“Cha, người nói xem, Thanh Ca ở trong đó đã ba ngày ba đêm, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Hay là để con vào trong xem thế nào?”
Phượng Tiêu có chút lo lắng nói, hắn bị chặn đứng ngoài cửa viện không được vào, do đó cũng không biết tình hình bên trong rốt cuộc thế nào?
Lão thái gia liếc hắn một cái nói: “Con không thấy ngay cả ta cũng đứng ở đây chờ sao? Phượng nha đầu nói rồi, ai cũng không được vào quấy rối, khi nào muốn ra thì sẽ tự mình ra, yên tâm, không có chuyện gì.”
Tuy ông nói thế nhưng đôi mắt vẫn bất giác nhìn về phía trong viện.
Nói không vội, nói không lo lắng, đều là giả. Cũng đã ba ngày ba đêm, ngoại trừ Lãnh Sương đưa cho nàng chút đồ ăn, thì nàng cũng không quay về nghỉ ngơi, như thế còn có thể chịu đựng được bao lâu chứ?
Suy nghĩ một chút, hắn nhìn về phía Lãnh Sương đang canh chừng ở trong viện nói: “Ngươi đi xem một lần nữa, xem con bé đã muốn ra chưa? “
Nhưng Lãnh Sương lại đứng bất động nói: “Chủ tử ra lệnh cho ta ở chỗ này coi chừng, nàng không gọi, ta không thể tới quấy rối.”
Dừng lại một chút, nàng lại nói: “Lão thái gia, gia chủ, mọi người về trước đi! Nơi này có ta coi chừng sẽ không xảy ra việc gì đâu.”
“Vậy được rồi! Nếu như có chuyện gì nhất định phải báo cho chúng ta biết.”
Phượng lão thái gia nói rồi quay người bước đi, nhưng lại thấy Phượng Tiêu vẫn còn đứng đó liền nói: “Đi thôi? Con còn sững ra đó làm gì? Ở nhà mình con còn lo lắng cái gì?”
Phượng Tiêu im lặng nhìn ông một cái thầm nghĩ: Rõ ràng chính cha cũng lo lắng mà…
Có điều ông cũng không canh chừng ở ngoài viện nữa, mà theo chân lão thái gia đi về.
Nhìn hai người rời đi, Lãnh Sương thu hồi ánh mắt, lặng lẽ canh chừng, không cho bất kỳ ai lại gần. Khoảng chừng qua một canh giờ, chợt ngửi thấy một mùi thuốc nồng đậm lan tỏa trong không khí, nàng không khỏi có chút ngạc nhiên, ngước nhìn về phía phòng luyện đan.
Chủ tử luyện thành rồi?
Nếu như là điều phối dung dịch thuốc thì vị thuốc sẽ không nồng đậm mà lại có chút hương thơm thanh mát như thế, hơn nữa, mùi hương này ngửi vào làm cho tinh thần thư thái, dường như mọi sự mệt mỏi trong người đều tan đi, thật tò mò, chủ tử luyện chế đan dược này có công hiệu gì?
Tuy nhiên, trong lúc đó, tại phòng luyện đan, Phượng Cửu toàn thân rối bời, chân mày nhíu chặt, mồ hôi toát ra, điều tiết lại hô hấp, khống chế ngọn lửa, ngưng đan thành hình, tuy đã ngửi được mùi hương thuốc nồng đậm tỏa ra trong không khí, nhưng nàng vẫn không dám lơ là.
Mãi đến khi ngưng đan thành hình, khi nàng vừa thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên một tia sét trên bầu trời giáng xuống làm nàng kinh hãi.
“Ầm ầm!”
Âm thanh chấn động ầm ầm của tia sét thứ nhất từ bầu trời giáng xuống, xuyên qua nóc phòng đánh trúng lò luyện đan, khiến nàng kinh hãi lui lại, mở to hai mắt.
“Đây, đây là luyện đan dẫn đến lôi kiếp sao?”
Nội tâm của nàng vô cùng khiếp sợ, bất giác ngẩng đầu nhìn về phía lỗ hổng trên đỉnh phòng bị sét đánh, xuyên thấu qua lỗ hổng, nàng nhìn thấy những tầng mây ùn ùn kéo đến giữa thanh thiên bạch nhật, tiếng sấm ầm ầm rền vang dữ dội.
“Nguy rồi! Giữa ban ngày lại có sét đánh, động tĩnh lớn như vậy, ắt sẽ kinh động khắp nơi!” Phượng Cửu hoảng hốt.
“Ầm ầm!”
Khi đạo thiên lôi thứ hai đánh xuống, đúng như lời Phượng Cửu nói, sét đánh giữa thanh thiên bạch nhật nên đã kinh động đến thế lực các phương trong thành Vân Nguyệt, kể cả quốc chủ ở trong hoàng cung cũng bị làm cho kinh động, không ai phái người đi kiểm tra, mà tự mình điều động, vận khí phi theo hướng có đạo thiên lôi.
Lão thái gia trong Phượng phủ nghe thấy tiếng sấm, sắc mặt cũng biến sắc. Ông coi như cũng là người đi nhiều biết rộng, đương nhiên biết rằng có thể dẫn động thiên lôi là chuyện lớn đến mức nào.
Ngay lập tức, ông vừa bước nhanh về phía phòng luyện đan vừa lo lắng gọi: “Phượng Tiêu! Phượng Tiêu! Canh chừng cửa chính! Người nào dám xông vào giết không tha!”