Liễu Hồ Nguyệt lập tức quát bảo nó ngưng lại: “Không được nói điểu ngữ.”
Nhục cầu khinh bỉ nhìn Liễu Hồ Nguyệt, sau đó liền từ bờ vai nàng nhảy dựng, bay vọt lên cao, hướng phía nam mà bay đi.
Liễu Hồ Nguyệt thấy nó như vậy liền hô nhỏ một tiếng nói: “Phụ thân, Lôi
Đình thúc thúc, nhanh đi theo kia nhục cầu, có khả năng nó phát hiện ra
cái gì đó.”
Không chờ Liễu Tường Phong cùng Lôi Đình nhìn theo
nhục cầu kia với tốc độ tia chớp phục hồi lại tinh thần, Liễu Hồ Nguyệt
cũng bằng một tốc độ tia chớp biến mất.
”Cửu cửu cửu tiểu thư, vậy mà bay mất.”
”Cửu tiểu thư khi nào thì trở nên lợi hại như vậy!”
...
Các chiến sĩ kinh ngạc thuận miệng lên tiếng.
Liễu Tường Phong cũng hồi phục tinh thần lại, kỳ thực Liễu Hồ Nguyệt cũng 'bay mất' như trong miệng bọn họ.
Mà là bốn phía cây mây trập trùng, hơn nữa bằng bản lĩnh kiếp trước của
nàng, nàng bắt được gốc cây mây, mũi chân điểm nhẹ, thân mình liền dựa
vào trên cây mây, nhờ cước lực đem cây mây vung lên, như vậy toàn bộ
thân mình nàng cũng bị cây mây vung cao cao. Nàng lại nới ra phần cây
mây trước rồi bắt lấy cây mây sau, giống như con khỉ bám dây leo liên
tiếp, chỉ khác là nàng giẫm lên, như vậy lại khiến cho mấy chiến sĩ ảo
giác nàng đang bay.
Liễu Tường Phong mở to hai mắt nhìn, thấy
Liễu Hồ Nguyệt làm động tác lên cao như vậy, liền sợ hãi: “Nguyệt Nhi,
ngươi ngươi... Ngươi mau xuống dưới, như vậy sẽ ngã.”
Bọn họ đi theo bước chânLiễu Hồ Nguyệt, hướng tới phía nam chạy.
Nhục cầu không biết chạy bao xa, cuối cùng, đem Liễu Hồ Nguyệt tới gần một
con sông rộng lớn, liền nghe được thanh âm một đám ma thú la hét: “Rống
rống —— “
”A a a, đừng tới đây, ta không thích các ngươi, các
ngươi mau cho ta rời đi.” Tiếng kêu hoảng sợ của nam tử khiến cho Liễu
Hồ Nguyệt chú ý, nàng chậm rãi về phía trước, tay ngọc đẩy ra bụi cỏ
trước mặt.
Đập vào mắt nàng chính là một đám thất cấp, bát cấp ma thú đối diện đại thụ ngao ngao rống to.
Mà trên cây là một nam tử quần áo rách nát, tóc tai bù xù, mái tóc dài
cùng cành lá che khuất thân mình nam tử, cho nên nàng thấy không rõ bộ
dáng nam nhân đó.
Nhưng là nghe tiếng hắn ngốc nghếch kêu to, Liễu Hồ Nguyệt đã biết hắn là ai.
Liễu Tường Phong cùng Lôi Đình rất nhanh đã đi tới bên người Liễu Hồ Nguyệt. Lôi Đình đẩy ra bụi cỏ, chỉ thấy một đám không dưới mười ma thú vây
quanh một đại thụ có một nam tử ngồi trên.
Nam tử kia ngốc vù vù thanh âm nhường Lôi Đình cả kinh nói: “Là, là Phượng vương gia.”
Hai mắt Liễu Tường Phong sáng ngời: “Đúng là Phượng vương gia.”
Phượng Dật Hiên hướng ma thú dưới tàng cây ma thú quăng quả cùng hạt: “Tránh
ra, tránh ra cho ta. Ta không cần các ngươi. Bộ dạng các ngươi rất xấu,
sẽ dọa nương tử của ta chạy mất!”
”Rống rống ——” một ma thú bò tót đứng dưới cây mà Phượng Dật Hiên đang ngồi, hung hăng húc, làm cho cả cây liền rung lên.
Lá cây ào ào theo nhánh cây bay xuống, Phượng Dật Hiên liền ôm lấy nhánh
cây, lại than thở vài câu: “Các ngươi cầu ta cũng vô dụng, ta sẽ không
cần các ngươi.”
Liễu Hồ Nguyệt liếc mắt một cái, con mắt nào của
hắn nhìn ra là đám ma thú kia muốn hắn thu lưu chứ? Không thấy được là
chúng nó đang dùng ánh mắt hung tàn khinh bỉ nhìn hắn sao.
”Gia
chủ, hiện tại làm sao bây giờ? Đám kia ma thú ít nhất cũng có thất cấp
cùng bát cấp, hơn nữa, tất cả là mười bảy con.” Lôi Đình quay đầu nhìn
về phía Liễu Tường Phong hỏi.
Mười bảy thất cấp cùng bát cấp ma
thú, ngốc kia tử đến cùng là có bao nhiêu năng lực a! Một lúc liền chọc
tới một đám ma thú cao cấp, thật sự là không muốn sống nữa.
Chiến sĩ Liễu Tường Phong mang đến tuy rằng người người cửu giai, nhưng là dù sao cũng là chiến sĩ.