Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 197: Chương 197: Mất hồn mất vía!




“Không làm gì, chính là giúp hắn thay đổi quần áo, sau đó thì đi ngủ.”

Nàng có chút bất đắc dĩ nói, hiện tại nàng đang là nam nhân được không? Bị nhìn với ánh mắt như vậy, còn bị hỏi như vậy, thật giống như nàng và chủ tử bọn họ có sự tình không thành mà không thể cho ai biết?

“Ngủ... ngủ?”

Lâm lão kinh ngạc kinh hô, giọng cao lên bởi vì kinh ngạc, cơ hồ giọng nói vừa ra, mọi người trong viện đều nhìn về phía bọn họ.

“Ngươi hô to gọi nhỏ làm gì? Mỗi người đều ngủ một mình.” Nàng không nói nổi, trợn trắng mắt.

“Hô! Hù chết lão phu.”

Lão Lâm vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Đúng rồi, hai ngày này ngươi hãy pha chế thêm mấy bình dược tề đi! Phẩm cấp 3 là tốt nhất, nếu lại có hai ba bình phẩm cấp 4 thì càng tốt, giống như lần trước vậy.”

Nghe vậy, ánh mắt nàng vừa chuyển, nói: “Được, ta đi trên lầu lấy thuốc.” Khi nói, tự mình đi vào trong lâu.

Căn cứ vào thái độ của chủ tử đối hắn, hắn có thể lấy bất kỳ dược gì theo ý hắn, xong việc hắn chỉ cần đăng ký một chút là được, bởi vậy, lão Lâm cũng không đi theo sau.

......Edit & Dịch: Emily Ton.....

Hai ngày sau, trong chủ viện.

Trên bàn đá trong viện, Diêm Chủ một tay chống đầu, một tay cầm quyển sách, hai mắt không rời khỏi sách, thần thái kia, nhìn thế nào cũng đều là một bộ dáng nhập thần, nhưng......

Khóe miệng Ảnh Nhất hơi co giật, im lặng nhìn trời.

Hắn đã đứng ở chỗ này rối rắm gần một canh giờ, vẫn luôn nghĩ đến có nên nhắc nhở chủ tử hay không, chủ tử đang cầm sách ngược?

Nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng chủ tử cách một hồi lại lật qua trang sau, hắn lại suy nghĩ, có phải mình nên thử đọc sách ngược hay không?

“Ảnh Nhất.”

Nghe thấy tiếng chủ tử gọi hắn, Ảnh Nhất lập tức phục hồi lại tinh thần, tiến lên một bước, lớn tiếng đáp lời: “Có thuộc hạ!”

Ánh mắt Diêm Chủ ngẩng lên khỏi quyển sách, có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua bộ dáng ưỡn ngực khí phách hiên ngang đứng thẳng tắp của Ảnh Nhất, hỏi: “Ngươi đang làm gì?”

“Thuộc hạ đang chờ đợi chủ tử phân phó!”

Ánh mắt Diêm Chủ liếc mắt đánh giá trên dưới hắn một cái, sau đó trầm tư một hồi, hỏi: “Ngươi nói xem, nếu một người bỗng nhiên trong lúc vô tình đều luôn nhớ tới một người khác, có thể là vì cái gì?”

“Muốn giết hắn!”

Ảnh Nhất không chút nghĩ ngợi trả lời. Bởi vì, khi một người nào đó nếu bị hắn nhớ tới, người kia nhất định là người hắn cực kỳ muốn giết.

Nghe vậy, ánh mắt quái dị cửa Diêm Chủ quét hắn một cái: “Nếu như không phải là muốn giết người, ngược lại là muốn......” Hắn dừng nói, bởi vì không biết cách biểu đạt.

“Không muốn giết hắn?”

Ảnh Nhất nhìn về phía hắn, đột nhiên, giống như nghĩ đến cái gì, do dự một lúc, nói: “Chủ tử, nếu như một nam nhân nghĩ tới một nữ nhân, vậy hẳn là có ý tưởng với nữ nhân kia, tuy nhiên......”

“Tuy nhiên cái gì?”

“Tuy nhiên, nếu như là nam nhân nghĩ đến nam nhân, vậy thì, chỉ sợ là có... có ham thích Long Dương (đồng tính).”

Hắn nói thật sự rất cẩn thận, còn chú ý tới sắc mặt chủ tử.

“Có ý tưởng đối với nữ nhân?”

Diêm Chủ lẩm bẩm nói, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được. Bởi vì bản thân hắn luôn cực kỳ chán ghét nữ nhân, sao có thể sẽ có ý tưởng gì đối với nữ nhân?

Nhưng, hai ngày nay trong đầu vẫn không tự chủ luôn hiện ra thân ảnh cùng với đôi mắt tươi cười mang theo giảo hoạt của người nọ, còn có loại cảm giác kỳ quái trong lòng, khiến hắn cảm thấy, cần thiết phải biết rõ ràng.

“Buổi tối ngươi đến Mỹ Nhân Lâu bên kia và mang hai nữ tử qua đây.”

Hắn đột nhiên phân phó, Ảnh Nhất sợ ngây người, khiến hắn cảm thấy vừa mừng vừa sợ, suýt nữa đã khóc lóc thảm thiết, có chút không xác định hỏi: “Chủ tử, ngài.... ngài vừa rồi nói gì? Có phải là buổi tối thuộc hạ đưa hai nữ tử qua đây hầu hạ ngài?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.