Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 641: Chương 641: Duyên phận dưới tàng cây




Đầu bếp kia nhắm mắt hít một hơi thật sâu ngửi hương vị của món canh hầm tản ra trong không khí, gương mặt say sưa.

Phượng Cửu nghe thấy lời đó khóe miệng giật một cái vội vàng đậy nắp chung lại nàng lấy thứ gì cũng nhiều hơn một phần, đoán chừng là cho mỗi đạo sư các phần như nhau, chỉ có cực ít những thứ chỉ có một phần, như những thứ chỉ có một phần kia, nàng cũng không dám lấy hết chỉ đành lấy một nửa.

Cuối cùng nàng múc đầy một bát cơm rồi mới lặng lẽ trốn ra phía sau...

“Hử? Viện phó bảo hầm chân giò sao lại chỉ còn một cái?”

“Nhung hươu xào nấm của hiệu trưởng sao lại ít hơn phân nửa? Ta nhớ rõ ràng là một đĩa đầy cơ mà.”

Nghe thấy lời của đầu bếp kia, vị đầu bếp còn lại cười nói: “Có phải là do ngươi bận rộn mà quên không? Nơi này không ai dám đến làm loạn, càng huống hồ có hai chúng ta ở đây vào nhà bếp trộm thức ăn càng không thể nào.”

Phải biết rằng hai người họ tuy là đầu bếp nhưng cũng là tu vi Trúc Cơ ai dám ngay dưới mắt họ vào nhà bếp trộm thức ăn?

“Ừm, cũng phải, có lẽ là do ta nhớ nhầm.” Đầu bếp kia cười lắc đầu đến chung canh lớn kia xem xem. Lúc mở ra lại thấy đến cả hơi cũng không bốc lên không khỏi kinh ngạc, vẻ mặt kỳ quái cúi xuống trông lửa.

Hắn nhớ kỹ canh này lúc nãy đã được rồi, chỉ là vẫn hâm nóng sao bây giờ ngay cả hơi nóng cũng không còn?

Còn bên kia sau khi rời khỏi nhà bếp Phượng Cửu đã hướng về dãy núi vạn thú mà đi, nàng vận khí với tốc độ cực nhanh, vài cái chớp mắt đã biến mất giữa rừng núi, mãi đến khi tới một nơi không có người, lúc này mới lấy từ không gian ra những thứ trộm được từ phòng bếp, từng thứ từng thứ bày ra trên mặt đất.

“Không ngờ à! Không gian này của ta có ngày lại có tác dụng như vậy.” Nàng khẽ thán, nhìn thấy trước mặt đầy ắp mười mấy món ăn và một chung canh, cười đến mức ngay cả con mắt cũng không thấy đâu nữa.

“Chuyện này không có thiên lý rồi? Học sinh thì không có mà ăn, đồ ăn của đạo sư còn không phải là những món bình thường toàn bộ đều là các loại linh phẩm, ta không giúp các ngươi gánh vác thì ai gánh vác đây? Hừ!”

Nàng lắc đầu vẻ mặt đắc ý lập tức xắn ống tay áo lên uống ngụm canh hương vị thơm ngon kia, vừa vào miệng, mùi thơm đậm đà cùng với linh lực tản ra trên đầu lưỡi, mấy ngụm canh vào bụng chỉ cảm thấy một loại linh lực cũng theo hướng vùng đan điền đi xuống, bồi dưỡng cái thanh liên vùng đan điền của nàng.

“Chà chà, thật là thơm! Cái gì mà công tử Mạch Trần muốn uống? Haha, canh đã ở chỗ ta rồi ngươi hãy uống thứ ta chừa lại đi!”

Nàng không biết trên cây đại thụ phía sau nơi nàng ngồi đó một bóng dáng màu trắng đang ngồi đó lẳng lặng nhìn nàng.

Một đôi mắt bình tĩnh lãnh đạm sâu thẳm đang nhìn thiếu niên khoanh chân ngồi dưới bóng cây lại lấy ra từ không gian mười mấy món ăn, những món ăn đó có món đầy đủ, có món lại chỉ có mấy thứ hợp lại, lúc nhìn thấy thiếu niên kia hài lòng uống canh nói ra câu sau cùng đó, Mạch Trần ngồi trên cây ánh mắt lóe lên một tia sáng.

Hắn nhìn thiếu niên xắn ống tay áo lên mở to miệng cắn miếng thịt vừa ăn vừa nói: đói chết hắn rồi, từ lúc vào học viện chưa ăn một bữa ngon như thế, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Hắn nhận ra thiếu niên này, là thiếu niên áo đỏ dưới gốc cây ngoài học viện, chỉ là không ngờ rằng lại đụng phải hắn ở đây, hơn nữa lại là dưới tàng cây, chỉ là lần này lại thấy hắn đang ở chỗ này ăn vụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.