Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 530: Chương 530: Sợ rồi sao




Vốn dĩ trên đường lớn không còn nhiều người nữa, đột nhiên xuất hiện mười mấy người áo đen, trên người mỗi người lại tràn ngập sát khí khát máu, tay cầm trường kiếm đánh về phía này, bởi vì có mấy chục người xuất hiện, trên đường lớn mấy người đang dọn dẹp quầy hoảng sợ thét lên một tiếng, đều ào ào bỏ lại đồ đạc chạy trốn.

Toàn bộ trên đường lớn bởi vì có hơn mười mấy người mặc áo đen xuất hiện, khí tức đột biến, loại khí tức khát máu và uy áp này nhanh chóng đã bao phủ ở xung quanh, khiến cho cả người và không khí đều đông lại.

Cảm giác không ổn, Phượng Cửu được Lăng Mặc Hàn bảo vệ trong ngực đôi mắt lóe lên, vỗ tay hắn: “Buông ta ra.” Thực lực của những người này đều không đơn giản, thấp nhất đều là tu vi Kim Đan kỳ, hơn nữa ở giữa còn có mấy người là tu sĩ Nguyên Anh!

Xuất ra cường giả như vậy, tuyệt đối không thể nào nhầm vào nàng mà đến, mà là nhằm vào Lăng Mặc Hàn.

Không phải, e rằng, cũng không phải là nhằm vào thân phận này của Lăng Mặc Hàn, mà là thân phận thực sự của hắn! Nếu không, dù cho thế lực kia cũng không thể một lần đuổi giết liền phái ra nhiều cường giả như vậy, cường giả ra tay, chắc chắn là muốn lấy tính mạng của hắn!

Được rồi, hình như tối nay lại là mười lăm, những người này, dường như rất thích ra tay vào ngày mười lăm, có lẽ là vì đêm mười lăm cơ thể của Lăng Mặc Hàn suy yếu nhất, hàn khí ngàn năm trong cơ thể sẽ phát tác!

Chỉ là, bọn họ lại không biết, có dược hoàn của nàng trấn áp, mặc dù hàn độc ngàn năm tạm thời không có cách nào loại trừ, nhưng cũng sẽ không phát tác lại.

Trong cơ thể nàng có uy áp của thượng cổ thần thú, lại có Lăng Mặc Hàn che chở, ngược lại nàng không sợ uy áp và sát khí ở xung quanh, nhưng Lãnh Sương và Lãnh Hoa đi theo ở phía sau hai người sắc mặt đã trắng nhợt dưới luồng uy áp này, trong miệng tràn ra máu tươi.

Sói Xám và Ảnh Nhất lập tức che ở phía trước hai vị chủ tử, đồng thời bắn ra tín hiệu, phịch một tiếng giống như pháo hoa tỏa ra trong trời đêm, trong chốc lát, lại có vài chục người áo đen xuất hiện, từ phía sau đánh về phía những người mặc áo đen ở trước mặt.

“Lãnh Sương Lãnh Hoa đến đây!” Nàng nhanh chóng kêu lên, để cho hai người tới gần, đồng thời phóng ra khí tức thượng cổ ở trong người, tạo thành lồng khí giúp bọn họ chặn lại uy áp của cường giả ở xung quanh.

Thấy một màn như vậy, Lăng Mặc Hàn cúi đầu nhìn nàng một cái, lại không buông nàng ra, vẫn như trước ôm nàng vào trong người, bảo vệ trong lòng.

Người tới thực lực thấp nhất là Kim Đan kỳ, tuy là thân thủ của nàng không tệ, nhưng hắn lo lắng nàng rời khỏi bên cạnh hắn, chỉ có bảo vệ ở trong lòng, hắn mới chắc chắn nàng sẽ không bị một chút thương tổn nào.

“Những người này đều là nhầm vào người. “

Phượng Cửu mở miệng, nhíu mày: “Thực lực rất mạnh, khí tức khát máu trên người mỗi người còn dày đặc hơn so với sát thủ bình thường, hơn nữa còn là lối đánh liều mạng, đối thủ của người thật không đơn giản!”

“Sợ rồi sao?” Khóe môi hắn hơi nhếch lên, ánh mắt thâm thúy rơi vào trên mặt nàng.

“Sợ?” Nàng nhướng mày nhìn hắn, cười híp đôi mắt hỏi: “Nếu ta nói sợ, người sẽ buông tay?”

“Sẽ không.”

Hắn ôm sát nàng, đôi mắt đen nhìn nàng chăm chú, giọng nói trầm thấp mang theo sức hút, nghiêm túc bá đạo: “Đối với ngươi, ta vĩnh viễn sẽ không buông tay, mà ngươi cũng không cần sợ, cho dù có nguy hiểm, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi, sẽ không để cho người khác tổn thương ngươi dù là một chút.”

Nghe lời này, trong lòng nàng chấn động, trái tim không chịu thua kém nhảy loạn xạ, ở trong cảnh tàn sát khốc liệt này, nàng kinh ngạc nhìn hắn, đáy lòng tựa như có một âm thanh đang nói, không cần do dự, không cần phải sợ, thử tin tưởng đi, thử yêu đi...

Nhưng lời ra khỏi miệng cũng là: “Ôi! Ta cũng biết dính dáng với người cũng không có chuyện gì tốt.”

Nhìn vẻ mặt nữ nhân bất đắc dĩ cũng không hề có ý sợ hãi, hắn nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.