Nghe vậy, Diêm chủ ngước mắt nhìn, khuôn mặt tuấn mỹ hơi trầm xuống.
Khôi Lang ngượng ngùng cười cười: “Lúc nãy thuộc hạ đã đọc tin tức, đã biết Quỷ Y là nữ rồi. Thuộc hạ nghĩ nữ nhân xuất sắc như Quỷ Y nếu không ở bên cạch chủ tử thì chỉ sợ nàng sẽ bị kẻ khác cướp mất.”
Diêm chủ hơi dựa vào sau ghế, hai tay khoanh trước ngực khẽ nhìn hắn, môi mỏng hơi cong thành một nụ cười, âm thanh trầm thấp mang theo từ tính truyền ra từ miệng hắn: “Ngươi nghĩ bổn quân sẽ thua tên đàn ông khác sao? Hay là nghĩ nàng sẽ dễ dàng để người khác câu đi mất?”
Câu?
Nghe thế, nét mặt của Ảnh Nhất đang quỳ dưới đất run rẩy, vội cúi đầu. Chủ tử đang coi tất cả những người khác giới tiếp cận Quỷ Y thành nam nhân dụ dỗ nàng ấy sao? Nhưng hình như người luôn câu dẫn Quỷ Y cũng chỉ có mình chủ tử thôi!
Dù thế, nhưng hắn cũng không dám nói thẳng lời này ra.
Khôi Lang nghe được câu hỏi của hắn, khóe môi cũng run rẩy, ngượng ngùng cười nói: “Thuộc hạ không có ý đó, nhưng người xưa có câu, nữ nhân tốt sợ nam nhân theo đuổi. Dù nữ nhân đó có tốt tới đâu, cao ngạo lạnh lùng tới đâu, cũng sợ đàn ông quấn quít theo đuổi họ.”
Nghe thế, ánh sáng trong mắt Diêm chủ khẽ động, hắn nhìn Khôi Lang nói: “Ý ngươi là, bổn quân chỉ cần học được cách theo đuổi đó thì nhất định sẽ cuỗm được nàng về nhà sao?”
Cuỗm?
Ảnh Nhất thật sự không có can đảm ngẩng đầu lên. Hắn chỉ muốn nói, chủ tử trúng độc tình của Quỷ Y quá sâu rồi, ngay cả những chữ như “câu” và “cuỗm” cũng có thể thốt ra từ miệng của chủ tử khí phách cao quý nhà hắn.
Hơn nữa, nghe ngữ khí của ngài ấy, hình như còn định thực hiện...
Giờ phút này, hắn không khỏi ngẩng đầu trừng mắt nhìn Khôi Lang.
Hắn cảm thấy Khôi Lang toàn ra chiêu bậy bạ, toàn đưa ra những chủ ý lung tung. Hắn thật sự không nghĩ ra, chủ tử khí phách cao quý của bọn họ sẽ quấn lấy một nữ nhân như thế nào, hơn nữa còn cố gắng bắt cóc nàng...
Khác với phản ứng của Ảnh Nhất, Khôi Lang có vẻ vô cùng hưng phấn. Sau khi nghe chủ tử nói, đôi mắt hắn tỏa ra tia sáng: “Không sai, không sai. Chủ tử, nữ nhân đều thích dây dưa, nhưng không thể quá phiền. Chuyện này cũng phải có biện pháp. Có nữ nhân rụt rè không chịu gật đầu dễ dàng, cũng có người lại muốn thử xem người nam nhân kia xem trọng nàng ấy đến cỡ nào.”
“Hơn nữa, lấy điều kiện như chủ tử, nếu đổi thành cô gái khác, sao đáng để chủ tử quấn lấy? Chỉ cần một ánh mắt, một câu nói của chủ tử thì đã có đầy nữ nhân nhào vào rồi.”
Diêm chủ đưa mắt nhìn hắn, thầm nghĩ: Ngay cả Khôi Lang cũng nhìn ra hắn không có sức hấp dẫn với Quỷ Y kia sao?
Suy nghĩ một chút, hắn khoát tay áo, nói: “Các ngươi lui ra đi!”
Khôi Lang đang nói hăng say nghe vậy hơi sửng sốt, đang muốn mở miệng hỏi thêm một câu “khi nào đi tìm Quỷ Y” thì đã bị Ảnh Nhất từ dưới đất đứng dậy kéo ra bên ngoài.
“Thuộc hạ xin cáo lui.”
Ảnh Nhất nói, sau đó kéo Khôi Lang đi thẳng ra bên ngoài.
Hai người lui ra ngoài liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt Diêm chủ lóe lên, nhìn bức họa trong tay. Người trong tranh lộ ra ánh mắt xảo quyệt tinh ranh, khóe môi mang theo một nụ cười tà mị làm người ta vừa yêu vừa hận, khiến lòng hắn như bị một sợi lông chim cọ vào, vô cùng ngứa ngáy…
Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của người trong bức họa, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần ý cười: “Vật nhỏ, nàng chạy không thoát được đâu...”