Hạ Thuỵ bỏ đi gương mặt kiêu ngạo ương
ngạnh, bày ra mặt mày khóc tang xin gặp Vân Nhiễm, quản gia phủ Vân
vương cao giọng hừ lạnh: “Hầu gia, người tưởng muốn gặp công chúa nhà ta là gặp được sao? Bây giờ công chúa còn đang nghỉ ngơi, không gặp bất cứ kẻ nào.”
Lần trước Vũ An hầu chạy tới đạp cửa phủ Vân vương, đã chọc giận tới quản gia, cho nên hắn mới không thèm để ý tới ông ta.
Hạ Thuỵ cũng không nói gì khi thấy quản gia làm khó mình, đi vào trong phủ hét to: “Vân Tử Khiếu, Vân Tử Khiếu ông ra đây.”
Sắc mặt quản gia đen lại, trong lòng tức giận mắng Hạ Thuỵ là đồ mãng phu.
Quản gia muốn chặn lại, nhưng Vân Tử Khiếu đã bị tiếng gõ cửa của Hạ
Thuỵ đánh thức, đang dẫn người đi tới. Vừa nghe thấy giọng của ông ta,
sắc mặt Vân Tử Khiếu đen lại trong nháy mắt, người chưa tới, tiếng quát
lạnh đã tới trước: “Hạ Thuỵ, đồ thần kinh nhà ngươi, lại chạy tới phủ
chúng ta gây chuyện gì nữa, ngươi cho rằng chúng ta dễ bắt nạt lắm sao?”
Theo tiếng quát, một đám người đi ra, dẫn đầu là Vân Tử Khiếu, sắc mặt thâm trầm, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Hạ Thuỵ.
Hạ Thuỵ tiến lên vài bước, khóc nức nở nói: “Ca ca tốt, người đừng trách ta, ta không phải tới gây chuyện, ta muốn xin gặp hộ quốc công chúa.”
“Gặp nữ nhi của ta, ngươi nửa đêm không ngủ chạy tới muốn gặp nữ nhi của ta, đầu óc ngươi không bị hỏng chứ.”
Vân Tử Khiếu không nể mặt Hạ Thuỵ, ai bảo lần trước lão già kia đạp hỏng cửa nhà ông.
Vân Tử Khiếu ghi hận trong lòng, Hạ Thuỵ nhanh chóng giơ thư lên: “Nữ
nhi của ta mất tích, nàng bỏ nhà đi để lại ba lá thư, một lá cho ta, một lá thư từ hôn, một lá cho hộ quốc công chúa.”
Vân Tử Khiếu vừa nghe Hạ Tuyết Dĩnh bỏ nhà đi, không nhịn được sung
sướng khi người khác gặp hoạ cười rộ lên: “Ha, ha, ngươi cũng có ngày
hôm nay, đáng đời.”
Nhưng nhớ tới Hạ Tuyết dĩnh tuổi còn trẻ lại bỏ nhà ra đi, Vân Tử Khiếu
cũng có chút lo lắng, bởi nàng ta cũng là nữ tử không tệ. Tuy rằng ông
không thích nàng, nhưng cũng không chán ghét, liền quay đầu ra lệnh cho
quản gia: “Phái người tới viện Như Hương mời công chúa thức dậy một
chút, chúng ta chờ nàng ở phòng khách.”
“Ân, vương gia.”
Quản gia không dám nói nhiều, nhanh chóng ra lệnh cho người đi làm việc.
Vân Nhiễm bị người khác đánh thức, Yến Kỳ cũng bị tỉnh giấc, dẫn người đi tới.
Trong phòng khách chật kín người, ai ai đều nhìn chằm chằm Hạ Thụy. Ông ta đưa lá thư tới tay Vân Nhiễm.
“Đây là thư Tuyết Dĩnh để lại cho công chúa, mời công chúa xem qua.”
Hạ Thụy không dám tùy tiện với Vân Nhiễm, vị quận chúa này đang là hộ
quốc công chúa. Đừng nói là ông, đến hoàng thượng cũng không dám gây sự
với nàng, bởi vì trong tay nàng có roi đánh vương.
Vân Nhiễm cầm lấy, mở ra, thấy trong thư Tuyết Dĩnh viết.
“Nhiễm Nhi, ta quyết định từ hôn. Tuy đã quyết định, nhưng rốt cuộc vẫn
không đủ dũng khí đối mặt với các lời trách móc, tha thứ cho ta yếu
đuối, ta quyết định bỏ nhà đi ngao du giang hồ. Nhiễm Nhi ta tin sẽ có
một ngày ta trở nên tự tin như ngươi, tỏa sáng rực rỡ, nên đừng lo lắng
cho ta. Mặt khác, ta nhờ ngươi một chuyện, giúp phụ vương ta thu xếp
chuyện từ hôn, giải quyết các rắc rồi, nhất là phía phủ Cẩm thân vương.
Nhiễm Nhi cảm ơn ngươi, cảm ơn vì đã ngăn cản ta lâm vào cảnh vạn kiếp
bất phục. Tin ta, sẽ có một ngày lại mạnh khỏe vui vẻ đứng trước mặt
người. Tuyết Dĩnh.”
Vân Nhiễm nhìn lá thư, khẽ thở dài nhẹ nhõm, ít nhất nàng đã gimp Tuyết Dĩnh hạ quyết tâm.
Vân Nhiễm nâng mắt nhìn Vũ An hầu Hạ Thụy.
“Nếu Tuyết Dĩnh đã quyết định từ hôn, Vũ An hầu nên đến phủ Cẩm thân
vương lui hôn, nói với Cẩm thân vương gia cùng vương phi, nữ nhi của ông không muốn gả, đã bỏ nhà đi ra ngoài.”
Hạ Thụy muốn khóc thét lên, nhìn Vân Nhiễm nói: “Công chúa, muốn ta tới
phủ Cẩm thân vương, có khi Cẩm thân vương gia sẽ ăn ta cũng nên, ta
không dám.”
Tuy rằng phủ Vũ An hầu tôn quý, nhưng người ta là phủ Cẩm thân vương, là hoàng thất tôn quý nhất Đại Tuyên. Huống hồ nữ nhi lại gả cho thế tử Sở Văn Hạo tuấn tú lịch sự, đang là nhất đẳng thống lĩnh bên cạnh hoàng
thượng. Chẳng những thân phận tôn quý, còn được hoàng đế coi trọng,
Lương Thành này có bao nhiêu người muốn gả cho thế tử. Thế tử muốn cưới
nữ nhi của ông, ai cũng nói nữ nhi của ông phúc khí tốt, vậy mà nha đầu
kia lại đào hôn, không phải là làm khó ông sao?
Vân Nhiễm nhìn Vân Tử Khiếu: “Phụ vương, người đi cùng Vũ An hầu tới phủ Cẩm thân vương nói chuyện với phu thê Cẩm thân vương. Cũng đừng nói là
Tuyết Dĩnh muốn từ hôn, nói hai người không tình nguyện gả, muốn giải
trừ hôn ước. Con nghĩ Cẩm thân vương gia cùng vương phi dù buồn, cũng
không muốn làm lớn chuyện. Nếu không phủ Cẩm thân vương họ cũng bị mất
thể diện.’
Vân Tử Khiếu cự tuyệt: “Không đi, dựa vào đâu bắt bổn vương phải đi, bổn vương không có lí do gì để giúp phủ Vũ An hầu bọn họ.”
Hạ Thuỵ đau khổ nhìn Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm nhìn phụ vương cao ngạo, ra vẻ tốt bụng nhắc: “Phụ vương, nếu
không phải người khiến Tuyết Dĩnh đau lòng, nàng ta cũng không giận dữ
nhận lời gả cho thế tử phủ Cẩm thân vương. Trước đó hoàng đế chỉ hôn, vì tránh phiền phức cho người, nàng ta đã trực tiếp từ hôn.Người không thể lưu tình một chút sao?Có phải là hơi ấu trĩ.”
Rốt cuộc Vân Tử Khiếu cũng nhớ ra còn có chuyện như vậy, coi như nể mặt
Hạ Tuyết Dĩnh, tức giận đứng dậy: “Được rồi. đi thôi, xem như bản vương
nợ Hạ gia các ngươi.”
Đi được hai bước, hình như nhớ tới chuyện gì đó ông quay lại đứng trước mặt Yến Kỳ, ngoài cười nhưng trong không cười.
“Yến quận vương, việc này nếu như ngươi ra mặt, ta nghĩ phủ Cẩm thân vương sẽ nể mặt, không dám làm khó xử người phủ Vũ An hầu.”
Vân Tử Khiếu vừa nói xong, Hạ Thuỵ cảm động rời nước mắt: “Yến quận vương, cảm ơn người.”
Yến Kỳ nhướng mày không nói gì, đối với việc Vân Tử Khiếu không nề hà
kéo hắn xuống nước.Ai bảo người ta là nhạc phụ tương lai.Nếu hắn dám đắc tội với ông, còn có thể cưới con gái nhà người ta sao?
Yến Kỳ cười lên tiếng: “Vậy cùng nhau đi thôi.”
Vân Nhiễm đứng đằng sau nhìn Yến Kỳ đi theo phụ vương cùng Vũ An hầu rời đi. Khoé môi nở nụ cười, tin tưởng người phủ Cẩm thân vương sẽ nể mặt
phụ vương cùng Yến Kỳ. Cuối cùng chuyện này cũng được giải quyết vẹn
toàn.
Rốt cuộc, Tuyết Dĩnh không cần phải gả cho Sở Văn Hạo.
Vân Nhiễm thở dài nhẹ nhõm, dẫn Dữu Tử về viện nghỉ ngơi, bây giờ trời còn chưa sáng đâu.
Chuyện hai phủ Vũ An hầu cùng phủ Cẩm thân vương tự nguyện giải trừ hôn
ước, gây động tĩnh khá lớn ở Lương Thành. Trên đường có rất nhiều người
đều bàn tán chuyện này, không rõ vì sao tiểu thư phủ Vũ An hầu lại giải
trừ hôn ước với thế tử. Nếu là các nàng, hận không thể túm chặt Sở Văn
Hạo đến chết.”
Rất nhiều người đều nghĩ là do Sở Văn Hạo không muốn cưới Hạ Tuyết Dĩnh, rất hiếm người nghĩ, là do Tuyết Dĩnh từ hôn. Chẳng những vậy, nàng ta
còn biến mất không thấy bóng dáng.
Sở Dật Kỳ ở trong cung, lúc nhận được tin đã mắng Sở Văn Hạo cùng Hạ
Thuỵ máu chó ngập đầu. Trước đó, rõ ràng là hai nhà bọn họ nói muốn
cưới, bây giờ lại đổi lại một không muốn cưới, một không chịu gả, định
đem hắn là ra làm trò đùa sao.
Sắc mặt Sở Dật Kỳ cực kì khó coi, nhưng vì thân phận hai nhà cao quý,
nhất thời không dám động tới bọn họ.Hơn nữa bây giờ còn có roi đánh
vương cùng hộ quốc công chúa, hắn cũng không dám nổi giận.Cuối cùng đành phải kiềm chế, tránh gây phiền phức không cần thiết.
Công chúa Vinh Đức dưỡng thương trong cung thái hậu, hoàng thượng phái
thượng thư bộ Lễ tự mình lo liệu việc công chúa xuất gia. Đặc biệt phê
chuẩn một số lượng lớn đồ cưới, nhưng Sở Vận Ninh vẫn không có ý kiến
gì, cũng không phản đối hôn ước.
Phủ Vân vương.
Tống Tình Nhi tới thăm Vân Nhiễm, trên mặt nàng ta tràn đầy hạnh phúc,
mặt mày tươi tỉnh đường làm quan rộng mở.Định vương Sở Dật Lâm lạnh lùng tàn nhẫn trước mặt người ngoài, nhưng đối xử với nàng rất tốt. Tống
Tình Nhi rất vui vẻ, hơn nữa gần đây nàng mang thai, lại càng được thêm
sủng ái. Tống Tình nhi cảm thấy đây là chuyện vui nhất đời mình.
Nàng ta hạnh phúc bao nhiêu, trong lòng lại cảm kích Vân Nhiễm bấy
nhiêu. Nếu Vân Nhiễm không làm giải phẫu thay đổi dung nhan cho nàng,
sao nàng có đủ khả năng gả cho người rồng phượng như Sở Dật Lâm.
“Tình Nhi chúc mừng Vân tỷ tỷ trở thành hộ quốc công chúa.”
Ánh mắt Vân Nhiễm sâu như biển nhìn Tống Tình Nhi. Nhớ tới người Tình
Nhi gả, trong lòng có cảm giác lạ lùng, không ngờ nàng đi Tây Tuyết một
chuyến, Tình Nhi lại gả cho Sở Dật Lâm. Hắn cùng nàng không đi chung
đường, có khi cuối cùng Tình Nhi cũng sẽ trở thành Lam Tiểu Lăng, trăm
phương ngàn kế đối phó với nàng.
Vân Nhiễm không biến sắc mặt suy nghĩ, cười nói: “Cảm ơn Tình Nhi, ta còn chưa chúc mừng ngươi trở thành Định vương phi đâu.”
Nếu Tình Nhi đã muốn trở thành Định vương phi, vậy nàng cũng chỉ có thể
chúc phúc cho nàng ta, hi vọng về sau con đường nàng ta đi sẽ dễ dàng
hơn một chút.
“Nhắc đến chuyện này, ta càng phải cảm ơn Vân tỷ tỷ, nếu không có tỷ, Tình Nhi không có được hạnh phúc ngày hôm nay.”
Tống Tình Nhi nở nụ cười ngọt ngào, trong lòng tràn đầy mãn nguyện. Vân
Nhiễm thấy mặt mày nàng ta rạng rỡ, ôn hoà, bàn tay khẽ sờ bụng. Lòng
Vân Nhiễm hơi trùng xuống: “Tình Nhi, có phải ngươi có thai.”
“Vân tỷ tỷ thật lợi hại, chưa cần bắt mạch đã biết ta có thai.” Nàng ta
cúi đầu nhìn bụng, mới hơn một tháng, chỉ là một cục thịt nho nhỏ.Nhưng
rất nhanh sẽ lớn lên, nàng ta không ngờ mình lại có đứa nhỏ, khuôn mặt
hiện lên tình thương dạt dào của người làm mẫu thân. Không hề biết con
đường phía trước tràn đầy gian nan, chưa cần nói đến Định vương không
chịu an phận, hoàng thượng sẽ không tin tưởng hắn.
Vân Nhiễm nhìn nàng ta, trong lòng không nhịn được thở dài mặc niệm, chỉ mong Sở Dật Lâm có thể vì đứa nhỏ mà đối xử tốt với Tình Nhi.
“Ngươi đừng quên ta là đại phu, tuy rằng không bắt mạch, nhưng ta có thể nhìn sắc mặt để đoán bệnh.”
Vân Nhiễm khẽ cười, tiếp tục nói: “Tình Nhi, ngươi ở trong phủ Định
vương có tốt không? Định vương đối xử với ngươi có tốt không.”
Tống Tình Nhi nhanh chóng gật đầu, trên mặt không dấu vẻ hạnh phúc, nàng nhìn Vân Nhiễm nghiêm túc nói: “Vân tỷ tỷ, sau này nếu tỷ có chuyện gì
cần Tình Nhi, nhất định phải nói với muội, chỉ cần có thể ta khẳng định
sẽ làm được. Vương gia nhà chúng ta nói, chỉ cần là chuyện của Vân tỷ
tỷ, bất kể là việc gì, chàng đều giúp Vân tỷ tỷ.
Vân Nhiễm nhướng mày, nở nụ cười sâu xa.
Định vương thật sự tốt như vậy sao?
“Định vương điện hạ nói với muội thế ah?Nếu ta có chuyện hắn sẽ giúp ta.”
“Đúng vậy, vương gia nói, chỉ cần là chuyện của Vân tỷ tỷ, bất kể là chuyện gì chàng đều giúp.”
Tống Tình Nhi vui vẻ, nàng nhớ tới lời cuả Định vương, nghĩ rằng vì hắn
thích nàng nên mới giúp Vân Nhiễm.Lại không biết Định vương chưa từng
thật lòng yêu ai, hắn chỉ nghĩ tới mộng tưởng làm hoàng đế, tất cả mọi
người đều là hòn đá kê chân cho con đường của hắn.Bao gồm cả nàng cùng
đứa nhỏ trong bụng.
Vân Nhiễm cảm thấy đau lòng, nàng tình nguyện để Tống Tình Nhi mãi mãi
không biết sự thật.Nếu không, nàng ta sẽ đau khổ đến nhường nào.
“Thay ta cảm ơn vương gia nhà muội, ta không có chuyện gì cần hắn giúp
đỡ. Tình Nhi, bây giờ ta là hộ quốc công chúa, thân phận không hề kém so với Định vương, lại có roi đánh vương, sao cần hắn phải hỗ trợ. Nhưng
vẫn cảm ơn ý tốt của vương gia.”
Định vương muốn kéo nàng lên thuyền của hắn, nằm mơ.Cho dù hắn lợi dụng
Tống Tình Nhi cũng vô ích, nàng nhắn những lời này với hắn, ý để hắn
đừng mơ mộng hão huyền.
Tống Tình Nhi không nghi ngờ gì, nàng không biết Định vương có tâm tư
đoạt vị.Nên cảm thấy lời Vân Nhiễm nói rất có lý. Vân Nhiễm là hộ quốc
công chúa, thân phận cao quý không hề kém Định vương, trong tay còn có
roi đánh vương của thánh tổ hoàng đế ngự ban. Đừng nói là Định vương,
cho dù là hoàng đế cùng thái hậu cũng không dám làm khó nàng, chắc nàng
không cần vương gia hỗ trợ.
“Được, muội đã biết, nhưng nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, tỷ cứ tới tìm, muội nhất định sẽ giúp người.”
Vân Nhiễm gật đầu, ngoài cửa phòng khách vang lên tiếng bước chân, vài
ba bóng người vội vàng xông vào phòng. Ngoài Lệ Chi cùng Dữu Tử còn có
Sơn Trà, nàng ta bị thương nặng vừa thấy Vân Nhiễm liền cố gắng quỳ
xuống: “Quân chúa, nhanh đi cứu vương gia.”
Sơn Trà vẫn bị nhốt trong tháp, vẫn chưa biết Vân Nhiễm đã trở thành hộ quốc công chúa, nên vẫn gọi nàng là quận chúa.
Vân Nhiễm vừa nghe thấy nàng ta nói vậy, khuôn mặt liền thay đổi: “Sao lại thế này?”
Sơn Trà thở hổn hển lên tiếng, nàng ta bị đâm một đao, chảy rất nhiều
máu.Trước đó nếu không phải Nghiễm Nguyên Tử ở trong cung sơ cứu cho
nàng, chỉ sợ nàng không có đường sống.Đại sư ẩn trong tối, giả vờ như có người tới, đâm nàng một đao, kẻ đứng sau tưởng nàng đã chết liền bỏ
mặc.Đại sư lập tức sơ cứu cho nàng, lại để thê tử của hắn đưa nàng về
phủ Vân vương.
“Quận chúa, kẻ đứng sau thấy ta đã không còn tác dụng, nên bỏ mặc.”Sơn
Trà thở hổn hển, cả người toát mồ hôi lạnh, mắt tối sầm lại. Vân Nhiễm
nhanh chóng lấy kim châm điểm huyệt đạo quan trọng, sau đó cho nàng ta
uống thuốc. Sơn Trà gắng gượng lên tiếng.
“Những người đó muốn giết nô tỳ, đại sư đã cứu nô tỳ, trước khi bọn họ
rời đi, nô tỳ mơ hồ nghe thấy họ nói muốn chặn đường vương gia ở phố
Thái Thuận, còn nói muốn dùng vương gia để đổi gì đó, nô tỳ, nô tỳ?”
Nói tới đây Sơn Trà thật sự không chịu đựng được, ngất đi.
Sắc mặt Vân Nhiễm thay đổi, nàng đã hiểu được tin tức Sơn Trà nói, kẻ
đứng sau muốn dùng phụ vương để uy hiếp nàng, đổi lấy bản đồ bảo tàng.
Tống Tình Nhi vẫn chưa hiểu Sơn Trà muốn nói gì, nhưng biết Vân vương
gia gặp nguy hiểm, nhanh chóng mở miệng: “Tỷ tỷ, người nhanh đi cứu Vân
vương gia.”
Vân Nhiễm gật đầu, dặn dò Lệ Chi: “Ngươi đưa Sơn Trà đi, lập tức truyền đại phu trong phủ tới chữa trị cho nàng.”
Bởi vì trước đó Nghiễm Nguyên Tử đã cho Sơn Trà uống thuốc, nàng lại
châm cứu che lại huyệt đạo, giúp cầm máu, cho nên trong thời gian ngắn
Sơn Trà sẽ không có chuyện gì. Trước mắt nàng cần phải đi cứu phụ vương. Vân Nhiễm vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, dặn dò Dữu Tử đưa Tống Tình
Nhi ra phủ.
“Tình Nhi, ngày khác chúng ta lại nói chuyện, Dữu Tử tiễn Định vương phi ra ngoài.”
“Ân, công chúa.”
Lệ Chi cùng Dữu Tử phân chia nhau làm việc, Vân Nhiễm lập tức truyền gọi vài tên thị vệ trong phủ, bởi vì thời gian gấp rút không kịp triệu tập
nhiều người, may mắn bên cạnh nàng còn có Long Nhất, Long Nhị, cùng vài
ám vệ khác, mọi người vội vàng rời khỏi phủ.
Mọi người vừa ra khỏi phủ Vân vương, liền thấy xe ngựa của Yến quận vương chạy tới, Vân Nhiễm lập tức hét lên: “Yến Kỳ.”
Yến Kỳ vén rèm nhìn lại, thấy sắc mặt Vân Nhiễm ngưng trọng, cũng không
hỏi gì nhảy lên ngựa của Vân Nhiễm, ôm lấy nàng kéo dây cương, phi nước
đại.
Thuộc hạ đi theo phía sau.
Sắc trời đã bắt đầu tối, đèn lồng đỏ trên phố tản ra ánh sáng mông lung, đoàn người đi xuyên qua tạo thành khung cảnh náo nhiệt.
Một đoàn người ngựa phi qua, giống như sấm xét xẹt ngang trời.
Mọi người chỉ kịp nhìn thấy một vệt sáng dài, tay áo khẽ bay trong gió, nháy mắt đã không thấy đâu.
Gió đêm khẽ thoáng qua, hơi thở ấm áp của Yến Kỳ khẽ thổi bên tai Vân
Nhiễm, khiến tâm trạng nàng bình tĩnh lại, trầm ổn nói với Yến Kỳ.
“Phố Thái Thuận, vừa rồi Tú Nương đưa Sơn Trà về, báo tin, có người muốn chặn phụ vương ở đó, ta sợ ông?”
Vân Nhiễm không nói tiếp, giọng Yến Kỳ ấm áp vang lên trong màn đêm:
“Đừng lo lắng, không có chuyện gì, trước đó ta đã phái người giám sát
Trầm Chiêu, nếu bọn họ hành động, đám người Phá Nguyệt sẽ không ngồi
yên, tạm thời Vân vương gia sẽ không có chuyện gì.”
Mặc dù an ủi Vân Nhiễm như vậy, nhưng Yến Kỳ vẫn kẹp chặt bụng ngựa giục tăng tốc chạy như bay về phía phố Thái Thuận.
Phố Thái Thuận là con đường hẻo lánh trong Lương Thành, chính vì vậy kẻ đứng sau mới âm mưu muốn bắt Vân Tử Khiếu ở đó.
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm còn chưa tới gần, đã nghe thấy trên đường truyền
tới tiếng đánh nhau kịch liệt, tiếng binh khí va chạm mãnh liệt không
ngừng.
Vân Nhiễm vừa nghe thấy tiếng động, cả người đã nhảy vọt lên lao thẳng
về phía phố Thái Thuận. Yến Kỳ không để nàng một mình đi mạo hiểm, thân
hình khẽ động giữ chặt tay nàng, hai người dùng khinh công bay thẳng về
phía trước.
Trong màn đêm, Vân Tử Khiếu cùng Vũ An hầu và đám thuộc hạ đang chém giết với kẻ địch.
Vốn dĩ bọn họ không phải là đối thủ của thích khách, nhưng do trước đó
Yến Kỳ đã phái Phá Nguyệt cho người giám sát chặt chẽ Trầm Chiêu, nên
đêm nay khi hắn ra tay, Phá Nguyệt đã dẫn người đi theo hắn. Thấy hắn
muốn bắt Vân Tử Khiếu, sao bọn họ có thể ngồi yên, liền xuất hiện giúp
đỡ ông.
Bởi vì có đám người Phá Nguyệt gia nhâp, đám người Trầm Chiêu nhất thời không trụ được.
Mục đích của bọn họ là bắt Vân Tử Khiếu, đáng tiếc ông ta không phải kẻ
bất tài vô dụng. Nhiều năm sống trên lưng ngựa, công phu thâm hậu, đám
người kia không thể thành công trong phút chốc.
Nhưng với lực lượng hiện tại, bọn họ không đủ lực đánh lâu dài với đám hắc y nhân.
Trong những người này, võ công của Hạ Thuỵ thấp nhấp nên nhất thời không kịp né tránh, trúng một kiếm của địch.Vân Tử Khiếu biến sắc, nhanh
chóng chém qua, hắc y nhân bên cạnh Hạ Thuỵ nhanh chóng lui lại phía
sau.
Vân Tử Khiếu vừa đối phó với hắc y nhân vừa bảo vệ Hạ Thuỵ, có chút
khống chống đỡ được, thấy vậy ông không khỏi lo lắng, chẳng lẽ đêm nay
bọn họ thật sự bị người ta bắt đươc.
Trải qua một hồi ác chiến, ông đã nhận ra mục tiêu của đám người đó là ông.Những người này là ai, vì sao lại muốn bắt ông?
Vân Tử Khiếu còn đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng Vân Nhiễm vang lên trong màn đêm.
“Phụ vương, người đừng lo lắng, con đến giúp người.”
Hai bóng người xuất hiện trong màn đêm, phía sau còn còn không ít thuộc
hạ. Yến Kỳ không cần hành động, ra lệnh cho đám người Trực Nhật: “Bắt
hết những kẻ này lại cho bản quận vương.”
“Ân, gia.”
Vài thuộc hạ lên tiếng đáp lời, lắc mình lao về phía hắc y nhân.
Đám người kia không ngờ Vân Nhiễm cùng Yến Kỳ lại kịp thời tới đây,
nhanh chóng đưa mắt nhìn nhau. Một nam nhân đeo mặt nạ màu bạc ra dấu
cho thuộc hạ rút lui, Vân Nhiễm lập tức chỉ vào hắn nói với Yến Kỳ: “Yến Kỳ, bắt lấy hắn.”
Yến Kỳ khẽ động, trong tay nhanh chóng bắn ra một luồng nội lực mạnh mẽ
nhằm thẳng về phía nam nhân đeo mặt nạ màu bạc. Kẻ kia vừa thấy chưởng
lực đánh úp lại, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, đưa tay lên tiếp chưởng,
nhưng sao có thể là đối thủ của Yến Kỳ. Nội lực va chạm nhau, khiến hắn
không đứng vững lùi lại phía sau ba bước. Cả người Yến Kỳ nhẹ nhàng như
sao xẹt, nhanh chóng bắt lấy nam nhân đeo mặt nạ, kẻ kia nhanh chóng lùi lại phía sau muốn trốn thoát. Đáng tiếc lại bị nội lực của Yến Kỳ hút
lại, tay Yế Kỳ như một tấm lưới bao trùm màn đêm, mạnh mẽ túm lấy nam
nhân đeo mặt nạ. Tay còn lại dùng lực điểm huyệt đạo của hắn.
Đám hắc y nhân rối loạn đội hình khi thấy thủ lĩnh bị bắt, thuộc hạ của
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm vây bắt gắt gao, không thể thoát ra được cuối cùng rút kiếm tự vẫn.
Trên đường tràn ngập thi thể, nồng nặc mùi máu tươi.
Vân Nhiễm không quan tâm đến người chết, chỉ để ý tới sự an toàn của Vân Tử Khiếu.
“Phụ vương, người không sao chứ.”
Vân Tử Khiếu lắc đầu, trong lòng ấm áp, đắc ý nhìn Vũ An hầu Hạ Thụy.
Vũ An hầu tức giận muốn tát một cái vào vẻ mặt dương dương tự đắc kia.
Không phải chỉ là một chút hiếu thuận của nữ nhi thôi sao? Không thấy
mình đang bị thương sao?
Không phải mình bị ông ta làm liên lụy sao?
“Vân Tử Khiếu, ngươi không thấy ta đang bị thương sao?” Vũ An hầu hét lên.
Vân Tử Khiếu đắc ý nói: “Ta biết ngươi ghen tị mới đem chuyện vết thương ra nói, phải ròi, thấy nữ nhi của ta hiếu thảo phải chăng miệng vết
thương của ngươi càng đau.”
Vân Nhiễm cứng đờ khóe miệng, đây gọi là bỏ đá xuống giếng, thật đủ tàn nhẫn.
Nàng nhớ tới chuyện Vũ An hàu là phụ thân của Hạ Tuyết Dĩnh hơn nữa
người ta bị liên lụy, nên nhanh miệng: “Vũ An hầu, ông tới đây, ta kiểm
tra một chút, xem có vấn đề gì không.”
Hạ Thụy không dám nhận, Vân Nhiễm là hộ quốc công chúa Đại Tuyên, để nàng kiểm tra, ông không dậy nổi.
“Đừng, ta lập tức về phủ tìm người chữa trị, không có vấn đề gì.”
Nói xong, không đợi Vân Nhiễm trả lời ông đã tập hợp thuộc hạ rời đi.
Lúc này mới thấy, phủ Vũ An hầu đã chết ba người, còn hai người bị
thương.
Hạ Thụy tức giận đến đau lòng, phủ Vũ An hầu nhà ông chọc phải nhà nào.
Không phải chỉ là cùng Vân Tử Khiếu uống rượu thôi sao, thế nào lại biến thành bị người ta truy sát,Vân Tử Khiếu chính là sao chổi, về sau tuyệt đối cần phải cách xa.
Vũ An hầu dẫn người rời đi
Vân Nhiễm cùng Vân Tử Khiếu nhìn theo bóng xe ngựa phủ Vũ An hầu biến
mất, hai cha con còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe thấy Yến Kỳ quát lanh: “Ngươi là ai?”
Vân Nhiễm nhanh chóng quay đầu nhìn lại, thấy trong tay Yến Kỳ cầm một
chiếc mặt nạ màu bạc, dưới mặt nạ là một khuôn mặt xa lạ không phải Trầm Chiêu.
Không chỉ mình Yến Kỳ, Phá Nguyệt cũng kinh ngạc nói nhanh: “Gia, thuộc
hạ luôn theo sát Trầm Chiêu, không thấy ai khác ngoài nam nhân đeo mặt
nạ đi ra khỏi phòng.”
Yến Kỳ im lặng, bàn tay dùng lực túm cổ áo tên thích khách: “Trầm Chiêu đâu, hắn đang ở chỗ nào?”
Có điều tên đeo mặt nạ không nói gì, sắc mặt Yến Kỳ khó coi ra lệnh cho
Trực Nhật: “Bắt những kẻ này về giám sát ti, điều tra kỹ càng , xem có
manh mối nào không.”
“Dạ.”
Trực Nhật nhanh chóng dẫn người về giám sát ti.
Yến Kỳ đi tới nhìn Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, không ngờ Trầm Chiêu giảo hoạt như vậy, để cho người đóng giả tới bắt phụ vương nàng.”
“Chẳng lẽ hắn phát hiện có người theo dõi hắn.”
Vân Nhiễm nổi lên nghi ngờ, nhưng rất nhanh liền phủ định.
“Không đúng, nếu như hắn phát hiện có người theo dõi, vì sao còn muốn
bắt phụ vương. Chuyện này chứng tỏ Trầm Chiêu rất đa nghi, lắm mưu nhiều kế, không dễ bắt được hắn. Vừa rồi chúng ta hành động như vậy đã đánh
rắn động có, hắn sẽ không tiếp tục ở lại trong cung.”
“Có điều biết hắn có một mặt như vậy, bản quận vương sẽ phái người điều tra khắp Lương Thành, nhất định phải bắt được tên này.”
Yến Kỳ tức giận, chỉ cần bắt được Trầm Chiêu, biết đâu lại tìm đươc Tống Tuyển. Tuy rằng bọn họ nghi ngờ Tống Tuyển là Hoài Nam vương, nhưng vẫn chưa có chứng cứ xác thực, không thể tùy tiện đến quận Hoài Nam. Nên
bây giờ bọn họ cần phải bắt được Tống Tuyển.
Vân Tử Khiếu khó hiểu nhìn Vân Nhiễm nói chuyện với Yến Kỳ, ông không
biết về chuyện bảo tàng nên không hiểu bọn họ đang nói gì.
“Được rồi, hai người nói gì bổn vương không hiểu câu nào, đêm cũng đã khuya, chúng ta về phủ thôi.”
“Được, trở về thôi.”
Yến Kỳ kéo Vân Nhiễm lên ngựa về phủ Vân vương.
Vân Tử Khiếu không thể giữ bình tĩnh nhìn nữ nhi nhà mình bị người ta
kéo kéo ôm ôm. Dù biết Yến quận vương yêu nữ nhi, nhưng biết là một
chuyện, nhìn thấy lại là chuyện khác.
“Yến Kỳ, tên khốn khiếp, ngươi thả nữ nhi của bổn vương ra.”
Vân Tử Khiếu nhảy lên ngựa đuổi theo, vừa chạy vừa quát: “Yến Kỳ, có
phải tiểu tử nhà ngươi nên trở về phủ Yến vương, vết thương của ngươi đã sớm lành lai, ngươi có thể đi, phủ đệ của bổn vương không chào đón
ngươi.”
Người đi trước không thèm để ý tới ông, ôm Vân Nhiễm thì thầm bên tai nàng: “Nhiễm Nhi, phụ vương ghen tị.”
Đúng là Vân Tử Khiếu ghen, Yến Kỳ còn kích thích ông. Đúng lúc hắn đang thì thầm với Vân Nhiễm, Vân Tử Khiếu quát lớn hơn, trong màn đêm vang
lên tiếng Vân vương gia hô to gọi nhỏ không còn chút phong độ ngày xưa.
…
Đám thích khác chẳng những không bắt được Vân Tử Khiếu còn bị Yến Kỳ bắt vào giám sát ti.
Người bình thường vào đây không thể không khai, ban đầu có vài tên còn
cứng miệng, sau đó không chịu nổi cực hình, đành phải khai.
Bọn họ hành động theo lệnh của Trầm Chiêu, nhưng không ai biết hắn ở
đâu, nhưng có một chuyện lại giúp ích cho đám người Yến Kỳ.
Trầm Chiêu là người dễ thay đổi tính tình, giỏi dịch dung, thay đổi thân phận.
Yến Kỳ phái ra một lượng lớn thuộc hạ bí mật tìm kiếm Trầm Chiêu ở Lương Thành, chỉ sợ người này thật sự biết Tống Tuyển đang ở đâu.
Còn chưa bắt được Trầm Chiêu, Lương Thành đột nhiên nổi lên một trận phong ba.
Trong tay hộ quốc công chúa Vân Nhiễm có bản đồ bảo tàng.
Tin tức động trời như vậy, tạo thành một trận gió bão càn quét Lương
Thành khiến mọi người sợ hãi, ai ai cũng tụ tập bàn tán xem thật giả
chuyện này.
Đây là chuyện được nhắc tới nhiều nhất, giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
Yến Kỳ nhận được tin, cả người tràn ngập sát khí, không ngờ Trầm Chiêu lại tiết lộ bí mật đúng vào thời điểm này.
Xem ra hắn biết không thể tự mình đoạt lấy bản đồ trong tay Vân Nhiễm, nên tiết lộ chuyện này ra ngoài, muốn thừa cơ trục lợi.
Thật là một chiêu âm hiểm.
Chuyệt này tuyệt đối không tốt đối với Nhiễm Nhi, Yến Kỳ âm trầm ra lệnh: “Lập tức điều tra, xem kẻ nào tung tin.”
Thư phòng phủ Định vương.
Vẻ mặt Sở Dật Lâm biến sắc nhìn vài tên thuộc hạ cùng quan viên trong
triều: “Các ngươi nói xem chuyện này là thật hay giả, trong ta hộ quốc
công chúa Vân Nhiễm thật sự có bản đồ bảo tàng sao?”
Một gã quan viên đáp lời: “Bản quan thấy có vẻ là thật, nếu không ai dám tiết lộ chuyện như vậy.”
“Thà rằng tin là có còn hơn là không, nếu chúng ta có được bảo tàng, chuyện lớn của vương gia sẽ thành công.”
Có người thở dài.
Sắc mặt Sở Dật Lâm khó coi, trước đó Tống Tình Nhi nói với hắn, hộ quốc
công chúa nói không cần phủ Định vương hỗ trợ. Đây là Vân Nhiễm đang nói với hắn, bọn họ không liên quan, đáng tiếc nữ nhân ngu xuẩn kia không
hiểu, không giúp được gì cho hắn.
Định vương cắn răng nửa ngày không nói lời nào, một thuộc hạ nhanh chóng bẩm báo: “Vương gia, thuộc hạ nghe nói, Định vương phi có quan hệ thân
thiết với hộ quốc công chúa, nếu vương phi nguyện ý giúp vương gia, nhất định có thể lấy được bản đồ, không phải ai cũng tiếp cận được với hộ
quốc công chúa.”
Sở Dật Lâm động lòng, đúng vậy, chỉ cần Tống Tình Nhi nhận lời giúp hắn
lấy bản đồ, hắn còn sợ chuyện lớn không thành sao? Trước mắt hắn cần
nhất chính là tiền.
“Được, bổn vương sẽ nói chuyện này với nàng.”
Vài quan viên cùng thuộc hạ cung kính nói: “Thần chúc chuyện lớn của vương gia sớm thành.”
Ánh mắt của Sở Dật Lâm sâu thẳm, suy nghĩ xem làm thế nào để Tống Tình Nhi giúp hắn lấy bản đồ bảo tàng.
Trong cung.
Sở Dật Kỳ vừa nhận được tin ám vệ bẩm báo, khuôn mặt sững sờ không thể tin, Sở Văn Hạo cũng có mặt.
Hắn trực tiếp phủ nhận.
“Hoàng thượng, người đừng tin chuyện như vậy, chuyện tốt trong thiên hạ tiện nhân Vân Nhiễm sao có thể chiếm hết.”
Vừa nhớ tới chuyện Hạ Tuyết Dĩnh từ hôn, ánh mắt Sở Văn Hạo lóe lên tia
tàn nhẫn, hận không thể bóp chết nữ nhân kia. Nếu để hắn bắt được, nhất
định sẽ không bỏ qua cho ả, hắn chịu cưới đã là trời ban đại ân, ả lại
dám bỏ trốn. Tuy rằng bên ngoài không ai biết chuyện này.
Nhưng chuyện này là sự thật, người phủ Vân vương cũng biết, chứng tỏ
chuyện này là chủ ý của Vân Nhiễm, chỉ bằng nữ nhân kia sao có lá gan
lớn như vậy.
Sở Văn Hạo chỉ cần nhớ tới Vân Nhiễm liền xúc động muốn chết, máu xông
lên đỉnh đầu. Hắn thấy ông trời thật tàn nhẫn, vì sao lại để Vân Nhiễm
biến thái còn sống khỏe mạnh.
Trong ngự thư phòng, ám vệ nhanh chóng bẩm báo: “Hiện tại cả kinh thành
đang bàn tán chuyện này, nói trong tay hộ quốc công chúa thật sự có bản
đồ, còn nói bảo tàng kia rất giàu có.”
Mắt Sở Dật Kỳ sáng rực, nếu thật sự có bảo tàng, là chuyện rất có lợi
với hắn. Chiếm được bảo tàng, chuyện đầu tiên hắn làm là tạo ra một đội quân hùng mạnh, có quân đội mạnh mẽ, ai còn dám khinh thường Sở Dật Kỳ
hắn.
“Sở Văn Hạo, nếu như bảo tàng là có thật?”
Sở Văn Hạo còn muốn phủ nhận, nhưng thấy hai mắt hoàng thượng sáng rực,
chứng tỏ tin là có, hắn nói người cũng không tin. Nên hắn im lặng, trong đầu thầm suy nghĩ, trong tay Vân Nhiễm thật sự có bảo tàng sao?”
“Hoàng thượng muốn làm như thế nào?”
“Điều tra rõ trong tay nàng có bản đồ bảo tàng hay không, nếu có, tốt
nhất là tìm được, thứ này rơi vào tay bất cứ ai đều bất lợi với chúng
ta.”
Sở Dật Kỳ nhấn mạnh, thậm chí còn nghĩ, nếu bảo tàng rơi vào tay Yến Kỳ. Với bốn mươi vạn quân của hai phủ Yến Vân, thêm bảo tàng. Như vậy chẳng phải vương triều trăm năm sẽ sụp đổ trong tay hắn. Hắn không thể để
bảo tàng rơi vào tay Yến Kỳ.
“Hoàng thượng muốn thuộc hạ đi điều tra sao?”
“Umh, nhất định có nhiều người muốn động tới bản đồ. Ngươi đừng để cho
người khác biết. Nếu thật sự có bảo tàng, chúng ta phải làm chim sẻ đứng sau bọ ngựa bắt ve. Nhất định phải lấy được bản đồ.”
Hoàng thượng nhìn Sở Văn Hạo: “Văn Hạo, ngươi là người trẫm tin tưởng
nhất, tương lai ngươi sẽ là Cẩm thân vương gia, chúng ta đều là con cháu Sở gia. Vì giang sơn của họ Sở, chúng ta phải hợp tác chặt chẽ không để cho người ngoài hủy hoại cơ nghiệp trăm năm của tổ tiên.”
Sở Văn Hạo nhanh chóng đứng dậy, cung kính nói: “Thần tuân chỉ, hoàng thượng yên tâm.”