Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 607: Chương 607: Thọ nguyên đan




Trong lòng bàn tay có hai viên đan dược to bằng quả nhãn, một viên màu đỏ sậm còn một viên màu đen sậm, trên hai viên đan dược này đến cả đan vân cũng không có nhưng lại tỏa ra mùi thuốc nồng nặc, không phải là phế đan nhưng có phải là độc dược hay không thì nàng lại không biết, bởi vì màu sắc của nó so với những chú giải thuyết minh trong phương thức luyện đan căn bản là không giống nhau.

“Lò luyện đan không nổ, linh dược cũng không nhầm, cũng có mùi thuốc bay ra, nhưng tại sao lại biến thành hai viên đan dược kỳ lạ thế này? Đan dược như vậy chắc chắn không phải là Thọ Nguyên đan, nhưng những loại linh dược đã dùng đều là những loại dùng để điều chế Thọ Nguyên đan mà!”

Nàng cũng mơ hồ rồi, rõ ràng là luyện chế theo phương thức luyện đan, chẳng làm sai bước nào cũng chẳng dùng sai dược liệu, nhưng tại sao luyện chế ra lại là hai viên đan dược kỳ lạ đến cả nàng cũng không biết nó là gì thế này?

Nàng cầm hai viên đan dược kỳ lạ kia đến một bên rồi lấy trong không gian ra một cuốn sách tổng hợp các phương thức luyện đan ra rồi tỷ mỉ xem xét đối chiếu, nhưng lại chẳng tìm ra được gì, cuối cùng nàng dùng ngân châm thử qua hai viên đan này xem có độc hay không.

Sau khi thử qua ngân châm thì thấy ngân bạch vẫn như cũ, nàng chỉ đành ghi trình tự và thủ pháp luyện chế cộng với lượng dùng của hai viên đan dược kỳ lạ này lại, sau đó cất hai viên đan dược kỳ lạ này đi rồi lại tiếp tục thử lại.

Tuy không phải là Thọ Nguyên đan nhưng chẳng phải cũng thành đan rồi sao?

Vì thế lần tới luyện đan thì nàng đã thử thay đổi phương thức luyện đan, cho vào thêm một chút linh dược mà nàng cảm thấy có thể lấy, lần thử nghiệm này lại phải mất đến hơn nửa thán nữa.

Mấy ngày gần đây, nàng đã quên mất dự tính ban đầu là luyện chế Thọ Nguyên đan rồi, trong mắt nàng chỉ là những lần thất bại liên tiếp, rồi những lần thay đổi thử nghiệm, chỉ vì cố chấp muốn luyện thành nó nên thậm chí cả người đều quên ăn quên ngủ, giống như bị điên vậy.

Cuối cùng thì nửa tháng sau, lúc nàng nhìn thấy nó đã thành đan, nhìn thấy hai viên Thọ Nguyên đan kia có đan vân đang di động lại còn có màu nâu nữa thì trên mặt nàng cuối cùng cũng lộ ra vẻ nhẹ nhõm vui mừng trong lòng.

“Cuối cùng cũng thành rồi! Thọ Nguyên đan cấp ba, Thọ Nguyên đan sau khi đã cải tiến, một viên Thọ Nguyên đan cấp ba có thể tăng thọ nguyên thêm ba năm, cuối cùng thì ta cũng đã luyện ra nó rồi!”

Trong mắt nàng toát ra vẻ vui mừng tột độ rồi vội vã lấy cuốn ghi chép phương pháp luyện chế ghi nó lại, sau đó cất hai viên Thọ Nguyên đan đi rồi mới ra khỏi phòng luyện đan, lúc định đi về phòng tắm rửa một chút vì có vẻ đã lâu rồi không tắm rửa thay y phục thì lại nhìn thấy ông lão quét lá rơi ở cách đó không xa, đôi mắt nàng hơi động, bước chân cũng hơi di chuyển rồi đi thẳng về phía ông.

Đi đến trước mặt ông, nàng lấy trong không gian ra một cái lọ: “Đây là Thọ Nguyên đan ta vừa mới luyện chế ra, cho ngươi này!” Vừa nói nàng vừa cầm cái lọ nhét vào tay ông rồi đi luôn.

Ánh mắt ông lão khẽ cúi xuống nhìn cái lọ kia trong tay rồi lại từ từ ngẩng đầu lên nhìn về hướng người có dáng vẻ nhem nhuốc đang xoay người rời đi, bờ môi khẽ mín lại, ông cứ đứng lẳng lặng tại chỗ như vậy rồi đổ đan dược trong lọ kia ra trầm ngâm một lúc lâu.

Phượng Cửu về phòng sửa sang lại bản thân một chút, bởi vì đến đây bế quan tu luyện nên nàng cũng dẫn theo Lãnh Sương đi cùng, vì thế mà những việc này nàng đành phải tự mình làm thôi.

Sau khi tắm rửa xong, nhìn trong gương thấy thấy một chỏm tóc đen bị cháy két đã mọc dài ra nên không tự chủ được mà lắc đầu khẽ cười ra tiếng: “Hai viên đan dược đã khiến bản thân trở nên như vậy, thực sự là đủ thảm hại rồi!”

“Quả nhiên đan dược không phải là thứ mà dược tễ có thể so được, không chỉ dược hiệu xuất chúng mà luyện ra cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy!” Nàng khẽ than dài một tiếng, sau khi cắt sửa lại đầu tóc rồi uống một lọ dược tễ thì lập tức lên giường ngủ một giấc.

Lần này đi ngủ cũng ngủ mất hai ngày hai đêm, cuối cùng vẫn vì đói mà tỉnh dậy, lúc đó mới chịu bò xuống giường.

Lúc nàng đi ra sân rồi xuống nhà bếp tìm đồ ăn nhưng cũng chẳng tìm thấy có thứ gì có thể ăn được thì lại nhìn thấy ông lão đang ngồi dùng bữa trên chiếc bàn đá ở ngoài nhà bếp kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.