Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 517: Chương 517: Xin giữ bí mật




Nghe vậy, Phượng Cửu để lộ ra ý cười, đặt chén trà trong tay xuống nhìn ông ấy nói: “Thực xin lỗi, dược tễ của ta thường chỉ để bán đấu giá. Hơn nữa, hiện tại ta cũng không có dự định bán, còn về khách khanh...”

Giọng nói của nàng hơi ngừng, nàng cười: “Ta chỉ là đi ngang qua đây, cũng không ở lại nơi này lâu, xử lí xong công việc thì ta phải quay về. Bởi vậy, có lẽ thôi đi!”

Nàng đến công hội dược tễ chỉ vì lấy cái huy hiệu, thi cái bằng chứng, nhưng không dự định làm khách khanh trưởng lão gì đó, quá phiền phức. Con người nàng ấy à, ghét nhất là phiền phức

“Nhưng khách khanh trưởng lão này chỉ là treo cái danh...”

Ông ấy vẫn muốn khuyên, ai ngờ được Phượng Cửu vội xua tay: “Vu lão không cần nói nhiều, hôm nay ta đến chỉ để thi huy hiệu, thật sự không muốn làm khách khanh trưởng lão gì hết.”

Nghe thấy những lời đó, Vu lão không nhịn được mà khóe miệng giật giật, vẻ mặt không nói lên lời, chính là không biết phải khuyên ra sao. Nếu như đổi thành người bình thường, nghe thấy được làm khách khanh trưởng lão của công hội dược tễ thì không biết sẽ vui đến mức nào, duy chỉ có thiếu niên tính khí cổ quái này lại tỏ vẻ không đáng để nhắc đến.

Ông ấy đã ở công hội dược tễ này nhiều năm như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải một người quái thai như vậy.

“Vu lão, huy hiệu đến rồi.”

Ba vị khảo sư đi ra, lúc này, ba vị đó đều nhìn chằm chằm vào vị thiếu niên áo hồng kia và cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy. Thiếu niên kia lại thật sự lấy được huy hiệu dược thánh rồi!

Hơn nữa, dược thánh... chính là trước mặt người này bọn họ phải cung kính gọi một tiếng Phượng dược thánh...

Vu lão nhìn thiếu niên đó rồi mới lấy huy hiệu ra, nói cho Phượng Cửu biết phải làm thế nào để huy hiệu được chứng nhận, sau khi làm xong một loạt thủ tục thì ông ấy lại nhìn Phượng Cửu rồi thở dài bùi ngùi, lại hỏi một câu: “Tiểu Cửu, ngươi thật sự không cần suy nghĩ lại một chút sao? Làm khách khanh trưởng lão của công hội dược tễ rất nhiều lợi ích.”

Nói xong những lời đó, khuôn mặt già nua của ông ấy không khỏi ửng hồng, thật không ngờ có một ngày ông phải dùng đến cách này để dỗ một thiếu niên, bảo hắn đến làm khách khanh trưởng lão của công hội bọn họ. Chỉ là cách này mà thành công còn tốt, đây thiếu niên này lại không hề có cảm xúc với cái chức vị khách khanh trưởng lão này.

Nhưng Phượng Cửu lấy huy hiệu đã được nghiệm chứng về rồi mới cười nói: “Vu lão, ta thật sự chỉ là đi ngang qua đây thôi, sẽ không ở lại nơi này lâu đâu. Ý tốt của Vu lão ta xin nhận, bạn của ta còn đang ở bên ngoài đợi ta! Cáo từ trước.”

Đôi mắt nàng mang theo ý cười, đối với chuyến đi này nhận được huy hiệu dược thánh là vui rồi. Chỉ có điều, lúc nàng chắp tay hành lễ rồi chuẩn bị đi thì bước chân chợt dừng lại. Nàng quay đầu lại nhìn Vu lão nói: “Vu lão, về chuyện ta là dược thánh, vẫn mong được giữ bí mật. Đặc biệt là tên của ta, ta mong nó không bị truyền ra ngoài.”

Nghe thấy mấy lời đó, mấy người đang trong phòng khách đều trợn tròn mắt. Không truyền ra ngoài ư? Tại sao lại không truyền ra ngoài?

Đây là một cơ hội tốt để nổi tiếng, chỉ cần bọn họ tung ta cái thông tin này thì không chỉ Đại Yến quốc biết tới nàng mà ngay cả những nước khác cũng biết rằng hôm nay tại đây – công hội dược tễ của bọn họ xuất hiện một dược thánh thiên tài mười sáu tuổi!

Nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của thiếu niên đó, nhìn thấy đôi mắt rạng rỡ sáng ngời của nàng đang bình tĩnh nhìn mình, Vu lão thở dài một tiếng, đứng lên nói: “Ngươi an tâm, chuyện này lão phu sẽ dặn dò giữ bí mật, tuyệt đối sẽ không để lộ tên của ngươi ra ngoài.”

Nghe vậy, nụ cười bên môi của Phượng Cửu càng thêm tươi, nàng nhìn ông ấy một cái thật sâu: “Đa tạ.” Dứt tiếng mới cất bước dời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.