Triệu Thanh Nghiên nói xong, quận chúa
Minh Tuệ cũng giật mình, nếu chiếc khă kia không phải của Yến quận
vương, không phải nàng mất không một vạn lượng ah, nghĩ thế Phượng Quân
Dao đột nhiên hướng đến một căn phòng kêu lên.
“Quận chúa Trường Bình, chúng ta ra giá đến bây giờ còn không nhìn thấy
hiện vật đâu, mặc dù là bán đấu giá, ít nhất cũng phải cho chúng ta xem
đến cùng vật đó có đáng giá như vậy không.”
Quận chúa Minh Tuệ vừa nói, lầu một đã sớm có người phụ họa, “Đúng vậy còn chưa thấy chiếc khăn đâu.”
“Nếu là khăn bình thường, nhiều nhất mấy chục lượng bạc thôi.”
Trên lầu hai Vân Nhiễm tươi cười, mở cửa sổ nói, “ Nếu mọi người đã muốn nhìn, bản quận chúa sẽ cho các ngươi nhìn rõ.”
Nàng nói xong liền ra lệnh cho Lệ Chi: “Đem đồ vật xuống dưới đài cao cho mọi người cùng xem.”
“Ân, quận chúa.” Lệ Chi trầm ổn lên tiếng, đi vào cầm lấy đồ ra ngoài.
Lúc này mọi người đều nín thở chờ đợi, chiếc khăn kia đến tột cũng có
phải của YẾn quận vương hay không, vì cái gì Yến vương vẫn khổng ra giá, người này xúa nay luôn thích sạch sẽ, sẽ không để vật tùy thân rơi vào
tay người khác.
Lệ Chi đi tới trên đài cao, trong tay là một chiếc khăn gấm thiên tàm
màu trằng, gcs khăn có thêu một đóa ngọc lan trắng, quả nhiên là của Yến quận vương, dưới lầu ồ lê, mọi người đều nghị luận.
Trong phòng Yến Kỳ, Trực Nhật cùng Phá Nguyệt vốn muốn xem nào nhiệt. Đô gia dã cầm trong tay, quận chúa Trường Bình sao lại có khăn tay, muốn
nhìn nàng muốn đàu giỡn cái gì, nhưng đợi nhìn thấy đồ trong tay Lệ Chi
cả hai đều biến sắc, nhanh chóng mở miệng.
“Gia, người mau nhìn.”
Lúc này Yến Kỳ càng u ám, hắn tự nhiên nhìn thấy, chiếc khăn trên đài
cao cùng chiếc hắn đang cầm giống nhau như đúc, đều là gấm thiên tàm,
đều thêu ngọc lan, như vậy mới có khả năng đánh tráo, đừng nói là người
khác nhận không ra, đế hắn cũng hoài nghi đó là đô của mình. Khó trách
Vân Nhiễm bình tĩnh như vậy, hóa ra nàng đã sớm có chuẩn bị đường lui
cho mình.
Nữ nhân này thế mà tâm tư lại thông minh nhanh nhạy, thận trọng, lợi
hại, hắn không phục nàng không được, xem ra lúc trước hắn đã xem nhẹ
nàng.
Trên lầu, thanh âm Vân Nhiễm như nước vang lên: “Quận chúa Minh Tuệ, đây là chiếc khăn ta nhặt được, không biết ngươi còn có nghi vấn gì không.”
Quân Dao nghe thấy âm thanh Vân Nhiễm ôn nhu chỉ muốn hung hăng bó chết nàng.
Lệ Chi đã thu khăn lại, chưởng quây hô lớn: “ Có ai ra giá nữ không, nếu không, chiếc khăn này sẽ thuộc về thế tử phủ Tần quốc công.”
Mặt Quân Dao tái mét, nàng tự nhiên là muốn có được chiếc khăn, nhưng
giá này thật sự là trên trời, bất quá nàng vẫn muốn cắn răng kêu: “Một
vạn hai hàn hai.”
Nàng vừa dứt lời, một đạo âm thanh như tỳ ba vang lên: “Một vạn, năm trăm ngàn lượng.”
Yến quận vương vừa lên tiếng, bên dưới yên tĩnh không một tiếng động,
Yến quận vương xuất thủ, chứng tỏ chiếc khăn kia thực sự là của hắn, bất quá Yến quận vương đã ra giá, ai còn giám trả.
Dưới lầu chưởng quầy cũng lên tiếng: “Có ai trả cao hơn không, một vạn
năm trăm ngàn lần một, một vạn năm trăm ngàn lần hai, một vạn năm trăm
ngàn lần ba, thành giao bán.”
Dưới lầu mọi người đều thở dài, các thiên kim tiểu thư, thấy khăn rơi vào tay Yến quận vương cũng thoải mái một ít.
Bất quá quận chúa Trường Bình cũng thật ác, một chiếc khăn tay kiếm được một vạn năm trăm ngàn lượng, bất quá cũng có người đồng tình với nàng,
ai bảo Yến quận vương tư hôn nàng, số tiền này cũng như bồi thường đi.
Trong phòng trên lầu hai, Định vương vẻ mặt ung dưng hướng Vân Nhiễm
chúc mừng: “Chúc mừng quận chúa Trường Bình, tự nhiên lại có được một
vạn năm trăm ngàn lượng.’
“Cảm tạ Định vương đã ra tay tương trợ.”
Vân Nhiễm mặt mày vui vẻ, có tiền ai lại không vui, nhất là tiền này lại do tên hỗn đản Yến Kỳ bỏ ra, nàng thật là sung sướng.
“Nếu là thành tâm cảm tạ, không bằng ngày khác mời bản vương dugf cơm.”
Vân Nhiễm cũng không cự tuyệt, nàng vốn muốn tìm hiểu nhân phảm người
này, cho nên tiếp xúc nhiều thêm một lần cũng không có vấn đề gì.
“Được, một lời đã định, ngày khác ta mời Định vương dùng bữa.”
Sở Dật Lâm trên mặt càng nhu hòa, ôn nhu nói: “Được, chúng ta một lời đã ddihj.”
Vân Nhiễm gật đầu đồng ý, bên ngoài Lệ Chi đi vào: “Quận chúa, Yến
qauanj vương cho mời quận chúa, mời người đem khăn theo đổi lấy ngân
phiếu một vạn năm tram ngàn.
“Đươc,” Vân Nhiễm rất cao hứng, có thể làm cho Yến Kỳ kinh ngacjm nàng
thực sự sáng khoái, nhanh đừng dậy cùng Định vương nói một tiếng rồi rời đi. Phí sau Sở Dạt Lam nhìn bóng nàng, phát hiện nàng không có giống
những nữ nhân khác si mê Yến Kỳ xem ra nàng thật sự chỉ muốn giáo huấn
Yến Kỳ, hắn cũng yên tâm hơn.
Dưới lầu không ít người nhỏ to trò chuyện, cũng có người đã muốn đúng dậy rời đi.
Trong phòng quận chúa Minh Tuệ, vài người đang an ủi nàng ta.
“Quận chúa đừng tức giận, về sau có thời gia chúng ta sẽ từ từ giáo huấn quận chú Trường Bình.”
“Đúng vậy, hôm nay khăn kia là Yến quận vương đoạt đi, cũng không rơi vào ta của người khác.”
Sắc mặt quận chúa Minh Tuệ vẫn khó coi, vốn chiếc khăn kia có thể tới
tay nàng, chỉ cần lúc trước Vân Nhiễm giao khăn cho nàng là tốt rồi,
tiện nhân cứ chờ đấy, quận chúa minh Tuệ thở phì phò.
Triệu Thanh Nghiên lên tiếng: “Quân Dao, ngươi nghĩ cách trừng trị nàng là được rồi, sao phải tức giận làm khổ mình.”
Triệu Thanh Nghiên từ nhỏ đã rất thân với Phượng Quân Dao, vừa nghe nàng ta nói lửa giận cũng giảm bớt, “Vân Nhiễm, tiện nhân này ta sẽ không bỏ qua cho nàng.”
Vân Nhiễm không biết tính toán của quận chúa Minh Tuệ, tâm tình đang vô
cùng tốt đi tới phòng của Yến Kỳ, ngoài cửa vẫn là hai thủ hạ canh giữ,
nhìn thấy Vân Nhiễm lại đây, khuôn mặt lạnh lùng, nữ nhân này thật là to gan, dám tính kế trên đầu gia nhà bọn họ, về sau nàng sẽ không có ngày
tốt, gia không phải là người dễ chọc.
“Gặp qua quận chúa, mời quận chúa vào trong.”
Vân Nhiễm gật đầu, đẩy cửa ra đi vào, Yến Kỳ vẫn tà mị yêu nghiệt chư
trước, chỉ là đôi mắt lãnh lẽo bắn ra hàn ý làm nàng phát lạnh.