Lúc đám người Mẫn Mẫn đang tính vội vàng rời đi thì người của Quỷ quốc đã bao vây bọn họ.
“Mau ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi! Các ngươi trốn không thoát đâu!”
Tiếp đó, Ân Li chỉ nghe thấy tiếng đao kiếm va vào nhau, dường như có rất nhiều người kéo tới đây.
Quả nhiên, người ít không thể chống lại số đông, chẳng bao lâu sau, đám
binh lính bên cạnh Mẫn Mẫn, từng người từng người lần lượt ngã xuống,
chỉ còn lại một mình nàng.
Đại tướng Hàn Duy bước đến gần Mẫn Mẫn, quan sát nàng: “Ngươi chính là nữ nhân của Nhật Hi Dương Sa đúng không?”
Mẫn Mẫn đứng thẳng lưng, tặng cho hắn một cái bạt tai: “Láo xược! Ngươi là
cái thứ gì? Chỉ bằng thân phận của ngươi mà dám gọi thẳng tục danh của
thái tử sao?”
Bên cạnh có một người không thể đứng nhìn thủ lĩnh
bị vũ nhục như vậy, liền rút kiếm ra khỏi vỏ: “Nha đầu to gan! Ngươi dám vô lễ với thủ lĩnh của chúng ta. . . .”
Mặc dù Hàn Duy tức giận đến mức trên trán nổi đầy gân xanh, nhưng vẫn giận dữ quát thuộc hạ của mình: “Dừng tay!”
Mẫn Mẫn nhìn chằm chằm tên lâu la: “Ngươi la cái gì? Ta đường đường là thái tử phi tương lai, thậm chí còn có thể là vương hậu tương lai, ngươi lại dám nói ta như vậy, ngươi cho rằng ngươi còn có thể bảo toàn tính mạng
hay sao?”
đây là truyện ăn cắp của d。ien⊹d。an⊹l。e⊹q。uy⊹d。on⊹c。om
Mẹ kiếp! Nữ nhân này thật sự là thiếu đòn mà! Gã bị nàng chửi tức giận
tiến lên phía trước, nhưng lại bị Hàn Duy ngăn lại: “Đừng kích động,
nàng ta là người mà Quỷ vương muốn!”
Mẫn Mẫn khinh thường hừ
lạnh: “Là Quỷ vương phái các ngươi tới bắt ta sao? Hừ! Loại chuyện không quang minh chính đại như vậy cũng chỉ có Quỷ tộc các người mới làm
được!”
Trong nháy mắt, Hàn Duy rút gươm chĩa vào Mẫn Mẫn, lạnh lùng nói: “Không cho phép ngươi vũ nhục Quỷ tộc!”
Mẫn Mẫn không chút lo sợ, cười nói: “Có bản lĩnh thì cứ giết chết ta đi! Xem ngươi trở về nói với Quỷ vương thế nào!”
Một tên lâu la đứng bên ngoài, nhịn không nổi nữa, không thể ra tay đánh
người thì đành phải mở miệng chửi người: “Mẹ kiếp! Cái thứ tiện nhân
này, nhất định phải cho nàng ta một bài học mới được!”
Hàn Duy
nhíu mày. Nữ nhân này thật hồ ngôn loạn ngữ, muốn đem nàng về giao cho
Quỷ vương thì trước hết phải làm cho nàng ta ngậm miệng mới được, nếu
không, chỉ e rằng nàng ta sẽ bị giết ở trên đường đi mất.
Không muốn nói nhảm với Mẫn Mẫn nhiều hơn nữa, Hàn Duy đưa tay điểm huyệt câm của nàng.
“Mang về!”
“Dạ!” Đám lâu la nghe lệnh, liền dùng sức thô lỗ trói chặt Mẫn Mẫn.
Ân Li nằm trong bụi cỏ chứng kiến tất cả, nhưng cũng vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mẫn Mẫn bị mang đi.
Mẫn Mẫn bị đưa đến Quỷ quốc, cho dù Nhật Hi quốc có thừa nhận hay không,
thì Tô Đồ đã tự lập mình làm vua, đối với Quỷ tộc mà nói, có thể tự do,
thoát khỏi sự khống chế của Nhật Hi quốc, tất cả chuyện này đều là công
lao to lớn của Tô Đồ, mọi người không khỏi coi hắn là ‘vị anh hùng dân
tộc’, ‘vị cứu tinh’, ‘ba đồ lỗ’ [1] của Quỷ tộc.
[1] Ba Đồ Lỗ: là một danh hiệu vinh dự của người Mãn Châu vào thời nhà
Thanh trong lịch sử Trung Quốc. Ba Đồ Lỗ là danh hiệu dành cho những
tướng lĩnh và những binh sĩ chiến đấu dũng cảm, can trường và thiện
chiến trong chiến trường hay trong những trận đánh và các cuộc đọ sức.
Cái danh hiệu ‘ba đồ lỗ’ này luôn được người trong Quỷ tộc tôn sùng nhất,
cũng là danh hiệu độc nhất vô nhị, mấy trăm năm qua không có ai xứng với cái danh hiệu này, ngoại trừ Tô Đồ là khiến cho bọn họ cam tâm tình
nguyện gọi như vậy.
lũ⊹cờ。hó↕cung。quởn。hèn。thứ↕bại↕hoại↕của⊹xã✣hội✣Đ。M✣chọc✣tao⊹chúng✣mày✣chán✣sống✣rồi✣phải✣ko-MeOw
Mẫn Mẫn chưa từng tới Quỷ quốc, dọc theo đường đi, nàng vô cùng kinh ngạc
khi thấy Quỷ tộc lại là một nơi tuyệt đẹp như vậy, phong cảnh đường xá ở đây thật sự khác biệt, vừa mới là thảo nguyên mênh mông rộng lớn, đến
khi vào trong thành lại được nhìn thấy biển xanh mây trắng, nàng rất đỗi kinh ngạc, sao trên đời lại có một nơi mà hai phong cảnh khác nhau lại
đồng thời xuất hiện như vậy.
Đây thật sự là nơi đẹp nhất mà nàng
từng thấy, bầu trời trong veo, thảm cỏ xanh biếc, xa xa là cả một đại
dương bao la. . . Thật sự là không ngờ cái vùng đất tươi đẹp màu mỡ thế
này, lại là nơi ở của những tên giết người không chớp mắt. . .
Hoàng cung của Quỷ tộc được xây ở nơi cao nhất, đứng từ xa đã có thể trông
thấy lối đi vào hoàng cung, nơi có thể nhìn thấy toàn bộ Quỷ quốc và đại dương bao la, giáp biên thành là bờ biển rộng lớn, cái loại khí phách
hiên ngang đất trời này khiến cho người ta không khỏi cảm thấy kính nể.
Mẫn Mẫn bị mang vào cung điện, bên trong cung lại không xa hoa như trong
tưởng tượng của nàng, cách trang trí trong điện cũng không có gì đặc
biệt, vô cùng giản dị.
Trên chiếc ghế lớn ở chính giữa đại điện
có một người đàn ông đang nhìn nàng chăm chú, mái tóc màu vàng nhạt, đôi mắt màu xanh lam, nước da màu lúa mạch…..
Trời ạ! Đây là lần đầu tiên Mẫn Mẫn trông thấy một nam nhân kỳ lạ như vậy, khiến cho nàng nhìn đến ngẩn người.
Dường như Tô Đồ đã quen bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, khóe môi lại nở ra một nụ cười khó hiểu: “Ngươi nhìn đủ chưa?”
Mặc dù miệng mỉm cười, nhưng trong mắt lại không hề vui vẻ, từ trong đôi
mắt màu lam kia, Mẫn Mẫn có thể nhìn thấy được sự chán ghét cùng hận ý
của hắn đối với nàng.
ĂnCắpTruyện⊹của⊹tao✣thìtaoxinphép⊹ỈA⊹VÀO⊹MỒM⊹mày⊹nhé↕Thân-áiღMeOw
Đột nhiên, nàng nhớ tới lời nói của Ân Li, Quỷ vương Tô Đồ vô cùng căm hận
người của Nhật Hi quốc, đối mặt với người Nhật Hi quốc cũng chẳng bao
giờ mềm lòng, chỉ cần người nào bị hắn bắt được thì kết quả chỉ có một
chữ ‘chết’. Nghĩ tới đây, trong lòng nàng không khỏi có chút sợ hãi.
“Đắc tội rồi, xin thứ lỗi!” Nói xong, Hàn Duy giải huyệt cho Mẫn Mẫn, sau đó cởi dây trói cho nàng.
Tô Đồ đứng lên rồi chậm rãi bước xuống, nhờ vậy mà Mẫn Mẫn mới phát hiện
hắn vô cùng cao lớn, cơ bắp cường tráng, để lộ ra cánh tay bền chắc,
trên lưng khoác một cái đai màu đen, có treo vài thanh gươm, khiến cho
người khác nhìn vào đều cảm thấy khiếp sợ.
Mẫn Mẫn theo bản năng
cảm thấy người này vô cùng nguy hiểm, thế nhưng nàng cũng không phải là
loại người thấy ác nhân thì dễ dàng lùi bước.
Trông thấy nàng có vẻ đề phòng mình, Tô Đồ lộ ra một nụ cười gian xảo: “Mời ngồi!”
Mẫn Mẫn chẳng hề cảm kích, nàng chỉ hừ lạnh: “Đây chính là đạo tiếp khách của Quỷ tộc sao?”
Tô Đồ nhướng mi cười cười: “Trên đường tới đây, hẳn là cô nương đã thấy
được phong cảnh ở nơi này, chúng ta mời cô nương tới nơi này làm khách,
cũng không nên làm cô nương uất ức mới đúng!”
Mẫn Mẫn hận nhất là loại người nói chuyện lòng vòng quanh co: “Ngươi đừng dùng vẻ mặt cợt
nhả với ta! Biết điều thì mau thả ta trở về, nếu không, đến khi có người tới cửa đuổi giết, chỉ sợ là đã quá muộn!”
Tô Đồ hết sức tán
thưởng sự gan dạ của nàng, hắn phát ra tiếng cười trầm thấp. Đã lâu rồi
không có ai làm hắn cảm thấy hứng thú như vậy, mà đối phương lại là
người của Nhật Hi quốc mà hắn vẫn luôn căm hận nhất.
đây là truyện ăn cắp của d。ien⊹d。an⊹l。e⊹q。uy⊹d。on⊹c。om
“Cô nương thật là can đảm, ta đây đầu đội trời chân đạp đất, thế nhưng lại không khiến cô nương cảm thấy khiếp sợ!”
“Hừ! Có gì mà ta phải sợ? Ta không làm việc trái với lương tâm, không giống
như mấy kẻ làm chuyện trộm gà cắp chó, hắn còn chưa sợ thì ta sợ cái
gì?”
“To gan! Nơi này chính là Quỷ quốc!” Hàn Duy đứng bên cạnh hét to, hắn chưa từng thấy người nào giống như nàng.
Hừ! Ưu điểm lớn nhất của nàng chính là không sợ cường quyền, muốn hù dọa
nàng sao? Nằm mơ đi! – “Thế nào? Ngươi cho rằng ngươi xây cái cung điện
này thì ngươi chính là vua sao?” Nàng nhìn tên nam tử mắt xanh.
Hàn Duy chưa từng thấy chủ tử của mình bị vũ nhục, lập tức trừng mắt nhìn
Mẫn Mẫn. Nếu không phải là không được giết nàng thì hắn đã sớm lấy mạng
nàng từ lâu, để cho nàng chết không toàn thây.
“Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất là nên im miệng lại!” Hàn Duy giận dữ nói.
Mẫn Mẫn tiêu sái bước đến trước mặt hắn, cố tình rướn cổ lên khiêu khích:
“Thế nào? Nói nữa thì ta sẽ thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn giết ta?” Vừa
dứt lời, đằng sau cổ của nàng đã bị ghìm chặt.
Khuôn mặt của Tô
Đồ gần trong gang tấc, một đôi mắt xanh lạnh lùng lại phát ra hứng thú
vô hạn: “Ta còn tưởng rằng nữ nhân của Nhật Hi quốc đều là loại nhát gan sợ phiền phức, không nghĩ tới lá gan của cô nương cũng lớn thật đấy!”
Lần đầu tiên có nữ nhân dám lên tiếng khiêu khích hắn, lại còn đối diện
với cặp mắt lạnh lùng của hắn mà không hề run sợ, haha! Thú vị, thật là
thú vị.
Mẫn Mẫn mặt không biến sắc nhìn chằm chằm vào hắn: “Đừng chạm vào ta! Tay của người toàn là mùi máu tươi!”