Edit & Dịch: Emily Ton.
Hắn xoay người, nhìn thân ảnh màu đỏ đang bước nhanh chạy về phía hắn, tâm tình bỗng nhiên bay lên khó hiểu, nhưng biểu tình trên mặt lại toàn là nghi hoặc và hờ hững.
“Ngươi là?”
“Là ta! Quỷ Quỷ.” Nàng chớp chớp đôi mắt với hắn, biểu tình trên mặt toàn là vui sướng: “Đại thúc, sao ngươi lại ở chỗ này?”
Nghe được lời này, Lăng Mặc Hàn đúng lúc hiện lên một tia kinh ngạc: “Ngươi là Quỷ Y?”
Hắn đè thấp giọng nói vài phần, nhìn thoáng qua về phía chung quanh: “Mặt ngươi......”
“Hắc hắc, trị hết rồi! Thế nào? Có phải tuấn mỹ tuyệt luân anh tuấn vô song hay không?” Nàng cười hỏi một cách đầy tự mãn.
Ánh mắt thâm thuý của Lăng Mặc Hàn dừng ở trên làn da mịn màng trắng như tuyết của nàng, thu hết dung nhan tuyệt mỹ của nàng vào trong đáy mắt. Ánh mắt hơi loé xẹt qua một nụ cười cực nhanh, ý vị thâm trường nói: “Ân, người rất kinh diễm.”
Phượng Cửu thoáng nhìn qua chung quanh, nói: “Có người đang tìm ta, trên đường cái rất không an toàn, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống đi! Ta mời ngươi ăn cơm, thế nào?”
“Được.” Hắn gật đầu lên tiếng, khóe miệng nhỏ đến nỗi khó phát hiện cong lên.
“Vậy đi thôi! Phía trước có một căn tửu lầu.” Phượng Cửu nói, mang theo hắn đi về phía tiệm rượu phía trước.
Sau khi hai người bọn họ biến mất, Hôi Lang và Ảnh Nhất xuất hiện từ trong chỗ tối đều mở to hai mà mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin nổi.
Hôi Lang lẩm bẩm nói: “Chủ tử nói có biện pháp khiến Quỷ Y tự mình xuất hiện, không nghĩ tới, thật sự đúng là có thể khiến Quỷ Y tự mình ra tới!”
Ảnh Nhất líu lưỡi, nói: “Chủ tử cũng quá phúc hắc, thật sự có thể nghĩ tới biện pháp này, nếu như bán Quỷ Y đi, Quỷ Y vẫn còn giúp bang chủ tử đếm tiền.”
Nghĩ đến biểu tình nghiêm trang nhưng lạnh lùng thờ ơ của chủ tử trước đó, trong lòng Ảnh Nhất khinh bỉ: Chủ tử sẽ phỏng chừng đã vui ngất trời, còn giả vờ mang một bộ dáng kinh ngạc ngoài ý muốn.
“Chúng ta có muốn đi theo phía sau nhìn xem hay không?” Hôi Lang dùng khuỷu tay hích Ảnh Nhất một cái, hỏi.
“Theo sau?” Ảnh Nhất liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi không sợ hỏng mất chuyện tốt của chủ tử sao?”
Nghe được lời này, lúc này Hôi Lang mới nghỉ ngơi tâm tư: “Vậy chúng ta sẽ quay về trước?”
“Ân, đi thôi! Quỷ Y rất tinh ranh! Nếu như chúng ta đi theo, nhất định sẽ bị phát hiện, quay về trước chờ tin tức chủ tử.” Ảnh Nhất nói, lập tức rời đi cùng hắn.
Bên kia, Phượng Cửu và Lăng Mặc Hàn đi vào tửu lầu và ngồi xuống trong một căn phòng. Sau khi gọi vài món ăn, nàng tiếp tục hỏi: “Đại thúc, ngươi không cần quay về học viện Tinh Vân sao? Vì sao lại đến Lục Đạo thành?”
Lăng Mặc Hàn rót rượu, nói: “Ta tuy là đạo sư Tinh Vân, nhưng ta có đặc quyền, không cần thường xuyên lưu tại học viện.”
Hắn rót rượu vào ly cho nàng, hỏi: “Ngươi nói có người đang tìm ngươi, chẳng lẽ là người Diêm Điện?”
“Chính là bọn họ, Diêm Chủ kia quả thực chính là âm hồn không tan, ta đã chạy ra ngoài còn đuổi theo một đường lại đây, ở chỗ này cư nhiên lại gặp phải hắn, cũng may, ta lại cho hắn trượt lần nữa.”
Nàng đắc ý dào dạt nói: “Muốn tìm một người trong Lục Đạo thành, thậm chí hắn là chủ nhân Diêm Điện, phỏng chừng cũng không dễ dàng như vậy.”
Âm hồn không tan?
Đôi mắt Lăng Mặc Hàn hạ xuống, khóe môi hơi cong lên: “Nghe nói, Diêm Chủ thật sự rất thần bí, rất nhiều người chưa gặp qua gương mặt thật của hắn, ngươi bị chộp đi lâu như vậy, có cơ hội nhìn thấy hắn hay không?”
“Đã nhìn và thấy, mặc dù không nên nói, nhưng hắn xác thật lớn lên thực sự khiến người chảy nước miếng. Tuy nhiên, hắn quá nguy hiểm, chỉ có thể nhìn xem từ xa, không thể tới gần sờ.”
Nàng than một tiếng lắc lắc đầu nói, vẻ mặt tiếc hận.
Lăng Mặc Hàn vừa nghe thấy những lời này, khóe miệng vừa kéo, liếc nhìn nữ nhân có tâm sắc một cái, mỉm cười với ý vị thâm trường.