Edit: Tiểu Thoa Tử
Từ phía cửa đại điện, một bóng hình nhỏ xinh bước vào, ánh mặt trời bao phủ một tầng vàng nhạt trên người nàng. Trên khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt to linh hoạt chuyển động, lông mi nhẹ chớp, vô cùng khả ái. Cả ba người ngồi trong điện có chút ngơ ngẩn, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng hậu như thế này, không ngờ những lúc nàng yên lặng lại dịu dàng đến vậy .
Trên mặt Thái hậu mang đầy vẻ tiếc hận, còn ánh mắt Thượng Quan Diệu chỉ lóe lên một chút. Mà lúc này trong lòng Vân Mặc lại tràn ngập vui sướng, không ngờ Tiếu Nhi càng ngày càng xinh đẹp, hơn nữa nhìn thấy nữ nhi bình yên vô sự thế này, ắt hẳn cuộc sống ở trong cung rất tốt.
Đây là lần đầu tiên Vân Tiếu gặp Thái hậu và cả Nhiếp Chính vương Vân Mặc. Quả thật Thái hậu xinh đẹp vô cùng nhưng ánh mắt lại không kém phần sắc bén, còn Vân Mặc thì thân hình cao lớn, gương mặt tuấn mĩ vô song. Tuy không còn trẻ nhưng lại toát ra vẻ mạnh mẽ kiêu hùng, trong con ngươi lại chứa đầy vẻ từ ái của người cha, xem ra quyết định trở về Vân phủ của nàng là đúng. Nghĩ vậy, Vân Tiếu liền nở nụ cười, ngay lúc đó, mọi người đều hít vào một hơi.
Khi ngốc hậu này cười lên, mặc dù không đến nỗi khuynh quốc khuynh thành nhưng lại làm mê hoặc lòng người, khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Tú Tú nhanh chóng đưa tay kéo chủ tử mình, cẩn thận nói: “Nương nương, trên kia là Thái hậu và Hoàng thượng, người mau quỳ xuống hành lễ.”
Hôm nay Vân Tiếu rất yên tĩnh, nghe Tú Tú nói xong thì quỳ xuống, tuy không mở miệng nhưng lại hết sức nhu thuận. Thái hậu thở phào nhẹ nhõm, khóe môi hiện lên ý cười nhàn nhạt, ôn nhu nói:
“Tiếu Nhi, lại đây, lại chỗ của ai gia.”
Giọng nói mềm mại đến tận xương, dịu dàng tao nhã, Vân Tiếu nhịn không được run rẩy cả người. Nữ nhân này thật là biết đóng kịch, hại nàng nổi hết cả da gà. Vân Tiếu cúi đầu xuống, không nhịn được cười lạnh, thế nhưng nàng lại không thích diễn trò với bà ta. Đột nhiên nàng ngẩng đầu nhìn Thái hậu đang ngồi chỗ cao nhất, sau đó ánh mắt chậm rãi di chuyển, nhìn thẳng vào người mặc long bào ở bên cạnh.
Vẻ mặt của Thượng Quan Diệu lúc này chợt âm trầm, ánh mắt hẹp dài như hoa đào chợt lóe ra chút tàn bạo, sát khí lan rộng. Có điều Vân Tiếu không e ngại gì hắn ta. Hắn có dữ tợn thì đã làm sao, bởi vì hiện tại nàng là một ngốc tử mà. Vân Tiếu tự nhủ thầm như vậy, cánh tay trắng nõn đã đưa lên, chỉ thẳng vào hoàng thượng, hét ầm lên: “A, trứng thối, trứng thối.”
Gào xong liền ôm đầu chạy trốn, hướng ngay phía sau Vân Mặc mà chạy tới.
Trong nháy mắt, mọi người đều biến sắc, Thượng Quan Diệu bỗng nắm chặt tay, cắn răng thở dốc. Mới vừa rồi thấy nàng ta im lặng ngoan ngoãn, tâm tình của hắn cũng dịu đi vài phần, không ngờ ngốc tử này lại nổi cơn điên nữa, khiến hắn không kiềm được nhớ đến ngày hôm đó bị nàng phá hỏng chuyện tốt. Thật sự là rất muốn đuổi nàng ta ra khỏi cung nhưng mẫu hậu hết lần này đến lần khác cứ e ngại Vân Vương phủ.
Thượng Quan Diệu càng nghĩ càng tức giận liền nhanh chóng đứng dậy, “Mẫu hậu, nhi thần còn có việc phải xử lý, xin được cáo lui trước.”
Làm sao mà Thái hậu lại không biết tâm tư con của mình, hắn ở đây chỉ làm tình huống trở nên xấu hơn thôi nên vội vàng gật đầu: “Diệu Nhi đã bận việc thì cứ đi đi, ở đây có mẫu hậu rồi.”
Thượng Quan Diệu nghe xong, vung tay áo bước đi cũng không hề nhìn hai cha con Vân Tiếu. Hai người này, người nào cũng đều làm cho hắn phiền muộn, hắn hận không thể chém họ ra thành tám mảnh nhưng vẫn phải đứng nhìn họ bình an vô sự. Có điều cứ chờ xem, trong mắt Thượng Quan Diệu hiện lên vẻ tàn nhẫn, sải bước ra khỏi đại điện.
Vân Mặc nhanh chóng đứng lên: “Cung tiễn Hoàng thượng.”
Nhưng cũng không còn bóng dáng của Thượng Quan Diệu nữa, chỉ nghe tiếng thái giám ngoài điện vang lên: “Hoàng thượng khởi giá hồi cung.”
Trên đại điện, cuối cùng Vân Tiếu cũng an tĩnh lại, khóe mắt vụng trộm nhìn ra ngoài cửa điện, dường như thật sợ hãi. Vân Mặc đứng dậy đỡ lấy nàng, dịu dàng trấn an: “Tiếu Nhi, không có việc gì, có phụ thân ở đây rồi.”
Vân Tiếu ngẩng đầu nhìn Vân Mặc, có thể thấy được trong mắt ông ấy là sự yêu thương chân thành, tận đáy lòng nàng có một chút cảm động, ở cái nơi ăn tươi nuốt sống này, cuối cùng cũng có một người thật sự quan tâm đến mình. Chỉ là nàng có nên để Vân Mặc biết mình không ngốc hay không, ánh mắt Vân Tiếu lóe sáng, không được, trước mắt việc xuất cung quan trọng hơn. Lập tức, nàng khẽ nâng khuỷu tay, vươn ra kéo Vân Mặc, hành động này làm ống tay áo hơi tuột xuống, lộ ra một mảng da thịt đầy những dấu xanh tím loang lổ. Vân Mặc liếc mắt một cái là đã nhìn thấy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, duỗi tay cầm lấy tay Vân Tiếu, lạnh lùng hỏi:
“Tiếu Nhi, đây là sao?”
Dương như Vân Tiếu thật sự sợ hãi, liều mạng rụt tay lại nhưng Vân Mặc sao có thể để mặc nàng được, kéo cánh tay của nàng qua kiểm tra một lượt, buông ra, lại kéo cánh tay kia xem xét, cũng đầy dấu xanh tím ghê người. Đôi mắt ông không khỏi trầm xuống, ngẩng đầu nhìn Thái hậu đang ngồi trên ghế phượng.
“Thái hậu nương nương, chuyện này là sao?”
Ánh mắt Thái hậu lóe lên, hành động vừa rồi của Vân Mặc tất nhiên bà thấy được, cánh tay xanh tím của Vân Tiếu bà cũng thấy rõ vô cùng, trong lòng không khỏi tức giận muôn phần. Chẳng lẽ đám phi tần kia dám động tay động chân hay sao? Thật là tức chết mà! Sắc mặt Thái hậu đột nhiên trầm xuống, nhìn đám người đang cúi đầu bên dưới , thét: “Điêu nô lớn mật, dám bắt nạt chủ tử, có phải các ngươi thấy chủ tử si ngốc nên động tay động chân không?”
Thái hậu hét lớn một tiếng làm Tú Tú đang quỳ ở giữa điện chưa kịp đứng dậy đã hoàn toàn ngây dại, ngay cả lên tiếng thanh minh cũng không có sức. Thật sự là nàng không có làm gì mà, chợt nhìn về phía hoàng hậu mới tỉnh ngộ, thì ra vừa rồi hoàng hậu ở trong điện lâu như thế là do tạo ra những dấu vết này. Nhưng nàng ấy muốn làm gì chứ? Vẻ mặt Tú Tú mê mang, vô cùng hoảng sợ, nhanh chóng dập đầu van xin.
“Thái hậu nương nương tha mạng, Thái hậu nương nương tha mạng, nô tỳ không làm gì cả.”
“Tiện nhân này còn dám dối trá, xem ra không dùng hình thì ngươi sẽ không khai ra phải không?”
Thái hậu dứt lời, lập tức hạ lệnh: “Lâm An, đem cẩu nô tài này ra ngoài dùng trượng hình cho ta.”
Vừa nghe Thái hậu nói xong, Tú Tú sợ đến mức hồn bay phách lạc, cả người mềm nhũn, không nói nên lời, chỉ biết hít khí lạnh.
Vân Tiếu vẫn đang đứng bên cạnh Vân Mặc không khỏi nhíu mày, cười lạnh, nữ nhân này thật độc ác, không tra hỏi gì cả đã tuỳ tiện lôi một kẻ chết thay ra, mạng người trong mắt bà ta thật là rẻ mạt. Có điều nàng sẽ không để Tú Tú mất mạng oan uổng như vậy nên bất thình lình chạy ra ôm lấy Tú Tú.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ.” Vân TIếu kêu thật sự thương tâm, Vân Mặc vừa thấy cảnh này, trong lòng có chút hiểu rõ, xem ra nha đầu kia đối với Tiếu nhi tốt lắm, bằng không sao Tiếu nhi lại thương tâm như thế, sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh giọng nói.
“Chờ một chút…”
Lâm An cùng với mấy thái giám dừng lại, ngẩng đầu nhìn Thái hậu, chờ chỉ thị tiếp theo của bà. Thái hậu vừa thấy Vân vương gia đứng dậy liền phất tay, mấy thái giám mới lui qua một bên, bà cười nhẹ:
“Làm sao vậy Vân Vương gia?”
Vẻ mặt Vân Mặc phủ một tầng sương lạnh, trầm giọng: “Thái hậu đã quên lời nói ngày trước rồi sao, Vân vương phủ sẽ không để một nô tỳ nào vào cung, ngược lại Thái hậu cũng cam đoan không cho bất kỳ ai xúc phạm tới Tiếu Nhi. Vậy mà nữ nhi của thần lại thương tích đầy người, hơn nữa một nô tài thì làm sao có gan làm chuyện này, chỉ e là mấy nữ nhân trong hậu cung đứng đầu mọi việc.”
Những lời hùng hổ của Vân Mặc vừa dứt, gương xinh đẹp của Thái hậu bỗng thoáng qua chút tức giận. Vân Mặc quá làm càn, còn dám chất vấn bà như thế, đừng quên bà là Thái hậu đương triều, ngay cả hoàng nhi cũng phải nể mặt ba phần. Vân Mặc này đáng giận vô cùng, có điều đại sự trước mắt, tốt hơn hết cứ nhịn xuống. Thái hậu hít sâu một hơi, điều chỉnh lại hơi thở, từ tốn nói:
“Vân vương gia yên tâm, ai gia sẽ điều tra chuyện này, nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời rõ ràng.”
Khóe môi Thái hậu mang ý cười nhưng ánh mắt lại âm trầm, nếu lần này để cho bà biết là ai gây ra, bà sẽ cho người rút gân lột da ả ta, nghiền ra thành tro mới hả dạ, đừng nghĩ chỉ đuổi ra khỏi cung.
“Được, bổn vương sẽ chờ câu trả lời nhưng hiện giờ bổn vương muốn mang Tiếu Nhi về Vân vương phủ dưỡng thương.”
Vân Mặc vừa dứt lời, Vân Tiếu thở phào nhẹ nhõm, xem ra mục đích của nàng đã đạt được, chỉ là có một chút áy náy vì đã lợi dụng Vân vương gia, lại còn dọa Tú Tú một phen nữa. Nhưng có thể xuất cung quả đúng là chuyện tốt, nàng cười rộ lên, dùng sức ôm chặt Tú Tú…