Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 179: Chương 179: Cùng nhau cổ quái!




Mà lúc này, Phượng Cửu lại hơi giật mình, nhìn chằm chằm nam tử trước mắt, trong lòng thầm nghĩ: Giọng nói này vì sao nghe có vài phần quen tai? Chẳng lẽ nàng đã từng gặp qua người này ở nơi nào đó?

Không có khả năng a! Nam nhân này một thân khí chất xuất chúng như vậy, nếu như nàng đã từng gặp qua, nhất định sẽ không quên.

Đang nghĩ ngợi tới đây, chợt thấy nam tử trước mặt bắn ra vài luồng tinh khí, cả người nàng lập tức có cảm giác bủn rủn một trận, ngã ngồi xuống trên mặt đất.

“Nhốt người lại, nếu như để hắn đào tẩu, bổn quân sẽ hỏi tội các ngươi!” Giọng nói vững vàng giao đãi của Diêm Chủ vang lên, phất ống tay áo một cái, xoay người rời đi.

“Vâng!” Mười sáu tên tu sĩ hắc y cung kính lên tiếng, kéo thiếu niên đang ngã ngồi ở trên mặt đất lên.

Sau khi thân thể bủn rủn qua đi, chỉ cảm hơi thở huyền lực trong thân thể đã bị hắn phong bế.

Trong lòng Phượng Cửu khẽ nhúc nhích, nói: “Huyền lực của ta đều đã bị chủ tử các ngươi phong bế, các ngươi không cần phải lôi kéo ta, ta tự mình đi là được. Hơn nữa, có các ngươi trông chừng, ta có thể chạy thoát được sao?”

“A, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nghĩ đến việc bỏ trốn, nếu như lại bỏ trốn, hãy cẩn thận kẻo bọn ta đánh gãy chân ngươi!” Một tu sĩ trong đó nói lời uy hiếp, buông tay nàng ra, nói: “Đi thôi!”

Lần thứ hai bị khoá lại trong phòng, Phượng Cửu biết trốn không thoát, vì thế cũng không có tâm tư nghĩ về nó. Tuy nhiên, chỉ có một mình nàng biết, nam nhân kia chỉ phong bế huyền lực của nàng, mà không biết trong cơ thể nàng còn có hơi thở linh lực. Với điều này, chỉ cần tìm đúng cơ hội, liền có thể chạy.

Bất quá, trước đó, nàng cũng muốn tìm hiểu minh bạch, những người này rốt cuộc bắt nàng để làm gì?

Diêm điện? Nàng cũng không nhớ rõ chính mình từng đắc tội với một thế lực như thế!

Sáng sớm ngày kế tiếp, Phượng Cửu bị bọn họ mang lên một con thuyền loại phi hành thuyền. Khi phi hành thuyền rời khỏi mặt đất và bay lên không trung, Phượng Cửu vốn đang ngồi ở bên trong cũng đi ra ngoài, nhìn nam tử đang ngồi ở đầu thuyền uống rượu, nện bước muốn đi qua, lại bị ngăn cản.

“Để hắn qua đây.” Diêm Chủ nói cũng không quay đầu lại.

Sau khi Phượng Cửu đi qua, không khách khí ngồi xuống, bưng bầu rượu lên tự mình đổ một ly, nhấp một ngụm, hỏi: “Các ngươi bắt ta là muốn ta cứu mạng ai? Hay là, muốn tìm hiểu bản lĩnh luyện dược của ta?”

Tuy rằng trên người những người này thực sự có sát khí rất đậm, nhưng cũng không có tâm muốn giết nàng, bằng không nàng cũng không thể sống đến hiện tại. Mà nàng, phỏng chừng điều duy nhất có thể khiến người trộm đi, chính là một thân y thuật và bản lĩnh luyện dược.

Nhìn thấy tư thái của “hắn” rất tùy ý và thong dong, không có bộ dáng kinh sợ, lại khiến ánh mắt Diêm Chủ lộ ra một sự tán thưởng: “Ngươi không sợ bổn quân sẽ giết ngươi?”

“Muốn giết sớm đã giết, hà tất phải chờ tới bây giờ.”

Nàng sờ sờ bụng, nhìn hộ vệ một bên hỏi: “Ài, có gì ăn không? Cho ta một ít, từ ngày hôm qua cho đến bây giờ ta còn chưa ăn gì.”

Hộ vệ kia liếc mắt nhìn Diêm Chủ một cái, chờ khi hắn ra hiệu, lúc này mới đi về hướng bên trong phi thuyền, không lâu sau, lấy ra mấy đĩa điểm tâm bày biện ở trên bàn nhỏ.

Nhìn trên mặt “hắn” cũng không mang mặt nạ, lộ ra dung nhan bị hủy, lúc này càng là ăn không hề có hình tượng, ánh mắt Diêm Chủ hơi lóe, mở miệng nói: “Ăn chậm một chút, không đủ có thể thêm.”

“Khụ khụ khụ khụ.”

Hắn không nói lời nào còn tốt, lời vừa nói ra, lập tức đã khiến Phượng Cửu sặc sụa cả kinh, điểm tâm mắc ở trong cổ họng không thể đi xuống, vẻ mặt bị hủy dung còn bởi vì vậy mà đỏ bừng lên.

Thấy vậy, Diêm Chủ nhíu nhíu mày, nhìn “hắn” nghiêng về một bên rót xuống một chén nước và nuốt xuống ngực, sau khi thở phào nhẹ nhõm liền trừng mắt về phía hắn.

“Làm gì đây?” Tiểu hài tử này, thật là kỳ quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.