Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 326: Chương 326: Cái được không đủ bù cái mất




“A! A!”

Tiếng kêu thê lương thảm thiết đã át đi âm thanh xương hắn vỡ vụn. Một côn đó đập xuống đã đánh nát toàn bộ xương tay của hắn, trong chớp mắt tay hắn sưng phù lên như móng heo. Tay còn lại của hắn nắm chặt cánh tay đau, co quắp lại, cả người cũng giật giật tại chỗ, cố gắng giảm bớt cảm giác đau đớn.

“A... Tay của ta... A! Đau chết mất...”

Thấy cảnh tượng như vậy, nét mặt của tám người Phượng vệ khẽ thả lỏng, vẻ mặt có chút hả hê.

“Đáng đời!”

“Đánh hay lắm!”

Hai người La Vũ và Tề Khang không hẹn mà cùng lên tiếng. Vừa dứt lời, hai người nhìn nhau nở nụ cười. Bọn họ nhìn bóng hình màu trắng ở trong sân, cảm thấy nàng đánh một côn này thật hả giận.

Mà mấy người chi thứ hai chứng kiến cảnh này, sắc mặt trở nên khó coi. Lúc thấy hắn ra tay tập kích lên ngực Phượng Cửu thì họ đã cảm thấy mất hết mặt mũi, nhưng bây giờ thì tốt rồi, vừa mới động thủ đã bị nàng đánh cho một côn.

Vì lúc một côn đó rơi xuống, tầm mắt của bọn họ bị chính nam tử chặn lại. Nên nhìn từ góc độ của bọn họ thì một côn đó cũng không nặng lắm. Bởi vậy khi thấy hắn kêu la thảm thiết thế này thì chỉ cảm thấy hắn không có tiền đồ, đã đánh mất mặt mũi của họ trước mặt mấy tên Phượng vệ và Phượng Thanh Ca.

Nhưng đúng lúc này, mộc côn trong tay Phượng Cửu vung lên lần nữa, một côn đánh xuống chỗ xương cẳng chân của hắn, chỉ nghe hắn hét thảm một tiếng, cả người cũng vì thế mà lảo đảo, cơ thể nghiêng ngả lơ lửng giữa không trung. Mọi người chỉ thấy một luồng côn khí mạnh mẽ đánh ra, vù một tiếng lướt nhanh qua sân luyện võ, rồi đánh bịch một tiếng xuống giữa hai chân hơi mở do vừa ngã xuống của nam tử trẻ tuổi…

“A!”

“Ồ!”

“Á!”

“Hừ!”

Gần như cùng một lúc, những âm thanh khác nhau vang lên từ miệng của nhiều người. Mọi người xung quanh thấy cảnh đó của nam tử đều không tự chủ kẹp chặt hai chân. Hai mắt kinh sợ mở to, trong lòng chợt run rẩy.

“A! Chiêu này quá độc ác! Đến cả ta đứng xem mà cũng thấy đau không chịu được...”

La Vũ kẹp chặt hai chân nói, chỉ thấy lần trước chủ tử đập hắn đã rất thủ hạ lưu tình. Ít ra thì lần đó chủ tử chỉ đánh vào khuôn mặt tiêu sái của hắn, chứ cũng không ra tay với tiểu đệ của hắn…

Tề Khang nuốt một ngụm nước bọt, gương mặt sợ hãi: “Này, chiêu này của đại tiểu thư thật độc! Quá độc!”

Lúc này hắn đang suy nghĩ, nếu ngây ngô vào nhầm phòng của chủ tử, thì liệu tiểu thư có thưởng cho hắn một côn như thế không?

Nghĩ thế, hắn không tự chủ được hơi rùng mình.

Quả nhiên, hoặc là nữ nhân sẽ không ác, một khi đã ác thì quả thật không phải là người!

Phạm Lâm nhìn nam tử trẻ tuổi bị một côn đánh bay ra ngoài, rơi xuống trước mặt đám người chi thứ hai, ngay cả kêu la cũng không kêu được, chỉ đau đến ngất đi, hắn liền vuốt cằm nói: “Côn này đánh xuống, chắc là tiểu đệ đã bị liệt đến tám, chín phần.”

Những người khác nhìn cánh tay vừa mới thu mộc côn về sau lưng của đại tiểu thư, cũng nói: “Thật nhìn không ra, vị đại tiểu thư này... Hừm, nữ tử dịu dàng vô hại mà cũng có thể vung ra một côn đầy lực sát thương như vậy, thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong.”

“Huy nhi! Huy nhi!”

Người đàn ông trung niên kêu lên, sau khi đỡ người đang hôn mê bất tỉnh dậy mới phát hiện hình như toàn bộ xương tay hắn đều nát hết, mềm nhũn rũ xuống. Cả bàn tay đều be bét máu, mà chỗ hai chân, là nơi yếu ớt nhất của nam tử, lúc này hình như cũng chảy máu, thấm đỏ cả quần. Cả người hắn bắt đầu co quắp lại, đột nhiên ngẩng đầu, căm hận nhìn Phượng Cửu cách đó không xa, quát chói tai.

“Lòng dạ ngươi thật độc ác! Không quan tâm đến huyết mạch thân tình thì thôi, lại còn ra tay ngoan độc như vậy! Đây là ngươi muốn phế nó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.