lam Tình tiến vào ngoại thính (phòng ngoài, phòng khách) Liễu phủ. Liễu Hồ Nguyệt cũng không biết là cố ý hay là vô tình, thời gian nghị sự thông thường nên kết thúc sau nửa canh, nay lại kéo dài đến hai canh giờ mới tan họp.
Vài vị trưởng lão nói nói cười cười đi ra, Lam gia chủ thấy các trưởng lão Liễu gia đều ở cùng một chỗ, chạy nhanh đứng dậy, cười hề hề nghênh đón.
Vài vị trưởng lão cũng thở dài đáp lễ, đại trưởng lão vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Lam gia chủ, đã trễ thế này sao còn đến Liễu phủ?”
Lam gia chủ sắc mặt khó coi, đặc biệt đại trưởng lão còn hỏi như vậy, hắn càng không biết nên nói từ đâu.
“Đại trưởng lão, không biết Liễu gia chủ hiện tại ở nơi nào, bản nhân tìm nàng có chút việc nhỏ muốn thương lượng.” Lam gia chủ nói chuyện nhưng rất khách khí, không giống thái độ lạnh lùng lúc trước đối với Liễu Hồ Nguyệt. Lam gia chủ vừa mới dứt lời, Liễu Hồ Nguyệt từ trong đi ra, thanh âm nàng không lớn, lại thập phần vang dội: “Lam gia chủ tìm ta có chuyện gì?”
Lam gia chủ nhíu mày, nhưng vẫn trưng ra khuôn mặt tươi cười đi lên: “Liễu gia chủ, ta hôm nay là vì nữ nhi bất hiếu mà đến, nếu nàng làm việc gì vô lễ, mong rằng Liễu gia chủ đại nhân đại lượng tha thứ.”
“Lam gia chủ, ngươi quá khách khí, ta mới mười hai tuổi, vãn là một tiểu hài tử, không chống đỡ nổi khí độ đại nhân.” Liễu Hồ Nguyệt đi ra sau, ngồi xuống chính vị (vị trí chính giữa), nâng tay thủ thế mời, nói: “Lam gia chủ, có chuyện gì ngồi xuống chậm rãi nói.”
Lam gia chủ gật đầu, ngồi xuống ghế khách, các trưởng lão còn lại ào ào tán đi, chỉ lưu lại hai người đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão.
Hai vị trưởng lão bọn họ, cơ bản là không rời khỏi trái phải gia chủ, cũng chính là hai cánh tay trái phải của Liễu gia. Trước kia lúc Liễu Tường Phong còn là đương gia Liễu phủ, bọn họ cũng cùng ở hai bên Liễu Tường Phong.
“Hai vị trưởng lão, ngày mai còn muốn bận việc từ sớm, các ngươi hãy đi về trước nghỉ ngơi đi.”
Hai vị trưởng lão còn chưa ngồi xuống, Liễu Hồ Nguyệt đã lên tiếng. Hai vị trưởng lão đảo mắt nhìn nhau, nhưng hai người vẫn lựa chọn lui xuống.
“Được rồi, gia chủ cũng đi nghỉ sớm đi.” Đại trưởng lão nhìn nhị trưởng lão, sau đó hai người cùng nhau lui khỏi đại sảnh.
Lúc này, đại sảnh chỉ còn lại hai người Lam gia chủ cùng Liễu Hồ Nguyệt
Liễu Hồ Nguyệt đi thẳng vào vấn đề nói: “Là vì chuyện Lam tiểu thư bị ta xoá tên mà đến sao?”