Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn

Chương 30: Chương 30: Ai?




“Hôm nay kêu hai vị đến, cũng không có ý gì khác. Có mấy lời, tôi muốn nói riêng với hai vị một chút.”

Cung Dực ngồi ở ghế chủ tọa, mỉm cười nhìn Tôn Tĩnh và Thẩm Dĩnh. Trên mặt Tôn Tĩnh nở nụ cười, dù trong lòng cô nghĩ thế nào, nhưng ngoài mặt luôn mang theo nhiệt tình không chê vào đâu được, huống chi, Cung Dực có giá trị tất yếu để cô đi kết thân.

Mà Thẩm Dĩnh thì bình thản hơn rất nhiều, cô trang điểm tinh xảo, nhưng vẻ mặt lại rất dửng dưng.

Rốt cuộc cũng trẻ tuổi.

Cung Dực nhìn lướt qua Thẩm Dĩnh, hắn đã không còn sợ hãi cô như lúc ban đầu. Đó cũng không tính là sợ hãi, chỉ là hồi ức về một ả đàn bà vừa nhẫn tâm vừa vô tình thôi.

“Ăn cơm trước hẵng nói.” Cung Dực đưa tay mời.

Hai người liền cùng vào ngồi.

Các cô không có nhìn nhau, nhưng dù không nhìn đối phương, họ cũng biết trong mắt của đối phương cũng không có gì tốt.

Cung Trĩ ngẩng đầu lên từ trong đống sách, nàng nhìn đồng hồ, bây giờ đã 11 giờ 40 rồi, Cung Dực hẳn là đã tạo buổi gặp mặt. Nàng chống cằm, mím môi, trong lòng hiếm thấy có đôi chút lo âu.

[Ký chủ đang lo lắng à?]

[Không có gì đáng lo lắng...]

Cung Trĩ cúi đầu bắt đầu thu dọn sách vở, nàng liệt ra từng cái lý do trong lòng: [Anh tôi ra mặt, chỉ cần Tôn Tĩnh còn muốn làm nghề này, thì phải biết lựa chọn thế nào, cũng phải biết địa vị của mình là cái gì. Cô ta chỉ cần yên tâm làm đá mài dao của cô ta là được rồi. Mà trình độ học vấn của Thẩm Dĩnh bày ở đó, dự án trước đó thành công cũng nói cô ấy có năng lực này...]

Hệ thống nghe không hiểu ý của Cung Trĩ tẹo nào, chỉ vui vẻ nói: [Nữ chính có sự nghiệp của mình, lại né được những chuyện khác, trị số hắc hóa sẽ giảm xuống nhỉ.]

Cung Trĩ à một tiếng, mà lúc này, đầu vai của nàng chợt bị người đụng phải, Khương Nhiên vui mừng lại gần: “Chị em, buổi tối có muốn đi chơi với tớ không?”

“Không đi, tớ mười giờ rưỡi liền buồn ngủ.” Cung Trĩ từ chối bạn tốt.

Khương Nhiên vội vàng kéo lại Cung Trĩ: “Tớ bảo đảm sẽ đưa cậu về nhà trước mười giờ rưỡi, cậu đi với tớ chút thôi được không?”

Cung Trĩ do dự trong nháy mắt, vẫn lựa chọn từ chối: “Không được, giờ tớ phải đi, còn có chút việc.”

Nàng vội vã tạm biệt với Khương Nhiên, Khương Nhiên ở sau lưng nàng tức bực giậm chân: “Cậu nhất định là ở bên ngoài có con chó khác!!!”

Cung Trĩ quay đầu, làm một mặt quỷ với Khương Nhiên, vẫy tay cười: “Lần sau dẫn cậu đi gặp chó.”

Khương Nhiên kinh ngạc mở to mắt, nhìn dáng vẻ vội vã nhanh chóng đi xa của Cung Trĩ, líu lưỡi: “Không phải chứ, có chó thật à?”

Trương Sơn đã chuẩn bị xong thức ăn, Cung Trĩ chỉ ngồi chốc lát, liền nghe thấy tiếng phía ngoài, đầu tiên là của Tôn Tĩnh, nhiệt tình chào mời Cung Dực. Cung Dực qua loa mấy câu liền rời đi, sau đó, yên lặng liền lan tràn.

Cung Trĩ khẽ gõ mặt bàn một cái, nàng cúi đầu nhìn điện thoại. Phía trên còn lưu lại tin nhắn, “Em ở cách vách.”

Thẩm Dĩnh chỉ đáp một chữ ngắn gọn “Được“.

“Nếu Cung tổng đã mở miệng, tôi đây không làm bè* cũng không được.”

(*Bè ở đây ví như một công cụ có thể lợi dụng.)

Tôn Tĩnh mở miệng trước, cô 35-36 rồi, giọng nói nghe vào mang một ít cảm giác bén nhọn.

[Giống như một nhân vật phản diện.] Cung Trĩ không nhịn được nghĩ.

“Đều bằng bản lĩnh của mình thôi, nếu chị Tôn làm tốt hơn tôi, vậy tất nhiên tôi cũng có chơi có chịu.”

Giọng Thẩm Dĩnh lạnh tanh, đúng mực.

Tôn Tĩnh cười gằn: “Bằng bản lĩnh của mình? Đứa nít ranh mới ra đời như cô, nếu sau lưng không phải có Cung tổng dựng bệ cho cô? Tôi lại có thể nể mặt cô để cô lấy tôi khai đao như thế chắc? Đừng quá tự đắc. Nhưng mà, Cung tổng cũng nói hết rồi, tôi nhường một bước, cho cô cái cơ hội như vậy, nhưng cô cũng đừng trách tôi đến lúc đó không nể mặt.”

Thẩm Dĩnh im lặng, Tôn Tĩnh đúng là nói thật, cô chỉ cười: “Nếu nói nhiều vô ích, vậy chúng ta đến lúc đó gặp đi.”

“Đây sao dám so với cô chứ? Cô dựa vào cái bộ dáng này leo lên trên, dù cho xảy ra rắc rối gì, cũng có người giải quyết giúp cô ha. Dễ dàng như vậy, đúng là dễ chiếm cực kì.”

Cung Trĩ nghe được câu này, đứng lên. Mà giọng Thẩm Dĩnh truyền tới, vẫn trong trẻo như vậy: “Ai bảo mặt cô không đẹp kia chứ?”

Cung Trĩ sững sờ, không nhịn được bật cười hì hì. Mà Tôn Tĩnh bên kia thì buông lời hung tợn, xoay người rời đi.

Thẩm Dĩnh chờ ở bên ngoài chốc lát, lúc này mới gõ cửa một cái.

Trương Sơn vội vàng mở cửa, hắn nhìn thấy Thẩm Dĩnh, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư chờ cô một hồi lâu rồi.”

Thẩm Dĩnh gật đầu một cái, Trương Sơn liền thức thời rời khỏi phòng riêng, đi ra ngoài. Thẩm Dĩnh đóng cửa lại, thấy Cung Trĩ còn cười, nàng cười quá vui vẻ, khóe mắt ửng đỏ, rỉ ra một ít nước mắt, lại bị nàng lau đi.

“Buồn cười đến thế à?”

Thẩm Dĩnh hơi bất đắc dĩ nói.

“Đúng thế, đã lâu lắm rồi em không nghe chuyện hài như vậy. Chị Tôn nhất định là bị chọc tức.” Cung Trĩ xoa xoa khóe mắt, vì vậy khóe mắt vốn hơi đỏ ửng, trở nên đỏ hơn một chút.

Ngón tay Thẩm Dĩnh khẽ giật giật, lại bị cô nắm chặt, ráng kiềm chế lại.

Cô đi tới bên người Cung Trĩ, liếc nhìn thức ăn đã gọi xong của Cung Trĩ, gắp một đũa cho nàng: “Mau ăn cơm, đã mấy giờ rồi, em còn dưỡng sinh không?”

“Đương nhiên dưỡng sinh chứ. Đây không phải là đang chờ chị sao? Cũng không nhìn xem em là vì ai mới chờ tới bây giờ.”

Cung Trĩ nhìn Thẩm Dĩnh một cái như quở trách, dường như đang nhìn một gã trai thẳng không hiểu phong tình. Thấy Thẩm Dĩnh chân thành nói xin lỗi, Cung Trĩ lúc này mới gắp lấy thức ăn, chầm chậm ăn. Tướng ăn của nàng điềm đạm nho nhã, gò má trắng nõn như óng ánh long lanh, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích.

Ánh mắt Thẩm Dĩnh dừng lại ở phía trên, cô chớp mắt, rời đi ánh mắt, khẽ nói: “Dễ như vậy, cũng không biết rốt cuộc ai chiếm ai.”

Cung Trĩ không có nghe rõ cô đang nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn Thẩm Dĩnh, quai hàm hơi nhai nhai, như con hamster, Thẩm Dĩnh cười lên, bê cốc nước đặt ở bên cạnh Cung Trĩ: “Uống một ít, đừng để bị sặc.”

Cung Trĩ gật đầu, nàng ngồi thẳng một chút, hai tay nâng lên cốc nước, chậm rãi uống nước.

“Chị nắm chắc nhiều không?” Cung Trĩ bỗng hỏi.

Thẩm Dĩnh buồn cười: “Em cũng không biết chị có nắm chắc nhiều không mà đã nâng chị lên trước, liền có lòng tin về chị như vậy sao?”

Cung Trĩ gật đầu: “Năng lực của chị không có vấn đề, nhưng mà dẫu sao cũng quá trẻ tuổi, ảnh hưởng chị không phải năng lực, có lúc cũng là tự tin.”

“Nghe như em là người từng trải.” Thẩm Dĩnh nâng cằm nhìn Cung Trĩ, Cung Trĩ chột dạ, đang muốn nói gì đó, Thẩm Dĩnh co lại ngón tay, khẽ búng trán Cung Trĩ một cái, “Nhỏ mà ma lanh.”

Cung Trĩ sờ nơi bị Thẩm Dĩnh búng.

Không đau xíu nào, nhưng đây là một động tác hết sức thân mật, so với những động tác trước kia của Thẩm Dĩnh, có vẻ thân mật hơn rất rất nhiều.

“Sao vậy?” Thẩm Dĩnh thấy buồn cười, “Bạn bè, đây không phải là em nói sao?”

“Dĩ nhiên!”

Cung Trĩ trở nên vui vẻ, trị số hắc hóa hạ xuống, Thẩm Dĩnh dường như cũng càng ngày càng giống người bình thường, không hở tý là lại tâm trạng lên xuống. Mặc dù gần đây trị số hắc hóa giảm xuống tốc độ hết sức chậm chạp, nhưng Cung Trĩ vẫn vui vẻ, bởi tâm trạng của Thẩm Dĩnh ngày càng bình tĩnh. So với chợt lên chợt xuống, Cung Trĩ càng nghiêng về kiểu bình thản an ổn này.

[Xem ra tôi rất nhanh liền có thể về hưu dưỡng sinh rồi.]

Cung Trĩ hài lòng suy nghĩ, trong nụ cười đều tràn đầy vẻ ôn hòa an tường nằm ườn.

“Có điều, bên chị còn có chút chuyện bận rộn, mẹ chị bên kia đang lấy số rồi, nhưng chị vẫn hơi lo lắng.”

Khi nói ra câu này, trái tim Thẩm Dĩnh hơi nảy lên.

Cô đã rất lâu rồi không nói với người khác về nỗi lo của mình, tựa như lột ra vẻ hèn nhát của mình cho người ta nhìn. Đây không chỉ là những việc từng trải qua ở kiếp trước, trên thực tế, từ khi Thẩm Thư bị bệnh tới nay, Thẩm Dĩnh liền buộc phải gánh vác toàn bộ, cô nuốt xuống mọi gian khổ, ban đầu học được, chính là nhẫn nại.

Cho dù bản thân mình kiếp trước còn đơn thuần, cô cũng sẽ không kể cho người ngoài nghe nội tâm mềm yếu và lo âu của mình.

Mà bây giờ...

Cô nhìn Cung Trĩ, ánh mắt đối phương trong suốt, an tĩnh nhìn lại, bên trong không có một chút u ám.

Thẩm Dĩnh cảm thấy trái tim phủ bụi nhiều năm của mình như được rửa sạch, sau đó ngâm vào trong nước ấm, có một loại cảm giác ấm áp.

“Bên dì, cứ giao cho em đi.” Cung Trĩ nghĩ một hồi rồi nói, “Chị yên tâm làm chuyện của chị, em sẽ thường xuyên đi thăm dì, chuyện lấy số em cũng sẽ để mắt đến.”

Thẩm Dĩnh giật giật khóe môi: “Vậy sao được.”

“Đã nói là bạn rồi, đừng khách khí mà.” Cung Trĩ cong mắt, “Em rất thích dì, dì cũng rất thích em mà. Hơn nữa bây giờ chị bận những chuyện này cũng là vì em, không phải sao?”

Dĩ nhiên không phải.

Nếu quả thực là về chuyện làm ăn, Cung Trĩ có rất nhiều biện pháp, dù có là gì cũng chả phải đi lo, Cung Dực cũng sẽ bố trí người được chọn thích hợp hơn cho nàng.

Chẳng qua, đây là kỳ vọng của Cung Trĩ đối với mình.

Thẩm Dĩnh nghĩ, cô thậm chí dâng lên một chút tinh thần trách nhiệm.

Bởi vì cô bé trước mắt toàn tâm toàn ý tin tưởng mình, cho nên, cô cũng sẽ không phụ lòng tin của đối phương.

[Trị số hắc hóa 67]

Lại giảm xuống à...

Cung Trĩ không nhịn được hít sâu một hơi, lộ ra ánh mắt cảm động, nàng háo hức nhìn Thẩm Dĩnh: “Chị Thẩm, chị thật tốt.”

“Thật sao?” Thẩm Dĩnh quét mắt nhìn thức ăn trước mặt Cung Trĩ, thấy nàng đã ăn kha khá rồi, bèn gật đầu một cái, “Chị tốt ở đâu?”

“Chỗ nào cũng rất tốt” Cung Trĩ há mồm liền nói, nàng cười hì hì, “Em biết, chuyện gì chị cũng sẽ làm được tốt nhất.”

“Trước kia em cũng không nói như vậy.” Thẩm Dĩnh nhìn cái bụng phồng lên của Cung Trĩ, do dự một chút, lúc này mới đưa tay đặt ở trên bụng nàng, cụp mắt, “Ăn nhiều?”

“Có hơi...”

Cung Trĩ hơi ngại, bây giờ đã qua giờ cơm, nàng đã không đói bụng lắm, ăn như vậy rất dễ cảm thấy đầy bụng. Hơn nữa nàng nói thế nào cũng lớn hơn Thẩm Dĩnh, nhưng bây giờ lại giống như một đứa bé...

“Đừng động, xoa xoa là tốt rồi.” Thẩm Dĩnh khẽ nói, cô nhẹ nhàng xoa bóp, cơ thể dưới bàn tay trẻ tuổi và tươi đẹp, tràn trề sức sống và dẻo dai.

Cung Trĩ cựa quậy một hồi, liền yên tĩnh lại. Thẩm Dĩnh xoa rất là thư thái.

Nàng híp mắt, mở rộng người ra, giống như một con mèo lộ ra cái bụng mềm mại của mình, có cảm giác tín nhiệm không lí do.

[Đây chính là cuộc sống ha...]

Cung Trĩ thoải mái nghĩ, nàng cong môi: [Xem ra chẳng bao lâu, Thẩm Dĩnh sẽ bình tĩnh lại, chúng ta đều có thể có được thứ mình muốn.]

[Ký chủ cố lên!] Hệ thống vội nói.

Cung Trĩ ừ một tiếng, nhớ tới tình tiết trong đại cương, lại nghĩ tới khuôn mặt của Thẩm Thư, bà ấy khiến nàng nhớ tới người mẹ của kiếp trước.

[Bây giờ Thẩm Dĩnh cũng không thiếu tiền, sẽ không xuất hiện tình tiết không thể đóng phí đâu nhỉ?]

[Cái này hệ thống cũng không rõ, nhưng dòng vận mệnh vừa là đã định trước lại vừa thay đổi liên tục. Loại số liệu này quá mức khổng lồ, hệ thống cũng không tính toán được. Vì vậy suy đoán có thể sẽ phát sinh bất ngờ khác.] Hệ thống vang lên ào ào.

Ánh mắt Cung Trĩ sầm xuống.

[Dù có thế nào, tôi cũng sẽ làm Thẩm Thư sống tiếp.]

Hai người đi ra cửa, lại nghe thấy tiếng một người phụ nữ nói chuyện: “Tiểu Trĩ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.