Yến Kỳ nghe
Vân Nhiễm gọi , khuôn mặt hiện lên chút cổ quái, mặc dù cái tên Bạch
Liên hoa nghe không tệ, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chỗ là lạ? Bất quá
trước mắt hắn quan tâm là giải dược, có thể cứu được lão Tiêu người phụ
trách tứ phương quán, tất nhiên sẽ tra ra được ai là người đứng sau.
Nhưng ngay cả Trực Nhật cũng không có biện pháp giải độc, chỉ sợ hắn có
mời thái y trong cung cũng chưa chắc đã giải được độc này. Nữ nhân trước mặt là một người tinh quái, lại nhiều lần dùng đọc, không chừng trên
người sẽ có kỳ môn giải dược có thể giải được độc.
Cho nên Yến Kỳ mới đem lực chú ý tập trung trên người Vân Nhiễm.
“Giải độc đan, nếu ngươi có thể giải được độc trên người lão Tiêu, bản
quận vương cam đoan chuyện hôm nay xảy ra ở Tứ Phương Quán sẽ không liên lụy tới phủ Vân vương.”
Lời này nghe thì có vẻ hay, nhưng thực chất là uy hiếp, nếu lão Tiêu chết, việc này sẽ liên lụy tới phủ Vân vương.
Vân Nhiễm cắn răng, mắng thầm một tiếng tiểu nhân, nhưng lại nghĩ nếu
mình không giao ra giải độc đan, chỉ sợ Yên Kỳ thật sự sẽ đem chậu máu
chó này đổ lên đầu phủ Vân vương, phụ vương sẽ bị bắt vào ngục, mà nàng
cũng không thoát khỏi bị liên lụy.
Nghĩ vậy Vân Nhiễm hung hăng lấy từ trong tay áo ra một viên thước đưa
cho hắn: “Cầm, đây là giải độc đan, còn có tác dụng hay không thì ta
cũng không chắc.”
Yến Kỳ nhận lấy, quan sát cần thận, nâng mắt nhìn Vân Nhiễm: “Ngươi xác
định thứ này có thể giải được độc của lão Tiệu? Hay chỉ là viên thuốc
giải bình thường, làm cho người ta sống dở chết dở thần trí mơ hồ.”
Vân Nhiễm đen mặt, thiếu chút nữa chửi ầm lên, tển tiểu nhân này sao lại thông minh như vậy, viên thuốc nàng đưa đúng là có tác dụng làm thần
trí mơ hồ, sống dở chết dở, cũng không có biện pháp giao ra người đứng
sau lưng.
Không ngờ lại bị nhìn thấu, Vân Nhiễm không cam lòng, lấy ra một viên khác.
“Được rồi, đã hết rồi, chỉ còn một viên này, người tin hay không thì tùy.”
“Có lẽ trên người còn đồ tốt hơn cũng nên,” Yến Kỳ không khách khí tiế
nhận giải độc đan, một mặt nhìn chằm chằm Vân Nhiễm không bỏ qua bất cứ
củ chỉ nào của nàng, hắn không tin đây là giải độc đan tốt nhất. Yến Kỳ
vân đạm phong khinh ôn nhuận mở miệng: “Kỳ thật hai phủ Yến, Vân luôn có giai tinh thân thiết, bản quận vương thật sự không muốn chuyện này liên lụy đến phủ Vân vương, nếu lão Tiêu bất tỉnh, không khai ra được người
đứng sau, như vậy hoàng thượng sẽ hoài nghi cho ai đây?”
Vân Nhiễm ngh hắn nói, sắc mặt càng đen hơn cuối cùng lấy trên người ra
một viên giải độc đan hung hắng ném qua: “Cầm đi, đây là bach độc đan,
giải được trăm loại độc, nhớ kỹ lời ngươi nói, chuyện này tốt nhất đừng
có liên lụy đến phủ Vân vương.”
Yến Kỳ tươi cười cầm lấy giải độc đan, ánh mắt sáng sao trên bầu trời
đêm, vẻ mặt hứng thú hỏi Vân Nhiễm: “Bản quận vương rất ngạc nhiên, sao
trên người quận chúa lại có giải độc đan lợi hại như vậy?”
Vân Nhiễm kinh sợ, trong lòng nhanh chóng nghĩ cách, nàng không muốn tên tiểu nhân Bạch Liên hoa này biết nàng là đại phu, “Yến quận vương,
chẳng lẽ ta không thể có bằng hữu sao. Ngươi có biết bằng hữu của ta là
ai không?”
Yến Kỳ không đáp, Vân Nhiễm tiếp tục nói: “Là người của Lãm Y cốc, ngươi nói thử xem ta muốn loại độc dược nào, giải dược nào lại không có.
“Lãm Y cốc, Yến Kỳ nheo mắt âm thầm suy nghĩ, đánh giá độ chân thật lời
nói của Vân Nhiễm, có thể tin vài phần, nữ nhân này quỷ kế đa đoán, tâm
tư khó lường, không phải dạng tầm thường, nếu nói nàng có quan biết với
người của Lãm Nhân cốc cũng không có gì kỳ lạ. Nghe giang hồ đồn, Lãm
Nguyệt công tử là người quỷ dị khó lường, tâm tư xảo quyệt, hắn cứu
người đều có một nguyên tác, người nghèo không lấy một xu, người giàu
thu tiền như rác. Hắn làm biết bao kẻ có tiền đau đầu, nhưng lại được
dân chúng yêu quý, nghe nói hắn tuổi trẻ y thuật siêu phàm, bên dưới còn có năm đệ tử, đều là thần y có tiếng.
Vân Nhiễm không thèm nhìn Yến Kỳ xoay người rời đi, giải động đan cũng
đã bị hắn lấy, còn tiếp tục đứng cùng hắn không chừng nàng sẽ thổ huyết, tên tiểu nhân Bạch Liên hoa không biết xấu hổ, dám lấy phủ Vân vương ra uy hiếp nàng, nàng sẽ nhớ kỹ.
Yến Kỳ thu hồi tầm mắt theo Vân Nhiễm trở lại đại sảnh, đưa viên giả độc đan cho Trực Nhật: “Đi, cho lão Tiêu ăn vào.”
“Ân, chủ tử.”
Trực Nhật kinh ngạc, nhanh chóng suy đoán giải độc đan này từ đâu mà có, chẳng lẽ là từ trong tay quận chúa, nếu thật sự là như vậy, sao quận
chúa lại có giải độc đan.
Lão Tieu ăn vào, sắc đen trên mặt đã giảm bớt, Trực Nhật ngạc nhiên
không thể tin được, độc mà lão Tiêu trúng phải rất khó giải, hắn cũng bó tay chịu trói. Nhưng hiện tại chỉ dùng một viên giải độc đan nho nhỏ
liền giải được, viên thuốc này cũng thật lợi hại.
Trong đại sảnh, thuộc hạ của giám sát ti đã bắt hết người của Tứ Phương Quán bao gồm cả lão Tiêu, đang áp giải ra ngoài.
Yến Kỳ hạ lệnh: “Bây giờ mọi người hãy rời khổi Tứ Phương Quán, không
thể lưu lại, bản quận vương phụng ý chỉ của hoàng thượng niêm phong nơi
này.”
Mệnh lệnh vừa ban ra, mọi người vội vàng đi ra cửa, nhóm người Giang Tập Nguyệt nở nụ cười thở phào nhẹ nhõm, may mắn có chuyện này nên Giang
Tập Nguyệt thoát được một kiếp.
Đáng tiếc có người không cho các nàng được như ý. Vân Nhiễm bị Yến Kỳ
bắt nạt, trong lòng còn đang bực bội, lại nhìn đám người kia cười sung
sướng vui vẻ, lại càng tức hơn bùng phát lửa giận, giọng nói trong trẻo
lạnh lùng vang lên.
“Giang tiểu thư hình như còn quên thực hiện một việc.”
Lời vừa nói ra, cả Tứ Phương Quán bất động, nhìn về phía quận chúa, Yến Kỳ cũng nhìn lại phía này.
Vân Nhiễm không để ý đến người khác, nhìn Giang Tập Nguyệt cười như
không cười nói: “Giang tiểu thư, ngươi còn chưa thực hiện một lời ước
định, mặc dù hoàng thượng đã hạ chỉ niêm phong nơi này, nhưng ngươi cũng nên hoàn thành giao kèo lúc đánh cuộc.”
Giang Tập Nguyệt ngẩn người, ánh mắt sắc bén tràn ngập thị huyết bắn
thẳng về Vân Nhiễm, Mai Nhược Hàm cũng Triệu Thanh Nghiễn cũng tức giận
nhìn nàng.
Vân Nhiễm làm như không thấy, nàng đang rất tức giận, không cần để ý đến những người này, cho dù các nàng có gia thế hiển hách thì đã làm sao,
nàng cũng có, Lam Tiểu Lăng sau lừng cũng không phải không có người cho
nên Vân Nhiễm vừa lên tiếng, Lam Tiểu Lăng đã tiếp lời: “Giang Tập
Nguyệt nếu hôm nay ngươi bước ra khỏi cửa, ngươi chính là đồ tiện nhân
không biết xấu hổ, là tiểu nhân nói mà không giữ lời, về sau bản tiểu
thư gặp một lần liền đánh một lần.”
Sắc mặt Giang Tập Nguyệt lại trắng thêm vài phầ, đưa mắt nhìn Mai Nhược
Hàm cùng Triệu Thanh Nghiên, Mai Nhược Hàm phản ứng rất nhanh, quét mắt
nhìn bốn phía rôi dừng lại trên người Yến Kỳ, nếu là Yến quận vương lên
tiếng, tin tưởng đám người Lam Tiểu Lăng sẽ không dám đối với quận
vương.
“Yến quận vương, người xem hoàng thượng đã hạ chỉ cho người niêm phong
Tứ Phương Quán, nếu chúng ta ở lại, nhất định quận vương sẽ trách tội.”
Ánh mắt Yến Kỳ âm u, hắn đã sớm nghe thủ hại báo lại chuyện xảy ra ở Tứ
Phương Quán, cho nên Mai Nhược Hàm vừa nói, hắn đã biết nàng ta có ý
muốn mượn tay hắn để Giang Tập Nguyệt thoát kiếp này, đáng tiếc hắn
không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc.
Yến Kỳ cười rộ như hoa nở, cử chỉ ôn nhuận, thanh âm như ngọc phát ra:
“Tuy rằng hoàng thượng đã hạ chỉ niêm phong nơi này nhưng cũng không cần vội, nếu Giang tiểu thư cùng Lam tiểu thư đã có ước định, như vậy tự
nhiên nên thực hiện.”
Lời vừa dứt, bốn bề lặng ngắt như tờ, không ít người nghĩ Yến Kỳ sẽ giúp Giang Tập Nguyệt, giờ Yến quận vương lại trưc tiếp nói một câu như vậy, là đang muốn xem kịch vui, Giang Tập Nguyệt thật đáng thương, xem ra
hôm nay nàng không thoát được một kiếp. Sớm biết như vậy lúc trước đừng
đồng ý với điều kiện hà khắc đó, quận chúa cũng đã muốn từ bỏ thêm tiền
cược, Giang Tập Nguyệt lại cố chấp đòi theo bằng được, đây là tự cầm đá
đập vào chân mình.
Lam Tiểu Lăng vốn đang lo lắng Yến Kỳ sẽ ra tay giúp đỡ Giang Tập
Nguyệt, nếu hắn thật sự lên tiếng, nàng cũng không dám phản kháng, nhưng Yến quận vương chưa từng giúp ai, thật sự là quá tốt, Lam Tiểu Lăng
cười rạng rỡ lên tiếng: “Giang Tập Nguyệt, nói nhanh lên, trước mặt mọi
người nói mình là bao cỏ, cho dù hôm nay ngươi không nói cũng không thể
giấu được chuyện ngươi là bao cỏ.”
Sắc mặt Giang Tập Nguyệt càng tái nhợt, ọe một tiếng phun ra một ngụm
máu, thân hình ngã xuống, nha hoàn bên cạnh nhanh tay đỡ lấy nàng: “Tiểu thư, người bị sao vậy?”
Giang Tập Nguyệt nâng mắt yếu ớt mở miệng: “Nhanh, mang ta về nha, có người hạ độc ta.”
“Hạ độc, có người lại dám hạ độc.”
“Đây là có chuyện gì.”
Bốn phía vang lên tiếng bàn tán, Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh cùng
mờ mịt không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, sao lại có người hạ đôc Giang
Tập Nguyệt.
Vân Nhiễm lạnh lùng quan sát tất cả, Giang Tập Nguyệt, nữ nhân thủ đoạn
cũng thật lợi hại, đi vào đường tử để tìm được sinh, mắt thấy mình tránh không được chuyện phải nhận mình là bao cỏ, liền tự mình hạ độc
Hiện tại các nàng nếu không cẩn thận, sẽ rơi vào một âm mưu hiểm độc,
mang tiếng là tàn ác ngoan độc, cho dù nàng có biện pháp giải độc cho
nàng ta, cũng không thể tiếp tục ép nàng ta nói mình là bao cỏ, cho nên
chiêu này là đi vào đường tử tìm được đường sinh, thật sự là rất cao
thâm.
“Giang Tập Nguyệt này thủ đoạn tâm kế đều rất lợi hại, về sau hai ngươi vẫn nên cẩn thận một chút.”
Vân Nhiễm cảnh báo Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh, hai người bỗng dưng hiểu ra vì sao Giang Tập Nguyệt trúng độc.
“Người nói nàng ta?”
Vân Nhiễm cũng không nhắc lại, ngẩng đầu nhìn phía đối diện hai nhà hoàn nhà Giang gia đang đỡ tiểu thư ra bên ngoài, Triệu Thanh Nghiên, Mai
Nhược Hàm cũng theo sát bên cạnh tiêu sái đi ra, rất nhiều người cũng
rời đi, nhỏ giọng bán tán, trong lòng hoảng sợ, ai ngờ được Tứ Phương
Quán lại là ổ mật thám, mà bọn họ vẫn luôn luôn tới chỗ này, không biết
có vô tình để lộ bí mật gì không, nếu có thì chẳng những thân mình lo
không xong còn làm liên lụy tới người trong gia tộc.
Vân Nhiễm dẫn theo hai nha hoàn hòa vào đám người đi ra ngoài, phía sau
đột nhiên có người đi tới, là Đường Tử Khiên, vẻ mặt hắn hứng thú nhìn
chằm chằm Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, có thể dạy ta ngũ sắc lưu quang họa
không?”
“Không có hứng thú,” Vân Nhiễm tâm tình không tốt, cho nên tức giận hừ lạnh.
Trong đầu Đường Tử Khiên đều là ngũ sắc lưu quang họa, cho nên cuồng
nhiệt khác thường, bắt lấy tay Vân Nhiễm không chịu buông tha: “Nói một
chút đi mà, nói cho ta cách làm thế nào.”
Bốn phía không ít người nhìn Đường Tử Khiên, Đường đại nhân có phải đầu
óc bị hỏng không, lúc này không lo lắng cho bản thân, còn có tâm tình đi hỏi quận chúa cách làm ngũ sắc lưu quang họa, thật là cho người ta
khinh bỉ.
Vân Nhiễm trừng mắt nhìn Đường Tử Khiên, người này điên rồi, điên thì
cũng kệ hắn nàng không có tâm tình đi quản hắn, Vân Nhiễm bỏ tay Đường
Tử Khiên ra hừ lạnh: “Đường Tử Khiên, ngươi có bệnh sao, đúng rôi có
bệnh thì phải trị, có muốn ta trị giúp ngươi không.”
Trước cửa Tứ Phương quán, Yến Kỳ nhìn thuộc hạ áp giải đám người lên xe
ngựa, một mặt quan sát đám người đang nối đuôi nhau rời khỏi, ai cũng
không nói gì, đều có vẻ bất an sợ hãi. Tuy rất đông người nhưng đều có
trật tự im lặng lên xe ngựa trở về phủ đệ của mình.
Đằng sau đám người vang lên âm thanh Vân Nhiễm cùng Đường Tử Khiêm nói
chuyện, nhất có câu có bệnh phải trị, muốn ta trị giúp ngươi không.
Trong nháy mắt Yến Kỳ bất động, nhanh chóng quay đầu nhìn Vân Nhiễm đang mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn Đường Tử Khiên, câu nói của nàng lưu lại
trong đầu Yến Kỳ, khiến hắn nhớ tới một câu.
“Sạch sẽ cũng là một loại bệnh, có muốn ta trị giúp người không.”
Trong nháy mắt trí nhớ Yến Kỳ như bùng nổ, Vân Nhiễ cùng người cứu hắn
như nhập lại, hai người có rất nhiều điểm giống nhau, đều âm hiểm giải
dối, khôn ngoan lanh lợi giống như thỏ, trong trí nhớ nữ nhân kia thản
nhiên đối mặt với sắc đẹp, sờ ngực hắn ăn đậu hũ của hắn, sau đó có kể
địch tới nàng làm cho hắn ngâm mình trong hồ uống no nước. Mà hiện tại
Vân Nhiễm mặt không đổi sắc đem xuân cung đồ ném lên người hắn, hạ độc
trong phòng để hãm hại hắn, mỗi hành động đều trùng khớp, không lẽ Vân
Nhiễm chính là người đã cứu hắn ở Phượng Thai Huyền.
Nháy mắt Yến Kỳ cảm thấy không thể nghĩ ra được, trong lòng còn đang sắp xếp lại các suy nghĩ quay cuồng như sóng biển.
Lúc này Vân Nhiễm cùng Đường Tử Khiên và Tần Dục Thành đã đi tới, vừa ra cửa đã thấy vẻ mặt u ám của Yến Kỳ làm Vân Nhiễm phát cáu, đồ tiểu
nhân, ác phải là Bạch Liên hoa, nàng cười như tỏa nắng nhìn Yến Kỳ: “Hẹn gặp lại Bạch Liên hoa, Bạch Liên hoa bảo trọng.”
Rực rỡ như nắng, nhu mì xinh đẹp, ánh mắt Yến Kỳ dừng trên khuôn mặt
nàng, sắc da vàng vọt, hàng mi thô đen, mũi còn có tàn nhang, từ những
điểm này dễ dàng phát hiện ra. Nàng dịch dung, chẳng lẽ nàng thật sự là
nữ nhân đã cứu hắn.
Yến Kỳ luôn bình tĩnh như Thái Sơn áp đỉnh giờ phút này cũng thay đổi,
ánh mắt rơi xuống người Vân Nhiễm, nàng đang tức giận chỉ vào Đường Tử
Khiên uy hiếp: “Đường Tử Khiên, đừng phiền ta, hiện tại ta không có hứng dạy ngươi làm lưu quang họa, mà cho dù ta có nói, ngươi cũng không làm
được.”
Đường Tử Khiêm vẫn chưa từ bỏ, đang muốn nói tiếp là Định vương từ phía sau đi tới, muốn làm hộ hoa sứ giả.
“Đường đại nhân làm cái gì vậy, không nghe thấy quận chúa đã nói sao, vẫn còn muốn dây dưa?”
Vân Nhiễm kéo khóe môi, đột nhiên nhìn Đường Tử Khiên âu yếm: “Không
phải Đường đại nhân coi trọng ta chứ, nếu thật sự như vậy, ta..?”
Nàng còn chưa nói xong Đường Tử Khiên đã ôm quyền nói nhanh: “Trường
Bình người đi tốt, bảo trọng.” Sau đó nhanh chóng kéo Tần Dục Thành lên
xe ngựa rời đi, phia sau Vân Nhiễm cười cười hừ lạnh: “Ta đáng sợ lắm
sao? Thật là.”
Nàng nói xong nhìn Định vương: “Chúng ta đi thôi.”
“Được,” Định vương ôn hòa lên tiếng, hai người kẻ trước người sau cùng
lên xe ngựa phủ Vân vương, Vân Nhiễm vì quá tức giậ, cũng không để ý
Định vương lên xe của mình.
Cửa lớn Tứ Phương Quán đã sớm đóng, bên trên có gián giấy niêm phong
chuyên dụng của giám sát ti. Vài tên thuộc hạ cung kính bẩm bao:”Chủ tử, đã niêm phong xong Tứ Phương Quán.”
Yến Kỳ thu hồi tầm mắt nhìn thái giám bên cạnh ra lệnh: “Quân Hốc, lập
tức điều tra xem người đứng sau lưng Tứ Phương Quán là ai.”
“Ân, thuộc hạ lập tức đi làm.”
Quân Hốc nhận lệnh, nhanh chóng đi điều tra chủ nhân của Tứ Phương Quán. Quân Hốc là nhị thông lĩnh giám sát ti, là thuộc hạ thân tín của Yến
Kỳ, ngoài ra còn có đại thống lĩnh Lãnh Minh Dung, hai người này tâm
ngoan thủ lạt, lại nhạy bén dị thưởng, dù chỉ là một ngọn gió làm lay cỏ bọn họ cũng có thể ngửi thấy mùi máu, cho nên chưa đầy ba năm. Trong
triều Đại Tuyên trong sạch một mảnh, ai cũng giữ mình ẩn nấp kỹ càng,
không ai dám động vào đám người biến thái trong giám sát ti.
Trước cửa Tứ Phương Quán, Trực Nhật nhìn thấy chủ tử có chỗ không thích
hợp, thấy mọi người đi hết mới hỏi chủ tử: “Gia, xảy ra chuyện gì sao,
thuộc hạ thấy sắc mặt người không tốt lắm.”
Yến Kỳ nheo mắt nở nụ cười sâu xa, Vân Nhiễm là người cứu hắn sao, nếu là nàng, việc này có thể sẽ lớn chuyện.
“Trực Nhật, thay bổn vương đi điều tra chuyện của quận chúa Trường Bình, xem nàng ta ba năm nay ở đâu làm gì cùng tất cả động tĩnh.”
“Ân,” Trực Nhật không hiểu, đang êm đẹp sao Gia lại đi điều tra quận
chúa, không lẽ Gia có hứng thú với nàng, Trực Nhật tròn mắt giống như
phát hiện ra bí mật, Yến Kỳ gõ đầu hắn: “Làm việc cho tốt.”
“Ân,” Trực Nhật muốn bát quái một chút, đã bị Yến Kỳ diệt trừ.
Ánh mắt Yến Kỳ sinh động, khóe môi khẽ cười nhu hòa, dân xhai thủ hạ rời khỏi Tứ Phương Quán.
Trên xe ngựa phủ Vân vương, Vân Nhiễm nhắm mắt tự điều chỉnh tâm tình,
lúc ở Tứ Phương Quán nàng thật sự bị chọc giận, giờ đã có chút bình tĩnh không phải là thua thiệt trong tay Yến Kỳ sao, nàng cũng không phải
chưa nếm qua, đâu có it, cho nên tức giận làm gì. Nàng cũng không tin
tin mình không trị được hắn.
Vân Nhiễm thanh trừ tạp niệm, toàn tâm toàn ý nghĩ xem làm thế nào đối phó tên Bạch Liên hoa kia.
Trong một góc xe ngựa, Định vương luôn quan sát Yến Kỳ, thấy sắc mặt
nàng thay đổi liên tục, trong lòng có tư bị khác thường, hắn cảm nhận
được nàng thay đổi có liên quan đến Yến Kỳ, nàng thích hắn ta sao.
Nghĩ vậy hắn nhịn không được lên tiếng: “Trường Bình, lúc nãyước Yến Kỳ tìm ngươi là vì giải độc đan sao?”
Sở Dật Lâm không ngốc, vốn Yến Kỳ không có biện pháp giải độc, sau khi
cùng Trường Bình nói mấy câu lại lấy ra giải độc đan, hiển nhiên giải
dược này là của Vân Nhiễm, vì sao Yến Kỳ lại biết nàng có.
Vốn hắn tưởng hai người bọn họ tuyệt giao không có quan hệ, nhưng nhìn
chuyện hôm nay có vẻ không giống như vậy. Nói đến chuyện Lam Tiểu Lăng
và Giang Tập Nguyệt đánh cuộc, với tính cách của hắn đã sớm đuổi mọi
người ra ngoài, nhưng hắn lại cho phép Lam Tiểu Lăng ép iang Tập Nguyệt
thực hiện ước định, hại Giang Tập Nguyệt phải uống thuốc độc để cứu
mình, Yến Kỳ đang muốn giúp ai, Lam Tiểu Lăng hay Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm còn đang suy nghĩ nhập thần, đột nhiên ngh được giọng Sở Dật
Lam, lúc này nàng mới phát hiện trong xe còn có thêm một người, nàng mở
to mắt nhìn hắn, cũng không định giấu diếm.
“Đúng vậy.”
“Ngươi làm sao có giải độc đan, sao hắn lại biết ngươi có?”
Định vương có chút bức người truy vấn, Vân Nhiễm không vui, mày nhíu lại nhưng vẫn giải thích: “Giải dược là bằng hữu tặng cho ta, có thể giải
được bách độc, về phần vì sao Yến Kỳ biết là do ta đã từng hạ độc hắn,
cho nên hắn đoán trên người ta sẽ có đan dược giải độc.”
“Thật như vậy sao?”
Sở Dật Lâm tuy vấn, Vân Nhiễm không hờn không giận, nhìn thẳng Định vương, thanh âm mang theo chút lạnh lẽo.
“Hình như việc này không có quan hệ với Định vương, Định vương dựa vào đâu để tra hỏi?”
Sở Dật Lâm giật mình hồi phục tinh thần, trong lòng có chút khó hiểu,
hắn đối với Vân Nhiễm có chút tình cảm, lúc trước muốn kết hôn với nàng
là vì phủ Vân vương sau lưng nàng, nhưng hiện tại càng tới gần nàng, hắn càng bị nàng hấp dẫn, nảy sinh tình cảm với nàng.
Sở Dật Lâm tự mình thu hồi cảm xúc, cầm lấy tay Vân Nhiễm.
“Trường Bình, bổn vương muốn cưới ngươi làm Định vương phim bổn vương sẽ cả đời sủng ái ngươi.”
Định vương chân thành nhìn Vân Nhiễm, bày tỏ tấm chân tình, bình thường
nữ nhân chắc đã xúc động nghẹn ngào, là Định vương nói muốn cưới nàng,
còn sủng nàng cả đời, thật sự là có nằm mơ cũng mỉm cười.
Nhưng Vân Nhiễm đang ngây ngẩn cả người, nàng không hiểu vì cái gì Định
vương lại lập tức muốn cưới nàng, nàng đã làm chuyện gì kinh động thiên
địa quỷ thần khiếp sợ khiến hắn nhìn trúng nàng, để nàng còn biết đường
sửa?
“Định vương, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Vân Nhiễm rút tay về, Định vương chết lặng, không ngờ hắn ngàn năm mới
có được một lần thổ lộ chân tình lại bị người ta ghét bỏ, trong lòng Sở
Dật Lâm nổi phong ba bão táp, sắc mặt cũng u a,s. ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng, hắn vốn nghĩ chỉ cần mình thổ lộ, thì bất kể nữ nhân nào nằm mơ
cũng tỉnh mộng mà cười, nhất là Vân Nhiễm nàng vừa bị từ hôn? Ở Luwog
Thành ái có thể tôn quý hơn hắn, tướng mạo tốt, thân phận tôn quý, lại
thật tình sủng ái nàng, nàng không phải nên mừng như điên sao? Hiện tại
sao có thể bình tĩnh, sắc mặt không thay đổi.
Đây chính là đả kích đối với hắn, nhưng một khát vọng chinh phục lại nổi lên, hắn không tin mình không thu phục được nàng, nếu ngay cả một nữ
nhân còn không chinh phục được, thì sao giành được thiên hạ.
“Trường Bình, người không tin bổn vương sao? Bổn vương đã nói là sẽ làm, cả đời sủng ngươi, về sau tuyệt đối không phụ ngươi.
Khóe miệng Vân Nhiễm cứng đờ, có chút muốn cười, trên đời này lúc cưới
vợ nam nhân nào không nói toàn lời ngon tiếng ngọt, hôm nay có thể thản
nhiên những lời như vậy thì ngày mai cũng có thể nói với người khác.
Huống hồ nàng còn biết rõ trong lòng Định vương muốn kết hôn với nàng là vì nhìn trúng hai mươi vạn binh quyền cùng thiết khoán đan thư của Thái tổ hoàng đế.
Xem ra nam nhân này dã tâm không tầm thường, không biết tại thời điểm
tiên đế tại vị, vì sao hắn không động thủ tranh ngai vị, lúc này lại có ý niệm trong đầu, Vân Nhiễm nhất thời nghĩ không ra, mỉm cười nói.
“Định vương, ta không có duyên với Định vương phủ, cho nên vương gia không cần nhắc lại chuyện cưới ta.”
“Ngươi.”
Sở Dật Lâm chán nản, thật không ngờ nữ nhân này dầu muối đều không thấm, hắn thành khẩn muốn kết hôn với nàng, nàng lại bất vi sở động. Phải
biết rằng nếu nàng không gả cho hắn, mẫu hậu nhất định sẽ nghĩ cách đối
phó nàng.”Vân Nhiễm, bổn vương hy vọng ngươi suy nghĩ cho kỹ, ở Lương
Thành Đại Tuyê, ngươi tìm được ai thích hợp hơn bản vương, ngươi không
gả cho ta thì còn muốn cho ai.”
Vân Nhiễm bình tĩnh đáp lời: “Ta chưa từng nói muốn gả cho người tôn quý. Định vương hiện tại ta vẫn chưa muốn lập gia đình.”
Trong mắt người cổ đại mười bảy tuổi đã là rất lớn, nhưng ở hiện đại,
đây mới chỉ là lứa tuổi thiếu nữ đẹp như hoa như ngọc, sao phải vội vàng gả cho người. Lại nói nàng không muốn gả cho nam nhân quyền quý, nếu
muốn cao quý gả cho hoàng đế không hơn ah.
Sở Dật Lâm đen mặt, cổ họng khô khốc nhìn Vân Nhiễm, không biết vì sao nữ nhân này lại khác người như vậy.
Vân Nhiễm thấy hắn nhìn mình chằm chằm liền cười dịu dàng lên tiếng:
“Định vương có biết điều kiện của ta khi lập gia đình không?”
Mắt Sở Dật Lâm sáng ngời, có điều kiện là tốt rồi: “Điều kiện gì.”
“Không nạp thiếp, không thông phòng, không được lén lút tư tình, cả đời chỉ cưới một nữ nhân.”
Đinh vương há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc, sắc mặt thay đổi đủ màu, hắn có thông phòng, lại nạp thiếp, bình thường còn vụng trộm qua lại, nói như
thế chẳng phải hắn không phù hợp với điểu kiện của Vân Nhiễm. Nhưng thật sự có nhân đáp ứng được điều kiện của nàng sao? Sơt Dật Lâm không tin,
sững sờ đến nửa ngày mới có phản ứng.
“Trường Bình, người cố ý để ta biết khó mà lui đúng không? Người không
nên làm đố phụ, nam nhân hoàng thất, vương tôn quý tộc không có người
như vậy đâu, chẳng lẽ ngươi không định lấy chồng.”
Vân Nhiễm nhàn nhạt cười: “Định vương không cần lo lắng, nếu không có người như vậy, ta vẫn còn một con khác đường.”
Nàng giảo hoạt nói: “Xuống tóc làm ni cô.”
Sở Dật Lâm thực sự bị Vân Nhiễm đả kích, đầu óc choáng váng, nhất thời
không biết nói gì, lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng nói của Triệu
Hổ: “Quận chúa, đã về tới vương phủ.”
Sở Dật Lâm hồi phục tinh thần, nhìn nữ tử mềm mại phía đối diện, lông
mày nhíu chặt, mắt híp lại nói: “Trường Bình, ngươi tốt nhất nên suy
nghĩ kỹ lời của bản vương, nên nhớ rằng hôn sự của ngươi, không phải do
mình ngươi quyết định, sau lưng còn liên lụy rất nhiều người, ngươi tốt
nhất đừng gây rắc rối cho phủ Vân vương.”
Vân Nhiễm tối sầm mặt, lạnh lẽo nhìn Định vương, đây là đang uy hiếp
nàng sao? Nam nhân như vậy cũng thật hèn hạ, vì dục vọng chinh phục một
nữ nhân ngay cả uy hiếp cũng dùng tới. Thật sự là buồn cười, một nam
nhân ngực mang thiên hạ ít nhất cũng phải đường đường chính chính quang
minh lỗi lạc, chứ không phải dụng tâm hiểm ác, tuy ngai vàng là dùng máu tươi xương trắng mà dựng thành, nhưng thủ đoạn ti bỉ như vậy làm cho
nàng khinh thường.
Vân Nhiễm không nói lời nào, bên ngoài hai nha hoàn tiến đến đỡ nàng xuống xe.
Phía sau Sở Dật Lâm mặt mày u ám, ánh mắt sắc bén âm hiểm, nhìn Vân
Nhiễm dẫn nha hoàn đi vào phủ không thèm quay đầu lại, khóe môi hắn nở
nụ cười quỷ dị, Trường Bình, bổn vương muốn cưới ngươi, sẽ không cho
phép ngươi không lấy chồng, cho người đi gặp quỷ thôi, ngươi sinh là
người của ta, chết cũng là ma của ta.
Định vương đổi sang xe ngựa của phủ Định vương, ra lệnh cho thị vệ.
“Đi thôi.”
Trước cửa phủ Vân vương, Vân Nhiễm dừng
bước, quay đầu nhìn về phía xe ngựa, khóe môi nở nụ cười u ám, Đinh
Vương, ngươi tốt nhất không cần đánh chủ ý lên đầu ta, nếu không sẽ tự
mình chuốc lấy khổ, hơn nữa Sở Dật Lâm cũng đã bị nàng loại trừ.
Sư phụ nhắc đến ba người ở Đại Tuyên Quốc, Yến quận vương, Định vương,
tân hoàng, cả ba người nàng đều loại bỏ, bọn họ không có tố chất của một minh quân ngực mang thiên hạ, Vân Nhiễm vừa nghĩ vừa tiến vào phủ.
Phủ Vân vương cực kỳ yên tĩnh, lão vương phi cùng Vân vương phi tạm thời không quấy phá, những không có không có nghĩa là bọn họ sẽ không làm,
hiện tại chỉ là tạm thời án binh bất động mà thôi.
Vân Vãn Tuyết rơi hồ lại bị Vân Tử Khiếu hạ lệnh đánh đòn, chính là họa
vô đơn chí, hiện tại chỉ ở trong viện của mình không dám ra ngoài.
Hai thị thiếp của Vân Tử Khiếu là Hạ di nương cùng Dung di nương dẫn
theo nữ nhi là Vân Liên Nhi cùng Vân Vũ San đi tới chỗ Vân Nhiễm, hai
người di nương đối vơi Vân Nhiễm rất khách khí, hai nữ nhi cũng rất thân thiết gọi nàng là tỷ tỷ.
Trong trí nhớ của thân thể này, hai vị di nương vẫn đều an phận thủ
thường, cũng không gây chuyện với nàng, cho nên nàng cũng không cần
trách tội bọn họ, Vân Nhiễm tươi cười đáp lễ hai vị di nương cùng muội
muội, khiến bọn họ thụ sụng nhược kinh.
Nhất là lục muội muội, Vân Liên Nhi, năm nay chỉ có bảy tuổi, dáng vẻ
rất đáng yêu thân thiết lôi kéo tay Vân Nhiễm gọi nàng là tỷ tỷ, nhu
thuận, thông minh đáng yêu.
Chính sảnh viện Như Hương náo nhiệt, lúc mới bắt đầu Hạ di nương cùng
Dung di nương còn có chút dè dặt, trong quá khứ quận chúa là người kiêu
ngạo, không thích nói chuyện cũng các nàng, sợ làm mất thân phận, các
nàng cũng dám với tới quận chúa. Nhưng hiện tại mọi người đều nói quận
chúa không giống trước kia, các nàng mới dám lại đây, cảnh này khiến lá
gan cũng càng cũng lớn hơn một chút, nói chuyện với quận chúa.
Một lát sau thấy thời gian không còn sớm, mới từ biệt Vân Nhiễm dẫn nữ nhi rời khỏi viện Như Hương.
Các nàng vừa bước chân ra khỏi phòng khách, ở sau lưng Anh Đào bực tức.
“Quận chúa, người để ý đến các nàng làm gì, các nàng thân phận thấp kém, xứng cùng chủ tử nói chuyện sao? Một đám dụng tâm kín đao, nếu là nô tỳ về sau sẽ không muốn gặp các nàng.”
Anh Đào càng nói càng kích động, Lệ Chi thấy sắc mặt Vân Nhiễm không
tốt, chạy nhanh túm Anh Đào, Anh Đào căm tức tức mở miệng: “Ngươi kéo ta làm cái gì, những người đó khẳng định là có tâm tư xấu, ta chỉ muốn
nhắc nhở quận chúa, để người đề phòng bị các nàng hại.”
Sắc mặt Vân Nhiễm rất khó coi, lạnh lùng quát: “Anh Đào, quỳ xuống cho ta.”
Anh Đào sửng sốt tưởng mình nghe lầm, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Vân
Nhiễm, thấy nàng buồn bực, không khỏi ủy khuất chậm rãi quỳ xuống còn
không ngừng hét lên.
“Quận chúa nô tỳ đều vì muốn tốt cho người, vì sao người lại phạt nô tỳ.”
Lệ Chi cũng quỳ xuống, không nói lời nào, nàng cũng thấy bất mãn với Anh Đào, nàng ta càng ngày càng hồ đồ, quận chúa là chủ tử, quận chúa
thương các nàng là vì các nàng biết thân biết phận. Nàng ta không nên
quên mất thân phận vung tay múa chân, quận chúa thông minh như vậy, biết rõ mình nên làm gì, huống chi đám người Hạ di nương cũng không làm gì
sai, chẳng qua thân phận thấp, muốn tìm chỗ dựa có gì không đúng, quận
chúa thân phận tôn quý, các nàng đến đây nịnh bợ quận chúa cũng bình
thường, chỉ cần không hại quận chúa là có vấn đề gì đâu, như thế nào Anh Đào liền nói như thể bọn họ phạm tội ác tày trời, nàng đã quên mất thân phận của mình, nàng chỉ là một nô tỳ thôi, di nương cũng là chủ tử của
nàng.
Vân Nhiễm sắc mặt u ám nhìn Anh Đào, cho tới giờ Anh Đào tính tình đều
hoạt bát sáng sủa, nàng cũng thích nàng ta như vậy, lúc trước cứu các
nàng sau lại giữ lại làm nha hoàn, nhưng nàng cũng không khắt khe với
các nàng, đối xử như tỷ muội, ở Phượng Thai Huyền nàng rất thích tính
các của nàng ta, nhưng gần đây nàng bắt đầu thay đổi, xem thường hạ
nhân, hay giận dỗi, hiện tại chuyện của chủ tử cũng muốn lên tiếng, nếu
nàng ta không thay đổi nàng cũng không có biện pháp giữ lại, hơn nữa
nàng ta biết quá nhiều bí mật, Vân Nhiễm sẽ không để nàng ta sống.
Ánh mắt Vân Nhiễm thâm thúy lạnh băng, nhìn Anh Đào đang khóc nức nở,
Vân Nhiễm quyết định cho nàng ta một cơ hội, sâu xa lên tiếng.
“Anh Đào, ngươi là do mang tới Lương Thành, ta hy vọng ngươi biết cái gì nên nói cái gì không, chuyện gì nên làm chuyện gì không, nếu đã không
nên nói không nên làm thì tốt nhất đừng làm.”
Vân Nhiễm dứt lời nhìn Anh Đào: “Phạt quỳ trong viện, tự suy nghĩ lại cho tốt.”
“Quận chúa.” Anh Đào càng khóc dữ hôn, nghĩ tới phải quỳ trong viện,
nàng liền cảm thấy mất mặt, nàng là đại nha hoàn bên người quận chúa, ở
trong vương phủ không ai dám đắc tội nàng, nhưng hiện tại phạt nàng quỳ, khẳng định người khác sẽ chê cười nàng. Nàng dập đầu: “Quận chúa người
tha cho nô tỳ đi, nô tỳ biết sai rồi, về sau nô tỳ không dám nói linh
tinh nữa, xin quận chúa bỏ qua cho nô tỳ.”
Vân Nhiễm lại lạnh mặt ra lệnh: “Đi ra ngoài quỳ, đừng để ta lặp lại lần nữa.”
Lệ Chi thấy quận chúa muốn nổi giận, liền lên tiếng: “Ngươi phạm sai
lầm, còn không nhanh đi chịu phạt, chẳng qua chỉ là quỳ một chút thôi,
cũng đâu phải muốn ngươi chết.”
Anh Đào nâng hai mắt đẫm lệ nhìn Vân Nhiễm cùng Lệ Chi, trong lòng ủy
khuất muốn chết. Nàng nhớ tới chuyện Vân Nhiễm tiến cung không mang theo nàng, quận chúa cũng không thân thiết với nàng, giờ Lệ Chi giống như
cũng không giúp nàng, các nàng vì sao lại đối với nàng như vậy. Nàng hầu hạ quận chúa ba năm cũng giống như Lệ Chi, vì sao quận chúa chỉ thân
thiết với nàng ta, Anh Đào càng khóc càng dữ dội, nhưng thấy sắc mặt Vân Nhiễm ngày càng khó coi, nàng không cam lòng đứng dậy đi ra ngoài.
Trong phòng khách, Lệ Chi đợi Anh Đào đi rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Quận chúa, bỏ qua cho Anh Đào một lần đi.”
Vân Nhiễm thản nhiên mở miệng: “Đây là cơ hội cuối cùng của nàng ta, nếu nàng ta không biết quý trọng hoặc phản bội ta, ta không thể giữ nàng ta lại, hơn nữa nàng biết quá nhiều bí mật của ta, nếu ta không cần nàng
ta nữa, cũng sẽ không để nàng ta sống.”
Câu nói cuối cùng còn mang theo một luồng sát khí, Lệ Chi nhịn không
được rùng mình dập đầu: “Quận chúa, yên tâm nàng ta sẽ không dám, về sau nhất định sẽ an phận, nô tỳ tin nàng ta sẽ không phản bội quận chúa,
lúc trước nếu không phải quận chúa cứu giúp thì giờ nàng ta đã lưu lạc
chốn thanh lâu.”
“Đáng tiếc bản tính khó thay đổi trước kia ở Phượng Thai Huyền không
phải bản chất của nàng ta, hiện tại mới là bản chất thực của nàng ta.”
Vân Nhiễm thở dài, trong lòng hơi khó chịu, nàng ta cũng đã theo mình ba năm, nàng hy vọng Anh Đào có có thể tỉnh ngộ, biết thân biết phận, trăm ngàn lần đừng phản lại nàng.
Trong phòng khách một mảnh im lặng, Vân Nhiễm nhìn Lệ Chi đang quỳ, Lệ
Chi vốn trầm ổn, biết tiến lui thích hợp, mừng nhất là theo nàng vào
vương phủ cũng không co bị phồn hoa làm mở mắt.
“Lệ Chi nếu ngươi muốn rời đi, ta sẽ phái người đưa ngươi đi, về sau
sống một cuộc sống im lặng, ta sẽ không trách ngươi, nhưng nếu đã chọn
lưu lại, từ nay phải toàn tâm toàn ý trung thành với ta, nếu có biểu
hiện bất trung ngươi cùng không thể sống tiếp.”
Vân Nhiễm nói xong, Lệ Chi sửng sốt, không chút suy nghĩ dâp đầu: “Quận
chúa yên tâm, nô tỳ sẽ toàn tâm toàn ý hầu hạ quận chúa, sẽ không phản
bội quận chúa, mạng của nô tỳ là quận chúa ban cho, nô tỳ không dám có
dị tâm.”
Vân Nhiễm gật đầu, đứng dậy đi qua đỡ Lệ Chi đừng dậy ôn hòa lên tiếng:
“Lệ Chi, ta biết tính của ngươi, chỉ cần không phản bội ta, ta sẽ không
bạc đãi ngươi, về phần Anh Đào ta phạt nàng ta quỳ, thứ nhất là để nàng ta tỉnh lại, thứ hai là muốn xem nàng ta có nảy sinh oán hận đối với
ta, từ đó phản bội ta, tính cách của nàng ta quả thật có vấn đề, ham hư vinh phú quý, chỉ nàng ta mới có thể tỉnh ngộ, không ai giúp được.”
“Ta biết quận chúa.”
Lệ Chi biết suy nghĩ của Anh Đào có vấn đề, gần đây nàng ta không giống
như trước, nói chuyện với hạ nhân trong vương phủ luôn mang theo ngạo
khí, hơi không coi ai ra gì, thực tế nàng cũng chỉ là nha hoàn có gì
khác so với hạ nhân đâu.
Chủ tớ hai người đang nói chuyện, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân,
Vân Nhiễm buông tay Lệ Chi đi qua, nhìn Triệu ma ma tiến vào cung kính
hành lễ.
“Quận chúa nô tỳ có việc muốn xin chỉ thị.”
Triệu ma ma cung kính cúi đầu, Vân Nhiễm gật đầu rất hài lòng với thái độ của bà: “Có chuyện gì?”
“Sắp tới là sinh thần của Trưởng công chúa, quận chúa là do đích thân
trưởng công chúa đưa thiếp mời tới, cho nên quận chúa nên chuẩn bi lễ
vật, nhưng là?”
Tiệu ma ma dừng lại, vẻ mặt khó xử nhìn Vân Nhiễm, bà không nói Vân Nhiễm cũng biết bà đang khó xử chuyện gì.
Nàng mới trở lại phủ Vân vương, viện Như Hương cũng không có nguồn thu
tự nhiên sẽ không có tiền chuẩn bị lễ vật, tuy rằng nàng bị từ hôn hoàng thượng ban cho ít đồ vật, nhưng nàng cũng không thể mang ra làm quà
tặng.
Tiền, Vân Nhiễm không thiếu, nàng là cốc chủ Lãm Y cốc, nhiều nhất chính là tiền, nhưng mà tiền của nàng chỉ dùng để cứu người, rất ít dùng linh tinh, lần này nàng hồi linh cũng không mang theo nhiều tiền trên người, vốn lúc trước còn chiếm được bốn vạn năm trăm ngàn lượng bạc, nhưng
không ngờ ngân phía kia là giả, nghĩ tới Vân Nhiễm lại âm thầm cắn răng, bỗng nhiên nàng nhớ tới một chuyện nhìn Triệu ma ma.
“Triệu ma ma, mẫu phi ta xuất thân từ phủ Triệu tướng quân, bà là đich
nữ tướng phủ, theo đạo lý của hồi môn hắn không ít, nhưng hiện thại viện Như Hương cũng không có nhiều đồ, đều là vật bình thường, vậy của hồi
môn chạy đi đâu hết rồi?”
Triệu ma ma cung kính bẩm báo: “Hồi quận chúa, những thứ đó là do lão
vương phi quản lý, sau lão vương phi tuổi cao liền đem giao lại cho Vân
vương phi để nàng ta quản lý.”
Triệu ma ma nói xong lại đến gần nhỏ giọng: “Quận chúa, nô tỳ đã bí mật
sao chép một danh sách của hồi môn năm đó của Vân vương phi.”
Nói xong bà lấy từ trong tay áo ra một danh sách dâng lên, Vân Nhiễm có
chút ngạc nhiên nhìn Triệu ma ma tán thưởng: “Triệu ma ma, bà thật khéo
tính toán, tốt, chờ ta lấy lại đồ cưới, sẽ có thưởng lớn.”
Vân Nhiễm vừa dứt lời, Triệu ma ma cười tạ ơn: “Tạ quận chúa, mẫu tử nô
tỳ thành tâm hầu hạ quận chúa, không cầu ban thưởng, chỉ mong quận chúa
bình yên, chúng ta mới có chỗ dựa.”
“Ân, nhưng việc này đáng phải thưởng, nếu ta tốt, dĩ nhiên sẽ không bạc đãi mẫu tử hai người.”
Vân Nhiễm gật đầu, nhớ tới chuyện để Long Nhất dạy cõ cho Triệu Hổ, liền cười nhìn Triệu ma ma: “Triệu ma ma ta cho ám vệ dạy Triệu Hổ võ công,
nếu hắn học tốt, bản quận chúa sẽ để hắn làm thị vệ.”
Thị vệ? Đây chính thân phận rất cao, Triệu ma ma quỳ xuống: “Nô tỳ tạ quận chúa ban ân.
“Ngươi đứng lên đi, đồ cưới này bản quận chúa phải xem thật kỹ, sáng sớm mai nhắc qua với lão vương phi, cần phải thu hồi lại đồ cưới của mẫu
phi, lúc đó ngươi cũng không cần lo lắng lễ vật cho trưởng công chúa,
chờ lấy lại được, ngươi cũng chọn lấy một món.”
“Nô tỳ đã rõ.” Triệu ma ma lui ra, Vân Nhiễm đợi nàng rời khỏi, liền gọi Long Nhất đi ra.
“Long Nhất, bản quận chúa giao cho người làm một chuyện.”
Long Nhất cung kính cúi đầu: “Mời quận chúa phân phó.”
Lúc trước vương gia giao hai người Long Nhất, Long Nhị cho quận chúa họ
còn có chút không cam lòng, nhưng quận chúa đã thể hiện năng ực khiến
cho bọn họ thần phục.
“Lúc ngươi rảnh rỗi hãy dạy A Hổ học võ công.”
“Dạy người học võ?” Long Nhất kinh ngạc, tưởng mình nghe lầm, ngẩng đầu
nhìn Vân Nhiễm phát hiện nàng không giống đang nói đùa, thật sự muốn hắn đi dạy tên phu xe võ công. Long Nhất hơi khó hiểu.
“Ngươi có suy nghĩ gì sao?”
Long Nhất gật đầu, “ Quận chúa vì sao lại muốn thuộc hạ dạy a hổ võ
công, nếu quận chúa cần thị vệ vương phủ còn nhiều người mà, tùy tiện
tìm một người có võ công giỏi cũng không khó.”
Vân Nhiễm thản nhiên nói, “Võ công giỏi thì dễ tìm, nhưng trung thành
thì lại khó tìm, ngươi xác định tùy chọn một ngươi họ có thể trung thành với ta sao?” Vân Nhiễm mắt sáng như đuốc, nhìn Long Nhất, thần thái rực rỡ, hắn hiền hiểu, quận chúa muốn tìm người trung thành với nàng.
“Được, thuộc hạ sẽ tận tâm dạy võ công cho a Hổ,” Người quận chúa nhìn trúng nhất định không tầm thường.