Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 39: Chương 39: Ban hôn​




Ngoài cửa một nam nhân sáng sủa mặc áo dài xanh đi theo Triệu ma ma tiến vào, người này đúng là Triệu Hổ, hắn là nam tử rạng rỡ như ánh mặt trời, ở thôn trang vài năm da thịt phơi nắng đã thành màu nâu đồng, thập phần khỏe mạnh, vừa nhìn đã biết hắn là người chính trực trung nghĩa.

“Gặp qua quận chúa.”

Vân Nhiễm gật đầu, ý bảo Triệu Hổ đứng lên, nhìn về phía hắn cười: “Ba năm nay chịu khổ rồi.”

Triệu Hổ nâng mắt nhìn Vân Nhiễm phát hiện nàng mặt mày ôn hòa dễ gần,làm cho người khác vui vẻ muốn gần gũi, chỉ là không có xinh đẹp như trong trí nhớ, bất quá tiệu Hổ thích quận chúa hiện tại.

“Không vất vả.”

Vân Nhiễm nhìn Triệu Hổ một thân nhân nghĩa chính trực, khí chất bình tĩnh. Trực giác mách bảo nàng người này có thể bồi dưỡng trở thành nhân tài.

Nàng phải có được thế lực của mình, lúc có chuyện xảy ra mới không bị kìm kẹp.

“Triệu Hổ, từ giờ trở đi ngươi làm xa phu cho ta, ngươi có bằng lòng hay không?”

Xa phu tuy rằng chức vị thấp, nhưng xa phu chuyên dụng của quận chuá thì lại rất tốt, so với việc làm việc ở thôn trang thì thoải mái hơn nhiều, Triệu Hổ lập tức cung kính trả lời: “Triệu Hổ nguyện ý.”

“Đươc, ta sẽ dạy cho ngươi một ít võ công, lúc không có việc ngươi có thể để ý mọi chuyện trong viện, phát hiện điều gì thì báo lại với ta.”

“Ân, quận chúa,” Triệu Hổ cung kính trả lời, Triệu ma ma vui mừng lau nước mắt, mẹ con nàng cùng được hầu hạ quận chúa, thật sự là quá tốt. Triệu ma ma hiện tại đã khôn khéo hơn trước, lần này quận chúa trở về cũng không giống trước, đi theo nàng nhất định tiền đồ rộng mở, bà chạy nhanh ra tạ Vân Nhiễm.

“Nô tỳ, tạ ơn quận chúa.”

Vân Nhiễm gật đầu ý bảo nàng dẫn Triệu Hổ đi ăn bài. Trong phòng khách, Anh Đào cười tủm tỉm mở miệng: “Triệu Hổ bộ dáng thật không tệ.”

Vân Nhiễm nhìn Anh Đào: “Không tệ, về sau đem ngươi gả cho hắn, thấy thế nào?”

Nàng vừa nói cũng cảm thấy hai người này xứng đôi, một xinh đẹp hoạt bát, một chính trực như ánh mặt trời, đem Anh Đào gả cho Triệu Hổ cũng coi như nắm chắc tâm của Triệu ma ma, tuy nhiên điều kiện tiên quyết là bọn họ phải có tình cảm với nhau.

Vốn Vân Nhiễm chỉ định nói đùa, ai biết sắc mặt Anh Đào lại khẽ biến, trong mắt hiện lên vẻ ghét bỏ, “Quận chúa, nô tỳ không muốn gả cho hắn.”

Vân Nhiễm không có xem nhẹ ánh mắt của Anh Đào, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, Anh Đào có thể không thích Triệu Hổ, nhưng không nên có vẻ mặt chán ghét như vậy. Nếu không phải nàng ra tay cứu giúp, nàng ta đã lưu lạc đến thanh lâu, vậy mà hiện tại nàng ta lại chán ghét Triệu Hổ rốt cuộc là bản tính nàng ta vốn thế, hay là bở vì Lương Thành làm nàng ta thay đổi. Vân Nhiễm đang suy nghĩ nhập thần, bên ngoài đã có tiếng bước chân vang lên, Lệ Chi tiến vào bẩm báo.

“Quận chúa, quản gia phái người bẩm báo, Thái Hậu nương nương phái thái giám tới đón quận chúa tiến cung.”

“Thái Hậu muốn gặp ta,” Vân Nhiễm im lặng, trong trí nhớ hình ảnh vị Thái Hậu này cũng không quá rõ ràng, bởi vì bà cũng không phải Hoàng hậu của tiên đế, mà chỉ là một vị phi tử, nàng nhớ vị Mai phi nương nương này dịu dàng ít nói, gặp người luôn vui vẻ, bất quá nay đã thành Thái Hậu nương nương chỉ sợ không thể so với lúc trước.

Có điều hôm nay muốn nàng tiến cung là có chuyện gì a.

“Được, ta đây liền tiến cung một chuyến.”

Vân Nhiễm đứng dậy, phía sau Anh Đào hưng phấn kích động, nàng có thể tiến cung, nhìn xem hoàng cung trông như thế nào.

Bất quá thanh âm Vân Nhiễm lại vang lên: “Lệ Chi, theo ta tiến cung.”

Lệ Chi trầm ổn đáp, Anh Đào vội nói: “Quận chúa, còn nô tỳ thì sao.”

Vân Nhiễm liếc nàng một cái phân phó, “Ngươi ở lại trong phủ, giúp Triệu ma ma xử lý chuyện trong viện Như Hương, trong cung không giống với những nơi khác, mọi chuyện đều phải cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, nếu có sai sót sẽ phiền phức lơn.”

Vân Nhiễm nói xong dắt Lệ chi đi ra ngoài. Lệ Chi không có suy nghĩ nhiều, nhưng phía sau Anh Đào mắt đỏ hoe, cái gì nói trong cung không giống nơi khác, cẩn trọng này nọ, nàng kém hơn Lệ Chi sao, nàng chỉ muốn nhìn hoàng cung một chút, quận chúa vì cái gì không mang theo nàng, càng nghĩ càng ủy khuất, hơn nửa ngày không nói chuyện.

Xe ngựa trong cung vẫn đứng chờ trước cửa, hai tiểu thái giám vài tên thị vệ phủ Vân vương cùng quản gia.

Quản gia Phó Trung vẫn như ngày thường một thân cẩm y trường bào nhìn qua giống một lão gia, nhìn thấy Vân Nhiễm xuất hiện liền dẫn người qua hành lễ: “Găp qua quận chúa.”

Vân Nhiễm liếc nhìn Phó Trung, ở phủ Vân vương cũng không phải nhân vật bình thường.

Nàng hơi vuốt cằm bước lên xe, hai tiểu thái giám cùng vài tên thị vệ cung kính: “Gặp qua quận chúa.”

Vân Nhiễm phất tay ý bảo bọn họ đứng lên, dẫn Lệ Chi đi về hướng hoàng cung.

Trong cung Thanh An, nơi Thái Hậu ở một mảnh tĩnh lặng, Thái Hậu nương nương ngồi trên phượng ỷ đánh giá nữ tử đang dịu dàng hành lễ. Khuôn mặt bình thường nhưng khí chất tao nhã, giơ tay nhấc chân đều có quý khí biết liến lui hợp lý.

Thái Hậu ý bảo Vân Nhiễm đứng dậy, ban ngồi.

Vân Nhiễm cảm tạ, đang nghĩ Thái Hậu gọi nàng đến là có chuyện gì.

Bên trên Thái Hậu cao quý, tuy rằng đã hơn bốn mươi tuổi nhưng do giữ gìn chăm sóc tốt, nhan sắc vẫn còn rất trẻ đẹp, nhìn Vân Nhiễm chậm rãi mở miệng: “Ai gia triệu ngươi tiến cung là vì chuyện Yến quận vương từ hôn, không nghĩ tới hoàng thượng lại đồng ý, ai gia tâm thấy bất an, chuyện hôn sự của ngươi là do tiên hoàng chỉ định, cuối cùng lại thành ra thế này, vì muốn bồi thường cho ngươi ai gia quyết định tìm cho ngươi một mối hôn sự thích hợp.”

Vân Nhiễm tái mặt, trái tim cứng lại, nàng nghĩ tới đủ khả năng nhưng lại không nghĩ tới khả năng này. Thái Hậu chỉ hôn cho nàng, nàng căn bản không có ý định gả, sao cần phải chỉ hôn.

Vân Nhiễm nhanh đứng dậy: “Thần nữ tạ ơn Thái Hậu ân điển, nếu thần nữ muốn gả, nhất định sẽ thỉnh Thái Hậu nương nương chỉ hôn.

Trên mặt Thái Hậu ôn hòa không có thay đổi gì thản nhiên thở dài: “Ngươi đứa nhỏ này, có phải vẫn còn nhớ thương tên tiểu tử Yến Kỳ từ hôn.”

Vân Nhiễm khóe miệng cứng đờ, chồng nàng không thể là ai khác ngòai Yến Kỳ sao.

“Thái Hậu nương nương thần nữ không có nhớ thương Yến quận vương, thần nữ đã sớm biết mình với hắn vô duyên, chính là trước mắt thần nữ còn chưa muốn lập gia đình.”

Thái Hậu im lặng, ngoài điện có thái giám đi vào bẩm báo: “Thái Hậu nương nương Định vương điện hạ tiến cung.”

“Tuyên hắn vào đi.” Vân Nghiễm hơi nhúc nhích, chẳng lẽ đây là ý định của Thái Hậu, muốn nàng gả cho Định Vương, nghĩ đến có chút kinh hoảng, sẽ không như vậy chứ.

Tuy rằng Định vương không tệ, bất quá nàng cũng không định gả cho hắn, nghe nói hắn có hai tiểu thiếp, nàng không muốn cùng người khác chung chồng. quan trọng nhất là Định vương cũng không bài xích tiểu thiếp, vậy khẳng định ngày sau vương phủ sẽ có thêm nhiều nữ nhân.

Cho nên Định vương nàng sẽ không gả.

Ngoài điện một đạo thân ảnh cao ngất, quý khí bức người đi vào, “Gặp qua mẫu hậu.”

“Đứng lên đi, ban ngồi.” Định vương ngồi xuống sau đó hướng về phía ân Nhiễm chào hỏi, “Quận chúa Trường Bình cũng tiến cung.”

Vân Nhiễm cười gật đầu: “Đúng vậy, Định vương điện hạ.”

Thái Hậu nhìn hai người phía dưới tự nhiên trò chuyện, trong lòng cao hứng, ánh mắt càng nhu hòa nhìn Vân Nhiễm nói, “Quận chúa mặc kệ ngươi muốn gả cho ai, chỉ cần người lên tiếng, ai gia sẽ chỉ hôn cho ngươi.”

Lời này ý nghĩa rất rõ ràng, mặc kệ là ai Thái Hậu đều sẽ chỉ hôn, lại đem Định vương tuyên vào cung, không phải muốn chỉ định sẵn rồi sao.

Chương 39. Ban hôn.

Ngoài cửa một nam nhân sáng sủa mặc áo dài xanh đi theo Triệu ma ma tiến vào, người này đúng là Triệu Hổ, hắn là nam tử rạng rỡ như ánh mặt trời, ở thôn trang vài năm da thịt phơi nắng đã thành màu nâu đồng, thập phần khỏe mạnh, vừa nhìn đã biết hắn là người chính trực trung nghĩa.

“Gặp qua quận chúa.”

Vân Nhiễm gật đầu, ý bảo Triệu Hổ đứng lên, nhìn về phía hắn cười: “Ba năm nay chịu khổ rồi.”

Triệu Hổ nâng mắt nhìn Vân Nhiễm phát hiện nàng mặt mày ôn hòa dễ gần,làm cho người khác vui vẻ muốn gần gũi, chỉ là không có xinh đẹp như trong trí nhớ, bất quá tiệu Hổ thích quận chúa hiện tại.

“Không vất vả.”

Vân Nhiễm nhìn Triệu Hổ một thân nhân nghĩa chính trực, khí chất bình tĩnh. Trực giác mách bảo nàng người này có thể bồi dưỡng trở thành nhân tài.

Nàng phải có được thế lực của mình, lúc có chuyện xảy ra mới không bị kìm kẹp.

“Triệu Hổ, từ giờ trở đi ngươi làm xa phu cho ta, ngươi có bằng lòng hay không?”

Xa phu tuy rằng chức vị thấp, nhưng xa phu chuyên dụng của quận chuá thì lại rất tốt, so với việc làm việc ở thôn trang thì thoải mái hơn nhiều, Triệu Hổ lập tức cung kính trả lời: “Triệu Hổ nguyện ý.”

“Đươc, ta sẽ dạy cho ngươi một ít võ công, lúc không có việc ngươi có thể để ý mọi chuyện trong viện, phát hiện điều gì thì báo lại với ta.”

“Ân, quận chúa,” Triệu Hổ cung kính trả lời, Triệu ma ma vui mừng lau nước mắt, mẹ con nàng cùng được hầu hạ quận chúa, thật sự là quá tốt. Triệu ma ma hiện tại đã khôn khéo hơn trước, lần này quận chúa trở về cũng không giống trước, đi theo nàng nhất định tiền đồ rộng mở, bà chạy nhanh ra tạ Vân Nhiễm.

“Nô tỳ, tạ ơn quận chúa.”

Vân Nhiễm gật đầu ý bảo nàng dẫn Triệu Hổ đi ăn bài. Trong phòng khách, Anh Đào cười tủm tỉm mở miệng: “Triệu Hổ bộ dáng thật không tệ.”

Vân Nhiễm nhìn Anh Đào: “Không tệ, về sau đem ngươi gả cho hắn, thấy thế nào?”

Nàng vừa nói cũng cảm thấy hai người này xứng đôi, một xinh đẹp hoạt bát, một chính trực như ánh mặt trời, đem Anh Đào gả cho Triệu Hổ cũng coi như nắm chắc tâm của Triệu ma ma, tuy nhiên điều kiện tiên quyết là bọn họ phải có tình cảm với nhau.

Vốn Vân Nhiễm chỉ định nói đùa, ai biết sắc mặt Anh Đào lại khẽ biến, trong mắt hiện lên vẻ ghét bỏ, “Quận chúa, nô tỳ không muốn gả cho hắn.”

Vân Nhiễm không có xem nhẹ ánh mắt của Anh Đào, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, Anh Đào có thể không thích Triệu Hổ, nhưng không nên có vẻ mặt chán ghét như vậy. Nếu không phải nàng ra tay cứu giúp, nàng ta đã lưu lạc đến thanh lâu, vậy mà hiện tại nàng ta lại chán ghét Triệu Hổ rốt cuộc là bản tính nàng ta vốn thế, hay là bở vì Lương Thành làm nàng ta thay đổi. Vân Nhiễm đang suy nghĩ nhập thần, bên ngoài đã có tiếng bước chân vang lên, Lệ Chi tiến vào bẩm báo.

“Quận chúa, quản gia phái người bẩm báo, Thái Hậu nương nương phái thái giám tới đón quận chúa tiến cung.”

“Thái Hậu muốn gặp ta,” Vân Nhiễm im lặng, trong trí nhớ hình ảnh vị Thái Hậu này cũng không quá rõ ràng, bởi vì bà cũng không phải Hoàng hậu của tiên đế, mà chỉ là một vị phi tử, nàng nhớ vị Mai phi nương nương này dịu dàng ít nói, gặp người luôn vui vẻ, bất quá nay đã thành Thái Hậu nương nương chỉ sợ không thể so với lúc trước.

Có điều hôm nay muốn nàng tiến cung là có chuyện gì a.

“Được, ta đây liền tiến cung một chuyến.”

Vân Nhiễm đứng dậy, phía sau Anh Đào hưng phấn kích động, nàng có thể tiến cung, nhìn xem hoàng cung trông như thế nào.

Bất quá thanh âm Vân Nhiễm lại vang lên: “Lệ Chi, theo ta tiến cung.”

Lệ Chi trầm ổn đáp, Anh Đào vội nói: “Quận chúa, còn nô tỳ thì sao.”

Vân Nhiễm liếc nàng một cái phân phó, “Ngươi ở lại trong phủ, giúp Triệu ma ma xử lý chuyện trong viện Như Hương, trong cung không giống với những nơi khác, mọi chuyện đều phải cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, nếu có sai sót sẽ phiền phức lơn.”

Vân Nhiễm nói xong dắt Lệ chi đi ra ngoài. Lệ Chi không có suy nghĩ nhiều, nhưng phía sau Anh Đào mắt đỏ hoe, cái gì nói trong cung không giống nơi khác, cẩn trọng này nọ, nàng kém hơn Lệ Chi sao, nàng chỉ muốn nhìn hoàng cung một chút, quận chúa vì cái gì không mang theo nàng, càng nghĩ càng ủy khuất, hơn nửa ngày không nói chuyện.

Xe ngựa trong cung vẫn đứng chờ trước cửa, hai tiểu thái giám vài tên thị vệ phủ Vân vương cùng quản gia.

Quản gia Phó Trung vẫn như ngày thường một thân cẩm y trường bào nhìn qua giống một lão gia, nhìn thấy Vân Nhiễm xuất hiện liền dẫn người qua hành lễ: “Găp qua quận chúa.”

Vân Nhiễm liếc nhìn Phó Trung, ở phủ Vân vương cũng không phải nhân vật bình thường.

Nàng hơi vuốt cằm bước lên xe, hai tiểu thái giám cùng vài tên thị vệ cung kính: “Gặp qua quận chúa.”

Vân Nhiễm phất tay ý bảo bọn họ đứng lên, dẫn Lệ Chi đi về hướng hoàng cung.

Trong cung Thanh An, nơi Thái Hậu ở một mảnh tĩnh lặng, Thái Hậu nương nương ngồi trên phượng ỷ đánh giá nữ tử đang dịu dàng hành lễ. Khuôn mặt bình thường nhưng khí chất tao nhã, giơ tay nhấc chân đều có quý khí biết liến lui hợp lý.

Thái Hậu ý bảo Vân Nhiễm đứng dậy, ban ngồi.

Vân Nhiễm cảm tạ, đang nghĩ Thái Hậu gọi nàng đến là có chuyện gì.

Bên trên Thái Hậu cao quý, tuy rằng đã hơn bốn mươi tuổi nhưng do giữ gìn chăm sóc tốt, nhan sắc vẫn còn rất trẻ đẹp, nhìn Vân Nhiễm chậm rãi mở miệng: “Ai gia triệu ngươi tiến cung là vì chuyện Yến quận vương từ hôn, không nghĩ tới hoàng thượng lại đồng ý, ai gia tâm thấy bất an, chuyện hôn sự của ngươi là do tiên hoàng chỉ định, cuối cùng lại thành ra thế này, vì muốn bồi thường cho ngươi ai gia quyết định tìm cho ngươi một mối hôn sự thích hợp.”

Vân Nhiễm tái mặt, trái tim cứng lại, nàng nghĩ tới đủ khả năng nhưng lại không nghĩ tới khả năng này. Thái Hậu chỉ hôn cho nàng, nàng căn bản không có ý định gả, sao cần phải chỉ hôn.

Vân Nhiễm nhanh đứng dậy: “Thần nữ tạ ơn Thái Hậu ân điển, nếu thần nữ muốn gả, nhất định sẽ thỉnh Thái Hậu nương nương chỉ hôn.

Trên mặt Thái Hậu ôn hòa không có thay đổi gì thản nhiên thở dài: “Ngươi đứa nhỏ này, có phải vẫn còn nhớ thương tên tiểu tử Yến Kỳ từ hôn.”

Vân Nhiễm khóe miệng cứng đờ, chồng nàng không thể là ai khác ngòai Yến Kỳ sao.

“Thái Hậu nương nương thần nữ không có nhớ thương Yến quận vương, thần nữ đã sớm biết mình với hắn vô duyên, chính là trước mắt thần nữ còn chưa muốn lập gia đình.”

Thái Hậu im lặng, ngoài điện có thái giám đi vào bẩm báo: “Thái Hậu nương nương Định vương điện hạ tiến cung.”

“Tuyên hắn vào đi.” Vân Nghiễm hơi nhúc nhích, chẳng lẽ đây là ý định của Thái Hậu, muốn nàng gả cho Định Vương, nghĩ đến có chút kinh hoảng, sẽ không như vậy chứ.

Tuy rằng Định vương không tệ, bất quá nàng cũng không định gả cho hắn, nghe nói hắn có hai tiểu thiếp, nàng không muốn cùng người khác chung chồng. quan trọng nhất là Định vương cũng không bài xích tiểu thiếp, vậy khẳng định ngày sau vương phủ sẽ có thêm nhiều nữ nhân.

Cho nên Định vương nàng sẽ không gả.

Ngoài điện một đạo thân ảnh cao ngất, quý khí bức người đi vào, “Gặp qua mẫu hậu.”

“Đứng lên đi, ban ngồi.” Định vương ngồi xuống sau đó hướng về phía ân Nhiễm chào hỏi, “Quận chúa Trường Bình cũng tiến cung.”

Vân Nhiễm cười gật đầu: “Đúng vậy, Định vương điện hạ.”

Thái Hậu nhìn hai người phía dưới tự nhiên trò chuyện, trong lòng cao hứng, ánh mắt càng nhu hòa nhìn Vân Nhiễm nói, “Quận chúa mặc kệ ngươi muốn gả cho ai, chỉ cần người lên tiếng, ai gia sẽ chỉ hôn cho ngươi.”

Lời này ý rất rõ ràng, mặc kệ là ai Thái Hậu đều sẽ chỉ hôn, lại đem Định vương tuyên vào cung, không phải muốn chỉ định sẵn rồi sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.