Trâm ngọc trong suốt, vô cùng tinh xảo, vừa nhìn đã biết được làm từ cửa hiệu “Phượng Đường Kiều” nổi tiếng nhất Yên kinh, tên này đặt cũng rất khéo, ngụ ý là những đồ trang sức do Phượng Đường Kiều thiết kế sẽ lộng lẫy như phượng hoàng, có điều trang sức ở đây quý giá vô cùng, cho nên tất cả nữ tử của Yên kinh chỉ cần có được một món trang sức của Phượng Đường Kiều thì đã mãn nguyện lắm rồi nhưng sự thật thì không dễ mà mua được.
Mà Vân Tiếu, vốn là nữ nhi của Nhiếp Chính vương. Mặc dù là một ngốc tử nhưng cũng không hề thiếu mấy loại trang sức thế này. Hiện tại thì nàng ngây ngô cười, khoe trâm ngọc quý giá khiến Lan quý nhân vừa nhìn thấy, sớm đã quên chuyện bản thân mình muốn đánh Vân Tiếu một trận. Ngược lại hai mắt tỏa sáng, tham lam nhìn chằm chằm vào trâm ngọc, hít sâu một hơi, trong nháy mắt bỗng thay đổi ngữ điệu, dối trá mở miệng, “Hoàng hậu, trâm ngọc này thật là đẹp, có thể cho muội muội xem một chút được hay không?”
Nàng vừa dứt lời, Tú Tú đứng ở bên cạnh theo bản năng chợt kêu lên: “Hoàng hậu, không thể được.”
Lập tức, ánh mắt tàn bạo của Lan quý nhân hung hăng nhìn đến, dọa Tú Tú không dám mở miệng nói thêm lời nào, hơn nữa nàng biết hiện tại vị Hoàng hậu này cũng không dễ đối phó, vì vậy liền yên lặng.
Còn Lan quý nhân lại tưởng là Tú Tú sợ mình nên cười rộ lên, quay đầu nhìn về phía Vân Tiếu rồi nhanh chóng vươn tay ra, “Tỷ tỷ, mau cho muội muội mượn xem được không?”
“Được.” Vân Tiếu cười gật đầu, nếu như nhìn kĩ thì sẽ phát hiện, hai mắt nàng lúc này đang lóe sáng kì lạ. Đáng tiếc, Lan quý nhân đã bị chiếc trâm ngọc sắp tới tay làm cho mê muội thì làm gì để ý đến bất kỳ ai nữa. Vân Tiếu thấy bàn tay kia sắp chạm vào, liền đúng lúc buông ra.
Ngay lập tức, chỉ nghe ‘choang’ một tiếng, cây trâm ngọc đã rơi xuống, vỡ ra làm hai mảnh. Bốn phía chợt lâm vào tĩnh lặng, mọi người trong tẩm cung nhìn thấy mà đau lòng, đây chính là tiền đấy, dù các nàng có làm trâu làm ngựa cả đời cũng không đáng giá bằng cây trâm ngọc này đâu. Còn Lan quý nhân thì ngây cả người ra, thật sự nằm mơ nàng cũng rất muốn có một món trang sức như thế, vốn đã có thể chiếm được rồi nhưng ai ngờ lại vỡ tan tành. Tức thì trong lòng cảm thấy buồn bực, có điều nàng cũng không có nhiều thời gian mà suy nghĩ.
Bởi vì bất thình lình vang lên một tiếng thét chói tai, người ở trên giường bỗng nhiên nhảy dựng lên, nhắm vào người Lan quý nhân mà nhào tới, đặt mông ngồi thật mạnh lên người nàng ta, liên tục tát mấy cái vào mặt, ngay lập tức tiếng kêu như giết heo của Lan quý nhân bỗng chốc vang lên khắp điện, “A…”
Tiếng kêu của nàng ta làm các thái giám và cung nữ trong tẩm cung hồi phục tinh thần. Trời ạ! ngốc hậu thế nhưng lại nổi điên lên. Lan quý nhân đang bị nàng đánh nhưng không phải chỉ đánh một chút, mà thật sự là vô cùng thê thảm, gương mặt sưng vù y như cái đầu heo.
Bọn thái giám và cung nữ của Lan quý nhân thấy chủ tử của mình bị đánh đã sớm vội vã chạy lên, chuẩn bị giúp một tay. Tú Tú vừa thấy hành động của họ, lập tức gọi người ngoài cửa vào, “Tiểu Nguyên, Tiểu Chiêu, mau vào đây!”
Hai thái giám sớm đã nghe thấy tiếng động trong tẩm cung, không biết là xảy ra chuyện gì, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Khi nghe thấy tiếng kêu của Tú Tú liền chạy vào, vừa liếc mắt nhìn một cái thì giật cả mình, chỉ thấy thái giám và cung nữ của Lan quý nhân đang lôi kéo Hoàng hậu, mà Hoàng hậu thì đang ngồi trên người Lan quý nhân không ngừng đánh liên tục, lại còn vừa đánh vừa kêu to, “Đền trâm cho ta, mau đền trâm cho ta.”
Mẹ ơi! Hai thái giám nhìn cái người đang bừng bừng khí thế kia thì toát hết mồ hôi, Hoàng hậu thật là dũng mãnh mà! Có điều hiện tại cũng không phải lúc để cảm thán, hai người và cả Tú Tú đều xông đến ôm lấy bốn người của Lan quý nhân, liên tục nói, “Thần trí của Hoàng hậu không được bình thường, xin mọi người đừng chấp nhất.”
Nhất thời trong tẩm cung loạn thành một đoàn, lúc này Lan quý nhân đang nằm trên mặt đất, nàng bị đánh đến nỗi cảm thấy cái đầu ong ong, tối tăm hết mặt mũi, thấy không có ai giúp được mình liền lên tiếng cầu xin, “Hoàng hậu, muội không dám nữa. Hoàng hậu tỷ tỷ bỏ qua cho muội đi.”
Chẳng qua Vân Tiếu chỉ muốn giáo huấn nàng ta một chút, nếu nàng ta đã cầu xin tha thứ thì cứ bỏ qua một lần vậy. Tuy nàng ngốc nhưng đừng có ai nghĩ muốn bắt nạt hay ngồi lên đầu nàng. Bây giờ nàng chính là đang giết gà dọa khỉ, để xem còn ai dám gây khó dễ nữa. Nghĩ vậy, thoáng chốc liền thu tay lại, đứng lên khỏi người Lan quý nhân, chạy đến bên chiếc trâm bị gãy kia, ra vẻ vô cùng thương tâm khóc lóc, “Trâm của ta, trâm của ta…”
Tú Tú, Tiểu Nguyên và Tiểu Chiêu vừa thấy nương nương dừng lại nên cũng buông lỏng tay ra, bốn người kia vội vàng chạy nhanh qua chỗ Lan quý nhân, nâng chủ tử dậy, lo lắng hỏi: “Chủ tử, người không sao chứ?”
“Ta không sao.” Lan quý nhân rất muốn mắng chửi người nhưng vừa mở miệng thì động đến vết thương sưng to trên mặt, nước mắt cũng từng giọt rơi xuống. Ở trong cung lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng chịu phải loại đối xử này, không ngờ đến hôm nay thế nhưng lại bị một ngốc tử ngồi lên đầu. Nghĩ lại thật không cam lòng, liền trợn mắt lườm ngốc tử đang thương tâm không ngừng ở bên kia nhưng nghĩ đến sức lực hung hăng vừa rồi, bản thân mình không phải là đối thủ của nàng ta.
Lan quý nhân đang bực mình thì thấy Vân Tiếu quay người lại một cái, ánh mắt hung ác dọa nàng ta run rẩy một trận, cho nên lập tức nói, “Còn không đỡ ta đứng lên?! Đi thôi.”
Bốn người liền vội vàng nâng chủ tử dậy, hiện giờ Lan quý nhân làm gì còn kiêu ngạo hung ác như trước nữa, chỉ thấy cả người chật vật hết chỗ nói. Tóc tai hỗn độn, y phục thì lại nhàu nát, hai má sưng phồng lên như đang ngậm cái gì trong miệng vậy.
Những người có liên quan đều chạy trối chết, chỉ nghe phía sau còn vang lên thanh âm dường như đang rất sung sướng của Tú Tú: “Tiểu Nguyên, còn không mau tiễn Lan quý nhân?”
“Đã biết.” Tiểu Nguyên nhịn cười, cung kính đi theo mấy người kia, đưa bọn họ ra ngoài.
Trong tẩm cung, Vân Tiếu thản nhiên nhặt trâm ngọc lên, Tú Tú đứng bên cạnh nàng liền hỏi: “Nương nương, người tiếc cây trâm này sao?”
“Tiếc cái gì? Tự có người sẽ đưa cái khác đến đây thôi.”
Vân Tiếu tuỳ tiện ném trâm ngọc lên bàn, nhìn về phía Tú Tú, ôn nhu hỏi: “Trong cung vẫn còn có Thái hậu chứ?”
“Đúng vậy, nương nương.”
Vẻ mặt Tú Tú tràn đầy khó hiểu, việc này thì liên quan gì đến Thái hậu? Tiểu Chiêu đứng một bên cũng mơ hồ, hiện giờ nương nương thật bí hiểm, bề ngoài nhìn thì tuyệt đối vô hại nhưng nàng thật sự có bao nhiêu phần dọa người thì họ đều biết hết. Sau này vẫn nên kiềm chế một chút, đừng chọc vào nàng thì tốt hơn.
“Ngươi lập tức đi đến chỗ Thái hậu, nói rằng ta muốn về nhà. Nguyên nhân là do Lan quý nhân đã làm vỡ trâm ngọc khiến ta bị ủy khuất.”
Vân Tiếu nói xong cũng không nhìn Tú Tú và Tiểu Chiêu nữa, quay đầu đi đến chiếc bàn. Vừa rồi dùng hơi nhiều sức, thật là có chút khát mà nên nàng tự rót cho mình một ly trà, khẽ uống một ngụm.
Mà Tú Tú và Tiểu Chiêu chỉ biết nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ kính nể, chiêu này của nương thật là cao minh, chẳng những đánh Lan quý nhân để cảnh cáo mọi người trong cung, mà còn làm cho Lan quý nhân ở trước mặt Thái hậu cũng không kết tội được gì, ngược lại nàng chẳng tổn thất bất cứ cái gì cả.
Tuy rằng Hoàng hậu ngốc nhưng nàng là con gái của Nhiếp Chính vương đấy. Thái hậu thì làm sao? Cũng không thể để nương nương về Vân phủ được, cho nên nhất định sẽ phái người đưa trâm ngọc đến.
Cao minh, thật là quá cao minh!