Trong cơn say, Tô Đồ
đau khổ ngã vật xuống giường, lấy tay che mặt. Hắn cố gắng không để hình ảnh của Mẫn Mẫn làm mê mệt, thế nhưng lại không cách nào dứt ra, rốt
cuộc thì nàng đã dùng sợi dây gì để trói hắn, để cho hắn làm thế nào
cũng không thoát được, cứ mãi nghĩ đến nàng. . .
Cảm giác đau đớn đó khiến cho hắn không thể nào thở nổi, càng không muốn nghĩ đến, lại
càng khắc sâu vào trong tâm trí, rốt cuộc thì hắn phải chạy trốn đến nơi nào. . . .
Mẫn Mẫn. . . . Nàng đang ở đâu. . . . Mau trở về bên
cạnh ta . . . . Mẫn Mẫn. . . . Ta sẽ không giam cầm nàng nữa. . . . Trở
lại. . . . Mau trở lại. . . .
Cùng một đêm, Mẫn Mẫn ngồi trong
căn nhà gỗ, ngửa đầu nhìn trăng sáng. Nàng rất nhớ Tô Đồ. . . . Làm sao
bây giờ? Nàng rất muốn trở về bên cạnh hắn. . . . Nhưng lại sợ hắn không thương nàng, sợ trong lòng hắn nàng không đáng giá một đồng, nhưng chỉ
cần có thể ngày ngày nhìn thấy hắn thì bắt nàng phải sống hèn mọn thế
nào cũng được, chỉ cần có thể gặp lại hắn một lần, nàng tình nguyệt vứt
bỏ lòng tự trọng của mình.
Không! Dừng lại. . . Tại sao nàng có thể hết lần này tới lần khác suy nghĩ như vậy chứ?
Nàng đau đớn, nội tâm đang tự mắng mình: Chu Mẫn Mẫn, chẳng lẽ ngươi không
có chút tôn nghiêm nào sao? Ngươi có thể làm thế đối với Ân Li đã cứu
ngươi sao? Sao trong đầu ngươi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến nam nhân? Sao
ngươi lại trở nên như vậy?
Ân Li nhìn Mẫn Mẫn ở phía xa. Mấy ngày nay sống chung với Bố Na, nàng đã hiểu tình cảnh của Quỷ tộc, càng
thông cảm cho Quỷ vương Tô Đồ từ đầu đến cuối không chịu nhượng bộ, nàng đã dùng bồ câu đưa tin đến Nhật Hi quốc, một mặt báo bình an, một mặt
hy vọng Dương Sa có thể hiểu được tình hình ở nơi này, nếu có thể dùng
hòa bình để giải quyết chuyện giữa hai nước thì có thể tránh khỏi xung
đột.
Ân Li nhìn ra nội tâm Mẫn Mẫn đang cực lực đấu tranh, nàng đi đến ngồi xuống bên cạnh Mẫn Mẫn: “Trăng sáng quá!”
Mẫn Mẫn cười gật đầu một cái: “Trăng tròn và sáng thế này khiến cho ta nhớ tới một bài thơ. . . .Chỉ mong người dài lâu. . . .” (bài này Đặng Lệ Quân có hát )
Thấy nàng đột nhiên dừng lại, Ân Li hỏi: “Hết rồi à? Thơ ngắn như vậy sao?”
“Đương nhiên là còn. . .” Ngàn dặm thiền quyên (*) . . . Nhưng nàng không
thích câu này, chẳng lẽ chỉ có thể cách xa nhau ngàn dặm sao? Nàng không cần tình yêu như vậy. . . Nàng sợ phải yêu như thế. . . .
(*) ngàn dặm thiền quyên: nguyên văn: “thiên lý cộng thiền quyên” (千里共嬋娟) , thiền quyên là vầng trăng, “thiên lý cộng thiền quyên” = “ngàn dặm cùng chung một vầng trăng”, cũng có thể hiểu là tuy cách xa nhưng trong lòng vẫn luôn hướng về nhau.
Ân Li hỏi tiếp: “Vậy sao muội không đọc tiếp?”
“Muội. . .quên mất rồi. . .” Vẻ mặt của Mẫn Mẫn mất tự nhiên.
“Nếu ta nhớ không lầm, hình như là ‘ngàn dặm thiền quyên’ phải không?” Ân Li nhìn sắc mặt ưu thương của Mẫn Mẫn.
Mẫn Mẫn hơi ngạc nhiên, lập tức gật đầu: “Đúng rồi. . . Hình như . . . là câu này. . .”
“Muội vẫn không nguyện ý nói với ta sao?” Ân Li không nhịn được nữa bèn lên tiếng hỏi.
Mẫn Mẫn kinh hoảng nhìn Ân Li, giả ngu nói: “Nói gì cơ?”
Ân Li thở dài: “Mẫn Mẫn, trước kia muội không như vậy, trước kia có gì
muội cũng đều nói với ta. . . Có phải muội vẫn còn giận ta hay không?”
“Ân Li, muội không giận tỷ. . .” Ân Li mạo hiểm tính mạng tới cứu nàng, sao nàng có thể giận nàng ấy đây?
“Chẳng lẽ muội cho rằng, muội nói với ta muội yêu Tô Đồ thì ta sẽ giận muội sao?” May mà các nàng còn là tỷ muội tốt đấy.
Đây là chuyện mà Mẫn Mẫn khó mở miệng nhất, nhưng nàng cũng không phải là
cố tình giấu giếm, chỉ là không biết phải nói thế nào: “Ân Li. . . ta
không có. . .”
“Muội đừng phủ nhận nữa, từ sau khi ra khỏi Vương
cung, sắc mặt của muội cứ như là muốn khóc đến nơi rồi, mỗi lần ta hỏi
muội thì muội đều hoảng hốt, còn nữa, muội cứ luôn nhìn về phía Vương
cung. . .”
Mẫn Mẫn đứng lên: “Muội có chút mệt mỏi. . . .”
Ân Li đứng dậy chặn ở trước mặt nàng: “Chẳng lẽ muội thật sự nghĩ ta sẽ
ngăn cản hoặc xem thường muội sao? Trong mắt muội, ta thật sự là một
người hẹp hòi như vậy à?” Nàng thật đau lòng nếu Mẫn Mẫn nghĩ nàng như
vậy.
Mẫn Mẫn giật mình nhìn Ân Li: “Ân Li. . . .”
Ân Li
nắm tay nàng: “Mẫn Mẫn, ta muốn muội hiểu, cho dù muội có yêu ai thì ta
cũng sẽ không ngăn cản, bởi vì ta hiểu rõ, tình yêu không bao giờ có đạo lý, cũng không có cách nào kháng cự, càng không thể dùng lý trí để
khống chế, những thứ này ta đều biết, vì ta cũng đã từng trải qua. . .
.”
Mẫn Mẫn đỏ mắt: “Tỷ không trách muội yêu kẻ thù của Nhật Hi quốc sao?”
“Nếu như ta trách muội thì còn xứng đáng làm bạn tốt của muội sao? Uổng phí
tình bạn mười mấy năm! Chúng ta là tỷ muội tốt, không phải sao? Cho dù
muội làm cái gì, ta cũng không trách muội, ta chỉ. . . . chỉ giận muội
không chịu đem sự khổ sở của mình nói ra, ta cảm thấy đau lòng cho
muội!”
Mẫn Mẫn không kìm được mà rơi nước mắt: “Thật xin lỗi. . . . Nhưng ta thật sự không biết phải nói sao bây giờ? Biết rằng không
thể. . . . thế nhưng ta không có cách nào ngừng suy nghĩ về hắn. . . .”
Ân Li ôm nàng an ủi: “Vậy cũng đừng cố gắng nữa, muội càng cố gắng, sẽ chỉ khiến mình càng thêm đau khổ. Ngày mai hãy trở về Vương cung đi! Ta tự
trở về Nhật Hi quốc!”
Mẫn Mẫn sợ hãi kêu lên: “Cái gì? Không! Ta
không thể trở về. . . không thể. . .” Nàng không thể phóng túng mình
thêm lần nữa. . . Không thể tiếp tục trầm luân. . . Nàng đã chịu
đựng đủ rồi!
Ân Li khó hiểu: “Tại sao? Chẳng phải nàng thương hắn, nhớ hắn sao?”
“Ta thương hắn. . . nhưng mà. . . hắn không thương ta. . .” Đây mới là điều khiến nàng đau khổ nhất.
“Cái gì?” Ân Li giật mình.
“Hắn không thương ta. . . Hắn chỉ coi ta là con tin. . .dùng để uy hiếp Nhật Hi quốc. . . cho nên ta sẽ không trở về, tuyệt đối sẽ không trở về. . . .” Cho dù nàng rất yêu, rất yêu hắn. . . .
“Mẫn Mẫn, thật xin lỗi! Đều do ta không tốt. . .” Trong lòng Ân Li rất khó chịu.
Mẫn Mẫn lắc đầu: “Tại sao tỷ lại xin lỗi ta?”
“Nếu không phải tại ta thì muội sẽ không bị bắt tới nơi này, sẽ không gặp
hắn, sẽ không phải khổ sở đau đớn như thế này!” Nàng là thủ phạm gây nên tất cả những chuyện này.
“Không! Ân Li, tỷ đừng nói vậy, ta
không hề trách tỷ, ta chỉ tự trách bản thân mình, là tự ta trầm luân, là do ta không có tiền đồ. . . .” Tất cả đều là do nàng tự chuốc lấy.
“Mẫn Mẫn. . .” Ân Li ôm nàng, chỉ hận ông trời trêu ngươi. Tại sao một người thiện lương như Mẫn Mẫn lại yêu phải một người không yêu nàng? Tại sao
phải để cho nàng ấy chịu đựng loại hành hạ như vậy? Nàng thật sự cảm
thấy oan ức cho Mẫn Mẫn!
“Ân Li. . . . Ta muốn rời khỏi nơi này. . . . Chỉ muốn rời khỏi nơi này. . . Ta có thể từ từ quên đi hắn . . . Tỷ hãy dẫn ta đi. . .Ta muốn đi càng xa càng tốt. . .” Mẫn Mẫn tựa vào vai Ân Li khóc thất thanh.
Ân Li vỗ nhẹ lưng nàng: “Muội yên tâm! Ta nhất định sẽ đưa muội trở về, sẽ không còn ai có thể tổn thương muội!”
Tên Tô Đồ kia lại dám tổn thương Mẫn Mẫn, nếu có cơ hội, nàng tuyệt đối
sẽ không bỏ qua cho hắn!