Edit: Chiryu Vũ
“Ngươi thật sự chắc chắn cao nhân luyện đan dược kia có dùng xà tâm thảo và đan tâm thảo sao? Ngươi cũng biết nếu cùng sử dụng hai loại thảo dược này để luyện một đan dược sẽ luyện ra một loại kịch độc giống thạch tín(*) a.”
(*thạch tín: chắc trong phim kiếm hiệp hẳn là xuất hiện không ít đi? Hình như nó là quặng asen, mà asen là độc trong các loại độc.)
Liễu Hồ Nguyệt cả kinh chỉ vào Liễu Linh U: “Vậy phải làm sao bây giờ? Nhị tỷ tỷ ăn thạch tín thật sự không quan trọng sao?”
“Câm miệng.” Liễu Hồ Nguyệt nguyền rủa Liễu Linh U như vậy, T cuối cùngần thị không thể nhịn được nữa mà rống lên với nàng.
Liễu lão phu nhân lại quay đầu trừng bà một cái: “Tiểu Cửu nhi nói không sai, nếu cùng sử dụng hai loại thảo dược này để luyện một đan dược sẽ luyện ra một loại kịch độc giống thạch tín, mà U nhi lại ăn đan dược kia, chỉ sợ rằng đêm qua cũng chết rồi, làm sao còn có thể trở thành người câm điếc.”
Vô Ngân Tử bị lời nói của Liễu lão phu nhân làm cho đỏ bừng cả mặt, đây là một nhầm lẫn, do đầu óc hắn bị Liễu Hồ Nguyệt thắt nút mới có thể nói lung tung như vậy. Hơn nữa, mấy loại thảo dược hắn nói trước đó thực sự có thể biến người khác thành câm điếc, nhưng nó rất dễ trị khỏi.
Mà Vô Ngân Tử lại không ngờ ở trước mặt tiểu oa nhi Liễu Hồ Nguyệt này lại đánh mất thể diện, cho nên mới nói ra một đống tên thuốc lớn muốn làm nàng bị loạn, dù sao Liễu Hồ Nguyệt cũng không hiểu mấy cái này. Không nghĩ tới,lão thái bà kia lại hung hăng đâm hắn một đao làm hắn không xuống đài nổi.
Tần thị thấy Vô Ngân Tử khó xử, chạy nhanh đến giải vây: “Nghe nói Vô Ngân Tử đại nhân hơn mười ngày này đều đang bế quan luyện dược, ngày đêm không nghủ, nguyên nhân nói sai hẳn là do Vô Ngân Tử đại nhân không có nghỉ ngơi tốt.”
Vô Ngân Tử nghe xong, sắc mặt tốt lên vài phần. Nếu không phải thấy Tần thị cho hắn không ít tài vật, hắn đã sớm vung mặt không thèm nhìn.
Liễu Hồ Nguyệt nhẹ nhàng “nga” một tiếng, quay đầu nhìn nhìn Liễu lão phu nhân: “Tổ mẫu, thời điểm người bế quan luyện dược, cũng hơn mười ngày không xuất quan như thế, không ngủ không nghỉ sao?”
Liễu lão phu nhân biết Liễu Hồ Nguyệt muốn hung hăng đánh Vô Ngân Tử một cái bạt tai, dứt khoát phối hợp với nàng, bà lắc đầu nói: “Không, trong viện tổ mẫu có trên trăm dược đồng, nào cần ta không ngủ không nghỉ bế quan hơn mười ngày không đi ra.”
“Vậy... vậy Vô Ngân Tử đại nhân?” Liễu Hồ Nguyệt liếc Vô Ngân Tử, ánh mắt rất là quái dị, dường như làm cho lông bạc dựng đứng lên, Liễu Hồ Nguyệt nhất quyết không tha tiếp tục nói: “Vô Ngân Tử đại nhân hẳn là rất nghèo, không mời nổi dược đồng dến đi.”
Edit: Chiryu Vũ
Khuôn mặt vốn hồng hồng của Vô Ngân Tử trở nên đen sì, nói hắn nghèo, nói hắn không mời nổi một tên dược đồng, này... Thật đúng là đáng giận! Chưa từng có người dám nói như vậy với hắn.
Tần thị thấy mùi thuốc súng trong phòng càng ngày càng đậm, chạy nhanh lại nói: “Làm sao có thể! Thời điểm Vô Ngân Tử đại nhân luyện dược không thích để dược đồng tới gần.”
“Đương nhiên, chỉ có tài năng luyện lửa tốt mới có thể luyện ra đan dược tốt nhất, chỉ có loại luyện đan sư hạ cấp mới cần nhiều dược đồng quản lý đan lô.” Vô Ngân Tử lập tức tiếp được lời Tần thị lời.
Tần thị nghe xong gật gật đầu.
Liễu lão phu nhân ha ha cười: “Đúng vậy, chỉ có luyện đan sư lão luyện ở trong vườn của mình dùng trên mấy ngàn loại dược liệu, ở đến mấy tháng, thời khắc khẩn cấp, tùy tiện cũng có thể ngắt lấy, không cần giống luyện đan sư mới nhập môn, hơn mười ngày ở trong phòng luyện đan đã vội vàng đi ra, ăn uống vệ sinh đều ở trong phòng.”
“Ngươi...” Vô Ngân Tử nháy mắt nhe răng, cuối cùng nhịn không được mà rống lên với Liễu lão phu nhân: “Ý của lão thái bà ngươi chính là muốn đối địch với ta phải không?!”
“Ngươi đang làm cái gì?” Liễu Hồ Nguyệt lập tức đứng trước mặt Liễu lão phu nhân, ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt nghiêm túc: “Liễu gia không phải là Tần gia, có thể tùy tùy tiện tiện để một người ngoài chỉ vào Liễu gia nhân ta mà rống.”