Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 188: Chương 188: Lưu truyền vĩnh viễn!




Bên kia, Phượng Cửu nhìn sắc mặt khó coi của Hôi Lang đang đứng ở cạnh cửa, không khỏi nhíu mày, khoanh tay trước ngực và hất cằm lên hỏi: “Tìm ta có việc gì?”

“Ta tới chữa bệnh.” Hắn cố nén suy nghĩ xúc động muốn giết người, cố gắng hết sức dùng giọng bình tĩnh nói.

Chỉ là, giọng nói vẫn cứng đờ, cùng với một thân sát khí, vẫn tiết lộ ra cảm giác nội tâm chân thật nhất của hắn.

“Ta tuy rằng là Quỷ Y, nhưng điều đó cũng không có nghĩa ta sẽ đều trị bệnh cho bất kỳ người nào.” Nàng nói nhẹ nhàng, trên mặt mang theo nụ cười khinh thường: “Huống chi, không phải là ngươi rất lợi hại sao? Cần gì phải tìm đến ta chữa bệnh!”

Hôi Lang nghiến răng, nhìn chằm chằm thiếu niên muốn bị đánh trước mắt, nói: “Không phải là vì ngươi mà ta bị biến thành như thế này sao?!”

“Ài! Dừng dừng!”

Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi đừng có nói bậy! Chính ngươi muốn biến thành con thỏ, lại vẫn muốn đổ đến trên đầu của ta? Thật là không có đạo lý.”

Trong khi nói, khóe môi nàng câu lên, nhìn hắn từ trên xuống dưới, cười tà tà: “Thật ra ta thấy hiện tại ngươi cũng khá tốt! Dù sao thì nếu ngươi có nói thể ra điều này, hiện tại không thể nâng nó lên, vậy thì hãy ngoan ngoãn chịu đựng nó nằm bên dưới không được sao? Cần gì phải lãng phí nỗ lực để trị bệnh làm gì!”

“Ngươi!”

Hôi Lang bị hắn lộ liễu nói ra những điều xấu hổ thì buồn bực vạn phần, nhưng hắn lại không thể làm gì, chỉ đành cắn răng, hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào mới chịu trị giúp ta!”

Nhìn mắt Hôi Lang đã đỏ, nàng hiện lên vẻ mặt tà ác, nói: “Nam nhân sao, cũng không nhất thiết cần phải khỏe mạnh, mềm mại mới là khỏe mạnh, biết không?”

Thấy hắn nghẹn một hơi khiến mặt đỏ lên, nàng sờ sờ cằm, vẻ mặt bừng tỉnh: “Ta đã biết! Không thành vấn đề! Bệnh này của ngươi đã nằm ở trên tay ta, ta sẽ đảm bảo khiến ngươi vừa lòng, bất quá, có phải ta nên nói đến thù lao chữa bệnh hay không?”

Thấy hắn đã nhượng bộ, Hôi Lang thở ra nhẹ nhàng, hỏi: “Ngươi nghĩ xem mình muốn cái gì?”

“Ta nghe lão Lâm nói, có một dịp ngươi đạt được hai viên trân châu cực phẩm to như quả trứng gà?”

“Đó là chủ tử đã thưởng cho ta!” Hắn trừng mắt lên, đó chính là bảo bối của hắn!

Nghe vậy, nàng thu lông mày lại nói: “Nói như vậy là ngươi muốn nó lưu truyền (rũ xuống) vĩnh viễn?”

Lời này vừa ra, Hôi Lang lập tức xì hơi, hung tợn trừng mắt nhìn thiếu niên đáng giận trước mắt này một cái, từ trong chiếc nhẫn không gian ở trên ngón tay lấy ra hai viên trân châu cực phẩm to như quả trứng gà đưa cho hắn.

“Giữ cẩn thận!”

Ước lượng hai viên trân châu cực phẩm trong tay, nàng cười típ đôi mắt, vừa xoay người đi vào phía trong, vừa nói: “Vào đi! Cởi áo và ngồi lên trên ghế đi.”

Hôi Lang cũng không làm ra vẻ, sau khi tiến vào liền cởi áo ngoài ra, ngồi xuống ở trên ghế.

“Tắc tắc, thật là nhìn không ra, dáng người cũng không tệ lắm.” Ánh mắt nàng xẹt qua cơ bắp nổi bật rõ ràng trên cơ thể hắn, đi ra phía sau hắn, rút mấy cây ngân châm mà nàng đã cắm ở huyệt vị bên hông hắn ra.

“Xong rồi.”

“Điều này... điều này đã ổn rồi?” Hắn hơi há hốc mồm, vừa mới bị đâm xuống vài cây ngân châm đã tốt rồi?

“Như thế nào? Không tin ta?”

Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, mở miệng cười: “Hắc hắc, không cần phải gấp gáp, ngươi trở về đi! Sáng mai ta cam đoan ngươi sẽ nhìn thấy hiệu quả.”

Lúc này Hôi Lang cũng không thể nhìn thấy được, nụ cười tà ác giảo hoạt trên khuôn mặt nàng, nếu không, liền sẽ không dễ dàng tin tưởng lời nàng nói như vậy.

Ngay lúc Hôi Lang đang nửa tin nửa ngờ mặc lại áo của mình, khi đang buộc đai lưng, một thân ảnh đột nhiên đi đến. Ánh mắt sắc bén nhiếp người giống như hàn băng dừng ở trên người hắn, khiến cả người hắn phảng phất như bị đông lạnh, không dám nhúc nhích nửa phân. Ngay cả giọng nói cũng vì uy áp nhiếp người lạnh lẽo của đối phương mà có một chút kinh hoảng và run rẩy.

“Chủ... chủ tử?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.