Âm nhạc, đám đông, ánh đèn sáng chói.
Tất cả đều nhảy múa tưng bừng ở trước mắt.
Mọi người cầm trong tay rượu champagne, nhỏ nhẹ trò chuyện, sau khi nhìn thấy cô đến gần, dồn dập nở nụ cười, giơ ly rượu lên.
"Tân hôn hạnh phúc."
"Chúc hai người hạnh phúc."
"Sớm sinh quý tử."
Cô nhỏ giọng cảm ơn, tay khoác khuỷu tay của người đàn ông bên cạnh, đầu nhẹ nhàng dựa vào cánh tay của người đàn ông. Âm nhạc vang lên, giọng nói trầm thấp như đàn Cello của người đàn ông vang lên ở bên tai cô: "Tiểu Dĩnh, anh sẽ cho em hạnh phúc."
Cô hạnh phúc sao?
Cuộc hôn lễ này, không có người mẹ mà cô yêu nhất, bởi vì thuở đầu khi họ gặp nhau, mẹ cô cũng bởi vì một kẻ ti tiện mà chết rồi.
Cuộc hôn lễ này, cũng không có bạn bè và khuê mật của cô, bởi vì bạn của cô thích người đàn ông của cô, cho nên cô ta không chút do dự tung tin vịt về cô, từ đó làm cô bị mất việc.
Mà khuê mật tốt nhất của cô, sau khi khổ sở khuyên cô chia tay thất bại, xoay người rời đi, nhưng lại chết trên đường khi chạy tới thăm cô.
Cuộc hôn lễ này, tất cả mọi thứ, là dành cho người đàn ông mà cô sẽ gắn bó suốt phần đời còn lại. Bạn tốt, thân quyến, bạn đồng nghiệp trên phương diện làm ăn, họ cười chúc phúc, tình nhân cũ trước kia, họ mang vẻ mặt oán độc.
Hạnh phúc nhường nào.
Nhưng cô lại đi rất mệt mỏi.
Cô hạnh phúc sao?
Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, người đàn ông đúng lúc cúi đầu nhìn cô, dần dần biến thành một gương mặt khác có năm phần tương tự, xinh đẹp mà trẻ trung.
Gương mặt này của nàng có loại khí chất lười biếng, khi nhướng mày nhìn cô đều mang chút mất hứng: "Cô hạnh phúc hay không, chính mình còn không biết sao?"
Cô há miệng.
"Tôi cái gì cũng không có, tại sao tôi còn phải cảm thấy mình hạnh phúc?"
"Tôi không cam lòng."
Vì vậy gương mặt đó lộ ra một nụ cười...
Tiếng chuông báo thức vang lên đing đing đing, trong tấm chăm mềm mại duỗi ra một cánh tay, Thẩm Dĩnh mò qua điện thoại di động nhìn xem.
8:30.
Kiểu dáng điện thoại hơi cũ, nằm trong khoảng điện thoại thông minh và điện thoại của người cao tuổi, thanh âm vang dội to lớn, đủ để thức tỉnh bất cứ một người nào ngủ say.
Thẩm Dĩnh tắt điện thoại di động, đầu óc mê man rốt cuộc trở nên rõ ràng một ít, cô cúi đầu lật bản ghi nhớ, vỗ vỗ mặt, đi vào phòng vệ sinh.
Phòng khách bố trí vô cùng ấm áp, giường mềm mại, chăn đều có hơi thở mặt trời, khiến người ta sa vào cũng không muốn dậy.
Thẩm Dĩnh hất mấy vốc nước lạnh cho mình, mới khiến cho thần trí của mình hoàn toàn trở lại, cô ngước mắt nhìn bản thân trong kính.
Sắc mặt tái nhợt, mấy ngày nay đôi mắt thâm quầng vì thiếu tiền, nhưng bởi vì giấc ngủ tối qua mà tan đi một ít, cũng chỉ là từ màu đen trở thành màu xanh.
Đây là Thẩm Dĩnh lúc 22 tuổi, trên người còn mang vẻ học sinh non nớt, nhưng toàn thân trông tinh thần phấn chấn, mà không giống như bản thân trước kia.
Thẩm Dĩnh nhìn ánh mắt của mình, nhưng đôi mắt này quá trầm, nhìn qua giống như một cụ già, không giống học sinh chút nào. Thẩm Dĩnh cắn cắn môi dưới, cô chớp chớp mắt, ráng để cho mình nhìn tự nhiên hơn chút. Hôm nay cô phải đi gặp mẹ, không thể để cho mẹ nhận ra được cái gì.
Nghĩ đến mẹ, vẻ mặt Thẩm Dĩnh mềm mại, quá tốt rồi, bây giờ mọi thứ còn chưa xảy ra, hết thảy vẫn còn kịp.
Thẩm Dĩnh cúi đầu, lật xem di động của mình, không thấy ghi chép chuyển tiền, trong lòng cảm giác nặng nề.
Quả nhiên, người phụ nữ đó nói một đàng làm một nẻo, nói gì mà hôm nay giao tiền, hơn phân nửa là ý khước từ, xem ra cô cần nghĩ biện pháp khác.
Thẩm Dĩnh cúi đầu nghĩ, cô thay quần áo, màu sáng hơn chút. Mặc dù mẹ cô bệnh nặng, nhưng tâm thái tích cực lạc quan, cũng kỳ vọng con gái mình như vậy, bao giờ cũng thích cô ăn mặc sáng sủa hơn.
Nhiều năm sau gặp lại lần nữa, Thẩm Dĩnh không muốn làm mẹ không vui.
Cô đi xuống lầu, trong phòng không có tiếng động gì, Thẩm Dĩnh âm thầm cười một tiếng.
Người phụ nữ kia quen sống trong nhung lụa rồi, mỗi lần đều muốn ngủ tới trưa mới thức dậy, giờ này, dĩ nhiên sẽ không xuất hiện. Chó không đổi được ăn phân, xem ra, người vẫn là người đó. Nghĩ đến điều này, Thẩm Dĩnh cũng cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
"Cô mới thức dậy? Đã mấy giờ rồi."
Giọng Cung Trĩ vang lên, Thẩm Dĩnh ngẩng đầu, giữa lông mày còn có hơi giật mình.
Cung Trĩ nhướng mày: "Làm sao, thấy tôi rất giật mình? Cô quên đây là nhà ai rồi?"
Thẩm Dĩnh mím môi, cô đánh giá Cung Trĩ, nàng mặc đồ thể thao gọn nhẹ, tóc xõa ra, còn dính hơi nước, khăn lông vắt lên đầu, bị nàng lau chùi qua loa.
Cung Trĩ nói xong, dường như cũng không nghĩ Thẩm Dĩnh sẽ trả lời, chỉ đi tới cạnh bàn ăn, uống một hớp cà phê đen đã pha xong. Thẩm Dĩnh lúc này mới phát hiện, trên mặt bàn đã bày xong bữa ăn sáng.
Hai phần bữa ăn sáng.
Thịt, rau, lượng carb thích hợp, cùng với một tách cà phê.
"Hai phần đều giống nhau, nếu cô có đặc biệt thích cái gì, có thể nói với anh Trương, anh ấy sẽ có trách nhiệm bàn giao với dì. Đúng rồi, 6 giờ sáng mỗi ngày dì sẽ tới làm bữa sáng, làm xong liền sẽ rời đi, cho nên cô nên nắm chắc cơ hội tốt." Cung Trĩ dặn dò, nàng ngồi bên bàn, lưng thẳng tắp, sau đó cầm lấy báo trên bàn, vừa nhìn vừa ăn.
Thẩm Dĩnh do dự, Cung Trĩ xử sự thật là quá mức đương nhiên, điều này làm cho cô có loại cảm giác không hiểu ra sao, dường như cũng cho rằng đó là điều đương nhiên.
Cô ngồi vào đối diện Cung Trĩ, nhìn bữa ăn sáng giống y hệt Cung Trĩ, quỷ thần xui khiến, cũng cầm lấy báo, cô nhìn tựa đề "Kinh tế thời báo". Bắt đầu từ khi nào, trong ấn tượng của cô, tiểu công chúa nhà họ Cung chỉ biết xài tiền, cũng sẽ đọc loại báo này chứ?
Cảm giác hoang đường hôm qua cảm nhận được lại nổi lên một lần nữa.
Có lẽ cái gọi là sống lại, chỉ là một giấc mộng.
Thẩm Dĩnh không nhịn được lại dâng lên suy nghĩ này.
"Ngồi thẳng." Cung Trĩ đột nhiên mở miệng.
Thẩm Dĩnh theo bản năng nhìn nàng, Cung Trĩ đã cất báo, chăm chú nhìn Thẩm Dĩnh: "Khi cô ngồi xuống, lưng phải thẳng, nếu không ngồi lâu sẽ dẫn tới các loại bệnh tật như chứng tăng sản xương, thoát vị đĩa đệm, lưng sẽ cực kỳ đau."
Nét mặt của Cung Trĩ hết sức nghiêm túc, Thẩm Dĩnh không nhịn được lặng lẽ thẳng lưng lên. Vì vậy trong mắt Cung Trĩ nổi lên ý cười, nàng không nhịn được cảm khái với hệ thống trong đầu: [Nữ chính còn rất khôn khéo nghe lời, nghe hiểu được tiếng người.]
Hệ thống:... Nữ chính nghe không hiểu tiếng người còn ra thể thống gì.
Cung Trĩ cảm khái xong, liền cúi đầu ăn, nàng nhìn nữ chính ăn miếng được miếng không, suy nghĩ một chút, vẫn mở miệng: "Kén ăn không tốt. Cô quá gầy, bữa sáng rất quan trọng. Bữa sáng nhà chúng tôi là được chuyên gia dinh dưỡng tinh chỉnh, tuyệt đối thỏa mãn những gì buổi sáng cần."
Cứu mạng, một cô gái mới 20 tuổi, tại sao nói chuyện phải già dặn như vậy! Còn không bằng cái cô thiên kim ham mê xa xỉ phẩm, ngủ đến mười hai giờ trưa kia!
Thẩm Dĩnh dừng tay lại, ngước mắt nhìn Cung Trĩ.
Cung Trĩ nhướng mày: "Cô nhìn tôi làm gì, bất mãn với chuyện tôi thuyết giáo à?"
Lại còn biết là mình đang thuyết giáo?? Thẩm Dĩnh há miệng, miễn cưỡng nói ra: "Không có, chỉ là, cô... cô đối với tôi quá tốt rồi."
Vẻ mặt nghiêm túc của Cung Trĩ nhất thời giãn ra, nàng khẽ ho một tiếng, nhìn sang bên cạnh, nét mặt dường như có hơi mắc cỡ. Thẩm Dĩnh kinh ngạc nhìn Cung Trĩ, nàng thế mà lại còn mắc cỡ?
[Ký chủ còn biết mắc cỡ!] Hệ thống cũng không có nhiều băn khoăn như Thẩm Dĩnh, phát ra giọng điện tử kêu loạn chít chít.
Cung Trĩ im lặng một cách đáng ngờ trong giây lát: [Lời thật thì khó nghe, người bình thường là không muốn nghe người khác khuyên.]
Vậy tại sao ký chủ còn muốn nói? Hệ thống nghĩ như vậy, nhưng không có lên tiếng.
Cung Trĩ từ từ uống một ngụm cà phê: "Sau này cô phải đi làm trả lại tiền cho tôi, thân thể tốt mới có thể kiếm nhiều tiền hơn."
Nhà tư bản chính là nhà tư bản, bất cứ lúc nào cũng muốn kiếm lời với giá hời.
Nói đến tiền, những cảm xúc kinh ngạc, có lẽ còn có chút cảm động nho nhỏ ban nãy của Thẩm Dĩnh liền biến mất sạch. Cô im lặng ăn, nhưng trong lòng thì đang cười lạnh, người này, rõ ràng chính là nói một đàng làm một nẻo, cô không thể đi theo tiết tấu của Cung Trĩ, tự mình chui vào hố.
Đang suy nghĩ, điện thoại phát ra một tiếng đing. Thẩm Dĩnh cúi đầu, thấy tin nhắn ngắn: "Hợp đồng chuyển tiền 150 vạn từ công ty cổ phần Triều Sinh đã đến tài khoản."
Tay Thẩm Dĩnh khẽ run.
Trong nháy mắt, cô dường như lại bị kéo trở về trong cơn ác mộng. Cô cùng Cung Dực ký hợp đồng, khoản tiền thứ nhất giải quyết khẩn cấp, nhưng về sau, khoản tiền giải phẫu lại chậm chạp không có chuyển đến.
Cô đi tìm Cung Dực, thì lại biết được Cung Dực đang đi công tác, cô đi tìm thư ký, thư ký mở ra hợp đồng, chỉ vào điều khoản mỉm cười với cô: "Không phải tôi không cho cô, nhưng chúng ta đã ký hợp đồng, đương nhiên cũng phải làm việc dựa theo hợp đồng. Đây là khoản tiền giám đốc đặc biệt phê duyệt, phải để ngài ấy ký tên, cô mới có thể nhận được tiền. Chẳng qua là bây giờ, ai bảo cô vận khí không tốt như vậy chứ?"
Nếu như khi đó, cô đến tìm không phải Cung Dực, mà là Cung Trĩ, liệu có phải, có phải mẹ cô sẽ có thể sống sót không?
Tâm trạng Thẩm Dĩnh càng nặng nề hơn, cô vừa muốn khóc, vừa muốn cười.
[Trị số hắc hóa 99, trị số hắc hóa 95, trị số hắc hóa 97, trị số hắc hóa 90...]
Tay Cung Trĩ cũng đang run, nàng miễn cưỡng nhấp một hớp cà phê nâng cao tinh thần: [Tôi ghét tàu lượn siêu tốc, không hề dưỡng sinh tẹo nào, thật là giày vò tinh thần và thân thể của người ta.]
Giờ phút này hệ thống cũng đạt được đồng tình cao độ với nàng: [Tôi cũng vậy!]
Cung Trĩ lập tức đứng lên, tay đè ở trên mặt bàn, phát ra một tiếng "bang".
Thẩm Dĩnh bị thanh âm này quấy rối, ngẩng đầu lên, hơi hoang mang nhìn Cung Trĩ. Cung Trĩ trông thấy trong mắt Thẩm Dĩnh còn ngấn lệ, mỹ nhân rưng rưng, thấy mà yêu.
Cung Trĩ không nhịn được cảm khái một tiếng, nếu như tất cả thứ này không phải là tiểu thuyết, nàng thật ra còn rất muốn để cho Thẩm Dĩnh làm chị dâu của mình.
Dẫu sao người trẻ tuổi có thể nghe vào lý luận dưỡng sinh của nàng không nhiều.
Cung Trĩ mang chút cô đơn thở dài một hơi, nhìn Thẩm Dĩnh liền càng thêm nhu hòa hơn: "Không phải cô muốn đi thăm mẹ cô sao? Đúng lúc tôi đang rảnh, liền đưa cô đi đi."
Thẩm Dĩnh chậm rãi chớp chớp mắt, như là đang bình tĩnh lại, rất nhanh ánh mắt cô liền trở nên sáng trong: "Được."
Cô nói, tay nắm thật chặt chiếc điện thoại kiểu cũ, giống như nắm chặt một nhánh cỏ cứu mạng.
[Trị số hắc hóa 90]
- -------------------------------------
Day 5 Nhật ký của Cung Trĩ
Bây giờ người trẻ tuổi có thể nghe lý luận dưỡng sinh không nhiều lắm, đừng để đột tử rồi mới biết thân thể quan trọng! (chẳng hạn như tôi)