Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 566: Chương 566: Muốn lấy vợ




Hai cha con họ vừa đi vừa nói chuyện, nói chuyện cho tới khi vào tận trong cung. Còn Phượng Cửu bị đám người La Vũ vây quanh, nhất là là La Vũ, hắn thỉnh thoảng lại hỏi lần này bọn họ ra ngoài có gặp được chuyện gì thú vị không?

Bởi vì Phượng Cửu không nói gì, Lãnh Sương cũng không thích nói chuyện nên cuối cũng hắn đành quấn lấy Lãnh Hoa, bảo Lãnh Hoa kể cho bọn hắn nghe những chuyện đã gặp phải ở bên ngoài trong thời gian này.

Phượng Cửu cũng không về cung điện nghỉ ngơi mà đi thẳng đến chỗ của cha và gia gia nàng, định bàn bạc với họ một chút về chuyện thành thân của gia gia và Tố Tích cô cô.

Trong đại điện, cha và gia gia của nàng đang ngồi nói chuyện, nhìn thấy nàng bước vào liền vẫy tay ý bảo nàng tiến lên.

“Tiểu Cửu, khi nãy bên ngoài con có nói phải làm hỉ sự, hỉ sự gì vậy?” Phượng Tiêu hỏi, nhìn con gái đang bước đến.

Nghe vậy, Phượng Cửu nhìn gia gia nàng với ánh mắt kinh ngạc hỏi: “Gia gia, người vẫn chưa nói sao?”

“Ha ha, chuyện này không phải là chờ cháu đến rồi cùng nói sao?” Phượng lão thái gia cường ngượng ngùng, chỉnh đốn lại thần sắc, thu lại nụ cười trên mặt rồi dùng sắc mặt nghiêm nghị nhìn Phượng Tiêu. Cái thần thái trịnh trọng và nghiêm túc đó của ông khiến tim Phượng Tiêu cũng nhảy dựng cả lên, ngừng thở để chờ ông nói.

“Ta sắp thành thân, ta muốn con sắp xếp lịch một chút, xem gần đây có ngày nào tốt không? Sau đó gấp rút bắt tay vào việc chuẩn việc thành thân.”

Lúc nghe thấy lão thái gia nghiêm mặt nói ông ấy sắp thành thân, Phượng Tiêu bỗng hoang mang, cho rằng bản thân nghe nhầm rồi, hỏi: “Phụ thân, người vừa nói gì vậy? Ai thành thân cơ?”

“Khụ khụ!”

Phượng lão thái gia kho khan hai tiếng, trừng mắt nhìn: “Ta, phụ thân của ngươi muốn lấy vợ, lần này nghe rõ chưa?”

“Cái, cái gì? Người muốn lấy vợ?” Phượng Tiêu ngẩn người, dùng khuôn mặt vô cùng kinh ngạc nhìn ông ấy.

“Cha, đây là chuyện đại hỉ mà mà chúng ta phải làm đó!” Phượng Cửu cong môi cười, nhìn khuôn mặt đang vô cùng kinh ngạc và ngây ngốc của cha mình, cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ.

Xem đi! Không phải là mình nàng có cái phải ứng đó khi biết được tin tức này.

Thật lâu sau, sự kinh ngạc trong đôi mắt đang nhìn chằm chằm lão thái gia của Phượng Tiêu mới dần dần bình thưởng trở lại. Nhưng ông ấy vẫn dùng sắc mặt kì lạ nhìn lão thái gia, hỏi: “Phụ thân, ai muốn lấy người?” Phụ thân ông ấy tuổi tác cũng đã cao, mặc dù so với tu tiên thời buổi này thì tuổi tác của ông ấy cũng không tính là quá lớn nhưng vẻ ngoài của lão thái gia đã già rồi, ai muốn gả cho một ông già chứ?

Hơn nữa, lão thái gia mất tích lâu như vậy, trở về thì nói muốn thành thân, ai nghe thấy điều này cũng đều kinh ngạc.

Nghe thấy mấy lời đó, sắc mặt lão thái gia bỗng ửng hồng, ông trừng mặt nhìn Phượng Tiêu một cái, phất tay áo một cái rồi đứng lên: “Làm chuyện này khẩn trương cho lão phu, đừng hỏi đông hỏi tây. Lão phu mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước đây.”

Nhìn thấy lão thái gia xấu hổ phất tay áo rời đi, trong đại điện cha con Phượng Cửu ngẩn người ra một chút rồi cả hai cùng bật cười.

“Tiểu Cửu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lão thái gia vừa quay về đã nói muốn thành thân luôn rồi? Là nữ tử của nhà nào vậy? Đáng tin không?” Phượng Tiêu nhìn con gái hỏi, nhưng thật ra là sợ lão thái gia không biết nhìn người ta.

“Cha yên tâm, chuyện này vô cùng đáng tin, con nói người nghe! Chuyện là như thế này...”

Nàng cười rồi nói tóm tắt cho ông ấy nghe chuyện của gia gia nàng và Tố Tích cô cô, cuối cùng, nàng dùng sắc mặt cổ quái nói rằng: “Hơn nữa! Hình như trước khi con đến đó một ngày, gia gia và Tố Tịch cô cô đã gạo nấu thành cơm rồi vì vậy hôm đó mới vội vàng chạy trốn như vậy. Sau đó bảo người liệt ra một danh sách sính lễ, rồi chọn ngày đem sính lễ đến Lâm gia ở Tam Giang thành. Chúng ta nhất định phải làm chuyện này thật thật náo nhiệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.