Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 173: Chương 173: Ngươi đang làm gì!




Edit & Dịch: Emily Ton.

Hắn không tránh khỏi đánh giá trên dưới Quỷ Y mang mặt nạ trước mắt. Bởi vì không nhìn thấy rõ dung nhan hắn ta, cho nên từ ngôn ngữ và cử chỉ của hắn ta có thể suy đoán khoảng tầm 20 tuổi! Nhưng ai biết, hắn ta nói rằng hắn ta mới mười... mười lăm?

Giờ khắc này, hắn thật sự hoài nghi, đánh cuộc danh tiếng của chợ đen năm nay nằm ở trên người hắn ta thật sự là đúng hay sao?

Trong khi Kha hội trưởng đang lau mồ hôi lạnh chảy ra trên trán, Lăng Mặc Hàn đã liếc mắt nhìn thật sâu Phượng Cửu một cái, bởi vì hắn biết, đối phương có thể nhận ra hắn, biết hắn chính là hắc y nhân đêm đó xông vào suối nước nóng.

Một người nam tử trung niên nện bước đi tới, ánh mắt khinh miệt liếc mắt quét một thân hồng y Phượng Cửu một cái, rồi sau đó, nhìn về phía Kha hội trưởng giễu cợt: “Mười lăm?”

“Ha ha, Kha hội trưởng, ngươi từ nơi nào tìm được một tiểu tử miệng còn hôi sữa đến đây? Chẳng lẽ chợ đen các ngươi đã không còn ai hay sao? Thế nhưng lại mời một tiểu thí hài tới tham gia Linh Dược Đại Bỉ như vậy? Không sợ đến lúc đó sẽ làm mất hết thể diện chợ đen của các ngươi hay sao?”

Kha hội trưởng nghe được lời này, ánh mắt sắc bén mang theo uy nghiêm quét tới nam tử trung niên kia, không khách khí nói: “Sự tình của chợ đen chúng ta, dường như còn chưa tới phiên các hạ nói ra nói vào!”

“Ha ha, chợ đen các ngươi đã thua liền ba năm, ta có thể lý giải tâm tình của Kha hội trưởng.”

Tên nam tử trung niên khiêu khích nhìn hắn một cái, tiện đà kéo một nam tử trẻ tầm 18-19 tuổi qua phía sau, vừa lấy lòng cười cười đối với Lăng Mặc Hàn, vừa nói: “Lăng đạo sư, đây là tiểu nhi......”

Hắn còn chưa nói xong, đã bị ngắt lời.

Lăng Mặc Hàn không liếc mắt nhìn phụ tử một cái, chỉ dừng ánh mắt ở trên người Phượng Cửu, nói: “Tiểu huynh đệ, Linh Dược Đại Bỉ còn chưa bắt đầu, không bằng bồi ta một chút đi?”

“Được thôi.” Nàng giơ khóe miệng lên cười, nói với Kha hội trưởng: “Đợi lát nữa đại cuộc thi bắt đầu, ta sẽ trở về.”

Kha hội trưởng kinh ngạc nhìn Lăng Mặc Hàn, lại nhìn nhìn Phượng Cửu, lúc này mới đáp lời: “Được được được, các ngươi đi thôi!”

Nhìn hai người bọn họ một đen một đỏ đi về hướng đỉnh núi bên kia, trong lòng hắn nghi hoặc, hai người này chẳng lẽ là biết nhau?

“Ngươi có quan hệ gì với chợ đen?”

Lăng Mặc Hàn hỏi, nhìn thiếu niên hồng y thấp hơn hắn một đoạn, cau mày, cũng khó trách hắn ta lại kêu hắn là đại thúc. Hắn đứng chung với hắn ta một chỗ, xác thật nhìn hắn ta giống như hài tử còn chưa lớn lên.

“Giống như ngươi đã nhìn thấy, bọn họ mời ta tới hỗ trợ, giúp bọn hắn đoạt vị trí đầu tiên.” Nàng không chút để ý nói, tìm tảng đá ngồi xuống.

Ánh mắt thâm thuý của hắn giống như cổ đàm mang theo tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm hắn ta, hỏi: “Ta đã từng gặp ngươi trước kia hay không?”

Nghe được lời này, Phượng Cửu nhìn về phía hắn, ánh mắt nở nụ cười nhẹ nhàng và mang theo vài phần hài hước: “Đại thúc, ngươi hiện tại còn mặc quần cộc màu đỏ?”

Giọng nói rơi xuống, hai mắt sáng lên rạng rỡ giống như con sói nhìn chằm chằm hắn, cười nói: “Thật ra ta cũng thích màu đỏ, ngươi xem, cả người ta đều là màu đỏ.”

Nghe được lời này, Lăng Mặc Hàn chỉ cảm thấy một trận ớn lạnh, đặc biệt là ánh mắt của đối phương còn giống như sói đói nhìn chằm chằm vào hắn, càng khiến cả người hắn không được tự nhiên.

Trong lòng thầm nghĩ: Tiểu thiếu niên này sẽ không có có đam mê bất lương đi?

“Lăng đại thúc? Ngươi làm sao vậy?”

Không biết khi nào thì Phượng Cửu đã đứng dậy và cúi người đến trước mặt hắn, cơ hồ lời nói đã dán vào trong ngực hắn.

“Ngươi đang làm gì?!”

Lăng Mặc Hàn lạnh mặt, nháy mắt thối lui ra sau vài bước.

“Ta không làm gì cả!” Nàng thật sự là vô tội nói.

Hắn xụ mặt nhìn chằm chằm hắn ta, giọng nói trầm thấp lạnh lùng giáo huấn: “Nam nhân nên có bộ dáng của nam nhân, giống ngươi như vậy, còn ra thể thống gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.