Liễu Hồ Nguyệt còn chưa hiểu tình huống đang tiếp diễn đã bị Liễu lão phu nhân đẩy vào cửa lớn viện của Liễu Tường Phong.
Đặt kết giới, đây là một kết giới chỉ có hơi thở của Liễu Hồ Nguyệt mới có khả năng phá giải kết giới.
Viện thật yên tĩnh, trong hoa viên, bình thường ngày xưa bươm bướm cũng không có. Liễu Hồ Nguyệt vừa đi vào viện đã nghe thấy Liễu lão phu nhân ở bên ngoài nói với nàng: “Vào xem cha ngươi có trong phòng hay không.”
Ngữ khí Liễu lão phu nhân mang theo ẩn nhẫn lo lắng, Liễu Tường Phong không phải là loại người không có chừng mực, mắt thấy nghi thức thí nghiệm cũng sắp đến, hắn lại làm loại hành động thần bí này, thực làm người ta lo lắng.
Liễu Hồ Nguyệt bước vào phòng Liễu Tường Phong, tìm kiếm các góc ở trong phòng một lần, phát hiện Liễu Tường Phong căn bản không ở trong phòng. Đến lúc nàng chuẩn bị ra khỏi phòng, đến viện xung quanh tìm xem, lại vô tình liếc thấy một tờ giấy trên bàn trà.
Liễu Hồ Nguyệt dừng chân, xoay người, đi đến chỗ cái bàn.
Cầm lấy tờ giấy đặt ở trên mặt bàn kia, nhìn thử.
Mặt trên là chữ viết của Liễu Tường Phong.
Hắn chỉ để lại một đoạn nói: Nguyệt Nhi, phụ thân rời đi một thời gian. Trên mặt bàn có một cái thủ trạc (vòng tay), trong không gian đó có lễ vật phụ thân để lại cho ngươi, để ngươi luôn có thể để bên người.
Vòng tay?!
Liễu Hồ Nguyệt cúi đầu nhìn, chỉ thấy một cái vòng tay màu ngân bạch đặt bên cạnh cái cốc.
Trên mặt vòng tay nổi lên hoa văn bất quy tắc, có lớn có nhỏ, ở giữa còn có một viên ngọc nhỏ, không dễ dàng nhận ra đó là kim cương trắng. Vòng tay này có khí khái bất phàm, nhưng lại thu liễm không ít.
Liễu Hồ Nguyệt cầm lấy vòng tay lên, nhìn kĩ, mày nhíu thật chặt, lẩm bẩm: “Cao thủ lão cha không từ biệt mà đi như vậy?”
“Kỉ kỉ...” Nhục cầu từ trong lòng nàng lộ ra cái đầu nhỏ, sau đó thân mình run lẩy bẩy, liền nhảy lên bờ vai nàng, cọ cọ khuôn mặt nàng.
“Kỉ...” Cọ xong, nhục cầu liền nhìn về phía vòng tay Liễu Hồ Nguyệt cầm trong tay, tràn đầy tò mò thưởng thức.
Nhìn một lát, liền miễn cưỡng rúc vào bờ vai nàng, tiếp tục ngủ.
Liễu Hồ Nguyệt liếc nhục cầu một cái, sau đó bỏ vòng tay vào trong túi, lại đem tờ giấy nắm chặt kia, đi ra đại viện.
Đến khi nàng rời viện, kết giới trong viện Liễu Tường Phong tự động tán đi.
Người bên ngoài thấy Liễu Hồ Nguyệt đi ra, ào ào chạy tới trước mặt, đông một câu hỏi, tây một câu hỏi.
“Thế nào, lão gia ở bên trong sao?”
“Hắn có phải để lại cái gì đó cho ngươi không?”
“Lão gia vì sao không đi ra.”
...
“Câm miệng.” Liễu lão phu nhân bị những người này ầm ĩ làm cho tâm phiền ý loạn, liền lạnh lùng quát ở bọn họ.
Sắc mặt đại trưởng lão Liễu gia trầm trọng, hỏi: “Tiểu Cửu nhi, phụ thân ngươi có ở trong hay không?”
Liễu Hồ Nguyệt lắc đầu, cũng không có đem tờ giấy Liễu Tường Phong để lại cho nàng lấy ra cho mọi người thấy: “Kết giới đã biến mất, các ngươi có thể đi vào tìm. Ta ở trong phòng cũng không nhìn thấy phụ thân ta.”
“Cái gì?” Đại trưởng lão cảm thấy choáng váng: “Hắn hắn hắn không ở trong phòng...”
Nhị trưởng lão nói: “Còn không nhanh đi tìm a! Mau, người tới, tiến vào nội viện tìm xem. Nghi thức thí nghiệm cũng sắp đến, hơn nữa, năm nay nghi thức trưởng thành còn cùng cử hành với nghi thức thí nghiệm. Nếu không thấy hắn, ai sẽ đến chủ trì đại cục!”
Một đám chiến sĩ tiến vào viện của Liễu Tường Phong, Liễu lão phu nhân cùng Tần thị đều không ngăn cản. Tần thị còn đi theo đám người kia tiến vào đại viện của Liễu Tường Phong, nhưng Liễu lão phu nhân vẫn đứng ở ngoài viện như cũ, nhìn cửa lớn, thật lâu không nói gì.