Mục đích chủ yếu nàng bước vào Cổ Lạc sâm lâm là khế ước huyễn thú. Hiện tại đã khế ước với Liệt Hỏa báo, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ Liễu lão phu nhân giao cho. Về phần những quả nguyên tố lực khác mà Tử Diễm nói còn phải dựa vào duyên số.
Của nàng rồi sẽ vào túi nàng, không phải của nàng thì đạp nát giày sắt cũng không tìm được.
Xoay người nhanh chóng cầm gương phá không lên, bỏ vào túi áo rồi nhét Nhục Cầu vào sau cổ áo. Nhưng vật nhỏ này dường như không mấy vui vẻ khi ở bên trong, thỉnh thoảng lại thò đầu ra, hai móng vuốt cào cào cổ nàng, đạp đạp chân rất không an phận.
Liễu Hồ Nguyệt bực mình xốc Nhục Cầu lên, vứt nó qua một bên, không cần hỏi ý kiến của nó. Nhưng ngay lúc nàng vứt Nhục Cầu đi, chỉ thấy một tia sáng lóe qua, Nhục Cầu lấy tốc độ sao băng vèo trở lại, ngồi trên vai Liễu Hồ Nguyệt, sống chết không chịu rời nàng nửa bước, dường như muốn chọc nàng tức chết.
”Vật nhỏ, ngươi còn không trốn vào trong, ta liền chôn sống ngươi.” Liễu Hồ Nguyệt xốc Nhục Cầu lên lần nữa, HoàngNgọcTửBăng. quắc mắt dọa nó.
Nhục Cầu kêu vài tiếng rồi ngoan ngoãn bò ra sau cổ áo Liễu Hồ Nguyệt, giấu thân mình trong đó.
Liễu Hồ Nguyệt bước đi, rẽ một bụi rồi lại một bụi cỏ, chỉ thấy đội ngũ của Liễu Tường Phong đi về phía nàng. Phỏng chừng do vừa rồi nàng và Liệt Hỏa báo kịch chiến một trận nên mới dẫn bọn họ tới đây.
”Cha.” Nàng mở to vòm họng kêu lên.
Đội ngũ của Liễu Tường Phong lập tức bị gây chú ý bởi tiếng kêu này.
”Nguyệt nhi...” Liễu Tường Phong nhìn thấy nữ nhi thất lạc rồi tìm lại, kích động và lo lắng nhộn nhạo trong lòng. Vốn cho rằng chỉ cần bản thân chắn trước mặt Liễu Hồ Nguyệt thì nàng sẽ bình an vô sự, ngờ đâu chỉ cần quay người lại đã không thấy bóng dáng nàng nữa rồi. Thấy Nạp Lan Tử Oanh đứng ở vị trí Liễu Hồ Nguyệt đứng lúc đầu, hắn lầm tưởng là Nạp Lan Tử Oanh đá Liễu Hồ Nguyệt xuống khỏi cây, nghĩ đến Liễu Hồ Nguyệt sẽ bị đám ma thú kia đạp thành bùn nhão, suýt nữa hắn đã giết chết Nạp Lan Tử Oanh.
Lúc sau, trong thời khắc nguy cấp Nạp Lan Tử Oanh đã nói cho hắn biết có người đã cướp Liễu Hồ Nguyệt đi. Hắn bán tín bán nghi đi tìm Liễu Hồ Nguyệt, không ngờ quả nhiên tìm được nàng ở đây.
Hắn bước lên, ôm chặt Liễu Hồ Nguyệt vào trong lòng như ôm tiểu hài tử ba tuổi, một tay ôm lưng nàng, tay còn lại vuốt tóc nàng: “Nguyệt nhi, con suýt dọa chết phụ thân.” HoàngNgọcTửBăng.
”Cha, nữ nhi không sao.” Ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người Nạp Lan Tử Oanh.
Lôi Đình cầm kiếm đặt trên cổ Nạp Lan Tử Oanh. Lúc trước chưa dám xác định Nạp Lan Tử Oanh có hại Liễu Hồ Nguyệt mất tích không, cho nên luôn uy hiếp nàng ta đi tìm Liễu Hồ Nguyệt. Giờ đã tìm được Liễu Hồ Nguyệt, Lôi Đình cũng thu kiếm, thận trọng nói: “Nạp Lan tiểu thư khổ cực rồi!”
”Hừ, Liễu gia các ngươi tự xưng là chính nghĩa, đạo đức, có nói thích ép buộc làm khó người khác đâu.” Nạp Lan Tử Oanh lùi về sau một bước. Những người đi theo nàng ta cũng được các Chiến sĩ khác thả ra.
”Đại tiểu thư, Liễu gia bọn họ cũng chỉ có thế.” Một Chiến sĩ lục cấp phía sau nàng ta lạnh mặt nói.
Liễu Tường Phong không thèm để ý đến lời Nạp Lan Tử Oanh, nhẹ nhàng buông Liễu Hồ Nguyệt ra rồi hỏi: “Nguyệt nhi, sao con có thể chạy đến đây?”
Liễu Hồ Nguyệt quét một vòng qua Nạp Lan Tử Oanh, chuyện này nàng ta rõ ràng nhất. Hiện tại nhất định nàng ta rất muốn bắt nàng đi đổi giải dược.
”Cha, con nhìn thấy nhị tỷ...”