Edit: Tiểu Thoa Tử
Chuyện biểu tiểu thư bị đánh, giống như một trận gió truyền khắp Vân vương phủ…
Trong Vương phủ rộng lớn người người đều phấn chấn, bọn hạ nhân tụm năm tụm bảy lại thảo luận sôi nổi, mỗi người đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn, thật không ngờ là tiểu thư ngốc có thể trút giận cho bọn họ. Thật ra, biểu tiểu thư này tuy rằng sống nhờ ở quý phủ nhưng vẫn luôn làm mưa làm gió, lúc nào cũng tỏ vẻ cao hơn người khác một bậc, chỉ biết hất hàm sai khiến, hạ nhân trong phủ luôn bị ả mắng chửi, thậm chí còn có nhiều người bị hành hạ. Vương gia và công tử rất ít khi ở trong phủ, việc chấp quản trong phủ là Vương phi, mà Vương phi lại là cô ruột của biểu tiểu thư này nên tất nhiên là mắt nhắm mắt mở rồi, bọn hạ nhân thì khổ không có chỗ nói, thật không ngờ là nàng ta lại bị đánh, đúng là ác giả ác báo.
Trong chính sảnh của Vân vương phủ .
Lý Nhược Vân khóc hết sức thương tâm, tóc tai bù xù, quần áo hỗn độn, đâu còn dáng vẻ của một vị tiểu thư nữa chứ.
Vân vương gia khẽ nhíu mày, trong mắt lóe ra tia sắc bén, không kiên nhẫn mở miệng: “Ngươi có thể nói rõ ràng rồi hãy khóc được không?”
Vân vương Phi vừa thấy Vương gia tức giận, liền nhanh chóng nhắc nhở cháu gái cẩn thận: “Con nói chậm một chút, có chuyện gì Vương gia sẽ làm chủ cho”.
Kỳ thật chuyện này không cần nói, Vân vương Phi cũng có thể đoán là đã xảy ra chuyện gì. Bởi vì trong Vân vương phủ này, ngoài cái ngốc tử kia, thì không có người thứ hai dám đụng đến Vân nhi, nhưng mà ai có thể ngờ được, lần này nàng ta lại phát điên lớn như vậy. Chẳng lẽ là do ở trong hoàng cung lâu ngày, cho nên mới hình thành nên cái tính bướng bỉnh này.
Vân vương phi bất động thanh sắc nhìn mọi chuyện trước mắt, Lý Nhược Vân nhanh chóng ngừng khóc, ủy khuất nói:
“Hôm nay Vân nhi biết biểu muội trở về, vì con rất nhớ muội ấy cho nên mới đến thăm một chút, ai biết được muội ấy lại đánh con, còn đánh ra nông nỗi này.” Lý Nhược Vân điềm đạm nói xong, cuối cùng lại khóc nấc lên, nàng bị đánh quả thật là rất thảm, nước mắt chảy qua da thịt bị sưng đỏ càng thêm đau đớn.
Nghe Lý Nhược Vân nói xong, Vân vương Phi nhíu mày nhìn về phía Vương gia: “Thật không ngờ rằng Tiếu nhi lại đánh người, lại còn xuống tay nặng như vậy. Gương mặt của Nhược Vân thiếu chút nữa là bị hủy rồi?”
Vân vương gia ngồi phía trên có chút khó tin, hỏi lại một câu: “Ngươi nói là Tiếu nhi đánh ngươi ?”
Lý Nhược Vân vừa khóc vừa gật đầu, nàng còn đang đợi Vân Vương gia làm chủ cho nàng nha.
“Đúng vậy, muội ấy xuống tay thật độc ác, con vốn tránh không nổi, khí lực thật sự rất lớn”.
Vân Mặc xác nhận xong liền đứng dậy, thong thả đi lại giữa đại sảnh, quay đầu ra phía ngoài hạ lệnh: “Người đâu, lập tức đi mời Hoàng hậu đến đây”.
“Dạ, Vương gia”.
Quản gia Vân Phúc ở ngoài cửa, cung kính trả lời, dẫn theo hai hạ nhân đi mời Hoàng hậu nương nương.
Đại sảnh.
Lý Nhược Vân vừa khóc vừa đi đến bên người Vân vương phi, Vân vương Phi nhẹ vỗ tay nàng, đau lòng nói: “Đừng nóng vội, Vương gia nhất định sẽ làm chủ cho con, tuy Tiếu nhi là Hoàng hậu nhưng sao có thể tùy tiện đánh người như vậy chứ, dù sao con cũng là biểu tỷ của nó.”
“Cô.” Lý Nhược Vân kêu một tiếng, cũng yên tâm được một chút. Hôm nay nếu Vân Tiếu không chịu trừng phạt thì khó mà giải được mối hận trong lòng nàng, cho dù nàng ta là Hoàng hậu thì thế nào, cũng không thể muốn đánh người liền đánh người như vậy.
Vân Mặc thong thả đi lại giữa phòng, cũng không hề chú ý đến lời nói của hai người bên này, hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, vậy mà Tiếu nhi lại đánh người. Từ bé, nha đầu kia đầu óc đã không được minh mẫn, tính tình cũng yếu đuối, lá gan lại càng nhỏ, chỉ có người ta bắt nạt nàng. Thật không ngờ là con thỏ nhỏ bị chọc tức cũng sẽ cắn người, xem ra chuyện tiến cung cũng không phải là chuyện xấu gì, cuối cùng cũng đã mài dũa nàng. Vân Mặc càng nghĩ càng cao hứng, bàn tay đấm mạnh lên bàn, phát ra một thanh âm vang dội, dọa Vân vương Phi và Lý Nhược Vân nhảy dựng, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Vân vương gia.
Vốn nghĩ rằng Vân vương gia là do quá tức giận cho nên mới kích động. Ai ngờ, hai người ngẩng đầu, liền thấy vẻ mặt cao hứng của Vân vương gia, lẩm bẩm nói: “Thật sự là quá tốt, không ngờ rằng Tiếu nhi lại có thể đánh người.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Vân vương phi và Lý Nhược Vân trắng bệch, trong mắt hiện lên nỗi hoang mang, lời này của Vương gia là có ý gì. Hai người họ vốn nghĩ ông sẽ dạy bảo Vân Tiếu một trận, nhưng mà như vậy là dạy bảo nàng ta sao?
“Vương gia?” Trong giọng nói của Vân vương phi hơi run rẩy, bà biết Vương gia luôn bao che khuyết điểm, nhưng mà lần này Vân Tiếu quá đáng lắm rồi. Tốt xấu gì Nhược Vân cũng là biểu tỷ của nàng ta, nhìn xem nàng ta đánh Nhược Vân thành cái bộ dạng gì đây? Như vậy thì bà làm sao có thể giải thích với cha mẹ của Nhược Vân chứ, bọn họ vẫn luôn Nhược Vân giao cho bà, thật không ngờ hôm nay nàng bị đánh, mà còn bị đánh nặng như vậy, người làm cô như bà còn có thể ngẩng đầu ở Lý gia nữa hay sao?
Nhưng mà Vân Mặc cũng không để ý tới bà, ánh mắt rơi trên người Lý Nhược vân, thanh âm sắc bén âm trầm vang lên:
“Những chuyện mà ngươi làm trước đây, chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ rằng bổn vương không biết sao, các ngươi cho bổn vương là ai? Hôm nay Tiếu nhi đánh ngươi, cũng là vì đòi lại công bằng ngày xưa, các ngươi có cái gì ủy khuất.”
Tiếng nói của Vân Mặc vừa dứt, phòng khách lập tức yên tĩnh lại, Vân vương Phi và Lý Nhược Vân cũng không dám nói thêm một câu. Khi Vân vương gia đối diện với Vân Trinh và Vân Tiếu mới có thể dịu dàng, còn đối với những người khác, ông luôn luôn lãnh khốc và tàn nhẫn, nếu không làm sao có thể đạt được danh hiệu Chiến Thần.
Lúc này, bên ngoài phòng khách vang lên thanh âm của Vân Phúc: “Vương gia, Hoàng hậu nương nương đã tới”.
Từ ngoài cửa, Vân Tiếu thản nhiên đi vào, nàng cũng đã thay ra bộ váy dài màu lam, giờ phút này đang mặc một bộ y phục bằng vải bông màu trắng, áo khoác bên ngoài cũng là màu trắng, trên làn váy được thêu những đóa hoa kim cúc. Thật sự như là bước ra từ trong tranh, lúc này khuôn mặt nàng mỉm cười, dịu dàng như nước, khiến cho người ta không nỡ dời tầm mắt. Mọi người bên trong phòng nhìn đến ngây người, có điều ánh mắt nàng vừa chuyển, liền nhìn vào Lý Nhược Vân.
Lý Nhược Vân rùng mình một cái, hình ảnh Vân Tiếu đánh người tàn nhẫn lập tức hiện ra trước mắt, bàn tay nàng nắm chặt, bên trong đều là mồ hôi lạnh. Hiện tại nàng cũng không dám đề cập chuyện xử phạt gì nữa, nếu như chọc cho nàng ta giận lên, nói không chừng ở trước mặt nhiều người như vậy nàng ta lại đánh nàng một lần nữa. Huống hồ là dượng cũng không phải là người sẽ vì nàng mà ra mặt. Lý Nhược Vân chỉ đành nuốt cục tức này vào bụng, giờ phút này cũng chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu.
Lập tức về nhà, quay về Lý phủ, tuy rằng Vân vương phủ có địa vị cao quý, nhưng một khắc nàng cũng không muốn ở lại nữa.
Lý Nhược Vân vừa nghĩ vậy, lập tức nói: “Cô, Nhược Vân nhớ nhà nên con sẽ quay về Lý phủ tĩnh dưỡng. Nếu như cô nhớ con thì cứ phái người đến đón con là được”.
Vân vương phi nghe cháu gái nói vậy cực kì đau lòng, hơn nữa mặt mũi nàng ta lại như vậy, nếu như quay về Lý phủ, thì ca ca và tẩu tẩu sẽ nghĩ người cô là nàng như thế nào đây, lập tức muốn đánh tan ý nghĩ trong đầu của Lý Nhược Vân: “Vân nhi, ở lại dưỡng thương cho tốt đã, sau đó cô cho người đưa con về.”
Đáng tiếc là Lý Nhược Vân sao có thể nghe lọt tai được, nàng bị Vân Tiếu đánh đến sợ hãi. Nếu còn tiếp tục ở trong này, vừa thấy Vân Tiếu thì nàng liền nhớ đến chuyện mình đã bị đánh.
“Cô, Nhược Vân quay về phủ tĩnh dưỡng trước, nếu như cô nhớ Vân nhi thì phái người đến đón.”
Lý Nhược Vân nói xong, cũng không để ý tới sắc mặt tái nhợt của Vân vương phi, vội vàng chạy ra khỏi chính sảnh, dẫn nha hoàn Tiểu Kỳ của mình rời khỏi Vân vương phủ .
Vân vương Phi nhanh chóng đứng dậy, muốn đi ngăn cản Lý Nhược Vân, không ngờ Vân Mặc đang ngồi trong phòng khách bỗng lên tiếng: “Quên đi, tùy nàng ta đi, nàng ta nên được dạy dỗ một chút.”
Trước cửa phòng, Vân Vương phi nghe thấy Vương gia nói như vậy lập tức xoay người lại, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, khóe môi run run, hai mắt đẫm lệ mông lung, “Vương gia, người thật tuyệt tình.”
Nói xong cũng quay đầu rời khỏi chính sảnh, đáy lòng đau đớn như bị xé rách, có phải lấy một nam nhân không yêu mình, nhất định sẽ là bi kịch cả đời hay không. Chẳng lẽ ông ấy không biết bà cô đơn như thế nào sao? Trinh Nhi và ông luôn luôn bận rộn công việc, mà bà lại không được bọn họ chú ý, lại càng thêm cô đơn, nhưng tốt xấu còn có Nhược Vân cùng bà nói chuyện giải buồn, hiện giờ Nhược Vân lại đi rồi, bà không còn gì nữa cả.
Vân Mặc nhíu mày nhìn về phía cửa, nói thật, Lý Tĩnh Lam là một nữ nhân tốt, xuất thân tốt, tướng mạo lại thanh nhã, đối nhân xử thế đều vẹn toàn, nhưng ông làm sao có thể yêu thương bà được? Vì người trong lòng ông là Cơ Ngọc, mẹ ruột của Vân Tiếu, cả đời này chỉ sợ là không có cách nào để tiếp nhận một nữ nhân khác.
Vân Mặc đang suy nghĩ, đột nhiên một bàn tay trắng nõn nắm lấy tay ông. Vân Mặc ngẩng đầu lên, thì ra là Tiếu nhi đang mở to đôi mắt trong veo, chớp chớp nhìn ông. Thấy nữ nhi giống nữ nhân mà mình yêu như đúc, tâm tình của Vân Mặc không khỏi tốt hơn.
“Tiếu Nhi.”