Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 408: Chương 408: Không Thể Như Vậy




“Phụ thân!”

“Gia gia!”

“Lão thái gia!”

Nghe thấy tiếng la thất thanh của con cháu mình ở phía đó, lão thái gia đứng vững rồi trừng mắt nhìn bọn họ cứ như thể ông không nhìn thấy lão tu sĩ Kim Đan kia đang xông tới và muốn cho ông một chưởng trí mạng vậy, ông đáp lại bọn họ bằng một tiếng quát.

“Gào cái gì mà gào? Lão phu chết vẫn còn chưa chết mà!”

Nghe vậy, Phượng Cửu đang đứng một bên không nhịn nổi cười, đôi mắt nàng sáng long lạnh nhìn theo ông ấy. Mà trong lúc đó, không ai để ý rằng dưới ống tay áo của nàng, đôi tay nàng đang vuốt một chiếc ngân châm.

Đôi mắt mang theo ý cười của nàng nhìn Cảnh lão thái gia, tiện đà liếc sang lão tu sĩ Kim Đan đang xông lên kia, tay nàng khẽ rút ra chiếc ngân châm rồi cùng lúc đó dùng giọng nói đầy sùng bái hét lớn.

“Cảnh gia gia cố lên! Người là lợi hại nhất!”

Lão tu sĩ Kim Đan đột nhiên bị hoảng bởi tiếng hét của nàng, cũng cùng lúc đó hắn thấy hình như thân thể của hắn có gì đó không giống như bình thường. Nhưng hắn không để ý mà chỉ cười lạnh, lợi hại nhất ư? Phượng đại tiểu thư này đúng là rất ngây thơ.

Nhưng chỉ một khắc sau, sắc mặt của hắn liền thay đổi...

“Ha ha! Tốt! Vẫn là Phượng nha đầu tin ta, không giống như những tên kia, tên nào cũng chỉ biết xem thường lão phu!”

Cảnh lão thái gia giống như một đứa bé vậy, trong lòng rất vui vẻ bởi tiếng hét ầm ĩ cổ vũ của nàng. Thu tiếng cười lại, mở to mắt hổ, ông gom toàn bộ khí lực của toàn thân vào trong hai tay rồi đồng thời đẩy chúng về phía lão tu sĩ đang xông tới kia, miệng hét to.

“Ngươi đi chết đi!”

Chỉ nhìn thấy, trong chớp mắt, đôi tay của Cảnh lão thái gia tung ra một luồng khí huyền lực cực mạnh có thể nhìn thấy bằng mắt thường, luồng khí này khi hội tụ lại thì nhìn giống như những dòng nước, chúng đột nhiên phóng ra từ đôi tay của ông khiến cho sắc mặt của lão tu sĩ Kim Đan đang xông lên kia đột nhiên thay đổi. Cứ như có nghìn cân sức lực cùng dội xuống thân của lão tu sĩ đó vậy, khiến cả người hắn bị đánh bay ra hơn trăm mét!

“Ầm!”

“A!”

Lúc lão tu sĩ Kim Đan kia rơi xuống có phát ra một tiếng đập mạnh, giường như có cả âm thanh rắc rắc của tiếng đầu khớp xương bị gãy, chỉ có điều âm thanh đó bị lấn át bởi tiếng hét thất thanh của lão tu sĩ Kim Đan đó và chẳng có ai để ý đến nó thôi.

“Ồ!”

Cảnh lão thái gia thấy tu sĩ Kim Đan đó không hề có sức ngăn cản lại chưởng của ông, lại bị ông ấy trực tiếp đánh bay như vậy thì thấy có chút kì lạ. Theo lý mà nói, đối phương là tu sĩ Kim Đan, đòn này của ông đúng là hội tụ sức mạnh ngàn cân thật, nhưng chẳng lẽ lão tu sĩ kia không hề có sức ngăn cản mà trực tiếp nhận một đòn này của ông sao?

Rốt cuộc là sai ở đâu?

Đừng nói lão thái gia tự cảm thấy kỳ lạ, mà tất cả những người xung quang khi chứng kiến cảnh này đều trừng to mắt, có chút kinh ngạc.

Đây chính là tu sĩ Kim Đan đó! Một người có tu vi Võ Tông trung kì như Cảnh lão thái gia thì khi nào mới có thể đánh lại được một lão tu sĩ Kim Đan chứ? Mà còn chỉ dùng một chưởng đã đánh bay người ta ra xa trăm mét rồi. Đây, đây không phải là quá mạnh sao?

“Gia, gia chủ, lão gia mạnh như thế từ khi nào vậy ạ?” Một người của Cảnh gia nuốt nước bọt, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Cảnh lão thái gia.

Lúc này trong lòng Cảnh gia chủ cũng kích động vô cùng, hắn cảm thấy cảnh này có chút khó tin, cũng có chút không hợp với lẽ thường. Nhưng lại không giải thích được rốt cuộc là không hợp lí ở chỗ nào? Dù sao tất cả mọi người đều thấy không hề có người tiến lên hỗ trợ rồi lại nhìn thấy lão tu sĩ Kim Đan kia bị thiên kim lão thái gia đánh bay ra xa...

Lúc đó, lão tu sĩ Kim Đan còn lại trừng to mắt, nhìn chằm chằm Cảnh lão thái gia, miệng nói lẩm bẩm: “Không thể như vậy được! Như vậy không hợp với lẽ thường! Cái này không đúng!”

Cảnh lão thái gia cũng cảm thấy không đúng lắm, ông nhìn đôi tay của mình, cảm thấy nghi hoặc. Nhưng mà khi nãy, lúc giọng nói đầy vui vẻ hưng phấn kia truyền vào trong tai của ông...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.