Trước cửa phủ Vân vương, vẻ mặt đội trưởng thị vệ phủ Định vương âm trầm, vừa thấy Vân Nhiễm xuất hiện đã ào ào
lên tiếng: “Hộ quốc công chúa, vương gia nhà ta cho mời.”
Sắc mặt Vân Tử Khiếu khó coi, trầm giọng quát: “Các ngươi có thái độ gì đây?”
Đội trưởng thị vệ định phát hỏa, nhưng nhớ tới thân phận của đối phương
cùng năng lực của Vân Nhiễm, đành cắn răng, giọng điệu ôn hòa hơn: “Bẩm
Vân vương gia, vương gia nhà ta cho mời công chúa tới phủ một chuyến,
xin ngài đừng làm khó chúng tiểu nhân, chúng ta cũng chỉ làm theo lệnh.”
Vân Nhiễm vì lo cho Tống Tình Nhi nên cũng không tính toán thái độ của
hắn, quay đầu khẽ nhìn Vân Tử Khiếu: “Phụ vương, ta tới phủ Định vương
một chuyến.”
“Phụ vương người đi cùng ta đi, ta cũng muốn xem Sở Dật Lâm định dở trò gì.”
Vân Nhiễm không nói gì thêm, bây giờ còn phải xác định xem đã xảy ra chuyện gì.
Mọi người cùng lên xe, đi thẳng tới phủ Định vương.
Trong Thanh Phong Hiên phủ Định vương, đèn đuốc sáng rực, không có bất
kỳ tiếng động nào ngoài tiếng trúc lay trong gió. Đám nha hoàn im lặng
cúi đầu, ngay cả thở cũng không dám. Nơi nơi đều có thuộc hạ canh gác,
ai ai cũng lạnh mặt, giống như tượng đá quan sát xung quanh.
Trong phòng Định vương phi có rất nhiều người, chính giữa là một người
mặc hoàng bào, giơ tay nhấc chân đều mang theo quý khí uy nghiêm, chính
là hoàng đế Sở Dật Kỳ. Bên cạnh hắn là khuôn mặt hung ác nham hiểm của
Định vương, bên còn lại là vẻ mặt sung sướng khi người khác gặp họa của
Sở Văn Hạo.
Ngoại trừ những người này, còn có trắc phi cùng Mai Nhược Ham, bên cạnh
nàng ta là thượng thư bộ hình Tần đại nhân, thượng thư bộ binh Giang đại nhân, Triệu thừa tướng cùng đám người Phụng quốc tướng quân Lam đại
nhân.
Sắc mặt ai cũng khó coi, không nói lời nào nhìn Định vương phi nằm trên
giường, lại nhìn hoàng thượng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Định
vương.
Đến tận khi Vân Nhiễm tiến vào, mọi người mới đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn.
Hai người vừa tiến vào, còn chưa kịp nói gì. Sở Dật Lâm đã đứng dậy, chỉ vào nàng nổi trận lôi đình: “Hộ quốc công chúa, ngươi thật sự to gan,
dám chạy tới phủ Định vương giết người, thật sự quá cuồng vọng vô pháp
vô thiên, cho dù ngươi có roi đánh vương thánh tổ ngự ban, bản vương
cũng muốn đánh với ngươi một trận.”
Vân Nhiễm lạnh như băng nhìn chằm chằm nam nhân đang ra vẻ đau lòng, cực kì coi thường hành vi của hắn. Bởi vì Tình Nhi đã trở nên vô dụng, nên
hắn đối xử không tốt với nàng, tra tấn nàng khắp nơi. Tuy rằng Tình Nhi
không nói gì, nhưng đừng nghĩ nàng là kẻ ngốc, trước đó nàng đã muốn tìm hắn để cảnh cáo mà chưa có cơ hội. Giờ thì hay rồi, hắn định tính kế
trên đầu nàng.
Vân Tử Khiếu không nhịn được, tức giận lên tiếng: “Định vương, ngươi có ý gì?”
Định vương trừng mắt nhìn Vân Tử Khiếu: “Vân vương gia, nữ nhi của ngươi hại chết vương phi của bổn vương, bây giờ nhân chứng vật chứng đều đủ,
nàng có muốn chối cũng không được.”
Định vương không chờ Vân Nhiễm cùng Vân Tử Khiếu lên tiếng, quay đầu nhìn Sở Dật Kỳ.
“Thần đệ xin hoàng thượng làm chủ, đòi lại công bằng cho thần đệ.”
Vân Nhiễm lườm hắn, hung hăng quát lớn: “Định vương, chớ có ăn nói linh tình, Tình Nhi đang khỏe mặt, sao lại chết?”
Nàng vừa dứt lời, liền đi tới trước giường bắt mạch cho nàng, biến sắc
mặt kiểm tra đồng tử của nàng, miệng, cuối cùng than khẽ, tại sao lại
như vậy, sao có thể?
Vài người nghe thấy lời Vân Nhiễm, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, Sở Dật Kỳ cùng Sở Văn Hạo sung sướng, Mai Nhược Hàm cũng khẽ nhếch khóe môi.
Chuyện này thật tốt, Tống Tình Nhi đã chết, nàng có thể gả cho biểu ca
làm Định vương phi, Mai Nhược Hàm tận lực kiềm chế để không phát ra
tiếng cười.
Sở Dật Lâm mặt lạnh như mùa đông trầm giọng lên tiếng: “Vân Nhiễm, bổn vương muốn xem ngươi còn lời nào để nói?”
Hắn vung tay lên, có người dẫn một tiểu nha hoàn đi vào, mắt nàng ta sưng đỏ, khóc đến hụt hơi, thân mình không ngừng run rẩy.
Vân Nhiễm nhìn qua nhận ra nàng ta là A Tuyết nha hoàn bên người Tình Nhi.
Định vương hỏi A Tuyết: “Ngươi nói, chiều này hộ quốc công chúa tới phủ đã làm những gì?”
“Bẩm vương gia, hộ quốc công chúa tới thăm Định vương phi,” Nàng ta khẽ
ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm lại cúi đầu nói tiếp: “Nàng cho vương phi ăn
một viên thuốc.”
Định vương lấy ra một viên thuốc trên bàn hỏi lại: “Là viên thuốc này đúng không.”
“Ân, vương gia.” A Tuyết vừa nói vừa khóc. Nàng không tin công chúa hại
chết chủ tưc, nhưng sự thật là chủ tử vì ăn viên thuốc của nàng, đến tối bắt đầu đau bụng, nếu không phải do thuốc có vấn đề thì vì sao.
Sở Dật Lâm nhìn Vân Nhiễm cùng Vân Tử Khiếu: “Bây giờ công chúa còn gì
để nói, ngươi chạy tới phủ Định vương hại người, thật sự quá vô pháp, ỷ
vào roi đánh vương là muốn làm gì thì làm sao.”
Sở Dật Lâm không thèm nhìn Vân Nhiễm, ánh mắt thị huyết nhìn Sở Dật Kỳ:
“Hoàng thượng, thần xin người làm chủ cho thần đệ, trừng trị hung thủ
giết Định vương phi.”
Vân Nhiễm nhướng mày nhìn Sở Dật Kỳ, thấy sự hưng phấn lóe lên trong mắt hắn, lại nhìn Định vương đang, thản nhiên lên tiếng: “Ta muốn hỏi Định
vương điện hạ, ngươi nói bản vương hại chết Tình Nhi, vì sao bản cung
phải hại nàng, nàng là bằng hữu của ta, ta không có động cơ để giết
người.”
“Bởi vì ngươi hận bổn vương, trước đây chúng ta từng có thù oán, thấy
chúng ta tình cảm mặn nồng, ngươi nhằm vào ta nên mới ra tay với Định
vương phi, hộ quốc công chúa, đừng coi người khác là kẻ ngốc.”
Vân Nhiễm bật cười, âm trầm quét qua mặt Định vương, đâm sâu vào lòng
hắn: “Ngươi đừng không biết xấu hổ như vậy, chính ngươi mới coi người
khác như kẻ ngốc. Tình cảm giữa hai người rất thâm hậu sao? Nếu như vậy
vì sao sắc mặt Định vương phi tái nhợt, tâm trạng u buồn, ngươi còn mặt
mũi nói tình cảm đúng thật không biết xấu hổ.”
Vân Nhiễm tức giận mắng, Sở Dật Lâm đen mặt quát: “Vân Nhiễm, ngươi thật sự quá cuồng vọng, dù ngươi là hộ quốc công chúa thì đã sao, vương tử
phạm pháp tội như thứ dân, bổn vương không tin luật pháp Đại Tuyên không trị được ngươi. Hoàng thượng sao có thể chấp nhận để cho ngươi cuồng
vọng.”
Định vương vừa dứt lời, lại nhìn Sở Dật Kỳ: “Hoàng thượng, xin người hạ
chỉ bắt hộ quốc công chúa, nàng ta thật sự coi thường luật pháp.”
Sở Dật Kỳ nhìn Vân Nhiễm cười như có như không: “Hộ quốc công chúa,
ngươi rất coi thường vương pháp, trẫm đành phải chủ trì công đạo.”
Hắn gọi người: “Người đâu, bắt hộ quốc công chúa lại?”
Sở Dật Kỳ còn chưa nói hết lời, đã nghe thấy bên ngoài có tiếng cười
lạnh, một bóng người tao nhã tiến vào, cẩm bào trắng, khuân mặt vốn ôn
nhuận nhu hòa giờ khắc này lại lạnh lùng, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, nhìn Sở Dật Kỳ.
“Hoàng thượng, xin hoàng thượng trước khi bắt người phải điều tra rõ
ràng, có phải công chúa hại chết Định vương phi hay không, chỉ dựa vào
lời nói của mình Định vương, ta sợ dân chúng Đại Tuyên sẽ bàn tán. Dân
chúng không biết, lại cho rằng hoàng thượng nghi kị công chúa có roi
đánh vương, cho nên mới gấp rút bắt nàng lại.”
Yến Kỳ khí thế bức người, khiến sắc mặt Sở Dật Kỳ trầm xuống, nâng mắt
nhìn hắn. Hắn không hề lui bước, đôi mắt thâm trầm như vực sâu vạn
trượng nhìn chằm chằm Sở Dật Kỳ, hai người đối mắt, hai luồng sức mạnh
giao tranh trong phòng.
Mọi người đều cảm nhận được không khí nặng nề, không dám thở mạnh, không ai dám phát ra tiếng động, sợ động phải lưỡi dao, chết không minh bạch.
Sở Dật Lâm lên tiếng trước: “Yến quận vương muốn chứng cứ, bây giờ nhân chứng vật chứng đều ở, ngươi còn gì để nói.”
Yến Kỳ quay đầu nhìn nha hoàn A Tuyết đang quỳ: “Thật nực cười, dựa vào
một tiểu nha hoàn, định tội hộ quốc công chúa. Nếu như vậy ngày mai bản
quận vương cũng có thể làm cho Định vương nhận tội, ngày mốt có thể
khiến cho Tần đại nhân có tội, ngày nữa đến lượt Triệu thừa tướng.”
Sắc mặt Định vương cực khó coi, Tần đại nhân cùng Triệu thừa tướng đổ mồ hôi, không dám nói gì, bọn họ bị oan mà, bọn họ cũng chưa nói gì mà.
Sở Dật Lâm cắn răng thở hổn hển: “Yến Kỳ, ngươi quá cuồng vọng, hộ quốc
công chúa, hại chết vương phi của bổn vương là sự thật. Chiều nay có rất nhiều người nhìn thấy nàng ta tới phủ thăm Định vương phi.”
Định vương vừa nói xong, trắc phi cùng Mai Nhược Hàm nói nhanh: “Chúng
ta có thể làm chứng, chiều nay hộ quốc công chúa thật sự tới thăm Định
vương phi.”
Hai nữ nhân vừa nói xong, Định vương cầm hộp thuốc trên bàn: “Ngoại trừ
nhân chứng, thuốc trên bàn cũng là vật chứng, trước đó bổn vương đã cho
ngự y kiểm tra qua, bên trong có độc mà vương phi trúng.”
Ngự y quỳ xuống bẩm: “Bẩm Yến quận vương, lão thần đã kiểm tra qua, quả thật có thuốc độc, giống với độc Định vương phi trúng.”
Định vương lại nhìn Yến Kỳ: “Yến quận vương, bây giờ ngươi còn gì để
nói, nhân chứng vật chứng đều đủ, ngươi dám nói bổn vương đổ oan cho
công chúa?”
Ánh mắt Yến Kỳ lạnh như băng, cười châm chọc.
“Định vương nói nhân chứng vật chứng đều đủ, ta lại không thấy vậy, cái
gọi là nhân chứng chẳng qua chỉ là một tiểu nha hoàn. Nàng ta nhì thấy
Định vương phi uống thuốc xong có rời khỏi người nàng không?”
A Tuyết suy nghĩ vội vàng gật đầu: “Bẩm Yến quận vương, nô tỳ có rời
khỏi vương phi ra ngoài canh gác, hơn nữa lúc tối cũng đi một lúc để
mang cơm cho vương phi.”
Yến Kỳ không thèm nhìn Định vương mà nhằm thẳng về phía sở Dật Kỳ: “Tiểu nha hoàn này từng rời khỏi người vương phi, chẳng lẽ hung thủ lại không thể thừa cơ lẻn vào hạ độc nàng sao?”
Hắn vừa dứt lời lại quét mắt qua nhìn Mai Nhược Hàm cùng trắc phi, ánh
mắt sâu như vực khiến hai nữ nhân hoảng hốt, sợ hãi, hắn lại lên tiếng:
“Trong kinh thành mọi người đều biết giao tình của Định vương phi với
công chúa rất tốt, sức khỏe vương vi không tốt, công chúa tới thăm nàng
có gì sai đâu.”
Hắn dừng lại một chút, nhìn hộp thuốc trong tay Sở Dật Lâm hỏi A Tuyết:
“Thuốc này hẳn là ở trong tay ngươi, ngươi đem thuốc để ở đâu hay là cầm theo người.”
A Tuyết khóc lên tiếng: “Bẩm Yến quận vương, nô tỳ đặt ở đầu giường,
thuốc là do hộ quốc công chúa đưa, nô tỳ sợ làm rớt nên để ở trong
phòng.”
Yến Kỳ cười cười nhìn hai người kia: “Nhìn nhân chứng như thiên y vô
phòng, căn bản sơ hở trùng trùng, vừa động đã lộ. Định vương vẫn cho
rằng công chúa có tội sao?”
Nháy mắt mọi người đều cứng đờ, mấy kẻ cao hứng đau khổ nhìn Yến Kỳ, hận không thể cắn chết tên này.
Vân Tử Khiếu nói nhanh: “Định vương gia, rốt cuộc ngươi có ý gì, chuyện
còn chưa điều tra rõ, đã muốn bắt nữ nhi của bổn vương vào đại lao,
ngươi cho rằng nữ nhi của ta dễ bắt nạt sao?”
Vân Tử Khiếu lại nhìn Sở Dật Kỳ: “Hoàng thượng, người nhất định phải làm chủ cho lão thần, lão thần dù vô dụng cũng không thể để cho người ta
bắt nạt như vậy.”
Sở Dật Kỳ căm phẫn, sở dĩ tối nay hắn xuất cung là vì lợi dụng chuyện
này phán Vân Nhiễm tội chết. Ai ngờ nàng ta lại vô sự, chỉ trách hoàng
đệ hắn, thành sự thì ít bại sự có thừa.
Sở Dật Kỳ nghiêm túc nhìn Sở Dật Lâm: “Định vương, việc này còn chưa
điều tra rõ, ngươi vạn vạn không thể tùy tiện nói xấu hộ quốc công chúa, nàng là nhất phẩm công chúa Đại Tuyên, làm vậy sẽ tổn hại tới thể diện
của đất nước.”
Định vương tối mắt, trong lòng mắng lớn, không phải ngươi cũng muốn nàng ta chết sao, nếu không sao ta vừa phái ngươi vào cung, ngươi đã điên
cuồng lao tới đây.
“Hoàng thượng, thần đệ đáng chết, thần đệ nhất định điều tra lại chuyện này.”
Bây giờ nhân chứng vật chứng đều bị Yến Kỳ phủ định, Sở Dật Lâm không có cách để bắt Vân Nhiễm vào nhà giam, đành phải dịu giọng.
Vân Nhiễm vẫn đang im lặng nhìn mọi người hát tuồng, từ từ lên tiếng:
“Trước đó Định vương đã nói, vương tử phạm pháp tội như thứ dân.”
Sở Dật Lâm sửng sốt nhìn Vân Nhiễm, cảm thấy ánh mắt nàng có chút quỷ
dị, vẻ mặt châm chọc, hắn cảm thấy bất an nhưng vẫn bình tĩnh đáp: “Đúng vậy.”
Vân Nhiễm nhìn vài người trong phòng: “Hoàng thượng cùng các vị đại thần đều nghe thấy vương tử phạm pháp tội như thứ dân.”
Mọi người cũng nhìn ra Vân Nhiễm có chút kì lạ, cuối cùng Tần đại nhân
cùng Giang đại nhân gật đầu: “Đúng vậy, trước đó vương gia đã nói vậy.”
“Tốt rồi, ta chỉ sợ vương gia không thừa nhận, đã nói vương tử phạm pháp tội như thứ dân, ở đây bản cung có một huyết thư cáo trạng Định vương
điện hạ mưu hại tính mạng người khác.”
Vân Nhiễm lấy ra một mảnh khăn máu, bàn tay trắng nõn khẽ run lên đưa
tới trước mặt hoàng thượng: “Mời hoàng thượng xem, đây là huyết thư của
Định vương phi, nàng dùng máu để tố cáo Định vương sát hại tính mạng của mình.”
Sắc mặt Định vương nháy mắt biến dạng, lườm Vân Nhiễm: “Ngươi nói linh tinh gì đó?”
“Bản cung không nói linh tinh, có lẽ Định vương chưa biết, trước khi rời khỏi phủ, ta đã để lại một ám vệ bảo vệ Định vương phi. Ám vệ luôn ở ẩn trong tối vì khoảng cách quá xa nên không rõ bên trong xảy ra chuyện
gì. Đợi đến khi hắn thấy có chỗ không thích hợp thì Định vương đã trúng
kịch độc, kéo chặt tay hắn đưa huyết thư, tố cáo Định vương.”
Sở Dật Lâm hóa đá, hắn vốn sắp đặt cẩn thận giết Tống Tình Nhi, hãm hại Vân Nhiễm, không ngờ cuối cùng lại kéo mình vào.
Chuyện này sao có thể.
Hoàng thượng nhìn huyết thư trong tay, trong đầu nhanh chóng tính toán.
Thật đáng giận vì không giết được Vân Nhiễm, nhưng nếu có thể giết chết
hoàng đệ này cũng thật vui vẻ. Sở Dật Kỳ nhanh chóng nhìn huyết thư
trong tay, bên trên tố cáo Định vương muốn giết chết Định vương phi để
cưới tiểu thư Mai gia làm chính phi.
Hoàng đế đen mặt, nhanh chóng lườm Sở Dật Lâm: “Định vương, lá gan cũng
thật lớn, dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, ngươi đã biết
tội chưa?”
“Thần?”
Sở Dật Lâm nhanh chóng quỳ xuống, toát mồ hôi lạnh, không ngờ cuối cùng
chuyện lại biến thành như vậy, vượt ra dự đoán của hắn. Hắn định phủ
nhận, nhưng khẽ liếc huyết thư đúng là chữ của Tống Tình Nhi.
Định vương tức giận nhìn Tống Tình Nhi đang nằm trên giường, tiện nhân
đến chết vẫn không quên hại hắn, hắn thật muốn chặt chân nàng, đồ họa
thủy.
Sở Dật Lâm còn chưa lên tiến, đã thấy Mai Nhược Hàm bên cạnh quỳ rụp
xuống: “Hoàng thượng, là lỗi của Nhược Hàm, độc không phải do Định vương hạ, là ta hạ, ta muốn gả cho biểu ca, cho nên mới hạ độc vương phi.”
Mai Nhược Ham nói xong, sắc mặt hoàng đế khó coi, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm
mông lung. Chỉ có Sở Dật Lâm sáng mắt nhìn Mai Nhược Hàm, tràn đầy tình
ý, vẫn là Nhược Hàm có tình, thoát khỏi chuyện này, bổn vương nhất định
không phụ ngươi, nghĩ cách cứu ngươi ra.
Mai Nhược Hàm gật đầu, trong lòng có chút đắc ý, nàng muốn đánh bạc một
phen, liều mạng khiến biểu ca cảm động. Chỉ cần biểu ca không sao, nhất
định sẽ nghĩ cách cứu nàng ra ngoài, đến lúc gả cho biểu ca, tương lai
nàng còn có thể làm hoàng hậu Đại Tuyên.
Nghĩ vậy trong lòng Mai Nhược Hàm cảm thấy sung sướng sắp bay lên, nàng
thành công, Định vương nhất định sẽ cưới nàng, sau này nàng chính là
hoàng hậu tôn quý Đại Tuyên.
Sắc mặt hoàng thượng khó coi hỏi Mai Nhược Hàm: “Nhược Hàm, ngươi nhìn xem, Định vương phi tố cáo Định vương không phải ngươi.”
“Bẩm hoàng thượng, sở dĩ Định vương phi viết như vậy, là vì thần nữ nói
với nàng Định vương muốn hại nàng, khiến nàng hận biểu ca. Thực tế biểu
ca không làm gì, là ta muốn gả cho hắn nên mới gây ra chuyện này.”
Mai Nhược Hàm có năng khiếu diễn trò không tệ, nói xong còn quay đầu nhìn Sở Dật Lâm, rơi nước mắt: “Biểu ca, thật xin lỗi.”
Sở Dật Lâm lập tức thay đổi vẻ mặt, bừng bừng lửa giận, hung dữ nhìn Mai Nhược Hàm: “Sao ngươi lại có thể làm ra chuyện như vậy, bổn vương thực
sự thất vọng.”
Thật ra trong lòng hắn tràn đầy cảm động, hắn rất hiếm khi động lòng,
nhưng lần này Mai Nhược Hàm liều chết quên mình đứng ra gánh tội cho hắn khiến hắn cảm động không thôi.
Mặt hắn làm ra vẻ bi phẫn, đau đớn kịch liệt lên tiếng: “Hoàng huynh, thần đệ có lỗi, không sớm phát hiện ra chuyện này.”
Nói xong hắn lại nhìn Tống Tình Nhi: “Tình Nhi, bổn vương có lỗi với ngươi.”
Sở Dật Kỳ đã lười muốn xem Định vương diễn, không cần nói ai cũng biết
việc này có dính dáng đến hắn. Nhưng bây giờ Mai Nhược Hàm đã đứng ra
gánh tội, một mực nhận mình hạ độc, người chết không thể làm chứng, cũng không còn cách nào khác.
Vân Nhiễm nheo mắt, cười lạnh nhìn Mai Nhược Hàm đang quỳ, trước giờ
nàng vẫn coi thường nữ nhân này. Xem ra tâm cơ vừa nàng cũng không vừa,
gánh tội cho Định vương, sau đó hắn ta sẽ coi trọng nàng, sau này đi lên địa vị cao như vậy công lao của Mai tiểu thư không hề nhỏ.
Có điều còn phải xem nàng có phúc để hưởng không, Vân Nhiễm cười lạnh.
Hoàng thượng đứng dậy nhìn thượng thư bộ hình Tần đại nhân: “Bắt Mai
tiểu thư vào bộ hình, nàng ta đã thú tội, nhanh chóng kết án đi.”
Hoàng đế căm tức, tâm trạng không tốt, sắc mặt cũng không đẹp, vốn tưởng đêm nay bắt được cá lớn Vân Nhiễm, ai ngờ cá không thấy đâu, bụng tức
đầy mình. Tưởng rằng lọt Vân Nhiễm có thể trị tội hoàng đệ, thừa cơ thu
hồi Kinh Vệ Quân, đến cuối lại nhảy ra một Mai Nhược Hàm gánh tội thay.
Vận may của hắn cũng tốt thật.
Sở Dật Kỳ vung tay áo rời đi, Sở Văn Hạo ầm trầm theo sát hắn, đoàn người ra khỏi phủ Định vương.
Thượng thư bộ hình sai người dẫn Mai Nhược Hàm đi, Sở Dật Lâm cũng đi ra ngoài, vài vị đại thần cũng xuất phủ.
Trắc phi đứng đằng sau khẽ đưa mắt nhìn người đang nằm trên đường, da
đầu run lên, nơi này âm khí thật nặng, vẫn nên nhanh chóng rời khỏi,
tránh bị ma ám.
Vân Nhiễm liếc nhìn người đang nằm trên giường, thản nhiên kéo tay Yến Kỳ nói: “Yến Kỳ, chúng ta đi thôi.”
Yến Kỳ có chút kì lạ, Nhiễm Nhi là lạ, hình như không hề đau lòng.
Nhưng hắn cũng không nói gì, dẫn Vân Nhiễm rời khỏi Thanh Phong Hiên.
Vừa đi vài bước đã thấy Sở Dậy Lâm đi tới, Vân Nhiễm lạnh lùng nghênh
đón: “Định vương thật may mắn, đến chết vẫn có người gánh tội thay.”
“Ngươi nói gì vậy?”
Đêm nay hắn tổn hại binh lực, vốn muốn giết Tống Tình Nhi, hại Vân Nhiễm đưa Mai Nhược Hàm lên vương vị. Như vậy Mai gia sẽ một lòng vì hắn, ai
ngờ nàng ta lại vào nhà giam, nhất định Mai gia sẽ có ý kiến với hắn.
Giờ nghe Vân Nhiễm châm chọc hắn có một loại xúc động muốn bóp chết nữ nhân này.
“Có phải tai Định vương không được tốt, à phải rồi, ngươi nhớ cẩn thận đêm nay Tình Nhi trở về tìm ngươi. Nàng sẽ trở lại đó.”
Nói xong, Vân Nhiễm không để ý tới Định vương đang tức hộc máu, kéo tay Yến Kỳ ra khỏi phủ.
Vân Tử Khiếu cũng đi theo bọn họ.
Một cơn gió khẽ thổi qua Thanh Phong Hiên, trắc phi sợ hãi trốn sau lưng Sở Dật Lâm: “Vương gia, phải làm sao với Định vương phi đã chết?”
Sở Dật Lâm phiền chán nhìn nữ nhân này, tức giận ra lệnh: “Bảo quản gia lo hậu sự cho nàng đi.”
“Làm đại tang sao?” Trắc phi khẽ nói, cảm thấy nơi này càng âm trầm.
“Đại cái gì nữ nhân này đến chết còn hại ta một cố, đại cái rắm, bảo quản gia làm đơn giản là được.”
“Ân, vương gia.”
Trên đường yên tĩnh vang lên tiếng vó ngựa lọc cọc, mọi người về phủ Vân vương.
Yến Kỳ nheo mắt nhìn Vân Nhiễm, nàng nhướng mày: “Sai vậy, mặt ta có gì ah?”
“Đêm nay nàng hơi lạ, theo lý, Định vương phi chết, nàng đau lòng mới phải, sao lại bình thường thế này, rất kỳ lạ.”
“Nàng ta chưa chết, ta đau lòng làm gì.”
Vân Nhiễm xem thường, Yến Kỳ chau mày, ngạc nhiên: “Nàng nói Định vương phi chưa chết.”
Vân Nhiễm gật đầu: “Đúng vậy, chưa chết, có điều nếu không phải Long Nhất tỉnh táo, nàng ta chết không cần phải nghĩ.”
Đêm nay người hạ độc Tình Nhi chính là Mai Nhược Hàm, nàng ta cải trang
thành nha hoàn lẻn vào phòng ép nàng ta uống thuốc độc, còn lại đổ vào
trong hộp thuốc của nàng.
Trước đó nàng phái Long Nhất đi bảo vệ Tình Nhi, thấy Mai Nhược Hàm lén
lút, nghi ngờ bên trong có âm mưu nên ẩn mình trong phòng. Lúc này Tình
Nhi đã trúng độc, nàng ta cố gắng viết một bức huyết thư định dấu đi,
đúng lúc thấy Long Nhất liền giao cho hắn, để đưa cho mình.
Long Nhất định đi mang nàng ta đi, nhưng Tống Tình Nhi lòng đã chết, mất đi ý niệm sống, cho nên không chịu đi, bởi vì đi rối sẽ không giết được Định vương. Nàng dù chết cũng muốn kéo hắn theo.
Long Nhất thấy nàng ta sắp không được, nên thừa lúc nàng ta không để ý,
đánh bất tỉnh, dùng ngân châm phong bế huyệt đạo, khiến nàng ta rơi vào
trạng thái chết giả. Nhưng nếu không nhanh chóng giải độc, nàng ta sẽ
chết, nên Long Nhất lập tức chạy về phủ tìm nàng, đúng lúc gặp xe ngựa
của nàng đi ra.
Vân Nhiễm tới đây, cố ý kiểm tra Tình Nhi, thật ra là cho nàng ta thuốc
giải độc, đợi tới khi độc hoàn toàn giải hết mới buông tay nàng ta ra,
chuyện sau đó, Yến Kỳ đều biết rồi.
Nhưng hôm nay cũng thật nguy hiểm, nếu không phải Long Nhất nhanh chóng phong bế huyệt đạo, chỉ sợ Tình Nhi thật sự mất mạng.
Bây giờ dù nàng không chết, trên đời này không có Tống Tình Nhi, bởi vì Tống Tình Nhi đã chết.
Trước đó nàng bảo Long Nhất tìm một cỗ thi thể đến tráo đổi với Tình Nhi.
Vân Nhiễm cười rộ lên, Tình Nhi không chết là tốt rồi. Long Nhất không
dẫn nàng ta đi, là vì muốn để nàng thoát khỏi Định vương. Hắn không đành lòng nhìn nàng ta dùng cái chết để hãm hại Định vương. Nếu còn sống,
nàng vẫn mang danh là Định vương phi.
Vân Nhiễm không ngờ Long Nhất lại đáng yêu như vậy.
Yến Kỳ thấy Vân Nhiễm cười cười, như đang nhớ tới chuyện gì đó rất vui,
khiến trong lòng hắn vô vị, khẽ ấn đầu khiến nàng nhìn thẳng vào hắn,
nghiêm túc hỏi.
“Nhiễm Nhi, nàng đang nghĩ chuyện gì vui vẻ vậy? Nói nhanh đi, đừng gạt ta.”
Vân Nhiễm lấy ra một tờ giấy: “Chàng xem này.”
Yến Kỳ cầm lấy, liếc mắt liền thấy bên trên có tên rất nhiều vị đại thần trong triều.
“Đây là cái gì?”
“Danh sách Tình Nhi giao cho Long Nhất, đây là các đại thần đi lại với
Định vương, hắn dám hại Tình Nhi, ta sẽ không để cho hắn dễ chịu. Hắn
tưởng thoát được đêm nay có thể ăn ngon ngủ kỹ sao? Vậy hắn cũng quá
ngây thơ rồi.”
Vân Nhiễm cười lạnh, dựa vào Yến Kỳ, nghiêm túc nói: “Yến Kỳ, việc này
giao cho chàng, chàng đã nghe câu tái ông mất ngựa không biết là được
hay mất?’
“Tái ông là ai?” Yến Kỳ nghiêm túc hỏi, Vân Nhiễm không kiềm được nụ
cười: “Đây là so ánh, ý muốn nói chúng ta còn lợi hại hơn hắn.”
Yến Kỳ thấy nàng vui vẻ, cuối cùng cũng thả lòng, khẽ búng mũi nàng:
“Nàng nha, ngày càng nhiều chuyện, có biết lúc ta nhận được tin đều vội
muốn chết, hận không thể mọc cánh bay tới giải vây cho nàng.”
Vân Nhiễm kéo tay Yến Kỳ, thừa cơ làm nũng: “Ta biết, Yến Kỳ nhà chúng
ta tốt nhất, Yến Kỳ thiên hạ vô song, là nam nhân tốt nhất thế gian.”
“Biết là tốt rồi.”
Yến quận vương thật hưởng thụ, tâm trạng sung sướng, cúi đầu nhìn danh
sách trên tay. Nhớ tới chuyện tối nay, mặt Yến quận vương lạnh lùng.
Định vương đúng không? Bản quận vương chơi với ngươi, cho ngươi biết cái gì gọi là nhân chứng vật chứng đầy đủ.
Mắt thấy đã tới phủ Vân vương, Yến Kỳ luyến lưu ôm Vân Nhiễm vào lòng,
bất đắc dĩ nói: “Sao còn chưa đến ngày đại hôn, còn những một tháng, ta
hận không thể tổ chức ngay ngày mai. Như vậy không cần thời thời khắc
khắc nhớ nàng, mỗi khắc đều sợ có người hại nàng. Nếu nàng ở bên cạnh
ta, bất cứ lúc nào ta cũng có thể biết nàng ở đâu, để bảo vệ.”
“Còn có một tháng, rất nhanh sẽ tới, chỉ là cái chớp mắt thôi mà.”
Vân Nhiễm trấn an hắn, Yến Kỳ thấy nàng ra vẻ vân đạm phong khinh, khẽ
cúi đầu cắn môi nàng: “Đây là trừng phạt, nàng không có lương tâm, chắc
không nhớ ta đúng không?”
Vân Nhiễm khẽ kêu đau kháng nghị: “Sao lại không nhớ, ta luôn nhớ chàng.”
Ông trời, tha cho ta có được không, ta không rảnh, nếu rảnh nhất định sẽ nhớ.
“Nhớ thế nào?”
Yến quận vương giảo hoạt truy hỏi, Vân Nhiễm chỉ lung tung: “Chỗ này, chỗ này, chỗ này?”
“Để ta xem là thật hay giả?”
Yến quận vương khẽ mở vạt áo Vân Nhiễm vì vừa rồi nàng chỉ vào tim mình.
Nhưng hắn còn chưa kịp nhìn, đã nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng
thét lôi đình: “Yến Kỳ, tên dâm dê chết tiệt, bây giờ còn dám động tay
chân.”
Yến Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Vân vương gia đang đen mặt nhìn hắn chằm chằm, như thể hắn là đồ háo sắc.
Yến quận vương khẽ buông vạt áo Vân Nhiễm ra, vẻ mặt nghiêm túc: “Vương gia, vạt áo Nhiễm Nhi bị lỏng, ta sửa lại cho nàng.”
“Hừ, ngươi tưởng ta bị mù sao.”
Vân Tử Khiếu kéo Vân Nhiễm xuống xe, nghiêm túc nhìn Yến Kỳ: “Nhớ kỹ, từ giờ trở đến lúc đại hôn không cho phép đến phủ Vân vương gặp Nhiễm Nhi. Biết chưa? Nếu ngươi dám lén lút, xem ta có gả Nhiễm Nhi cho ngươi
không?”
Vân Nhiễm cười ha hả, nhìn Yến Kỳ kinh ngạc, có chút thú vị.
Ở cổ đại quả thật có tục lệ không được gặp mặt, Vân Tử Khiếu cũng là chấp hành quy củ.
Vân Tử Khiếu nói xong, không thèm để ý tới Yến Kỳ, kéo Vân Nhiễm vào
trong phủ. Để lại Yến quận vương bất đắc dĩ nhìn thị vệ đánh xe, sao
thấy Vân vương gia tới mà không báo.
Thị vệ không nói gì, thuộc hạ làm sao biết người ăn đậu hũ của công chúa, làm sao mà báo.
Xe ngựa rời khỏi phủ Vân vương về phủ Yến vương.
Hôm sau trời còn chưa sáng, Vân Nhiễm đã mơ màng nghe thấy Long Nhất gọi: “Công chúa, thuộc hạ đã đưa Định vương phi về.”
Vân Nhiễm giật mình mở mắt, gọi Long Nhất vào, hỏi hắn: “Tình Nhi có tới không, nàng không sao chứ.”
“Thuộc hạ không dám rút ngân châm, sợ nàng ta không chấp nhận được
chuyện này, còn muốn chết, thuộc hạ tới báo cho công chúa trước.”
Vân Nhiễm gật đầu, chỉ cửa sổ: “Đưa ta đi qua, đừng để cho bất cứ kẻ nào biết nàng đang ở trong viện Như Hương.”
“Ân.”
Hai bóng người lắc mình biến mất trong một góc viện, lúc này Tống Tình
Nhi đang nằm im, cũng không biết chuyện xảy ra bên ngoài. Vân Nhiễm rút
ngân châm ra lại cho nàng uống một viên thuốc. Nàng ta mơ màng mở mắt,
nhất thời không biết mình đang ở nơi nào, tưởng ràng mình đã chết, thấy
Vân Nhiễm liền khóc lên.
“Vân tỷ tỷ, Tình Nhi không ngờ còn có thể gặp tỷ, sao người lại tới đây. Đời này Tình Nhi không thể báo ân, kiếp sau nhất định sẽ báo đáp ân đức của tỷ.”
Vân Nhiễm khẽ gõ đầu nàng ta, nàng ta cảm thất đau, khẽ xoa xoa.
Vân Nhiễm nhắc nhở nàng: “Đau sao? Người chết sẽ không đau đầu.”
Tống Tình Nhi xoa đầu, khó có thể tin: “Vân tỷ tỷ, người nói ta chưa chết.”
“Đã chết,” Nghe Vân Nhiễm nói vậy, Tống Tình Nhi cắn mạnh vào tay, lập tức thét lên: “Đau.”
Tống Tình Nhi ngây ngốc, khóc rống lên.
Vân Nhiễm nhanh chóng che miệng nàng ta lại, tiếng khóc dễ kinh động tới người khác, nếu bị phát hiện chỉ sợ nàng ta phải về phủ Định vương.
“Vân tỷ tỷ, ta không chết, chỉ sợ tiện nam kia cũng không chết.”
Nàng chết vì muốn kéo hắn theo, hơn nữa không muốn liên lụy tới Tống gia.
“Ngươi đã chết, hắn cũng không chết được.”
Vân Nhiễm tức giận nói, thấy Tống Tình Nhi nhìn lại: “Ngươi biết không,
Mai Nhược Hàm gánh tội thay cho hắn, không phải nói là đúng người đúng
tội. Nhưng nàng ta nhận hết về mình, nên phu quân tốt của ngươi vẫn bình an vô sự.”
Vừa nghe thấy vậy, Tống Tình Nhi nghiến răng nghiến lợi, nàng không ngờ
mình chết còn không hại được tiện nam kia, mạng của hắn cũng quá lớn.
“Sao ta lại tới được đây.”
“Là Long Nhất học ta, dùng ngân châm phong bế huyệt đạo, khiến máu muội
tạm ngừng lưu thông, rơi vào trạng thái giả chết. Sau đó ta cho muội ăn
giải độc hồn, lại dùng thi thể khác để tráo đổi. Bây giờ Định vương phi
đã chết, muội là người khác. Có điều đây là do ta tự chủ trương, nếu
muội muốn trở về, ta có thể đưa muội về.”
Tống Tình Nhi nhìn Vân Nhiễm, cuối cùng nhào vào lòng nàng: “Vân tỷ tỷ, cảm ơn tỷ, tỷ lại cứu ta thêm một lần.”
Vân Nhiễm khẽ thở ra, vốn nàng còn lo lắng Tình Nhi không chấp nhận chuyện này, ai ngờ nàng cũng đồng ý.
“Muội không trách ta tự chủ trương sao?’
Tống Tình Nhi lắc đầu: “Không trách, thật ra ta đã sớm muốn rời khỏi phủ Định vương, nhưng ta không cam lòng tiện nghi cho tên tra nam kia. Hơn
nữa sau lưng ta còn có Tống gia, nếu ta rời kia nhất định hắn sẽ tàn
nhẫn hạ độc thủ. Nên ta chỉ có thể ở lại, ta vẫn muốn giết hắn, nhưng
không đủ lực. Lúc Mai Nhược Hàm ép ta uống thuốc độc, ta cũng không
kháng cự, muốn dùng mạng mình để hại hắn. Cuối cùng dù ta chết, hắn cũng không chết, mạng lớn thật.”
“Chuyện của hắn giao cho ta, muội không cần quan tâm, rất nhiều người
muốn thu thập hắn. Bây giờ muội nên nghĩ sau này sống thế nào, có ý định gì chưa, nếu không có ta cho người đưa muội tới một nơi.”
Vân Nhiễm muốn đưa Tống Tình Nhi tới Lãm Y Cốc, để cho nàng ở đó một
thời gian, khôi phục tâm tình, trong đó rất tốt, nhiều người đều thích ở nơi đó.
Nhưng Tống Tình Nhi lại nhanh chóng quỳ xuống: “Tình Nhi, xin tỷ tỷ ban
cho một cái tên, sau này Tình Nhi là người của tỷ, tỷ bảo Tình Nhi sống
Tình Nhi sẽ sống, bảo Tình Nhi chết, Tình Nhi chết không oán hận.”
Từ giờ trở đi nàng sẽ là một người hoàn toàn mới, sống thật tốt báo đáp Vân tỷ tỷ.
“Muội đứng lên đi, đừng quỳ, cái gì sống chết, ta muốn mạng muội làm gì?”
Vân Nhiễm kéo Tình Nhi, Tình Nhi cố chấp nhìn nàng: “Vân tỷ tỷ, người ban tên cho Tình Nhi đi?”
Vân Nhiễm nhướng mày, nhìn nàng, khẽ vuốt đầu nàng: “Được, ta ban cho
muội một cái tên, sau này muội là muội muội của ta, Vân Tương.”
“Vân Tương.” Tống Tình Nhi, không sau này nàng là Vân Tương, Vân Tương nở nụ cười, sung sướng: “Sau này muội sẽ là chính mình.”
“Umh, thật tốt, Vân Tương ta đưa muội rời kinh, nếu để Định vương phát hiện ra, sẽ có phiền phức.”
“Ta sẽ không trở về, nơi đó như ác mộng, ta vừa nghĩ đã cảm thấy ghê
tởm, không ngờ từ đầu chí cuối hắn đều lừa ta, vậy mà ta còn ngu ngốc
tin là thật.”
Vân Tương cười khổ, nhìn Vân Nhiễm: “Tỷ tỷ, người đưa ta rời kinh, ta
muốn lưu lạc giang hồ, một ngày nào đó ta sẽ trở lại giúp tỷ.”
Vân Nhiễm có chút lo lắng nhìn nàng, Vân Tương nắm tay nàng: “Tỷ đừng
lo, ta đã chết hai lần, bây giờ lòng ta cứng cỏi hơn bất cứ lúc nào, ta
sẽ sống thật tốt. Tỷ đã cứu ta hai lần, ta còn chưa kịp báo đáp mà.”
Vân Nhiễm thấy nàng kiên định, không đau khổ như trước nên cũng yên tâm.
“Vân Tương, ta để Long Nhất đưa muội rời kinh, về sau tự chăm sóc cho chính mình.”
Vân Nhiễm gọi Long Nhất ra, bảo hắn lập tức đưa Vân Tương rời khỏi kinh
thành. Viện Như Hương cũng không phải là nơi an toàn, nếu để Định vương
phát hiện Tình Nhi không chết, Vân Tương muốn đi cũng không thể.
“Tỷ bảo trọng.”
Vân Nhiễm phất tay với nàng, Long Nhất đưa nàng đi. Vân Nhiễm nhớ ra
chuyện gì đó lại gọi hắn quay lại, lấy ra một ít ngân phiếu đưa cho Vân
Tương: “Ở ngoài có chút bạc vẫn tốt hơn, phải rồi, lúc nào mệt có thể
tới chỗ này, chỉ cần nói là muội muội của ta.”
Vân Nhiễm đưa cho Vân Tương thẻ bài vào Lãm Y Cốc, Vân Tương kinh ngạc,
nhớ tới y thuật của Vân Nhiễm, đột nhiên có chút sáng tỏ, nở nụ cười,
khó trách tỷ tỷ lợi hại như vậy, hóa ra tỷ là một người rất lợi hại.
Mắt thấy trời sắp sáng, Vân Nhiễm thúc giục Long Nhất đưa Vân Tương rời khỏi.
Đợi bọn họ đi rồi, Vân Nhiễm ngáp dài, đi bộ trên hành lang, trong viện
đã có người làm thức dậy. Sơn Trà cùng Dữu Tử đang dọn dẹp, kinh ngạc
nhìn Vân Nhiễm đi vào: “Công chúa, người ra ngoài lúc nào, sao nô tỳ
không biết.”
“Ta mộng du đi ra ngoài, bây giờ muốn đi ngủ, đùng để bất kỳ kẻ nào quấy rầy ra, quá mệt mỏi.”
Vân Nhiễm ngáp ngủ đi vào giường.
Hai nha đầu đưa mắt nhìn nhau: “Cái gì gọi là mộng du.”
“Không biết.”
Vân Nhiễm ngủ đến tận trưa mới tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhận được một tin tức kinh người.
Nàng trợn mắt nhìn Sơn Trà: “Ngươi nói cái gì? Trưởng công chúa vào ở trong phủ, chuẩn bị đồ cười cho ta.”
Sơn Trà nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói vương gia mời trưởng
công chúa tới. Ngài nói trong phủ không có nữ nhân, vương gia đi mời
công chúa tới, bà đồng ý, bây giờ đang chuẩn bị đồ trong viện Như
Hương?”
Miệng Vân Nhiễm mở lớn có thể nuốt hết một con gà, tin tức này thật kinh người.
Phụ vương nghĩ cũng thật hay, mời được trưởng công chúa tới chủ trì đại hôn cho nàng, kỳ lạ là bà cũng đồng ý.
Vân Nhiễm cảm thấy việc này có chút hão huyền, nên nhảy xuống giường xông ra ngoài.
Hai nha hoàn hốt hoảng kêu lên: “Công chúa, người còn chưa mặc quần áo.”
Trưởng công chúa để ý nhất là lễ nghi, lần này xong rồi, khẳng định bà sẽ răn dạy.
Vân Nhiễm xông ra ngoài, nghe thấy phía trước có tiếng nói chuyện: “Chú ý cho ta, từ hôm nay bản cung sẽ chủ trì việc đại hôn của hộ quốc công
chúa. Nếu các ngươi dám lười biếng, hoặc không tuân theo quy củ, đừng
trách bản cung không lưu tình. Bản cung không nể mặt bất cứ ai.”
Vân Nhiễm đi qua, liền trưởng công chúa mặc váy bạc đứng dưới ánh mặt
trời, tóc vấn bích vân kế, ở giữa cắm một cây trâm cánh phượng, cao quý
phong nhã, đang nói chuyện với nha hoàn trong sân.
Mọi người đang nghe trưởng công chúa nói chuyện, ngẩng đầu thấy Vân
Nhiễm mặc trung y, tóc rối bời, nhất thời đều ngẩng đầu lên nhìn.
Trưởng công chúa theo tầm mắt của mọi người, cũng thấy Vân Nhiễm, phía
sau là Dữu Tử cùng Sơn Trà đang đau khổ âm thầm kêu xong rồi, xong thật
rồi, nhất định trưởng công chúa sẽ giáo huấn công chúa. Nào có ai quần
áo không chỉnh tề chạt tới đây.
Trưởng công chúa nhanh chóng đi tới, sửa sang lại quần áo cho Vân Nhiễm
giúp nàng chải tóc rối. Bà khẽ chàu mày: “Sao lại khẩn trương như vậy,
giờ thì không sao, sau này gả cho người ta, sẽ bị nhà chồng để ý.”
Vân Nhiễm ngơ ngác nhìn bà, không hiểu vì sao trong lòng đột nhiên nảy
ra một ý niệm, thật giống như mẫu thân đang răn dạy nữ nhi.
Chương 137:Chuyển Bại Thành Thắng Tình Thương Bao La Của Mẹ.
Trước cửa phủ Vân vương, vẻ mặt đội trưởng thị vệ phủ Định vương âm
trầm, vừa thấy Vân Nhiễm xuất hiện đã ào ào lên tiếng: “Hộ quốc công
chúa, vương gia nhà ta cho mời.”
Sắc mặt Vân Tử Khiếu khó coi, trầm giọng quát: “Các ngươi có thái độ gì đây?”
Đội trưởng thị vệ định phát hỏa, nhưng nhớ tới thân phận của đối phương
cùng năng lực của Vân Nhiễm, đành cắn răng, giọng điệu ôn hòa hơn: “Bẩm
Vân vương gia, vương gia nhà ta cho mời công chúa tới phủ một chuyến,
xin ngài đừng làm khó chúng tiểu nhân, chúng ta cũng chỉ làm theo lệnh.”
Vân Nhiễm vì lo cho Tống Tình Nhi nên cũng không tính toán thái độ của
hắn, quay đầu khẽ nhìn Vân Tử Khiếu: “Phụ vương, ta tới phủ Định vương
một chuyến.”
“Phụ vương người đi cùng ta đi, ta cũng muốn xem Sở Dật Lâm định dở trò gì.”
Vân Nhiễm không nói gì thêm, bây giờ còn phải xác định xem đã xảy ra chuyện gì.
Mọi người cùng lên xe, đi thẳng tới phủ Định vương.
Trong Thanh Phong Hiên phủ Định vương, đèn đuốc sáng rực, không có bất
kỳ tiếng động nào ngoài tiếng trúc lay trong gió. Đám nha hoàn im lặng
cúi đầu, ngay cả thở cũng không dám. Nơi nơi đều có thuộc hạ canh gác,
ai ai cũng lạnh mặt, giống như tượng đá quan sát xung quanh.
Trong phòng Định vương phi có rất nhiều người, chính giữa là một người
mặc hoàng bào, giơ tay nhấc chân đều mang theo quý khí uy nghiêm, chính
là hoàng đế Sở Dật Kỳ. Bên cạnh hắn là khuôn mặt hung ác nham hiểm của
Định vương, bên còn lại là vẻ mặt sung sướng khi người khác gặp họa của
Sở Văn Hạo.
Ngoại trừ những người này, còn có trắc phi cùng Mai Nhược Ham, bên cạnh
nàng ta là thượng thư bộ hình Tần đại nhân, thượng thư bộ binh Giang đại nhân, Triệu thừa tướng cùng đám người Phụng quốc tướng quân Lam đại
nhân.
Sắc mặt ai cũng khó coi, không nói lời nào nhìn Định vương phi nằm trên
giường, lại nhìn hoàng thượng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Định
vương.
Đến tận khi Vân Nhiễm tiến vào, mọi người mới đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn.
Hai người vừa tiến vào, còn chưa kịp nói gì. Sở Dật Lâm đã đứng dậy, chỉ vào nàng nổi trận lôi đình: “Hộ quốc công chúa, ngươi thật sự to gan,
dám chạy tới phủ Định vương giết người, thật sự quá cuồng vọng vô pháp
vô thiên, cho dù ngươi có roi đánh vương thánh tổ ngự ban, bản vương
cũng muốn đánh với ngươi một trận.”
Vân Nhiễm lạnh như băng nhìn chằm chằm nam nhân đang ra vẻ đau lòng, cực kì coi thường hành vi của hắn. Bởi vì Tình Nhi đã trở nên vô dụng, nên
hắn đối xử không tốt với nàng, tra tấn nàng khắp nơi. Tuy rằng Tình Nhi
không nói gì, nhưng đừng nghĩ nàng là kẻ ngốc, trước đó nàng đã muốn tìm hắn để cảnh cáo mà chưa có cơ hội. Giờ thì hay rồi, hắn định tính kế
trên đầu nàng.
Vân Tử Khiếu không nhịn được, tức giận lên tiếng: “Định vương, ngươi có ý gì?”
Định vương trừng mắt nhìn Vân Tử Khiếu: “Vân vương gia, nữ nhi của ngươi hại chết vương phi của bổn vương, bây giờ nhân chứng vật chứng đều đủ,
nàng có muốn chối cũng không được.”
Định vương không chờ Vân Nhiễm cùng Vân Tử Khiếu lên tiếng, quay đầu nhìn Sở Dật Kỳ.
“Thần đệ xin hoàng thượng làm chủ, đòi lại công bằng cho thần đệ.”
Vân Nhiễm lườm hắn, hung hăng quát lớn: “Định vương, chớ có ăn nói linh tình, Tình Nhi đang khỏe mặt, sao lại chết?”
Nàng vừa dứt lời, liền đi tới trước giường bắt mạch cho nàng, biến sắc
mặt kiểm tra đồng tử của nàng, miệng, cuối cùng than khẽ, tại sao lại
như vậy, sao có thể?
Vài người nghe thấy lời Vân Nhiễm, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, Sở Dật Kỳ cùng Sở Văn Hạo sung sướng, Mai Nhược Hàm cũng khẽ nhếch khóe môi.
Chuyện này thật tốt, Tống Tình Nhi đã chết, nàng có thể gả cho biểu ca
làm Định vương phi, Mai Nhược Hàm tận lực kiềm chế để không phát ra
tiếng cười.
Sở Dật Lâm mặt lạnh như mùa đông trầm giọng lên tiếng: “Vân Nhiễm, bổn vương muốn xem ngươi còn lời nào để nói?”
Hắn vung tay lên, có người dẫn một tiểu nha hoàn đi vào, mắt nàng ta sưng đỏ, khóc đến hụt hơi, thân mình không ngừng run rẩy.
Vân Nhiễm nhìn qua nhận ra nàng ta là A Tuyết nha hoàn bên người Tình Nhi.
Định vương hỏi A Tuyết: “Ngươi nói, chiều này hộ quốc công chúa tới phủ đã làm những gì?”
“Bẩm vương gia, hộ quốc công chúa tới thăm Định vương phi,” Nàng ta khẽ
ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm lại cúi đầu nói tiếp: “Nàng cho vương phi ăn
một viên thuốc.”
Định vương lấy ra một viên thuốc trên bàn hỏi lại: “Là viên thuốc này đúng không.”
“Ân, vương gia.” A Tuyết vừa nói vừa khóc. Nàng không tin công chúa hại
chết chủ tưc, nhưng sự thật là chủ tử vì ăn viên thuốc của nàng, đến tối bắt đầu đau bụng, nếu không phải do thuốc có vấn đề thì vì sao.
Sở Dật Lâm nhìn Vân Nhiễm cùng Vân Tử Khiếu: “Bây giờ công chúa còn gì
để nói, ngươi chạy tới phủ Định vương hại người, thật sự quá vô pháp, ỷ
vào roi đánh vương là muốn làm gì thì làm sao.”
Sở Dật Lâm không thèm nhìn Vân Nhiễm, ánh mắt thị huyết nhìn Sở Dật Kỳ:
“Hoàng thượng, thần xin người làm chủ cho thần đệ, trừng trị hung thủ
giết Định vương phi.”
Vân Nhiễm nhướng mày nhìn Sở Dật Kỳ, thấy sự hưng phấn lóe lên trong mắt hắn, lại nhìn Định vương đang, thản nhiên lên tiếng: “Ta muốn hỏi Định
vương điện hạ, ngươi nói bản vương hại chết Tình Nhi, vì sao bản cung
phải hại nàng, nàng là bằng hữu của ta, ta không có động cơ để giết
người.”
“Bởi vì ngươi hận bổn vương, trước đây chúng ta từng có thù oán, thấy
chúng ta tình cảm mặn nồng, ngươi nhằm vào ta nên mới ra tay với Định
vương phi, hộ quốc công chúa, đừng coi người khác là kẻ ngốc.”
Vân Nhiễm bật cười, âm trầm quét qua mặt Định vương, đâm sâu vào lòng
hắn: “Ngươi đừng không biết xấu hổ như vậy, chính ngươi mới coi người
khác như kẻ ngốc. Tình cảm giữa hai người rất thâm hậu sao? Nếu như vậy
vì sao sắc mặt Định vương phi tái nhợt, tâm trạng u buồn, ngươi còn mặt
mũi nói tình cảm đúng thật không biết xấu hổ.”
Vân Nhiễm tức giận mắng, Sở Dật Lâm đen mặt quát: “Vân Nhiễm, ngươi thật sự quá cuồng vọng, dù ngươi là hộ quốc công chúa thì đã sao, vương tử
phạm pháp tội như thứ dân, bổn vương không tin luật pháp Đại Tuyên không trị được ngươi. Hoàng thượng sao có thể chấp nhận để cho ngươi cuồng
vọng.”
Định vương vừa dứt lời, lại nhìn Sở Dật Kỳ: “Hoàng thượng, xin người hạ
chỉ bắt hộ quốc công chúa, nàng ta thật sự coi thường luật pháp.”
Sở Dật Kỳ nhìn Vân Nhiễm cười như có như không: “Hộ quốc công chúa,
ngươi rất coi thường vương pháp, trẫm đành phải chủ trì công đạo.”
Hắn gọi người: “Người đâu, bắt hộ quốc công chúa lại?”
Sở Dật Kỳ còn chưa nói hết lời, đã nghe thấy bên ngoài có tiếng cười
lạnh, một bóng người tao nhã tiến vào, cẩm bào trắng, khuân mặt vốn ôn
nhuận nhu hòa giờ khắc này lại lạnh lùng, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, nhìn Sở Dật Kỳ.
“Hoàng thượng, xin hoàng thượng trước khi bắt người phải điều tra rõ
ràng, có phải công chúa hại chết Định vương phi hay không, chỉ dựa vào
lời nói của mình Định vương, ta sợ dân chúng Đại Tuyên sẽ bàn tán. Dân
chúng không biết, lại cho rằng hoàng thượng nghi kị công chúa có roi
đánh vương, cho nên mới gấp rút bắt nàng lại.”
Yến Kỳ khí thế bức người, khiến sắc mặt Sở Dật Kỳ trầm xuống, nâng mắt
nhìn hắn. Hắn không hề lui bước, đôi mắt thâm trầm như vực sâu vạn
trượng nhìn chằm chằm Sở Dật Kỳ, hai người đối mắt, hai luồng sức mạnh
giao tranh trong phòng.
Mọi người đều cảm nhận được không khí nặng nề, không dám thở mạnh, không ai dám phát ra tiếng động, sợ động phải lưỡi dao, chết không minh bạch.
Sở Dật Lâm lên tiếng trước: “Yến quận vương muốn chứng cứ, bây giờ nhân chứng vật chứng đều ở, ngươi còn gì để nói.”
Yến Kỳ quay đầu nhìn nha hoàn A Tuyết đang quỳ: “Thật nực cười, dựa vào
một tiểu nha hoàn, định tội hộ quốc công chúa. Nếu như vậy ngày mai bản
quận vương cũng có thể làm cho Định vương nhận tội, ngày mốt có thể
khiến cho Tần đại nhân có tội, ngày nữa đến lượt Triệu thừa tướng.”
Sắc mặt Định vương cực khó coi, Tần đại nhân cùng Triệu thừa tướng đổ mồ hôi, không dám nói gì, bọn họ bị oan mà, bọn họ cũng chưa nói gì mà.
Sở Dật Lâm cắn răng thở hổn hển: “Yến Kỳ, ngươi quá cuồng vọng, hộ quốc
công chúa, hại chết vương phi của bổn vương là sự thật. Chiều nay có rất nhiều người nhìn thấy nàng ta tới phủ thăm Định vương phi.”
Định vương vừa nói xong, trắc phi cùng Mai Nhược Hàm nói nhanh: “Chúng
ta có thể làm chứng, chiều nay hộ quốc công chúa thật sự tới thăm Định
vương phi.”
Hai nữ nhân vừa nói xong, Định vương cầm hộp thuốc trên bàn: “Ngoại trừ
nhân chứng, thuốc trên bàn cũng là vật chứng, trước đó bổn vương đã cho
ngự y kiểm tra qua, bên trong có độc mà vương phi trúng.”
Ngự y quỳ xuống bẩm: “Bẩm Yến quận vương, lão thần đã kiểm tra qua, quả thật có thuốc độc, giống với độc Định vương phi trúng.”
Định vương lại nhìn Yến Kỳ: “Yến quận vương, bây giờ ngươi còn gì để
nói, nhân chứng vật chứng đều đủ, ngươi dám nói bổn vương đổ oan cho
công chúa?”
Ánh mắt Yến Kỳ lạnh như băng, cười châm chọc.
“Định vương nói nhân chứng vật chứng đều đủ, ta lại không thấy vậy, cái
gọi là nhân chứng chẳng qua chỉ là một tiểu nha hoàn. Nàng ta nhì thấy
Định vương phi uống thuốc xong có rời khỏi người nàng không?”
A Tuyết suy nghĩ vội vàng gật đầu: “Bẩm Yến quận vương, nô tỳ có rời
khỏi vương phi ra ngoài canh gác, hơn nữa lúc tối cũng đi một lúc để
mang cơm cho vương phi.”
Yến Kỳ không thèm nhìn Định vương mà nhằm thẳng về phía sở Dật Kỳ: “Tiểu nha hoàn này từng rời khỏi người vương phi, chẳng lẽ hung thủ lại không thể thừa cơ lẻn vào hạ độc nàng sao?”
Hắn vừa dứt lời lại quét mắt qua nhìn Mai Nhược Hàm cùng trắc phi, ánh
mắt sâu như vực khiến hai nữ nhân hoảng hốt, sợ hãi, hắn lại lên tiếng:
“Trong kinh thành mọi người đều biết giao tình của Định vương phi với
công chúa rất tốt, sức khỏe vương vi không tốt, công chúa tới thăm nàng
có gì sai đâu.”
Hắn dừng lại một chút, nhìn hộp thuốc trong tay Sở Dật Lâm hỏi A Tuyết:
“Thuốc này hẳn là ở trong tay ngươi, ngươi đem thuốc để ở đâu hay là cầm theo người.”
A Tuyết khóc lên tiếng: “Bẩm Yến quận vương, nô tỳ đặt ở đầu giường,
thuốc là do hộ quốc công chúa đưa, nô tỳ sợ làm rớt nên để ở trong
phòng.”
Yến Kỳ cười cười nhìn hai người kia: “Nhìn nhân chứng như thiên y vô
phòng, căn bản sơ hở trùng trùng, vừa động đã lộ. Định vương vẫn cho
rằng công chúa có tội sao?”
Nháy mắt mọi người đều cứng đờ, mấy kẻ cao hứng đau khổ nhìn Yến Kỳ, hận không thể cắn chết tên này.
Vân Tử Khiếu nói nhanh: “Định vương gia, rốt cuộc ngươi có ý gì, chuyện
còn chưa điều tra rõ, đã muốn bắt nữ nhi của bổn vương vào đại lao,
ngươi cho rằng nữ nhi của ta dễ bắt nạt sao?”
Vân Tử Khiếu lại nhìn Sở Dật Kỳ: “Hoàng thượng, người nhất định phải làm chủ cho lão thần, lão thần dù vô dụng cũng không thể để cho người ta
bắt nạt như vậy.”
Sở Dật Kỳ căm phẫn, sở dĩ tối nay hắn xuất cung là vì lợi dụng chuyện
này phán Vân Nhiễm tội chết. Ai ngờ nàng ta lại vô sự, chỉ trách hoàng
đệ hắn, thành sự thì ít bại sự có thừa.
Sở Dật Kỳ nghiêm túc nhìn Sở Dật Lâm: “Định vương, việc này còn chưa
điều tra rõ, ngươi vạn vạn không thể tùy tiện nói xấu hộ quốc công chúa, nàng là nhất phẩm công chúa Đại Tuyên, làm vậy sẽ tổn hại tới thể diện
của đất nước.”
Định vương tối mắt, trong lòng mắng lớn, không phải ngươi cũng muốn nàng ta chết sao, nếu không sao ta vừa phái ngươi vào cung, ngươi đã điên
cuồng lao tới đây.
“Hoàng thượng, thần đệ đáng chết, thần đệ nhất định điều tra lại chuyện này.”
Bây giờ nhân chứng vật chứng đều bị Yến Kỳ phủ định, Sở Dật Lâm không có cách để bắt Vân Nhiễm vào nhà giam, đành phải dịu giọng.
Vân Nhiễm vẫn đang im lặng nhìn mọi người hát tuồng, từ từ lên tiếng:
“Trước đó Định vương đã nói, vương tử phạm pháp tội như thứ dân.”
Sở Dật Lâm sửng sốt nhìn Vân Nhiễm, cảm thấy ánh mắt nàng có chút quỷ
dị, vẻ mặt châm chọc, hắn cảm thấy bất an nhưng vẫn bình tĩnh đáp: “Đúng vậy.”
Vân Nhiễm nhìn vài người trong phòng: “Hoàng thượng cùng các vị đại thần đều nghe thấy vương tử phạm pháp tội như thứ dân.”
Mọi người cũng nhìn ra Vân Nhiễm có chút kì lạ, cuối cùng Tần đại nhân
cùng Giang đại nhân gật đầu: “Đúng vậy, trước đó vương gia đã nói vậy.”
“Tốt rồi, ta chỉ sợ vương gia không thừa nhận, đã nói vương tử phạm pháp tội như thứ dân, ở đây bản cung có một huyết thư cáo trạng Định vương
điện hạ mưu hại tính mạng người khác.”
Vân Nhiễm lấy ra một mảnh khăn máu, bàn tay trắng nõn khẽ run lên đưa
tới trước mặt hoàng thượng: “Mời hoàng thượng xem, đây là huyết thư của
Định vương phi, nàng dùng máu để tố cáo Định vương sát hại tính mạng của mình.”
Sắc mặt Định vương nháy mắt biến dạng, lườm Vân Nhiễm: “Ngươi nói linh tinh gì đó?”
“Bản cung không nói linh tinh, có lẽ Định vương chưa biết, trước khi rời khỏi phủ, ta đã để lại một ám vệ bảo vệ Định vương phi. Ám vệ luôn ở ẩn trong tối vì khoảng cách quá xa nên không rõ bên trong xảy ra chuyện
gì. Đợi đến khi hắn thấy có chỗ không thích hợp thì Định vương đã trúng
kịch độc, kéo chặt tay hắn đưa huyết thư, tố cáo Định vương.”
Sở Dật Lâm hóa đá, hắn vốn sắp đặt cẩn thận giết Tống Tình Nhi, hãm hại Vân Nhiễm, không ngờ cuối cùng lại kéo mình vào.
Chuyện này sao có thể.
Hoàng thượng nhìn huyết thư trong tay, trong đầu nhanh chóng tính toán.
Thật đáng giận vì không giết được Vân Nhiễm, nhưng nếu có thể giết chết
hoàng đệ này cũng thật vui vẻ. Sở Dật Kỳ nhanh chóng nhìn huyết thư
trong tay, bên trên tố cáo Định vương muốn giết chết Định vương phi để
cưới tiểu thư Mai gia làm chính phi.
Hoàng đế đen mặt, nhanh chóng lườm Sở Dật Lâm: “Định vương, lá gan cũng
thật lớn, dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, ngươi đã biết
tội chưa?”
“Thần?”
Sở Dật Lâm nhanh chóng quỳ xuống, toát mồ hôi lạnh, không ngờ cuối cùng
chuyện lại biến thành như vậy, vượt ra dự đoán của hắn. Hắn định phủ
nhận, nhưng khẽ liếc huyết thư đúng là chữ của Tống Tình Nhi.
Định vương tức giận nhìn Tống Tình Nhi đang nằm trên giường, tiện nhân
đến chết vẫn không quên hại hắn, hắn thật muốn chặt chân nàng, đồ họa
thủy.
Sở Dật Lâm còn chưa lên tiến, đã thấy Mai Nhược Hàm bên cạnh quỳ rụp
xuống: “Hoàng thượng, là lỗi của Nhược Hàm, độc không phải do Định vương hạ, là ta hạ, ta muốn gả cho biểu ca, cho nên mới hạ độc vương phi.”
Mai Nhược Ham nói xong, sắc mặt hoàng đế khó coi, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm
mông lung. Chỉ có Sở Dật Lâm sáng mắt nhìn Mai Nhược Hàm, tràn đầy tình
ý, vẫn là Nhược Hàm có tình, thoát khỏi chuyện này, bổn vương nhất định
không phụ ngươi, nghĩ cách cứu ngươi ra.
Mai Nhược Hàm gật đầu, trong lòng có chút đắc ý, nàng muốn đánh bạc một
phen, liều mạng khiến biểu ca cảm động. Chỉ cần biểu ca không sao, nhất
định sẽ nghĩ cách cứu nàng ra ngoài, đến lúc gả cho biểu ca, tương lai
nàng còn có thể làm hoàng hậu Đại Tuyên.
Nghĩ vậy trong lòng Mai Nhược Hàm cảm thấy sung sướng sắp bay lên, nàng
thành công, Định vương nhất định sẽ cưới nàng, sau này nàng chính là
hoàng hậu tôn quý Đại Tuyên.
Sắc mặt hoàng thượng khó coi hỏi Mai Nhược Hàm: “Nhược Hàm, ngươi nhìn xem, Định vương phi tố cáo Định vương không phải ngươi.”
“Bẩm hoàng thượng, sở dĩ Định vương phi viết như vậy, là vì thần nữ nói
với nàng Định vương muốn hại nàng, khiến nàng hận biểu ca. Thực tế biểu
ca không làm gì, là ta muốn gả cho hắn nên mới gây ra chuyện này.”
Mai Nhược Hàm có năng khiếu diễn trò không tệ, nói xong còn quay đầu nhìn Sở Dật Lâm, rơi nước mắt: “Biểu ca, thật xin lỗi.”
Sở Dật Lâm lập tức thay đổi vẻ mặt, bừng bừng lửa giận, hung dữ nhìn Mai Nhược Hàm: “Sao ngươi lại có thể làm ra chuyện như vậy, bổn vương thực
sự thất vọng.”
Thật ra trong lòng hắn tràn đầy cảm động, hắn rất hiếm khi động lòng,
nhưng lần này Mai Nhược Hàm liều chết quên mình đứng ra gánh tội cho hắn khiến hắn cảm động không thôi.
Mặt hắn làm ra vẻ bi phẫn, đau đớn kịch liệt lên tiếng: “Hoàng huynh, thần đệ có lỗi, không sớm phát hiện ra chuyện này.”
Nói xong hắn lại nhìn Tống Tình Nhi: “Tình Nhi, bổn vương có lỗi với ngươi.”
Sở Dật Kỳ đã lười muốn xem Định vương diễn, không cần nói ai cũng biết
việc này có dính dáng đến hắn. Nhưng bây giờ Mai Nhược Hàm đã đứng ra
gánh tội, một mực nhận mình hạ độc, người chết không thể làm chứng, cũng không còn cách nào khác.
Vân Nhiễm nheo mắt, cười lạnh nhìn Mai Nhược Hàm đang quỳ, trước giờ
nàng vẫn coi thường nữ nhân này. Xem ra tâm cơ vừa nàng cũng không vừa,
gánh tội cho Định vương, sau đó hắn ta sẽ coi trọng nàng, sau này đi lên địa vị cao như vậy công lao của Mai tiểu thư không hề nhỏ.
Có điều còn phải xem nàng có phúc để hưởng không, Vân Nhiễm cười lạnh.
Hoàng thượng đứng dậy nhìn thượng thư bộ hình Tần đại nhân: “Bắt Mai
tiểu thư vào bộ hình, nàng ta đã thú tội, nhanh chóng kết án đi.”
Hoàng đế căm tức, tâm trạng không tốt, sắc mặt cũng không đẹp, vốn tưởng đêm nay bắt được cá lớn Vân Nhiễm, ai ngờ cá không thấy đâu, bụng tức
đầy mình. Tưởng rằng lọt Vân Nhiễm có thể trị tội hoàng đệ, thừa cơ thu
hồi Kinh Vệ Quân, đến cuối lại nhảy ra một Mai Nhược Hàm gánh tội thay.
Vận may của hắn cũng tốt thật.
Sở Dật Kỳ vung tay áo rời đi, Sở Văn Hạo ầm trầm theo sát hắn, đoàn người ra khỏi phủ Định vương.
Thượng thư bộ hình sai người dẫn Mai Nhược Hàm đi, Sở Dật Lâm cũng đi ra ngoài, vài vị đại thần cũng xuất phủ.
Trắc phi đứng đằng sau khẽ đưa mắt nhìn người đang nằm trên đường, da
đầu run lên, nơi này âm khí thật nặng, vẫn nên nhanh chóng rời khỏi,
tránh bị ma ám.
Vân Nhiễm liếc nhìn người đang nằm trên giường, thản nhiên kéo tay Yến Kỳ nói: “Yến Kỳ, chúng ta đi thôi.”
Yến Kỳ có chút kì lạ, Nhiễm Nhi là lạ, hình như không hề đau lòng.
Nhưng hắn cũng không nói gì, dẫn Vân Nhiễm rời khỏi Thanh Phong Hiên.
Vừa đi vài bước đã thấy Sở Dậy Lâm đi tới, Vân Nhiễm lạnh lùng nghênh
đón: “Định vương thật may mắn, đến chết vẫn có người gánh tội thay.”
“Ngươi nói gì vậy?”
Đêm nay hắn tổn hại binh lực, vốn muốn giết Tống Tình Nhi, hại Vân Nhiễm đưa Mai Nhược Hàm lên vương vị. Như vậy Mai gia sẽ một lòng vì hắn, ai
ngờ nàng ta lại vào nhà giam, nhất định Mai gia sẽ có ý kiến với hắn.
Giờ nghe Vân Nhiễm châm chọc hắn có một loại xúc động muốn bóp chết nữ nhân này.
“Có phải tai Định vương không được tốt, à phải rồi, ngươi nhớ cẩn thận đêm nay Tình Nhi trở về tìm ngươi. Nàng sẽ trở lại đó.”
Nói xong, Vân Nhiễm không để ý tới Định vương đang tức hộc máu, kéo tay Yến Kỳ ra khỏi phủ.
Vân Tử Khiếu cũng đi theo bọn họ.
Một cơn gió khẽ thổi qua Thanh Phong Hiên, trắc phi sợ hãi trốn sau lưng Sở Dật Lâm: “Vương gia, phải làm sao với Định vương phi đã chết?”
Sở Dật Lâm phiền chán nhìn nữ nhân này, tức giận ra lệnh: “Bảo quản gia lo hậu sự cho nàng đi.”
“Làm đại tang sao?” Trắc phi khẽ nói, cảm thấy nơi này càng âm trầm.
“Đại cái gì nữ nhân này đến chết còn hại ta một cố, đại cái rắm, bảo quản gia làm đơn giản là được.”
“Ân, vương gia.”
Trên đường yên tĩnh vang lên tiếng vó ngựa lọc cọc, mọi người về phủ Vân vương.
Yến Kỳ nheo mắt nhìn Vân Nhiễm, nàng nhướng mày: “Sai vậy, mặt ta có gì ah?”
“Đêm nay nàng hơi lạ, theo lý, Định vương phi chết, nàng đau lòng mới phải, sao lại bình thường thế này, rất kỳ lạ.”
“Nàng ta chưa chết, ta đau lòng làm gì.”
Vân Nhiễm xem thường, Yến Kỳ chau mày, ngạc nhiên: “Nàng nói Định vương phi chưa chết.”
Vân Nhiễm gật đầu: “Đúng vậy, chưa chết, có điều nếu không phải Long Nhất tỉnh táo, nàng ta chết không cần phải nghĩ.”
Đêm nay người hạ độc Tình Nhi chính là Mai Nhược Hàm, nàng ta cải trang
thành nha hoàn lẻn vào phòng ép nàng ta uống thuốc độc, còn lại đổ vào
trong hộp thuốc của nàng.
Trước đó nàng phái Long Nhất đi bảo vệ Tình Nhi, thấy Mai Nhược Hàm lén
lút, nghi ngờ bên trong có âm mưu nên ẩn mình trong phòng. Lúc này Tình
Nhi đã trúng độc, nàng ta cố gắng viết một bức huyết thư định dấu đi,
đúng lúc thấy Long Nhất liền giao cho hắn, để đưa cho mình.
Long Nhất định đi mang nàng ta đi, nhưng Tống Tình Nhi lòng đã chết, mất đi ý niệm sống, cho nên không chịu đi, bởi vì đi rối sẽ không giết được Định vương. Nàng dù chết cũng muốn kéo hắn theo.
Long Nhất thấy nàng ta sắp không được, nên thừa lúc nàng ta không để ý,
đánh bất tỉnh, dùng ngân châm phong bế huyệt đạo, khiến nàng ta rơi vào
trạng thái chết giả. Nhưng nếu không nhanh chóng giải độc, nàng ta sẽ
chết, nên Long Nhất lập tức chạy về phủ tìm nàng, đúng lúc gặp xe ngựa
của nàng đi ra.
Vân Nhiễm tới đây, cố ý kiểm tra Tình Nhi, thật ra là cho nàng ta thuốc
giải độc, đợi tới khi độc hoàn toàn giải hết mới buông tay nàng ta ra,
chuyện sau đó, Yến Kỳ đều biết rồi.
Nhưng hôm nay cũng thật nguy hiểm, nếu không phải Long Nhất nhanh chóng phong bế huyệt đạo, chỉ sợ Tình Nhi thật sự mất mạng.
Bây giờ dù nàng không chết, trên đời này không có Tống Tình Nhi, bởi vì Tống Tình Nhi đã chết.
Trước đó nàng bảo Long Nhất tìm một cỗ thi thể đến tráo đổi với Tình Nhi.
Vân Nhiễm cười rộ lên, Tình Nhi không chết là tốt rồi. Long Nhất không
dẫn nàng ta đi, là vì muốn để nàng thoát khỏi Định vương. Hắn không đành lòng nhìn nàng ta dùng cái chết để hãm hại Định vương. Nếu còn sống,
nàng vẫn mang danh là Định vương phi.
Vân Nhiễm không ngờ Long Nhất lại đáng yêu như vậy.
Yến Kỳ thấy Vân Nhiễm cười cười, như đang nhớ tới chuyện gì đó rất vui,
khiến trong lòng hắn vô vị, khẽ ấn đầu khiến nàng nhìn thẳng vào hắn,
nghiêm túc hỏi.
“Nhiễm Nhi, nàng đang nghĩ chuyện gì vui vẻ vậy? Nói nhanh đi, đừng gạt ta.”
Vân Nhiễm lấy ra một tờ giấy: “Chàng xem này.”
Yến Kỳ cầm lấy, liếc mắt liền thấy bên trên có tên rất nhiều vị đại thần trong triều.
“Đây là cái gì?”
“Danh sách Tình Nhi giao cho Long Nhất, đây là các đại thần đi lại với
Định vương, hắn dám hại Tình Nhi, ta sẽ không để cho hắn dễ chịu. Hắn
tưởng thoát được đêm nay có thể ăn ngon ngủ kỹ sao? Vậy hắn cũng quá
ngây thơ rồi.”
Vân Nhiễm cười lạnh, dựa vào Yến Kỳ, nghiêm túc nói: “Yến Kỳ, việc này
giao cho chàng, chàng đã nghe câu tái ông mất ngựa không biết là được
hay mất?’
“Tái ông là ai?” Yến Kỳ nghiêm túc hỏi, Vân Nhiễm không kiềm được nụ
cười: “Đây là so ánh, ý muốn nói chúng ta còn lợi hại hơn hắn.”
Yến Kỳ thấy nàng vui vẻ, cuối cùng cũng thả lòng, khẽ búng mũi nàng:
“Nàng nha, ngày càng nhiều chuyện, có biết lúc ta nhận được tin đều vội
muốn chết, hận không thể mọc cánh bay tới giải vây cho nàng.”
Vân Nhiễm kéo tay Yến Kỳ, thừa cơ làm nũng: “Ta biết, Yến Kỳ nhà chúng
ta tốt nhất, Yến Kỳ thiên hạ vô song, là nam nhân tốt nhất thế gian.”
“Biết là tốt rồi.”
Yến quận vương thật hưởng thụ, tâm trạng sung sướng, cúi đầu nhìn danh
sách trên tay. Nhớ tới chuyện tối nay, mặt Yến quận vương lạnh lùng.
Định vương đúng không? Bản quận vương chơi với ngươi, cho ngươi biết cái gì gọi là nhân chứng vật chứng đầy đủ.
Mắt thấy đã tới phủ Vân vương, Yến Kỳ luyến lưu ôm Vân Nhiễm vào lòng,
bất đắc dĩ nói: “Sao còn chưa đến ngày đại hôn, còn những một tháng, ta
hận không thể tổ chức ngay ngày mai. Như vậy không cần thời thời khắc
khắc nhớ nàng, mỗi khắc đều sợ có người hại nàng. Nếu nàng ở bên cạnh
ta, bất cứ lúc nào ta cũng có thể biết nàng ở đâu, để bảo vệ.”
“Còn có một tháng, rất nhanh sẽ tới, chỉ là cái chớp mắt thôi mà.”
Vân Nhiễm trấn an hắn, Yến Kỳ thấy nàng ra vẻ vân đạm phong khinh, khẽ
cúi đầu cắn môi nàng: “Đây là trừng phạt, nàng không có lương tâm, chắc
không nhớ ta đúng không?”
Vân Nhiễm khẽ kêu đau kháng nghị: “Sao lại không nhớ, ta luôn nhớ chàng.”
Ông trời, tha cho ta có được không, ta không rảnh, nếu rảnh nhất định sẽ nhớ.
“Nhớ thế nào?”
Yến quận vương giảo hoạt truy hỏi, Vân Nhiễm chỉ lung tung: “Chỗ này, chỗ này, chỗ này?”
“Để ta xem là thật hay giả?”
Yến quận vương khẽ mở vạt áo Vân Nhiễm vì vừa rồi nàng chỉ vào tim mình.
Nhưng hắn còn chưa kịp nhìn, đã nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng
thét lôi đình: “Yến Kỳ, tên dâm dê chết tiệt, bây giờ còn dám động tay
chân.”
Yến Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Vân vương gia đang đen mặt nhìn hắn chằm chằm, như thể hắn là đồ háo sắc.
Yến quận vương khẽ buông vạt áo Vân Nhiễm ra, vẻ mặt nghiêm túc: “Vương gia, vạt áo Nhiễm Nhi bị lỏng, ta sửa lại cho nàng.”
“Hừ, ngươi tưởng ta bị mù sao.”
Vân Tử Khiếu kéo Vân Nhiễm xuống xe, nghiêm túc nhìn Yến Kỳ: “Nhớ kỹ, từ giờ trở đến lúc đại hôn không cho phép đến phủ Vân vương gặp Nhiễm Nhi. Biết chưa? Nếu ngươi dám lén lút, xem ta có gả Nhiễm Nhi cho ngươi
không?”
Vân Nhiễm cười ha hả, nhìn Yến Kỳ kinh ngạc, có chút thú vị.
Ở cổ đại quả thật có tục lệ không được gặp mặt, Vân Tử Khiếu cũng là chấp hành quy củ.
Vân Tử Khiếu nói xong, không thèm để ý tới Yến Kỳ, kéo Vân Nhiễm vào
trong phủ. Để lại Yến quận vương bất đắc dĩ nhìn thị vệ đánh xe, sao
thấy Vân vương gia tới mà không báo.
Thị vệ không nói gì, thuộc hạ làm sao biết người ăn đậu hũ của công chúa, làm sao mà báo.
Xe ngựa rời khỏi phủ Vân vương về phủ Yến vương.
Hôm sau trời còn chưa sáng, Vân Nhiễm đã mơ màng nghe thấy Long Nhất gọi: “Công chúa, thuộc hạ đã đưa Định vương phi về.”
Vân Nhiễm giật mình mở mắt, gọi Long Nhất vào, hỏi hắn: “Tình Nhi có tới không, nàng không sao chứ.”
“Thuộc hạ không dám rút ngân châm, sợ nàng ta không chấp nhận được
chuyện này, còn muốn chết, thuộc hạ tới báo cho công chúa trước.”
Vân Nhiễm gật đầu, chỉ cửa sổ: “Đưa ta đi qua, đừng để cho bất cứ kẻ nào biết nàng đang ở trong viện Như Hương.”
“Ân.”
Hai bóng người lắc mình biến mất trong một góc viện, lúc này Tống Tình
Nhi đang nằm im, cũng không biết chuyện xảy ra bên ngoài. Vân Nhiễm rút
ngân châm ra lại cho nàng uống một viên thuốc. Nàng ta mơ màng mở mắt,
nhất thời không biết mình đang ở nơi nào, tưởng ràng mình đã chết, thấy
Vân Nhiễm liền khóc lên.
“Vân tỷ tỷ, Tình Nhi không ngờ còn có thể gặp tỷ, sao người lại tới đây. Đời này Tình Nhi không thể báo ân, kiếp sau nhất định sẽ báo đáp ân đức của tỷ.”
Vân Nhiễm khẽ gõ đầu nàng ta, nàng ta cảm thất đau, khẽ xoa xoa.
Vân Nhiễm nhắc nhở nàng: “Đau sao? Người chết sẽ không đau đầu.”
Tống Tình Nhi xoa đầu, khó có thể tin: “Vân tỷ tỷ, người nói ta chưa chết.”
“Đã chết,” Nghe Vân Nhiễm nói vậy, Tống Tình Nhi cắn mạnh vào tay, lập tức thét lên: “Đau.”
Tống Tình Nhi ngây ngốc, khóc rống lên.
Vân Nhiễm nhanh chóng che miệng nàng ta lại, tiếng khóc dễ kinh động tới người khác, nếu bị phát hiện chỉ sợ nàng ta phải về phủ Định vương.
“Vân tỷ tỷ, ta không chết, chỉ sợ tiện nam kia cũng không chết.”
Nàng chết vì muốn kéo hắn theo, hơn nữa không muốn liên lụy tới Tống gia.
“Ngươi đã chết, hắn cũng không chết được.”
Vân Nhiễm tức giận nói, thấy Tống Tình Nhi nhìn lại: “Ngươi biết không,
Mai Nhược Hàm gánh tội thay cho hắn, không phải nói là đúng người đúng
tội. Nhưng nàng ta nhận hết về mình, nên phu quân tốt của ngươi vẫn bình an vô sự.”
Vừa nghe thấy vậy, Tống Tình Nhi nghiến răng nghiến lợi, nàng không ngờ
mình chết còn không hại được tiện nam kia, mạng của hắn cũng quá lớn.
“Sao ta lại tới được đây.”
“Là Long Nhất học ta, dùng ngân châm phong bế huyệt đạo, khiến máu muội
tạm ngừng lưu thông, rơi vào trạng thái giả chết. Sau đó ta cho muội ăn
giải độc hồn, lại dùng thi thể khác để tráo đổi. Bây giờ Định vương phi
đã chết, muội là người khác. Có điều đây là do ta tự chủ trương, nếu
muội muốn trở về, ta có thể đưa muội về.”
Tống Tình Nhi nhìn Vân Nhiễm, cuối cùng nhào vào lòng nàng: “Vân tỷ tỷ, cảm ơn tỷ, tỷ lại cứu ta thêm một lần.”
Vân Nhiễm khẽ thở ra, vốn nàng còn lo lắng Tình Nhi không chấp nhận chuyện này, ai ngờ nàng cũng đồng ý.
“Muội không trách ta tự chủ trương sao?’
Tống Tình Nhi lắc đầu: “Không trách, thật ra ta đã sớm muốn rời khỏi phủ Định vương, nhưng ta không cam lòng tiện nghi cho tên tra nam kia. Hơn
nữa sau lưng ta còn có Tống gia, nếu ta rời kia nhất định hắn sẽ tàn
nhẫn hạ độc thủ. Nên ta chỉ có thể ở lại, ta vẫn muốn giết hắn, nhưng
không đủ lực. Lúc Mai Nhược Hàm ép ta uống thuốc độc, ta cũng không
kháng cự, muốn dùng mạng mình để hại hắn. Cuối cùng dù ta chết, hắn cũng không chết, mạng lớn thật.”
“Chuyện của hắn giao cho ta, muội không cần quan tâm, rất nhiều người
muốn thu thập hắn. Bây giờ muội nên nghĩ sau này sống thế nào, có ý định gì chưa, nếu không có ta cho người đưa muội tới một nơi.”
Vân Nhiễm muốn đưa Tống Tình Nhi tới Lãm Y Cốc, để cho nàng ở đó một
thời gian, khôi phục tâm tình, trong đó rất tốt, nhiều người đều thích ở nơi đó.
Nhưng Tống Tình Nhi lại nhanh chóng quỳ xuống: “Tình Nhi, xin tỷ tỷ ban
cho một cái tên, sau này Tình Nhi là người của tỷ, tỷ bảo Tình Nhi sống
Tình Nhi sẽ sống, bảo Tình Nhi chết, Tình Nhi chết không oán hận.”
Từ giờ trở đi nàng sẽ là một người hoàn toàn mới, sống thật tốt báo đáp Vân tỷ tỷ.
“Muội đứng lên đi, đừng quỳ, cái gì sống chết, ta muốn mạng muội làm gì?”
Vân Nhiễm kéo Tình Nhi, Tình Nhi cố chấp nhìn nàng: “Vân tỷ tỷ, người ban tên cho Tình Nhi đi?”
Vân Nhiễm nhướng mày, nhìn nàng, khẽ vuốt đầu nàng: “Được, ta ban cho
muội một cái tên, sau này muội là muội muội của ta, Vân Tương.”
“Vân Tương.” Tống Tình Nhi, không sau này nàng là Vân Tương, Vân Tương nở nụ cười, sung sướng: “Sau này muội sẽ là chính mình.”
“Umh, thật tốt, Vân Tương ta đưa muội rời kinh, nếu để Định vương phát hiện ra, sẽ có phiền phức.”
“Ta sẽ không trở về, nơi đó như ác mộng, ta vừa nghĩ đã cảm thấy ghê
tởm, không ngờ từ đầu chí cuối hắn đều lừa ta, vậy mà ta còn ngu ngốc
tin là thật.”
Vân Tương cười khổ, nhìn Vân Nhiễm: “Tỷ tỷ, người đưa ta rời kinh, ta
muốn lưu lạc giang hồ, một ngày nào đó ta sẽ trở lại giúp tỷ.”
Vân Nhiễm có chút lo lắng nhìn nàng, Vân Tương nắm tay nàng: “Tỷ đừng
lo, ta đã chết hai lần, bây giờ lòng ta cứng cỏi hơn bất cứ lúc nào, ta
sẽ sống thật tốt. Tỷ đã cứu ta hai lần, ta còn chưa kịp báo đáp mà.”
Vân Nhiễm thấy nàng kiên định, không đau khổ như trước nên cũng yên tâm.
“Vân Tương, ta để Long Nhất đưa muội rời kinh, về sau tự chăm sóc cho chính mình.”
Vân Nhiễm gọi Long Nhất ra, bảo hắn lập tức đưa Vân Tương rời khỏi kinh
thành. Viện Như Hương cũng không phải là nơi an toàn, nếu để Định vương
phát hiện Tình Nhi không chết, Vân Tương muốn đi cũng không thể.
“Tỷ bảo trọng.”
Vân Nhiễm phất tay với nàng, Long Nhất đưa nàng đi. Vân Nhiễm nhớ ra
chuyện gì đó lại gọi hắn quay lại, lấy ra một ít ngân phiếu đưa cho Vân
Tương: “Ở ngoài có chút bạc vẫn tốt hơn, phải rồi, lúc nào mệt có thể
tới chỗ này, chỉ cần nói là muội muội của ta.”
Vân Nhiễm đưa cho Vân Tương thẻ bài vào Lãm Y Cốc, Vân Tương kinh ngạc,
nhớ tới y thuật của Vân Nhiễm, đột nhiên có chút sáng tỏ, nở nụ cười,
khó trách tỷ tỷ lợi hại như vậy, hóa ra tỷ là một người rất lợi hại.
Mắt thấy trời sắp sáng, Vân Nhiễm thúc giục Long Nhất đưa Vân Tương rời khỏi.
Đợi bọn họ đi rồi, Vân Nhiễm ngáp dài, đi bộ trên hành lang, trong viện
đã có người làm thức dậy. Sơn Trà cùng Dữu Tử đang dọn dẹp, kinh ngạc
nhìn Vân Nhiễm đi vào: “Công chúa, người ra ngoài lúc nào, sao nô tỳ
không biết.”
“Ta mộng du đi ra ngoài, bây giờ muốn đi ngủ, đùng để bất kỳ kẻ nào quấy rầy ra, quá mệt mỏi.”
Vân Nhiễm ngáp ngủ đi vào giường.
Hai nha đầu đưa mắt nhìn nhau: “Cái gì gọi là mộng du.”
“Không biết.”
Vân Nhiễm ngủ đến tận trưa mới tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhận được một tin tức kinh người.
Nàng trợn mắt nhìn Sơn Trà: “Ngươi nói cái gì? Trưởng công chúa vào ở trong phủ, chuẩn bị đồ cười cho ta.”
Sơn Trà nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói vương gia mời trưởng
công chúa tới. Ngài nói trong phủ không có nữ nhân, vương gia đi mời
công chúa tới, bà đồng ý, bây giờ đang chuẩn bị đồ trong viện Như
Hương?”
Miệng Vân Nhiễm mở lớn có thể nuốt hết một con gà, tin tức này thật kinh người.
Phụ vương nghĩ cũng thật hay, mời được trưởng công chúa tới chủ trì đại hôn cho nàng, kỳ lạ là bà cũng đồng ý.
Vân Nhiễm cảm thấy việc này có chút hão huyền, nên nhảy xuống giường xông ra ngoài.
Hai nha hoàn hốt hoảng kêu lên: “Công chúa, người còn chưa mặc quần áo.”
Trưởng công chúa để ý nhất là lễ nghi, lần này xong rồi, khẳng định bà sẽ răn dạy.
Vân Nhiễm xông ra ngoài, nghe thấy phía trước có tiếng nói chuyện: “Chú ý cho ta, từ hôm nay bản cung sẽ chủ trì việc đại hôn của hộ quốc công
chúa. Nếu các ngươi dám lười biếng, hoặc không tuân theo quy củ, đừng
trách bản cung không lưu tình. Bản cung không nể mặt bất cứ ai.”
Vân Nhiễm đi qua, liền trưởng công chúa mặc váy bạc đứng dưới ánh mặt
trời, tóc vấn bích vân kế, ở giữa cắm một cây trâm cánh phượng, cao quý
phong nhã, đang nói chuyện với nha hoàn trong sân.
Mọi người đang nghe trưởng công chúa nói chuyện, ngẩng đầu thấy Vân
Nhiễm mặc trung y, tóc rối bời, nhất thời đều ngẩng đầu lên nhìn.
Trưởng công chúa theo tầm mắt của mọi người, cũng thấy Vân Nhiễm, phía
sau là Dữu Tử cùng Sơn Trà đang đau khổ âm thầm kêu xong rồi, xong thật
rồi, nhất định trưởng công chúa sẽ giáo huấn công chúa. Nào có ai quần
áo không chỉnh tề chạt tới đây.
Trưởng công chúa nhanh chóng đi tới, sửa sang lại quần áo cho Vân Nhiễm
giúp nàng chải tóc rối. Bà khẽ chàu mày: “Sao lại khẩn trương như vậy,
giờ thì không sao, sau này gả cho người ta, sẽ bị nhà chồng để ý.”
Vân Nhiễm ngơ ngác nhìn bà, không hiểu vì sao trong lòng đột nhiên nảy
ra một ý niệm, thật giống như mẫu thân đang răn dạy nữ nhi.