Trong viện Như Hương, Vân Nhiễm đang cầm
gương ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp, cực kỳ tự kỳ, vừa rồi còn sợ hãi bây giờ rất quý trọng khuôn mặt này, xem ra mọi nữ nhân đều yêu khuôn mặt.
Có điều sau khi sử dụng nê phấn bài trừ hết độc tố, làn da quả nhiên trở nên trắng nõn, trơn mịn, co giãn.
Sơn Trà cũng Dữu Tử ngạc nhiên nhìn Vân Nhiễm.
“Quận chúa, sao mặt của ngươi lại hoàn hảo vô khuyết, vừa rồi dọa chết nô tỳ.”
Hai nha đầu không biết chuyện Vân Nhiễm với Yến Kỳ, Vân Nhiễm cũng không muốn để các nàng biết, cười tủm tỉm: “Không có gì, chỉ là sợ bóng sợ
gió thôi, chắc bị dị ứng, nên mới chảy mủ, hiện hại không sao rồi.”
Sơn Tra cùng Dữu Tử gật đầu, Lệ Chi từ ngoài đi tới, bẩm báo: “Quận
chúa, nhị tiểu thư tới tìm quận chúa, người có muốn gặp không.”
Vân Nhiễm vừa nghe thấy người tới là Vân Hương Di, phất tay để Lệ Chi
dẫn nàng ta vào, bởi vì nàng đã đáp ứng giúp Đường Tử Khiên cưới Vân
Hương Di.
“Cho nàng ta vào đi.”
Lệ Chi lĩnh mệnh lui ra ngoài, rất nhanh đã dẫn Vân Hương Di tới.
Vân Hương Di đã rửa bỏ lớp trang điểm tinh xảo, thay đổi quần áo thanh
lịch, cả người dịu dàng tú lệ động lòng người, có điều có thể đùa bỡn
một nam nhân trong lòng bàn tay, Vân Hương Di tuyệt đối không phải người tầm thường.
Vân Nhiễm bất động thanh sắc ý bảo nàng ta ngồi xuống, không đợi nàng ta lên tiếng, nàng nói trước: “Nhị muội muội, đúng lúc ta có chuyện muốn
tìm ngươi.”
Vân Hương Di ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm, sáng nay nàng ta đã tuyệt vọng,
bởi hoàng thượng đã truyền Vân Nhiễm, nhất định là muốn nạp làm phi.
Không ngờ lại nhận được tin Vân Nhiễm đã trở lại cho nên nàng ta tới đây để tìm hiểu tin tức vì sao hoàng thượng không nạp Vân Nhiễm.
“Mời đại tỷ nói.”
Vân Hương Di đoan trang hữu lễ nói, Vân Nhiễm nhìn nàng: “Nghe nói ngươi cùng Đường đại nhân phủ hộ quốc tướng quân lưỡng tinh tương duyệt, có
đúng không?”
Vân Hương Di nhanh chóng ngẩng đầu, ánh mắt chợt lóe lên tia tức giận,
gật đầu: “Đại tỷ, Đường đại nhân thích Hương Di, nhưng Hương Di là nữ
nhân sẽ không tùy tiện thích một nam nhân.”
Vân Nhiễm không khỏi nhíu mày, nữ nhân này thế nào cũng nói được.
“Ngươi nói Đường Tử Khiên đơn phương thích ngươi, ngươi cũng không muốn gả cho hắn có đúng không?”
Vân Hương Di xấu hổ giận dữ nói: “Đại tỷ, Đường đại nhân quấn lấy Hương
Di, nói muốn cưới Hương Di, nhưng hôn sự của ta phải do lão vương phi
cùng vương gia định đoạt, sao Hương Di có thể tự làm chủ.”
Ánh mắt Vân Nhiễm thâm thúy, cười khanh khách nói: “Hôm nay ta cho ngươi một cơ hội, ngươi nói đi, ngươi có muốn gả cho Đường Tử Khiên không,
nếu ngươi muốn gả, ta sẽ đi nói cho tổ mẫu cùng phụ vương, bọn họ nhất
định sẽ gả ngươi cho hắn, Đường Tử Khiên là đại cữu đương triều, tiền đồ rộng mở.”
Vân Hương Di cúi đầu, vò khăn tay, trong lòng mắng Đường Tử Khiên ngu
xuẩn, nàng đã nói chuyện này phải giữ bí mật không được nói cho bất kỳ
ai, giờ hắn còn nói ra, thật đáng giận.
Nàng ta đang nghĩ Vân Nhiễm sẽ tiến cung, nhưng hiện tại Vân Nhiễm không vào nàng ta vẫn còn cơ hội.
Như vậy, sao nàng có thể gả cho Đường Tử Khiên, Đường Tử Khiên là phương án dự bị, trừ phi không vào được cung nàng mới gả cho hắn. Với tình thế bây giờ, nàng muốn đánh cược một phen, nhưng hình như Vân Nhiễm có ý
tưởng gả nàng cho Đường Tử Khiên.
Nữ nhân này thật thích xen vào việc của người khác, trong lòng Vân Hương Di căm tức mắng Vân Nhiễm bắt chó đi cày.
Nàng ta ngẩng đầu dịu dàng cười: “Đại tỷ, đừng nói chuyện này nữa được
không? Đây là chuyện lớn của cả đời, ta cần phải suy nghĩ cẩn thận.”
Ánh mắt Vân Nhiễm u ám, khóe môi cười như không cười, dáng vẻ nàng giống như vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư Vân Hương Di, khiến nàng
ta không được tự nhiên, đứng ngồi không yên, không chờ Vân Nhiễm nói
tiếp, nàng ta đã đứng dậy: “Đại tỷ, ta trở về suy nghĩ lại chuyện này,
chờ ta suy nghĩ tốt, sẽ nói cho tổ mẫu và vương gia.”
“Được, ta chờ tin vui.”
Vân Nhiễm thản nhiên, nhìn nữ nhân đang chạy trối chết, cuối cùng thu hồi tầm mắt khinh bỉ cười.
Sơn Trà cùng Dữu Tử im lặng nhìn nhị tiểu thư rời đi.
“Quận chúa, ngươi nói nhị tiểu thư có ý gì? Quận chúa giúp nàng ta gả
cho Đường đại nhân, đây là một mối hôn sự tốt, nàng ta còn lo lắng cái
gì?”
“Đúng vậy, thật không hiểu nhị tiểu thư nghĩ gì.”
“Nàng ta nghĩ gì ư? Nàng ta muốn nhiều thứ, Đường Tử Khiên không cho được, hắn thật sự đáng thương.”
Vân Nhiễm im lặng lắc đầu, nàng đã sớm đoán được chuyện này. Nếu Vân
Hương Di thật sự muốn gả cho Đường Tử Khiên, nàng ta đã sớm nói với phụ
vương cùng tổ mẫu chuyện này, nhưng nàng ta không nói, nàng ta chỉ coi
Đường Tử Khiên là gạch lót đường, nữ nhân này muốn tiến cung làm phi tử
của hoàng thượng.
Vốn nàng ta không nghĩ, nhưng hiện tại mẫu thân của Vân Vãn Sương, Vân
Vãn Tuyết đã chết, các nàng không thể tiến cung nên nàng ta có cơ hội.
Vân Nhiễm đang suy nghĩ, Lệ Chi vội vàng từ ngoài cửa tiến vào: “Quận
chúa, vương gia phái người tới phòng khách, thái tử Đông Viêm mang theo
rất nhiều sinh lễ tới phủ muốn cưới quận chúa làm thái tử phi.”
Vân Nhiễm bất ngờ, Cơ Kình Thiên lại phát điên cái gì, muốn cưới nàng
làm Thái tử phi, nàng có chỗ nào khiến hắn hiểu lầm cho rằng nàng muốn
làm thái tử phi.
“Đầu óc người này có vấn đề đi.”
Vân Nhiễm đứng dậy đi ra ngoài, Sơn Trà cùng Lệ Chi, Dữu Tử đều đi theo
sau nàng, tiến thẳng tới phòng khách. Trên đường đụng phải Ninh Cảnh, vẻ mặt hắn căm tức, vừa thấy Vân Nhiễm liền kêu to, tên bại hoại Cơ Kình
Thiên lại muốn kết hôn với Vân tỷ tỷ hôm nat ta nhất định phải độc hắn
không mở miệng được.”
Chỉ cần nghĩ đến chuyện sư phụ gả đi rồi, hắn không được gặp Ninh Cảnh
liền thấy cuộc sống xa với, cho nên hắn tuyệt đối không để tên kia cưới
sư phụ.
Vân Nhiễm liếc Ninh Cảnh một cái, nhớ tới mấy ngày nay người này trừng
trị lão thái bà sống không bằng chết, tâm tình sung sướng hỏi: “Ngươi
trị bệnh cho lão thái thái tới đâu rồi?”
Ninh Cảnh vừa nghe liền cao hứng nói: “Tiểu Cảnh Cảnh ra tay, khẳng định khiến bà ta sống không bằng chết, mỗi ngày đều dùng kim đâm bà ta hai
lần, dùng độc xà cho nấu canh cho bà ta uống, nôn ra lại uống tiếp, rất
sung sướng, người biết không? Hiện lại lão yêu ba vừa nhìn thấy ta liền
run rẩy, chơi rất vui.”
Ba nha đầu ở phía sau nghe thấy, da đầu run lên, Ninh công tử cũng thật
độc, ngay cả lão vương phi cũng sợ hắn, nhưng hắn lại rất nghe lời quận
chúa, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Vân Nhiễm vừa nghe vừa cười: “Chỉ cần ngươi không độc chết bà ta là được.”
“Sẽ không chết, cùng lắm là dở sống dở chết,” Ninh Cảnh xả hận nói, ba nha đầu run rẩy.
Đoàn người đi tới phòng khách, Vân Tử Khiếu cùng Cơ Kình Thiên đang nồi
nói chuyện. Sắc mặt Vân Tử Khiểu cũng không quá tốt, mặc dù Cơ Kình
Thiên thân phận cao quý, nhưng hắn là người Đông Viêm không phải Đại
Tuyên, nữ nhi sao có thể gả tới Đông Viêm, hoàng thượng cũng sẽ không
đồng ý gả nàng tới Đông Viêm.
Trong phòng khách, Vân Nhiễm đưa mắt nhìn Cơ Kình Thiên, hôm nay hắn mặc cẩm y màu đen, thắt lưng màu vàng có treo một mảnh ngọc bội hoàn mỹ.
Chân đi giầy màu đen quanh thân như tu la bóng tối.
Màu đen rất hợp với hắn, không những không nặng nề ngược lại còn lộ ra
sự bá đạo, lãnh khốc cường đại. Vân Nhiễm nhìn Cơ Kình Thiên, trong lòng hiểu rõ, đây mới thật sự là Cơ Kình Thiên thái tử Đông Viêm, trước đây
chỉ là hắn ngụy trang.
Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã còn có Yến Kỳ được xưng là thiên hạ tam
kiệt, không chỉ có hư danh. Nhìn Yến Kỳ khó chơi, hai người này sao có
thể kém, cho nên biểu hiện gần đây của bọn họ ở Đại Tuyên chẳng qua là
cố ý ngụy trang để người khác khinh địch.
Có điều sao hôm nay lại bày ra vẻ cường thế trước mặt nàng, Vân Nhiễm
hơi nâng mắt nhìn Cơ Kình Thiên, ánh mắt Cơ Kình Thiên lạnh lẽo, vô
tình, thị huyết, có điều lúc nhìn Vân Nhiễm lại có chút mềm mại.
Tuy rằng hắn cường đại khiến người trong sảnh cảm thấy áp lực, không dám nhìn vị thái tử Đông Viêm này. Nhưng Vân Nhiễm không sợ hắn, cười cười
nhìn Cơ Kình Thiên.
Ánh mắt Cơ Kình Thiên càng thâm trầm, thế gian này cũng chỉ có nữ tử như nàng mới xứng đôi với hắn, người như nàng chỉ có mạnh mẽ như hắn mới
xứng đứng cạnh, bọn họ là một đôi trời sinh.
“Hôm nay Cơ thái tử tới cửa là có chuyện gì?”
Vân Nhiễm không để ý tới Cơ Kình Thiên, đến bên cạnh ngồi xuống uống trà.
Mày kiếm của Cơ Kình Thiên hơi nhếch lên, đôi môi lạnh bạc hé mở, lạnh
lùng lên tiếng: “Hôm nay bản cung tới phủ là muốn xin cưới quận chúa
Trường Bình làm thái tử phi, bản cung nguyện lý quốc lễ của Đông Viêm để hỏi cưới quận chúa, trăm dặm hồng trang, sính lễ hải châu.”
Mọi người trong sảnh nín thở, trăm dặm hồng trang, sính lễ hải châu.
Ở Đông Viêm, sính lễ hải châu tượng trưng cho thân phận hoàng hậu, thái
tử đang có ý Vân Nhiễm là hoàng hậu tương lai, thật quá điên cuồng.
Sắc mặt Vân Nhiễm chưa biến, ánh mắt hơi nheo lại, nhìn người đối điện,
thấy hắn không giống đang nói dối, xem ra hắn thật sự tặng trăm dặm hồng trang, sính lễ hải châu.
Hoàng hậu Đông Viêm sao? Thật xin lỗi nàng không có hứng thú, nàng hứng thú với chuyện khác.
“Nếu ta có dã tâm lớn hơn? Không chỉ muốn làm hoàng hậu Đông Viêm mà muốn làm hoàng hậu thiên hạ thì sao?”
Vân Nhiễm ngông cuồng lên tiếng, trong phòng khách, sắc mặt Vân Tử Khiếu hơi đen lại, nữ nhi có ý gì, nhóm tiểu nha hoàn cũng không dám lên
tiếng.
Chỉ có Cơ Kình Thiên cười ha ha: “Được, quả nhiên không hổ là nữ nhân
bản cung nhìn trúng, đủ ngông cuồng, có ngươi ở bên cạnh, lo gì không có ngày kia?”
Cơ Kình Thiên vừa dứt lời, sắc mặt Vân Tử Khiếu đen sì, tiểu tử này quá
cuồng vọng, dám đứng trước mặt hắn ăn nói ngông cuồng, Đông Viêm hắn
muốn diệt Đại Tuyên nằm mơ đi, còn muốn thống nhất thiên hạ, ta khinh.
Vân Tử Khiếu lườm Cơ Kình Thiên: “Cơ thái tử, nữ nhi của ta sẽ không gả
đến Đông Viêm. Nàng là người Đại Tuyên sẽ không làm hoàng hậu Đông
Viêm.”
Cơ Kình Thiên không thèm để ý đến lý lẽ của Vân Tử Khiếu, một đôi mắt
sâu không lường gắt gao khóa chặt người Vân Nhiễm. Mắt ngọc mày ngài,
thanh lệ thoát trần, ngẩng đầu cúi đầu đều tỏa ra hào quang. Thân là
thái tử Đông Viêm hắn gặp qua vô số nữ nhân, nhưng chỉ có nàng là không
sợ hãi khi nhìn hắn, lạnh nhạt bình tĩnh thong dong, nữ tử như vậy sao
có thể không cưới, huống chi nàng còn cứu hắn.
Ánh mắt Cơ Kình Thiên hiện lên tia cố chấp, nhìn chằm hằm Vân Nhiễm.
“Ta nguyện ý dùng vị trí thái tử phi, hoàng hậu tương lai đón ngươi về
Đông Viêm, từ nay về sao phủ thải tử chỉ có một mình ngươi.
Cơ Kình Thiên vừa nói xong, không ít người biến sắc, ba nha đầu đưa mắt
nhìn chủ tử nhà mình, chủ tử có động tâm không? Lúc này nếu là nữ nhân
khác chắc đã sớm kích động, tương lai là hoàng hậu, còn đồng ý đông cung chỉ có mình chủ tử, quả thật giống như mơ, hơn nữa thái tử Đông Viêm
cũng tao nhã tuyệt sắc, chủ tử kháng cự được sao?
Người người đều nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, nàng nhướng mày cười, vẻ mặt
không có gì kích động, nhìn Cơ Kình Thiên: “Cơ Kình Thiên, hiện tại
ngươi chỉ là một thái tử, không phải hoàng thượng. Ta nhớ không lầm ở
Đông Viêm còn có vài người như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào vị trí
thái tử của ngươi, ngươi hứa ta là hoàng hậu tương lai, có phải hơi buồn cười không.”
Vân Nhiễm nói xong, Cơ Kình Thiên chưa nói gì, Ninh Cảnh đã kêu lên:
“Đúng vậy, ngươi không phải hoàng đế dựa vào cái đâu hứa hẹn Vân tỷ tỷ
là hoàng hậu, ngươi là đồ lừa đảo, đại lừa đảo.”
Ninh Cảnh vừa nói xong nhìn Vân Nhiễm, nhanh chóng nói: “Vân tỷ tỷ,
ngươi trăm ngàn lần không cần gả cho tên lừa đảo, hắn nhất định sẽ khi
dễ ngươi.”
Cơ Kình Thiên không thèm nhìn Ninh Cảnh, chi quan tâm đến Vân Nhiễm
cười: “Ngươi cho rằng bản cung sẽ để người khác đoạt vị sao? Đông Viêm
chính là thiên hạ của ta, chẳng lẽ ngươi không tin lời bản cung nói sao? Bản cung hứa cho ngươi là hoàng hậu ngày sau ngươi nhất định là hoàng
hậu.”
Vân Nhiễm nhìn Cơ Kình Thiên, vẻ mặt tò mò: “Cơ thái tử, ta hỏi ngươi,
vì sao bỗng nhiên muốn kết hôn với ta, lấy quốc lễ đón ta đến Đông
Viêm?”
Ánh mắt Cơ Kình Thiên sáng rực, nhìn chằm chằm Vân Nhiễm nói: “Vì mấy
ngày tới bản cung sẽ trở về Đông Viêm, cho nên trước định hôn sự, chờ
bản cung về nước, sẽ nhanh chóng cưới quận chúa về Đông Viêm.”
Vân Nhiễm nhướng mày, thì ra là thế, bảo sao đang yên lành người này lại muốn cưới nàng, hóa ra là phải đi.
Có điều Vân Nhiễm đã hiểu rõ tâm tư Cơ Kình Thiên, người này dã tâm quá
lớn, bảo tàng Lưu Hoa Đường tuyệt đối không thể rơi vào tay người này,
nếu như bảo tàng rơi vào tay hắn, thiên hạ sẽ loạn lạc khắp nơi, khắp
nơi đều là xương trắng. Bây giờ nàng chỉ còn hai người để xem xét.
Tiểu Minh vương Nam Ly và Tiêu Bắc Dã của Tây Tuyết.
Vân Nhiễm đang muốn cự tuyệt Cơ Kình Thiên, không ngờ quản gia vội vàng chạy vào bẩm báo.
“Vương gia, ngoài cửa vương phủ, Tiêu thế tử mang theo rất nhiều lễ vật, cầu kiến vương gia.”
Quản gia vừa dứt lời, ánh mắt Cơ Kình Thiên u ám, lạnh lùng lên tiếng:
“Tiêu Bắc Dã, nếu hắn dám tới, đừng trách bản cung trở mặt.”
Vân Tử Khiếu nhướng mày, phất tay ý bảo quản gia cho Tiêu Bắc Dã vào.
Hai hổ đánh nhau, lưỡng bại câu thương, để cho bọn họ tự đánh đi.
Quản gia nhận lệnh đi ra ngoài, rất nhanh đã dẫn Tiêu Bắc Dã vào phòng khách vương phủ.
Tiêu Bắc Dã vừa bước vào đã cảm nhận được sát khí cường đại, nâng mắt
nhìn về phía đó, thấy ánh mắt Cơ Kình Thiên thị huyết, âm trầm nhìn hắn, giống như muốn giết người.
Tiêu Bắc Dã cũng không sợ hãi, giơ tay chào hỏi: “Hóa ra là Cơ thái tử, thật khéo quá.”
Vân Tử Khiếu nhìn Tiêu Bắc Dã khách sáo hỏi: “Không biết Tiêu thế tử tới đây có chuyện gì?”
Tiêu Bắc Dã nhìn Vân Nhiễm, ánh mắt tỏa ra sự cuồng vọng, vừa nhìn đã hiểu chỉ sợ hắn cũng muốn cưới Vân Nhiễm.
Mắt Vân Nhiễm u ám, trước nàng đã nói rõ ràng với bọn họ, nàng không có ý gả cho hai người, không ngờ bọn họ đều không hiểu tiếng người.
Tiêu Bắc Dã cuồng dã lên tiếng: “Bản thế tử đến phủ Vân vương là muốn
xin vương gia gả quận chúa Trường Bình cho bản thế tử làm chính phi, bản thế tử nguyện lấy ngàn dặm hồng trang, vạn hoa tươi cùng ba mươi vạn
binh quyền làm sính lễ, cả đời chỉ cưới mình Vân Nhiễm.”
Tiêu Bắc Dã vừa nói xong ánh mắt nóng bỏng nhìn Vân Nhiễm.
Mọi người trong phòng đều ngẩn ra, điều kiện của Tiêu thế tử cũng không kém Cơ thái tử.
Điều kiện như vậy, đừng nói người khác, ngay cả Vân Tử Khiếu cũng hơi
động lòng, suy nghĩ sâu xa. Tiêu Bắc Dã thật sự thích nữ nhi, dám lấy ba mươi vạn binh quyền làm sính lễ, từ điểm này có thể nhìn ra được tâm ý
của hắn. Tuy rằng hắn là thế tử Cung thân vương, nhưng cũng có thể thành phu quân Vân Nhiễm, nếu bỏ lỡ một phu quân như vậy còn có thể gặp được
người khác sao?
Vân Tử Khiếu khó xử.
Trong phòng khách mắt Vân Nhiễm hơi nheo lại, hai người này đối với nàng thật cố chấp, có thể bỏ ra sính lễ lớn như vậy để cưới nàng.
Đến cùng là vì thích nàng, hay vì năng lực của nàng, hay là vì nàng là hoa vương Đại Tuyên?
Vân Nhiễm suy tư, nhất thời không lên tiếng, Tiêu Bắc Dã lại lên tiếng:
“Vân Nhiễm gả cho bản thế tử đi bản thế tử nhất định sẽ đối xử tốt với
mình ngươi.”
Tiêu Bắc Dã vừa nói xong, Cơ Kình Thiên u ám, quát một tiếng: “Vô sỉ.”
Tiêu Bắc Dã nâng mắt nhìn lại, mắt hai người đụng nhau sấm sét ngang
trời, hai người dùng mắt chém giết lẫn nhau, đến tận khi vang lên giọng
nói của Ninh Cảnh.
Ninh Cảnh nhìn Vân Nhiễm cười tủm tỉm: “Vân tỷ tỷ, ta thấy Tiêu đại ca
không tệ, người nếu phải gả thì gả cho Tiêu đại ca đi, đừng gả cho cái
tên xấu xa kia.”
Ninh Cảnh vừa lên tiếng, ánh mắt Cơ Kình Thiên u ám, nổi lên một tầng
sát khí, lườm Ninh Cảnh, Ninh Cảnh cũng trợn mắt nhìn lại hắn: “Ngươi
lườm cái gì, cho rằng bản công tử sợ ngươi sao?”
Cơ Kình Thiên chỉ tay về phía Tiêu Bắc Dã: “Tiêu Bắc Dã, ngươi thật ti bỉ vô sỉ, lợi dụng một tên ngốc.”
Một câu ngốc, Ninh Cảnh biến sắc, hắn hận nhất là người khác mắng hắn ngốc, hắn không ngốc.
Ninh Cảnh động thủ đánh về phía Cơ Kình Thiên, Cơ Kình Thiên vung tay
lên bắn ra một chưởng lực mạnh mẽ nghênh đón đòn tấn công của Ninh Cảnh, bùm, Ninh Cảnh lùi lại hai bước, vừa giao thủ đã biết võ công Ninh Cảnh không bằng Cơ Kình Thiên. Ninh Cảnh còn muốn xông lên, Vân Nhiễm lại
ngăn cản hắn.
“Ninh Cảnh, lui xuống.”
Ninh Cảnh ấm ức chỉ Cơ Kình Thiên mắng: “Ngươi là đồ không biết xấu hổ,
dám mắng ta ngốc, các ngươi mới ngốc, cả Đông Viêm đều ngốc, ngươi muốn
kết hôn với Vân tỷ tỷ nằm mơ đi.
Hắn mắng xong nhìn Vân Nhiễm khóc lóc: “Vân tỷ tỷ, hắn mắng ta ngốc, không cần gả cho hắn, bọn họ mới ngốc.”
Mọi người đều ngơ ngẩn, thực tế bọn họ đã sớm phát hiện vị Ninh công tử
này khác với người thường, không ngờ hắn thật sự bất thường.
Vân Nhiễm kéo tay hắn: “Được rồi, đừng đau lòng, ngươi không ngốc, người khác ngốc cũng không tới lượt ngươi ngốc, ngươi có y thuật cao siêu,
người gặp người thích, sao có thể là kẻ ngốc? Kẻ ngốc biết cứu người
sao?”
Ninh Cảnh vừa nghe, thấy đúng như vậy, sao hắn có thể là kẻ ngốc, hắn
biết y thuật biết chữa bệnh, Cơ Kình Thiên mới là kẻ ngốc, còn muốn cưới Vân tỷ tỷ, kiếp sau đi, ta là người đầu tiên phản đối.”
Cả người Cơ Kình Thiên nổi phong ba bão táp, âm ngoan lườm Tiêu Bắc Dã,
nếu hắn không cưới được Vân Nhiễm, Tiêu Bắc Dã cũng đừng hòng lấy được.
“Tiêu Bắc Dã, hôm nay bản cung cũng muốn mở to mắt nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì muốn kết hôn với quận chúa Trường Bình.”
“Được, vậy chúng ta đấu một trận, ta cũng đã sớm muốn giao thủ với thái tử.”
Tiêu Bắc Dã cười cuồng dã, lắc mình ra khỏi phòng khách, ném lại một
câu: “Đi, chúng ta ra ngoài cửa phủ Vân vương đánh, đừng phá hủy đồ
trong phủ.”
Cơ Kình Thiên cũng không nói hai lời, theo sát Tiêu Bắc Dã ra ngoài.
Vân Tử Khiếu nhìn Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, con có thích Tiêu Bắc Dã không, phụ vương thấy hắn không tệ, ta có cảm giác hắn thật lòng thích con,
ngàn dặm hồng trang, vạn hoa tươi, ba mươi vạn binh quyền, chỉ cưới nhất thế, bỏ lỡ người như vậy, phụ vương sợ con sẽ không gặp được người thứ
hai.”
Vân Nhiễm hơi nhíu mày, quả thật sính lễ của hai người này rất hấp dẫn.
Nhưng không hiểu vì sao nàng vẫn có cảm giác có chỗ nào đó không đúng,
hơn nữa hiện tại nàng không thích bọn họ, nàng tiếp xúc nhiều cũng chỉ
vì muốn tìm hiểu ai thích hợp làm chủ nhân của bảo tàng.
Có điều hiện tại nàng có thể loại trừ Cơ Kình Thiên vì dã tâm của hắn
quá lớn, nếu có được bảo tàng thiên hạ sẽ càng thêm loạn. Hơn nữa lúc
trước Long Nhị đi điều tra, Cơ Kình Thiên là người tàn nhẫn, có được bảo tàng thiên hạ sẽ có bao nhiêu người phải chết.
Nàng cũng không dám tưởng tượng đến cảnh đó.
“Phụ vương, con không nghĩ tới chuyện này,” Theo lý mà nói, Tiêu Bắc Dã
quả thật không tệ, nhưng nàng vẫn cảm thấy đây không phải bộ mặt thật
của hắn. Hắn quá tốt khiến nàng thấy không chân thật.
“Nếu con thích Tiêu Bắc Dã, muốn gả cho hắn, phụ vương nguyện ý giao ra
hai mươi vạn binh quyền làm điều kiện gả con tới Tây Tuyết, tin tưởng
hoàng thượng nhất định sẽ đồng ý.”
Vân Nhiễm lập tức lắc đầu: “Đừng, nếu vương phủ giao ra hai mươi vạn
binh quyền, về sau sẽ bị chèn ép thâu tóm, phụ vương đừng suy nghĩ
nhiều, trước mắt con không có suy nghĩ gả cho Tiêu Bắc Dã.”
Đúng vậy, hiện tại nàng không muốn gả cho bất cứ kẻ nà, nàng chỉ muốn
tìm được người, về Tiêu Bắc Dã cùng Cơ Kình Thiên đưa ra sính lễ mê
người nhưng lại quên mất một chuyện đó là nàng không thích bọn họ
Vân Nhiễm cười rực rỡ, Vân Tử Khiếu có chút ngơ ngẩn, sao hắn cảm thấy
nữ nhi ngày càng xuất sắc, ngày càng tự tin. Khó trách bọn họ thích
nàng, nếu hắn còn trẻ gặp được nữ nhân như vậy chỉ sợ cũng sẽ động lòng.
Trong phòng khách, Ninh Cảnh chạy đến bên người Vân Nhiễm: “Vân tỷ tỷ,
chúng ta đi ra ngoài cổ vũ cho Tiêu đại ca, để cho hắn đánh tên vô lại
kia.”
Vân Nhiễm nhìn Ninh Cảnh, sau đó nghĩ đến Ninh Cảnh đồng ý gả nàng cho
Tiêu Bắc Dã ánh mắt hơi ám: “Ninh Cảnh, vì sao ngươi đồng ý gả ta cho
Tiêu Bắc Dã, có phải hắn nói gì với ngươi không?”
Ninh Cảnh lắc đầu: “Không có, Tiêu đại ca rất tốt, ta thích ở cùng hắn,
nếu ngươi gả cho hắn, về sau chúng ta có thể ở cùng một chỗ.”
Ninh Cảnh cười ha ha nghĩ đến cảnh tượng vui vẻ.
Vân Nhiễm thở dài, vỗ vỗ tay hắn, tiểu tử này lúc nào mới lớn lên được.
Đoàn người ra trước cửa phủ Vân vương.
Ngoài sân rộng, hai đạo thân ảnh đang đánh nhau giữa không trung, chưởng đối chưởng, va chạm vào nhau tạo nên tiếng vang lớn, nội lực văng ra
bốn phía khiến đường trước cửa phủ đều thành hố, ai cũng không dám tới
gần, sợ bị thương.
Lúc này cả hai đều xuất ra toàn lực, quanh người Cơ Kình Thiên bao phủ
nội lực cường đại, đánh một quyền mang sát khí như hắc long nhằm thẳng
vào điểm trí mạng trên người Tiêu Bắc Dã. Tiêu Bắc Dã xoay người né
tránh, đánh ra đòn như mãnh hổ, hai người không ai nhường ai, từng chiêu từng đòn đều trí mạng, khó phân cao thấp.
Ninh Cảnh hô: “Tiêu đại ca cố lên đánh bại tên ngốc kia, đánh bại hắn Vân tỷ tỷ có thể gả cho ngươi.”
Vân Nhiễm đen mặt, lườm hắn.
“Câm miệng, còn nói nữa xem ta có đánh ngươi không.’
Vân Nhiễm uy hiếp, Ninh Cảnh lập tức ngậm chặt miệng, một lúc sau lại
nhìn không trung hô lớn: “Tiêu đại ca cố lên, đánh bại tên ngốc kia.”
Cơ Kình Thiên nghe Ninh cảnh hô to, cả người cuồng bạo, như cự long muốn hủy trời diệt đất, cắn nuốt Tiêu Bắc Dã.
Hắn không cưới được cũng sẽ không để Tiêu Bắc Dã cưới được. Vân Nhiễm
chẳng những có dung mạo đẹp, năng lực còn siêu phàm, nếu gả cho Tiêu Bắc Dã chính là giúp hắn có thêm lực lượng. Trong tương lai chắc chắn hai
người sẽ xảy ra xung đột, hắn không muốn động tới Vân Nhiễm. Nàng là ân
nhân cứu mạng hắn, Cơ Kình Thiên hắn tàn nhẫn nhưng không làm người vong ân phụ nghĩa.
Trong lòng Cơ Kình Thiên vừa nảy lên ý niệm trong đầu, chiêu thức phát
ra càng mãnh liệt, đánh thẳng vào tử huyệt. Sắc mặt Tiêu Bắc Dã nghiêm
túc, không dám khinh thường Cơ Kình Thiên, hóa ra nam nhân này vẫn luôn
che dấu thực lực, không hổ là nhất kiệt trong thiên hạ tam kiệt, sau này chắc chắn hắn sẽ là kẻ thù mạnh mẽ.
Tiêu Bắc Dã không dám lơ là, hai nam nhân đánh từ không trung lên mái nhà.
Mọi người xung quanh bị kinh động, chạy tới vây xem.
Ngay lúc hai người đang đánh quên trời quên đất, cuối ngã tư đường có
một chiếc xe ngựa từ từ chạy tới, theo sau còn có vài thủ hạ áo đen,
những người này rất nhanh đã đến gần phủ Vân vương.
Vân Tử Khiếu cùng Vân Nhiễm nhìn qua, chỉ thấy qua màn xe một thân ảnh
màu trắng ôn nhuận như ngọc, khuôn mặt như hoa như ngọc, rạng rỡ như
nắng, đôi môi đẹp mê người, liếc mắt nhìn hai người đang đánh nhau kịch
liệt giữa không trung liền dẫ vài tên thuộc hạ đi tới cửa vương phủ.
Vân Nhiễm nhìn thấy người tới, ánh mắt tối lại vài phần, cực kỳ khó
chịu, người này lại chạy tới làm gì, ở đây có việc của hắn sao.
Nhìn thấy hắn nàng lại nhớ tới nê phấn, tuy rằng không có độc, nhưng
khiến người ta căm tức thiếu chút nữa dọa chết nàng. Sau đó còn không
nói ra sự thật còn cướp đi nụ hôn đầu của nàng, nghĩ đến nụ hôn bá vương ngạnh thượng cung kia Vân Nhiễm lại thấy khó chịu vì chính mình đưa tới cửa.
Nghĩ vậy nàng càng nhìn người họ Yến nào đó không vừa mắt, đợi lúc hắn
đi tới nàng trực tiếp coi hắn là không khí, không thèm liếc mắt nhìn.
Vân Tử Khiếu lại chào đón hắn: “Yến quận vương tới.”
“Bản quận vương nhận được tin báo, thái tử đông viêm cùng Tiêu thế tử đánh nhau? Không biết là vì chuyện gì?”
Yến Kỳ đưa mắt quét Vân Nhiễm, chỉ thấy nha đầu kia làm như không nhìn
thấy hắn, khiến trong lòng hắn buồn bực. Nghĩ đến tự mình gây nghiệt,
không khỏi thở dài, mặt mày ôn nhuận nhìn Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm không để ý tới hắn, Ninh Cảnh ở bên cạnh lại đề phòng như phòng cướp đừng chắn giữa Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm.
Ánh mắt Yến Kỳ u ám, thu hồi tầm mắt nhìn Vân Tử Khiếu, Vân Tử Khiếu tóm tắt đơn giản: “Thái tử Đông Viêm cùng Tiêu thế tử đều muốn cưới Nhiễm
Nhi làm vợ, hai người bất hòa nên đánh nhau.”
“Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã muôn cưới Vân Nhiễm.”
Yến quận vương theo phản xạ liền khẩn trương, bàn tay khẽ nắm lại rồi
buông ra, nhìn Vân Nhiễm ôn nhuận lên tiếng: “Quận chúa Trường Bình định gả cho ai?”
Vân Nhiễm vừa nghe thấy hắn hỏi, liền nhớ tới hắn không cho phép nàng
tiếp xúc với hai người kia, hắn nghĩ hắn là ai? Ta khinh, Vân Nhiễm
khinh miệt nhìn Yến Kỳ cười như nắng.
“Yến quận vương nhìn giúp ta, xem gả cho người nào thì tốt, ta đang khó
xử, Cơ thái tử nguyện lấy trăm dặm hồng trang sính lễ hải châu, cưới một mình ta. Tiêu thế tử ngàn dặm hồng trang, vạn hoa tưới, ba mươi vạn
binh quyền cả đời chỉ cưới một vợ, ngươi nói xem hai người kia diện mạo
tốt, điều kiện cũng tốt, ta thật sự khó chọn lựa, không biết ai mới
tốt?”
Vân Nhiễm làm ra vẻ buồn rầu nói, giống như thực đau đầu vì không biết gả cho ai.
Yến Kỳ nghe được lời của nàng, trái tim run rẩy đau đớn, ánh mắt như
lạnh lẽo như đầm băng vạn năm, lạnh đến tận xương, ngẩng đầu nhìn hai
nam nhân đang đánh nhau giữa không trung, lại nhìn Vân Nhiễm từ từ lên
tiếng.
“Theo ta, không thể gả, thái tử Đông Viêm tuy đặt sính lễ hải châu nhưng hiện tại hắn chỉ là thái tử, ai dám nói trước hắn sẽ lên ngôi hoàng
thượng, ngôi hoàng hậu có thể lấy được sao? Cho dù có thể đoạt được,
Đông Viêm cũng là chảo lửa, ngươi đi sẽ thành vật hiến tế, đây là hắn
muốn ngươi đi làm lá chắn.”
Khuôn mặt hoàn mỹ vô khuyết của Yến Kỳ hiện lên vẻ lo lắng không ngờ hai người này lại hạ vốn gốc để cưới Vân Nhiễm, có điều sao hắn có thể trơ
mắt nhìn Vân Nhiễm nhảy vào chảo lửa.
Yến Kỳ nhìn Vân Nhiễm, ánh mắt càng nhu hòa: “Lại nói tới Tiêu thế tử,
hắn nói bỏ ra ba mươi vạn binh quyền nhưng sau lưng hắn là Cung thân
vương gia, liệu phụ vương hắn có đồng ý? Nếu hắn thật sự làm vậy người
hoàng cung Tây Tuyết có thể đuổi giết ngươi, đến lúc đó ngươi có ngày
tốt sao?”
Yến Kỳ vừa dứt lời, Vân Nhiễm chưa kịp suy nghĩ Ninh Cảnh ở bên cạnh đã nhìn hai người giữa không trung hô lớn.
“Tiêu đại ca, có người muốn đào góc tường của huynh, tên vô lại này không đồng ý gả Vân tỷ tỷ cho huynh.”
Ninh Cảnh vừa nói xong, hai người kia đồng thời dừng tay, lui về phía
sau, đưa mắt nhìn nhau, Tiêu Bắc Dã lên tiếng trước: “Chung ta cùng giáo huấn tên kia một chút.”
“Được, cho hắn biết chúng ta không phải dễ trêu chọc.”
Cơ Kình Thiên bắn ra sát khí, từ lúc tiến vào Đại Tuyên, bọn họ chịu biết bao thua thiệt trong tay Yến Kỳ, giờ là lúc trả lại.
Hai người khẽ động thân hình như tên bắn nhằm thẳng người Yến Kỳ, Yến Kỳ không biến sắc bắn ra một đạo kình phong nghênh tiếp chưởng lực của bọn họ, vang lên âm thanh như châu như ngọc.
“Vậy để cho bản quận vương lĩnh giáo hai ngươi một chút, cuối cùng vẫn là dấu đầu lòi đuôi.”
Yến Kỳ vừa nói, hai người ánh mắt tối lại, quả nhiên là tình địch lợi
hại, lại biết bọn họ vẫn án binh bất động, may mắn hắn chỉ là một quận
vương, nếu là người cầm quyền Đại Tuyên chỉ sợ bọn họ sẽ không chiếm
được lợi thế.
Tiêu Bắc Dã sang sảng lên tiếng: “Được, vậy chúng ta cùng đánh một trận, người trong thiên hạ vẫn nói thiên hạ tam kiệt, hôm nay tỷ thý một
phen.”
Ba người bay lên giữa không trung, chỉ thấy ba đạo ánh sáng chớp lóe,
một tím, một đen, một trắng, không ngừng thay đổi trong không trung,
tiếng nổ ầm ấm không dứt phá hủy một mảnh trước cửa phủ Vân vương.
Vân Nhiễm bình tĩnh nhìn ba người đánh nhau loạn thành một đoàn, Tiêu
Bắc Dã cùng Cơ Kình Thiên liên thủ đối phó Yến Kỳ, mặc dù võ công Yến Kỳ rất lợi hại, chỉ sợ hôm nay cũng sẽ chịu đau. Đáng đời.
Vân Tử Khiếu lại lo lắng.
“Nhiễm Nhi, con nói xem Yến quận vương có sao không?”
Vân Nhiễm lạnh nhạt: “Yến đại quận vương quỷ kế đa đoan? Phụ vương lo
cho hắn làm gì, bây giờ đang ở Đại Tuyên, Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã không dám giết hắn, cùng lắm chỉ giáo huấn một chút thôi.”
Vân Nhiễm nói xong, trong lòng Trực Nhật cùng Phá Nguyệt lạnh lẽo, rốt
cuộc quận chúa hận chủ tử nhiều đến mức nào, chẳng những làm như không
nhìn thấy đánh nhau, còn muốn để người khác giáo huấn gia. Chủ tử ah,
ngươi sao có thể thích một nữ nhân tàn nhẫn như vậy.
Trực Nhật nhanh chóng lấy ra quận giấy Tuyên Thành đưa cho Vân Nhiễm:
“Quận chúa, đây là quận vương dặn dò ta giao cho quận chúa.”
Vân Nhiễm cầm lấy dở ra xem, sắc mặt lập tức u ám, Vân Tử Khiếu ở bên cạnh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Vân Nhiễm lắc đầu, cầm quận giấy Tuyên Thành đi vào trong, Trực Nhật ở
phía sau thấy nàng rời đi, lên tiếng gọi: “Quận chúa, chủ tử nhà ta?”
Vân Nhiễm quay lại liếc hắn thản nhiên nói: “Quận vương nhà ngươi chịu đòn được không có việc gì.”
Nàng nói xong không thèm để ý đến khuôn mặt trắng bệch của Trực Nhật.
Trực Nhật ôm ngực, thế gian độc nhất lòng dạ nữ nhân, đủ độc ác, chủ tử
khắp nơi suy nghĩ vì nàng, nàng sao có thể tàn nhẫn như vậy, Trực Nhật
ngẩng đầu nhìn chủ tử đang đánh nhau, trong lòng bi thương.
Gia, đây là ngươi gây nghiệt gì lại đi thích một nữ nhân như vậy.
Vân Nhiễm mặc kệ Trực Nhật ở phía sau, cầm quận giấy Tuyên Thành đi về viện Như Hương.
Đồ Trực Nhật đưa tới là thông tin về Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã, tin tức này đầy đủ hơn rất nhiêu so với lúc trước nàng sai Long Nhị đi điều tra. Không ngờ Yến Kỳ vì ngăn cản nàng không gả cho hai người ngày cũng tốn không ít tâm tư.
Tuy rằng nàng là ân nhân cứu mạng hắn, hắn cũng quan tâm hơi thái quá.
Vân Nhiễm ở trong phòng xem tin tức, không để ý tới đánh nhau ngoài
vương phủ, Vân Tử Khiếu vừa thấy Vân Nhiễm đi, đã chạy đến không trung
ngăn cản ba người. Bọn họ đều là nhân vật quan trọng nếu ở phủ Vân vương xảy ra chuyện gì sẽ khó ăn nói với hoàng thượng.
Tiêu Bắc Dã cũng Cơ Kình Thiên thấy Vân Tử Khiếu ngăn cản liền dừng tay.
Đợi ba người đứng vững, mọi người chỉ thấy bình thường mặt mày tao nhã
vô song, bây giờ đều thâm tím. Cơ Kình Thiên khóe miệng bị đánh tím đen
sưng lên, trong người cũng dính hai chưởng. Tiêu Bắc Dã một bên mắt bị
đánh, quần áo tóc tai lộn xộn. Trên mặt Yến Kỳ cũng bị thâm tím một bên
má dính một quyền của Tiêu Bắc Dã.
Trực Nhật cùng Phá Nguyệt đau lòng chạy tới: “Gia, ngươi có đau hay không?”
Yến Kỳ nâng hàng mi dài ôn nhuận như ngọc nói: “Chắc sáng nay Tiêu thế tử chưa ăn cơm, nên quyền không có sức.”
Ánh mắt Tiêu Bắc Dã tối sầm lại bắn ra sát khí, cuồng dã lên tiếng: “Lại tới, đánh một trận nữ, bản thế tử cho ngươi biết đến cùng bản thế tử có ăn cơm không.”
“Được, đánh tiếp sao?”
Yến Kỳ cười trong suốt, mặt Tiêu Bắc Dã đen sì, thân hình vừa động muốn
ra tay giáo huấn Yến Kỳ, người này chính là muốn bị giáo huấn, có điều
Vân Tử Khiếu lại lên tiếng trước: “Các vị muốn đánh có thể, mời đừng
đánh trước cửa vương phủ, các ngươi nhìn xem đã phá hoại phủ chúng ta
thành dạng gì rồi.”
Chỉ thấy trước cửa phủ Vân vương, gió cuốn lá bay xơ xác tiêu điều, giữa đường có một cái hố sâu, sắc mặt Vân Tử Khiếu cực kỳ khó cơi, hung dữ
nhìn ba người.