Trong ngự hoa viên, một trận gió thổi qua làm cho không khí băng lạnh tỏa ra bốn phía. Gương mặt Thượng Quan Diệu như bị mây đen che kín, con ngươi lóe lên tia u tối, tức giận đến nghiến răng, một lúc sau hắn mới bình tĩnh lại.
“Tất cả lui đi.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.”
Mọi người ba chân bốn cẳng chạy đi, ai mà dám ở lại chỗ này chứ? Ánh mắt phẫn nộ vừa rồi của Hoàng thượng cứ như là sắp hạ lệnh chém đầu ai đó, không biết là do bị phá hỏng chuyện tốt hay là bị Hoàng hậu ngốc làm cho tức giận.
Tiểu Nguyên, Tiểu Chiêu và Tú Tú cũng chạy theo đám thái giám và thị vệ rời khỏi đó. Lúc này, trong ngự hoa viên chỉ còn lại Hoàng đế và nữ nhân kia. Hiện giờ nàng ta đã mặc xong y phục, thì ra là một cung nữ xinh đẹp yêu kiều, mà Thượng Quan Diệu lại không hề nhìn nàng ta thêm lần nào, liền ra lệnh: “Tiểu Đình Tử, hồi cung.”
Tiểu Đình Tử là thái giám thiếp thân (1) của Hoàng thượng, vừa nghe thấy mệnh lệnh, giọng lanh lảnh lập tức vang lên: “Hoàng thượng bãi giá hồi cung.”
(1) thiếp thân: bên mình, sát bên, thời xưa những vị vua quan hay quý tộc nhà giàu thường có người hầu theo sát bên cạnh mình lo các việc sinh hoạt hằng ngày, những người đó được gọi là thái giám thiếp thân (với Hoàng thượng), hoặc là thị vệ thiếp thân, nha hoàn thiếp thân…v..v..
Tiếng của Tiểu Đình Tử vừa dứt, mấy thái giám nhanh chóng đi tới, chuyện xảy ra vừa rồi họ cũng biết nhưng Hoàng thượng không triệu hồi, bọn họ cũng không dám tiến lại gần. Hoàng thượng vốn phong lưu thành tính, vừa vặn gặp một cung nữ có dã tâm muốn quyến rũ, cho nên thành toàn cho nàng ta. Ai ngờ lại bị ngốc hậu xông đến làm hỏng chuyện tốt. Lúc này sắc mặt Hoàng thượng khỏi phải nói có bao nhiêu phần khó coi, ai mà dám có chút chậm trễ gì chứ.
Đoàn người chậm rãi rời khỏi ngự hoa viên, chỉ còn lại cung nữ mang vẻ mặt không cam lòng kia, chỉ biết kêu: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, nô tỳ...”
Nhưng căn bản không có ai để ý đến nàng ta, bốn phía chợt yên tĩnh…
____________
Vân Tiếu chạy quá nhanh nên cảm thấy hơi chóng mặt, liền tựa vào lan can thở gấp. Xem ra thân thể này có chút yếu ớt, sau này phải rèn luyện thêm mới được. Hai tay khẽ vịn vào lan can thưởng thức những đàn cẩm lý * lộng lẫy đang chơi đùa trong hồ, còn có cả cá vàng tam sắc rất quý nữa, vô cùng đẹp mắt.
Lúc này hai tiểu thái giám và Tú Tú chạy vội tới, đứng phía sau nàng thở hổn hển, sắc mặt ba người trở nên trắng bệch.
Tú Tú mang vẻ mặt “nghĩ lại mà sợ” nói: “Nương nương, vừa rồi thật là nguy hiểm. Người không thấy vẻ mặt Hoàng thượng làm người khác sợ hãi biết bao nhiêu đâu.”
Ba người chỉ nhớ lại thôi còn không nhịn được rùng mình một cái, Vân Tiếu quay đầu nhìn Tú Tú, miễn cưỡng nói: “Cái ta muốn chính là như thế.”
“Nương nương?”
Sắc mặt Tú Tú lại càng trắng, lá gan của nương nương cũng quá lớn rồi. Nếu để Hoàng thượng biết người vốn không ngốc nhưng lại cố ý làm thế, không biết sẽ bị xử phạt như thế nào đây. Nàng nghĩ cũng không dám nghĩ tiếp, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Vân Tiếu đang tựa trên lan can, không khỏi khẩn trương, giơ tay kéo lấy.
“Nương nương, hôm qua người vừa mới rơi xuống hồ, sao hôm nay lại đến đây nữa?”
“Hôm qua ta rơi xuống hồ…” Vân Tiếu nhíu mày một chút. Đúng rồi, hôm qua bọn họ cũng nhắc đến chuyện rơi xuống hồ. Lúc cầu xin nàng tha mạng còn nhắc tới Đức phi, xem ra việc này không khỏi có quan hệ với nữ nhân kia rồi.
“Đang yên đang lành sao ta rơi xuống hồ được, có liên quan đến Đức phi kia phải không?”
Tú Tú cũng không dám giấu diếm, đối với vị chủ tử hiện tại này. Nàng càng nghĩ càng thấy sợ, ngay cả Hoàng thượng mà còn dám lừa thì bản thân mình sao có can đảm đi chọc vào được, thế không phải là tự tìm đường chết hay sao?
“Đúng vậy, là Đức phi đã lừa nương nương. Nàng ấy nói mấy con cá trong hồ đang gọi người, vì thế nương nương liền nhảy xuống.”
Tú Tú vừa dứt lời, Vân Tiếu thiếu chút nữa co giật mà chết, ngốc hậu này thật đúng là ngốc mà. Ngay cả loại chuyện quỷ quái như thế cũng tin, có điều nàng cũng nên cảm kích mới đúng. Nếu không phải nàng ta hoàn toàn ngốc thì không biết giờ phút này nàng đang ở đâu. Vân Tiếu cảm thán một phen. Nhưng mà Đức phi kia tâm địa thật đúng là hiểm độc.
Thấy Vân Tiếu không nói gì, Tú Tú cũng không dám nhiều lời, Tiểu Nguyên và Tiểu Chiêu cũng im lặng đứng một bên…
Tia nắng xuyên qua những tầng mây, chiếu vào mặt nước trong hồ, gió nhẹ thổi qua tạo nên mấy gợn sóng nhỏ lăn tăn, những đàn cá vui thích vẫy vẫy cái đuôi. Vân Tiếu ngắm nhìn đến xuất thần, xa xa có tiếng bước chân vang lên. Dường như là từ con đường nhỏ phía sau, chỉ trong một lát đã đi thẳng đến đây, còn kèm theo vài thanh âm trầm thấp.
“Ngươi nói con tiện nhân kia quyến rũ Hoàng thượng?”
“Đúng vậy, nương nương.”
Có người cung kính đáp lời, chắc là một cung nữ, như vậy thì người nói chuyện là ai? Khóe môi Vân Tiếu hơi cong lên, ẩn hiện một nụ cười châm biếm. Tú Tú đứng bên cạnh đã kinh hoảng kêu lên: “Nương nương, đó là Đức phi. Chúng ta mau tránh đi, nếu để Đức phi nhìn thấy người, e là sẽ gặp chuyện không hay.”
Tú Tú vô cùng căng thẳng đưa tay định kéo Vân Tiếu trốn qua một bên nhưng nàng đã quên người trước mắt cũng không còn là đứa ngốc trước kia rồi.
Vân Tiếu hất tay nàng ra, nhỏ giọng cảnh cáo: “Ngươi làm gì vậy? Buông ra.”
“A.” Tú Tú lấy lại tinh thần, nhanh chóng buông tay. Nàng quên mất Hoàng hậu nương nương đã không còn ngốc nữa, hiện tại người nàng nên lo là Đức phi mới đúng, chứ không phải Hoàng hậu.
Trong lúc hai người giằng co thì đoàn người phía xa đã đi đến trước mặt. Nữ tử dẫn đầu toàn thân y phục màu hồng, vạt áo được viền bằng những hạt ngọc trai bạc, từ chân váy đến cổ áo hoàn toàn được thêu bằng những hoa mẫu đơn tinh xảo, rực rỡ. Bên ngoài là tấm áo choàng màu trắng, càng tăng thêm vẻ phong tình vô hạn. Ngũ quan cực kỳ diễm lệ, lông mày như lá liễu, đôi mắt tựa trăng sáng, làn da trắng nõn lúc này hơi đỏ lên, dường như đang tức giận không ít, khóe môi thấp thoáng một nụ cười lạnh.
“Ả tiện nhân này…” Nàng ta hung hăng mở miệng, còn chưa nói xong lại thấy có người ở gần đó, lập tức giận tái mặt gầm lên: “Là ai?”
Bọn người Tú Tú nhanh chóng hành lễ: “Tham kiến Đức phi nương nương.”
Mọi người trong cung ai cũng biết Đức phi là chất nữ của Thái hậu, cũng chính là Hoàng hậu tương lai. Vì vậy trong hậu cung, ngoại trừ Thái hậu ra, Đức phi là người có quyền uy nhất.
Lúc này Dạ Tố Tuyết mới nhìn rõ người đứng trước mặt là ngốc tử kia, quả nhiên nàng ta không có việc gì thế nhưng nhìn đến gương mặt của Vân Tiếu hiện tại, thật sự là sởn hết gai ốc, Dạ Tố Tuyết không khỏi lui vài bước, sắc mặt âm ngoan chỉ vào Vân Tiếu.
“Đám nô tài vô dụng các ngươi, sao không canh chừng nàng ta cho tốt, để nàng ta ra ngoài dọa người làm cái gì?”
“Việc này…” Tú Tú chần chừ, ai mà dám ngăn Hoàng hậu chứ nhưng mà đối với lời trách mắng của Đức phi, trong thời gian ngắn nàng không biết nên trả lời như thế nào cho ổn thỏa.
Có điều Vân Tiếu cũng không để nàng khó xử, đôi mắt to tròn nhìn Đức phi, há miệng cười, lộ ra hàm răng trắng, kêu một tiếng chấn động mọi người: “Tỷ tỷ?”
Dạ Tố Tuyết run run, da gà đều nổi hết cả lên, không chịu nổi nhan sắc mà mình nhìn thấy, chạy sang một bên vịn vào lan can nôn thốc nôn tháo.
Hai mắt của Vân Tiếu lại lóe lên, từ từ tiến lại từng bước vô cùng tốt bụng hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”
Trong khoảnh khắc như chỉ mành treo chuông, một cây ngân châm trong tay nàng bắn ra, vô cùng chuẩn xác đâm vào huyệt nhĩ môn* của nàng ta. Dạ Tố Tuyết liền thấy hai tai chợt lạnh đi, trời đất trở nên tối sầm, hoa mắt không đứng dậy nổi, bỗng lộn người qua lan can rơi thẳng xuống hồ.
*Huyệt nhĩ môn: Vị trí: Tại chổ khuyết ở trước vành tai, khi há miệng hiện ra chỗ lõm. Khi bị điểm trúng: Ù tai, choáng đầu ngã xuống đất.
"Bùm" một tiếng, bọt nước văng tung tóe, mấy đàn cẩm lý trong hồ sợ tới mức bơi ra tứ phía. Nước hồ lạnh lẽo làm cho Dạ Tố Tuyết thanh tỉnh vài phần, rùng mình một cái, chật vật không chịu nổi gào lên: “Mau! đỡ ta lên!”
Mọi người đứng ven hồ hồi phục lại tinh thần, thái giám và cung nữ của Chiêu Dương cung nhanh chóng chạy đến, vươn tay đỡ chủ tử của mình.
Lúc này, Tú Tú hơi đụng vào người Vân Tiếu, rồi nhỏ giọng nói thầm: “Nương nương, vòng tay Đức phi đang đeo là của người đó.”
Vân Tiếu ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên cánh tay trắng noãn của Đức phi đeo một chiếc vòng tay huyết ngọc trong suốt, dưới ánh sáng lóe lên sắc màu tiên diễm, sáng chói mắt, vừa thấy đã biết là loại ngọc cổ quý giá. Nữ nhân này thật đúng là không biết xấu hổ, tưởng rằng nàng dễ bắt nạt lắm à?
Vân Tiếu cười lạnh một tiếng, nhấc chân nhắm vào ngay tên thái giám đứng ven hồ. Một, hai, ba, bốn, năm….
Bùm... bùm... bùm... liên tục vài tiếng, toàn bộ cung nữ và thái giám đứng ven hồ đều bị đá xuống dưới nước.
“A....” Đàn cẩm lý trong ao bơi loạn cả lên.
Dạ Tố Tuyết khua tay loạn xạ, lại bị chìm xuống đáy hồ lần nữa. Rất lâu sau mới ngoi lên, toàn thân nàng ta ướt sũng, sắc mặt trắng bệch, hai mắt trợn to hét lên:“Ngươi điên sao? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Trên bờ, bọn người Tú Tú nhìn sự việc đang diễn ra trước mắt, há hốc mồm kinh hãi. Lúc này hận không thể ngã xuống hồ luôn cho rồi, Hoàng hậu nương nương đang làm gì vậy?
Gương mặt Vân Tiếu dữ tợn, vươn tay ra phía hồ: “Vòng tay của ta... vòng tay của ta, mau trả đây…”
*Cẩm lý: nguyên văn 锦鲤: là cá chép Koi – một loại cá chép lai tạo để nuôi làm cảnh, có nguồn gốc Trung Quốc nhưng được nuôi phổ biến tại Nhật Bản. Chúng có quan hệ họ hàng gần với cá vàng. Cá chép Koi và các hình xăm trên cá được người Nhật coi là điềm may mắn.