Hắn lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt bên trong hàm chứa một chút ý cười nhàn nhạt. Thật lâu sau, hắn nâng tay hướng Liễu Hồ Nguyệt, đột nhiên trong lúc đó, lòng bàn tay tản mát ra một loại nguyên tố lực vô sắc.
Nguyên tố đúng là vô nguyên tố người người hâm mộ, có được năng lực khôi phục.
Khi lòng bàn tay hắn hướng tới nàng, Liễu Hồ Nguyệt cảm thấy một luồng lực lượng hấp dẫn nàng đi tới đó. Nàng bực tức dậm chân, mong muốn để cho mình đứng vững một chút, nhưng mà luồng lực lượng kia rất bá đạo, làm nàng như thế nào cũng không giữ vững được bản thân, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân thân mình chậm rãi dịch chuyển về phía trước.
Nháy mắt...
Liền đi tới nam tử trước mặt.
Nam tử thân thủ chụp tới, đem thân hình bé bỏng của nàng giữ lại, gắt gao ôm ở trong lòng, cúi đầu, ngửi ngửi khuôn mặt nàng, nhàn nhạt nhẹ thở: “Ngươi thật mẫn cảm, ta thật thích!”
Nửa ngày trôi qua, thế nhưng lại cho nàng một đáp án như vậy, Liễu Hồ Nguyệt nội thương vô cùng nghiêm trọng.
Hai tay nàng để ở trên ngực hắn, không có chống cự, không có giãy dụa, càng thêm không có ý tứ e ngại, đối mặt với kẻ lợi hại hơn mình, định lực giống như thế này, điều đó mới làm người ta sợ hãi.
Vật nhỏ này... Quả nhiên tuyệt đối không sợ hãi hắn.
Đã thật lâu rồi hắn không có tìm được cảm giác kích động lòng người như thế này.
Nàng theo dõi khuôn mặt hắn, ngũ quan của hắn cùng diện mạo Phượng Dật Hiên kém quá xa. Hắn không có tính trẻ con ngây ngốc mà hắn có được hơi thở khí phách cùng ngũ quan hoàn mĩ (*), lại mang theo sự xinh đẹp kinh diễm, làm cho người ta liếc mắt một cái đã bị hắn hấp dẫn mãnh liệt.
(*) Ryu thấy ở bản convert là ngũ quan xinh xắn, nhưng mà thấy không hợp lắm nên mạn phép sửa lại.
Hắn đẹp thì đẹp, nhưng không có sự nhu nhược của nữ tử, vô hình tràn ra cỗ hơi thở bá đaọ bên trong, bàn tay để bên hông nàng ôm càng khít khao.
Đối mặt nam tử xinh đẹp như thế, ánh mắt nàng cũng không tránh nổi giật một chút, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi là Phượng Dật Hiên, cũng là Phong Trần công tử trong truyền thuyết?”
“...” Nam tử thâm tình chân thành nhìn nàng.
Nàng nhướng mày: “Chẳng lẽ ngươi là kẻ câm điếc.”
Nam tử nhướng môi cười: “Ta là ai, không quan trọng. Quan trọng là, sau đó không lâu hai người chúng ta sẽ thành thân, đến khi đó ngươi phải gọi ta một tiếng phu quân.”
Xem như thừa nhận bản thân là ai.
Liễu Hồ Nguyệt lập tức đẩy ra hắn, hắn lại nâng tay kia lên đem đầu của nàng chế trụ, làm cho nàng ngay cả cơ hội đẩy hắn ra cũng không có.
“Ngươi, buông tay.” Nàng cũng bá đạo ra lệnh.
Hắn cười: “Đột nhiên không biết buông ra thế nào.”
“Đem ta của ngươi buông lỏng ra.” Liễu Hồ Nguyệt giãy dụa hai tay của mình, nhưng hai tay của nàng bị hắn gắt gao trói buộc, căn bản ngay cả chuyển động cũng không thể.
Đúng lúc này, cánh môi của nàng đột nhiên bị hắn ngăn chặn, hơi thở cực nóng phun ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Nàng cảm nhận được môi chính mình bị hắn hung hăng mút, hô hấp của nàng cũng bị hắn ngăn chặn, hô hấp thế nào cũng không được.
Nam nhân sung sướng thưởng thức hai cánh môi của nàng, bàn tay to ác liệt giữ lấy đầu nàng.
Hành động của hắn thực sự đã chọc giận nàng.
Nàng trừng lớn hai mắt, nhấc chân dùng sức đã vào phần bộ hạ của hắn một chút, gần chính là một chút, toàn bộ thân mình nam nhân đều cứng ngắc.
Nàng đắc ý cười, tay hắn theo tiền thức nối lỏng, nàng tránh thoát vòng tay ôm ấp của hắn, trốn hắn trốn rất xa.
Nam nhân này rất nguy hiểm, nàng tuyệt đối không muốn thành thân cùng hắn.
“Muốn cưới ta, đừng nằm mơ, ta sẽ không gả cho ngươi .” Liễu Hồ Nguyệt hung hăng nói một câu, liền xoay người, đi một con đường khác.
Phượng Dật Hiên cũng không nhanh không chậm nói: “Ta có thể cho ngươi, ngươi muốn tự do.”