Trường Xuân hiên nằm ở một nơi bằng phẳng
trên sườn núi, trong viện đều là cỏ, tùy tiện cũng có thể hoa viên nhỏ,
hôm nay khách nhân rất nhiều, cho nên yến hội liền được tổ chức ở Trường Xuân hiên, lại gặp đúng ngày cảnh xuân tươi đẹp, vừa ngắm hoa thưởng
thức ca múa, quả thật không tệ.
Vân Nhiễm tiến vào Trường Xuân hiên, phía sau Vân vương phi đã có phu
nhân đi qua đón, lại có vài tiểu thư có giao tình với Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh tiến đến, những người này đối với Vân Nhiễm rất khách
khí, mọi người đều cười nói tiến vào yến hội.
Không ngờ đoàn người vừa đi vài bước đã có người cản đường đi.
Chỉ thấy phía đối diện người người đều mặc hoa y mỹ phục, trên đầu mang
đầy châu sai, dung mạo đều hơn người, nhìn qua cứ tưởng tiên tử xinh đẹp động lòng người. Đi đầu là quận chúa Minh Tuệ, người bên cạnh là Giang
Tập Nguyệt cao ngạo vô song một thân váy hoa mai, trên nền lụa trắng hoa mai ngạo ngễ nở rộ, tương xứng với thần thái lạnh lùng cao ngạo của
nàng ta, nhìn qua rất nổi bật.
Giang Tập Nguyệt rất có khiếu chọn trang phục, lần trước giao thủ ở Tứ
Phương Quán khiến Vân Nhiễm biết nữ nhân này tâm kế thâm sâu lại hay ghi hận, chỉ vì một câu nói mà không tiếc thân tự hạ độc, đủ ngoan độc tàn
nhẫn.
Bên cạnh quận chúa Minh Tuệ còn có Mai Nhược Hàm mặc một thân váy vân
mây, áo choàng mềm mại, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy quý khí, chẳng
qua bên trong còn mang theo một chút điêu ngoa tàn nhẫn, vừa nhìn đã
biết nữ nhân này không phải chủ tử dễ hầu hạ.
Ngọa trừ hai người này cũng còn hai nữ tử khác thu hút, một người là
Triệu Thanh Nghiên tú lệ, nàng ta đang cùng một nữ tử khác nói chuyện
phát ra tiếng cười, Triệu Thanh Nghiên luôn tự cho mình là thanh cao
không dễ dàng cùng người khác thân cận, người như thế nào có thể khiến
nàng ta thân thiết như vậy?
Vân Nhiễm đánh giá nữ tử đang nói chuyện với Triệu Thanh Nghiên, dáng
người đầy đặn, mặt nhỏ dài, mặc váy yên hà áo phỉ thúy, trên đầu căm cây trâm phượng hoa lệ, lay động lòng người, nhan sắc nàng ta cũng không
quá nổi bật giữa môt giàn mỹ nữ, nhưng nàng ta lại làm ra vẻ cao cao tại thượng không muốn người khách tới gần, khiến người khác không thể bỏ
qua sự tồn tại của nữ nhân này, bỗng Vân Nhiễm có một chút cảm giác quen thuộc, nàng biết nữ nhân này là ai.
Công chúa của tiên đế, muội muội của tân đế, công chúa tĩnh an Sở Như
Ngọc, ba năm không gặp, nàng ta đầy đặn hơn, hiện nay nàng ta được nuôi
dưỡng dưới danh nghĩ của Thái Hậu, tuy rằng nhan sắc bình thường nhưng
cũng là công chúa hoàng thất, thân phận tôn quý, cho nên vẫn có người
muốn nịnh bợ.
Vân Nhiễm còn đang mải đánh giá, phía đối diện sắc mặt quận chúa Minh
Tuệ khó coi tức giận: “Vân Nhiễm, nghe nói hôm trước ở Tứ Phương Quán
ngươi rất kiêu ngạo?”
Vân Nhiễm hoàn hồn, ý cười nhàn nhạt mở miệng: “Quận chúa nói sai rồi, kiêu ngạo không phải Vân Nhiễm mà là một người khác.”
Người nàng muốn nói là Giang Tập Nguyệt, nàng ta dám khiêu khích nàng,
nàng không thể không tiếp chiêu, nữ nhân này rõ ràng không xem nàng ra
gì.
Phía sau Vân Nhiễm, Lam Tiểu Lăng nghe quận chúa Minh Tuệ nói cũng biết
đám người Giang Tập Nguyệt đã kể chuyện ở Tứ Phương Quán cho quận chúa,
cũng không quên thêm mắm dặm muối, cho nên quận chúa mới tìm Vân Nhiễm
gây sự.
Lam Tiểu Lăng căm tức nhìn Giang Tập Nguyệt phía đối diện: “Giang Tập
Nguyệt, miệng của ngươi cũng thật rảnh? Có muốn trước mặt mọi người ta
nói ra chuyện ngươi không giữ lời.”
Ngày đó, Lam Tiểu Lăng thắng được ngọc kỳ lân ba ngàn lượng, nhưng sau
đó Tứ Phương Quán bị Yến quận vương niêm phong, ngọc kỳ lân của nàng sao mà cầm ra được, cho nên nàng cái gì cũng không được, nữ nhân này thiếu
nàng một món tiền cược còn chưa thực hiện. Giờ còn đi nói linh tinh,
thật không biết xấu hổ.
Giang Tập Nguyệt vừa nghe Lam Tiểu Lăng nói, lại thấy bốn phía không ít
người đang nhìn nàng, bình tĩnh mở miệng: “Lam Tiểu Lăng, chuyện kia đã
kết thúc ngươi không cần cố tình gây sự.”
Lam Tiểu Lăng nghe xong liền bật cười quái dị: “Hừ, Giang Tập Nguyệt
ngươi có biết xấu hổ không, là người thất hứa không thực hiện đánh cuộc, giờ lại đổ cho ta cố tình gây sự, ta cũng không muốn gây chuyện, nhưng
ngươi vì sao lại đem chuyện Tứ Phương Quán, còn nói quận chúa Trường
Bình thật kiêu ngạo, rõ ràng ngươi kiêu ngạo chính là ngươi, ngươi tuy
là tiểu thư phủ Tuyên Bình hầu nhưng đừng quên quận chúa Trường Bình là
nhất phẩm quận chúa do tiên đế sắc phong, khi nào thì đến lượt ngươi
khiêu khích gây sự, chứng minh ngươi còn kiêu ngạo hơn so với quận chúa.
Lam Tiểu Lăng bừng bừng khí thế nói ra làm Giang Tập Nguyệt tức giận mặt đen sì, khuôn mặt luôn luôn cao ngạo có chút vẹn veo, bốn phía có không ít người đang nhìn về bên này, cũng có không ít người đi lại.
Có điều quận chúa Minh Tuệ lại mở miệng nhìn Lam Tiểu Lăng hư lạnh, “Lam Tiểu Lăng, ngươi câm miệng cho ta, chuyện này thì có quan hệ gì tới
ngươi.”
Lam Tiểu Lăng định cùng quận chúa Minh Tuệ nói rõ phải trái, lại bị Vân
Nhiễm ngăn lại, nàng ta là quận chúa, còn có trưởng công chúa sủng ái,
lại được hoàng đế che chở, Lam Tiểu Lăng chóng lại Minh Tuệ quận chúa,
ắt sẽ bị nàng ta báo thù, Tiểu Lăng là bằng hữu của nàng, tự nhiên nàng
không muốn bằng hữu bị thiệt.
“Quận chúa Minh Tuệ muốn thay Giang tiểu thư ra mặt?” Vân Nhiễm ôn hòa
khẽ cười nhìn quận chúa Minh Tuệ, ánh mắt bình tĩnnh, quận chúa Minh Tuệ giống như bị kích động, căm tức khó thở chỉ tay vào Vân Nhiễm
“Vân Nhiễm, phủ trưởng công chúa chúng ta không chào đón ngươi, ngươi nhanh lăn đi cho bản quận chúa.”
Có không ít phu nhân đều có thái độ với quận chúa Minh Tuệ, người ta là
quận chúa Trường Bình, là khách, sao có thể đuổi khách trước mặt người
khác, huống chi người ta cũng không có làm gì, từ đầu đến giờ vẫn hào
phóng khéo léo, không có điểm nào không tốt, ngược lại quận chúa Minh
Tuệ kiêu ngạo, thái độ ương ngạnh thật sự làm người ta mất vui.
Trong lòng một số vị phu nhân đã có chủ ý, sẽ không để con mình cưới
quận chúa Minh Tuệ làm thê, nàng ta cũng chỉ là một quận chúa của phủ
trưởng đại công chúa, cũng không phải công chúa, không cao quý đến mức
phải nhẫn nhịn cưới một con cọp mẹ về nhà, nhà bọn họ không cần nữ nhân
như vậy.
Vân Nhiễm đang muốn lên tiếng, phía sau đã vang lên thanh âm: “Quân Dao, ngươi làm cái gì vậy?”
Một đạo thân ảnh uyển chuyển thướt tha đi tới, một thân cung trang vừa
vặn, áo văn vân, váy song điệp hí thủy, ôn nhuận, uyển chuyển hàm xúc,
hấp dẫn không ít các vị phu nhân, mọi người phát hiện ra nàng là công
chúa An Nhạc Sở Thanh Dịch, càng lớn càng đoan trang khéo léo. Thân là
công chúa trên người mang theo khí chất tôn quý ôn hòa, thật sự là hiếm
có, ở đây có không ít phu nhân nổi lên ý định, các bà tình nguyện cưới
về một cành vàng lá ngọc không được sủng cũng không nguyện ý muốn cưới
quận chúa Minh Tuệ điêu ngoa bốc đồng.
Công chúa An Nhạc đến trước mặt quận chúa Minh Tuệ và Vân Nhiễm lên
tiếng: “Quân Dao, hôm nay là sinh thần của bác, người tới là khách,
người đừng làm chậm trễ khách nhân.”
“Ngươi?” quận chúa Minh Tuệ có chút tức giận, nhưng đối với công chúa An Nhạc lại không dám phát hỏa, bởi vì nàng ta chân chính là lá ngọc cành
vàng, so với quận chúa cao hơn một bậc.
Quận chúa Minh Tuệ im lặng không lên tiếng, phía sau nàng công chúa Tĩnh An lại lạnh lùng mở miệng: “Lúc trước nghe thái giám trong cung nói,
hoàng tỷ thân thiết với quận chúa Trường Bình, ta còn không tin, hóa ra
lại là sự thật.”
Công chúa Tĩnh An vừa nói, quận chúa Minh Tuệ cùng đám người Giang Tập
Nguyệt liền không vui, thì ra là thế, các nàng còn đang không hiểu vì
sao công chúa An Nhạc tự nhiên chạy tới làm gì, nguyên lai là vì giúp
quận chúa Trường Bình.
Trước kia công chúa An Nhạc cũng không tệ, bây giờ lại như vậy.
Đám người Giang Tập Nguyệt hiện lên vẻ khinh bỉ, Sở Thanh Dịch làm ngơ như không thấy, quay đầu cười với Vân Nhiễm.
“Trường Bình, ngươi đừng để ý lời của Quân Dao, nàng ta chỉ là tính tình tiểu hài tử, hôm nay ngươi là khách do bác mời tới, sao có đạo lý đuổi
khách đi.”
Vân Nhiễm nhìn Sở Thanh Dịch, nàng biết Thanh Dịch muốn giúp mình, hôm
nay là sinh nhật của công chúa, cho dù quận chúa Minh Tuệ cố tình gây
sự, nhưng nếu nàng thật sự phất tay áo rời đi, trưởng công chúa có thể
sẽ ghi hận với nàng. Nàng cũng có nghe nói đến vị trưởng công chúa này,
nghe nói trước mặt Thái Hậu bà vẫn có thể càn quấy, có đôi khi Thái Hậu
cũng không có biện pháp trị bà, huống chi là nàng.
Vân Nhiễm cười gật đầu: “Không có việc gì, quận chúa Minh Tuệ sở dĩ tức
giận là vì trước đây chúng ta từng có va chạm, ta không trách nàng.”
Hai người kẻ tung người hứng trước mặt quận chúa Minh Tuệ, khiến nàng ta cảm thấy tức nghẹn thở, lửa giận phát tới Vân Nhiễm.
“Vân Nhiễm, tiểu tiện nhân, dựa vào cái gì không trách ta, là ta trách
ngươi, ngươi lại có gan bán đấu giá đồ của Yến Kỳ, bản quận chúa bảo
ngươi giao ra ngươi lại không đồng ý, rõ ràng là đối địch với bản quận
chúa, cùng phủ trưởng công chúa là địch, cút, nơi này không chào đón
ngươi.”
Bốn phía sắc mặt mọi người đều khó chịu, quận chúa này thật sự không
biết xấu hổ, chuyện như vậy cũng có thể nói ra trước mặt mọi người. Yến
Quận vương là gì của nàng ta, dựa vào cái gì phải giao cho nàng ta, hơn
nữa cuối cùng khăn tay cũng trả về trong tay Yến quận vương sao, đó là
đồ của người khác, thật sự không biết liêm sỉ.
Không it người nhỏ giọng nói thầm, trưởng công chúa Phùng Dực cuối cùng
cũng nhận được tin tức, biết nữ nhi này cùng quận chúa Trường Bình gây
chuyện, dẫn theo hạ nhanh đi đến, bà đang phân phó hạ nhân chuẩn bị yến
hội, không nghĩ bên này nữ nhi liền gây chuyện. Trưởng công chúa cực kỳ
tức giận, vừa tới nơi đã trách cứ nữ nhi nhà mình.
“Phượng Quân Dao, ngươi đang làm gì, quận chúa Trường Bình là do đích thân ta mời, ngươi phái tiếp đón cẩn thận cho ta.”
“Mẫu thân, ta?” Quận chúa Minh Tuệ luôn được trưởng công chúa sủng,
nhưng bây giờ bà lại không cho nàng thể diện, bởi Vân Nhiễm không phải
là người khác, nàng là đích nữ phủ Vân vương, là nhất phẩm quận chúa do
tiên đế sắc phong, địa vị không hề kém so với nữ nhi, hơn nữa nàng ta
còn được vương gia sủng ái, hôm nay vừa ra tay nàng đã tặng lễ vật xa
xỉ, Quân Dao đắc tội người nào cũng được, chỉ Vân Nhiễm là không được.
Công chúa Phùng Dực trừng mắt nhìn Minh Tuệ nhìn nàng, quát lên: “Câm
mồm, nói thêm một câu nữa, ta sẽ phạt người cấm cửa ba tháng không cho
ra ngoài.”
Lời vừa nói ra, quận chúa Minh Tuệ không dám lên tiếng, trưởng công chúa lại quay sang nhìn Vân Nhiễm ôn hòa nói: “Trường Bình ngươi đừng tức
giận, Dao nhi là do ta quá chiều nên sinh hư, về sau nàng sẽ không tùy
tiện tìm ngươi gây chuyện, ta hy vọng các ngươi kết thành bằng hữu.”
Vân Nhiễm không nói gì, chuyện này có thể sao, nhìn bộ dáng quận chúa
Minh Tuệ đang hận không thể cắn chết nàng, sau này có thể làm bằng hữu
sao, nàng không cần loại bằng hữu như vậy, nhưng trưởng công chúa đã lên tiếng, nàng cũng không nói thêm điều gì, chỉ gật đầu cười: “Dạ.”
Vân Nhiễm đánh giá trưởng công chúa, làn da trắng như sứ, tuy rằng tuổi
tác không nhỏ, nhưng vẫn như một tiểu mỹ nhân, dáng người cao gầy, ngũ
quan diễm lệ, hơn nữa trang điểm tỉ mỷ nhìn thế nào cũng không thấy già, đứng với Phượng Quân Dao người khác sẽ tưởng bọn họ là tỷ muội.
Trưởng công chúa nghe Vân Nhiễm trả lời, vừa lòng gật đầu, nhìn về phía
công chúa An Nhạc: “Dịch Nhi, thay ta chăm sóc Trường Bình.”
“Dạ, bác.”
Công chúa An Nhạc gật đầu, trưởng công chúa lại nhìn nữ nhi nhà mình lạnh lùng quát: “Còn không mau đi đón tiếp khách nhân.”
“Dạ, mẫu thân,” quận chúa Minh Tuệ ủy khuất trả lời, nghĩ đến mẫu thân
luôn sủng ái mình, hôm nay ở trước mặt mọi người lại trách cứ mình, quận chúa Minh Tuệ lại càng hận Vân Nhiễm, nàng sẽ không bỏ qua cho tiện
nhân này.
Quận chúa Minh Tuệ đón tiếp người bên cạnh cùng nhau rời đi, các vị phu
nhân cũng tản ra, tán ngẫu với nhau, cũng có người đến nói chuyện với
trưởng công chúa.
Vân Nhiễm cùng công chúa An Nhạc, còn có Lam Tiểu Lăng và Hạ Tuyết Dĩnh đi đến một góc sân, vừa đi vừa nói chuyện.
“Về sau ngươi cách xa nàng một chút, nàng ta chính là cố tình gây sự.”
Công chúa An Nhạc Sở Thanh Dịch lên tiếng, Vân Nhiễm cười khẽ: “Ta đã
chọc đến nàng ta, cho dù ta có trốn nàng ta cũng sẽ tìm ta gây chuyện?”
Vân Nhiễm nói xong, công chúa An Nhạc lại thở dài: “Tóm lại ngươi cẩn
thận một chút, hoàng huynh rất thương yêu Quân Dao, nếu ngươi cùng nàng
gây chuyện đến gặp hoàng huynh, chỉ sợ hoàng huynh sẽ phạt ngươi.
“Cho dù muốn phạt cũng phải có lý do?Hoàng thượng cũng là minh quân. Ta
không tin ngươi sẽ không hỏi rõ trắng đen liền phạt Vân Nhiễm.”
Lam Tiểu Lăng sảng khoái nói, mặt mày rạng rỡ, không lo lắng Vân Nhiễm sẽ bị phạt.
Hạ Tuyết Dĩnh cũng gật đầu: “Đúng vậy, Vân Nhiễm cũng không có trêu chọc quận chúa Minh Tuệ, đều là nàng ta gây chuyện, cho dù có tới gặp hoàng
thượng phân xử, hoàng thượng cũng không phạt được Vân Nhiễm.”
Công chúa nhìn các nàng, suy nghĩ một chút cũng đồng suy nghĩ như vậy.
Hoàng huynh là minh quân, sẽ không tùy tiện phạt người, sủng quận chúa
Minh Tuệ không có nghĩa là để nàng ta tùy ý lầm xằng làm bậy.
“Muốn nói đến gây sự, ương ngạnh, ai có thế sánh bằng ngươi, ta còn nhớ
lúc trước, đến thế tử phủ quốc công Tần Dục Thành ngươi cũng thường
xuyên đánh, gặp một lần đánh một lần.”
Sở Thanh Dịch nhớ đến chuyện quá khứ, không khỏi trêu chọc Vân Nhiễm.
Lam Tiểu Lăng vừa hồi kinh, nên cũng không biết chuyện của Vân Nhiễm,
cho nên nghe nàng ta nói không khỏi mở to mắt, tò mò hỏi: “Thật hay giả
vậy, có nói quá nên không? Thật sự không thể tưởng tượng được.”
Vân Nhiễm hiện tại có tri thức, hiểu lễ nghĩa, vừa nhìn đã biết là tiểu
thư khuê các, không thể tưởng tượng được bộ dáng nàng kiêu ngạo ương
ngạnh sẽ thế nào, chán ghét giống quận chúa Minh Tuệ sao?
Hạ Tuyết Dĩnh cười duyên lên tiếng: “Ngày trước Vân Nhiễm kiêu ngạo có
thể sánh ngang quận chúa Minh Tuệ, nàng ta vừa bất hòa đã muốn động thủ, không biết bao nhiêu tiểu thư công tử trong thành đã bị nàng đánh.”