Trời càng lúc càng tối, mưa rơi càng lớn, ướt hết quần áo Đường Tử Khiên cùng Vân Nhiễm. Đường Tử Khiên nhìn chằm chằm Vân Nhiễm cắn răng nói: “Vân Nhiễm, ngươi rất tàn nhẫn?”
“Ta tàn nhẫn sao? Ngươi không vào nhìn thử xem nữ nhân trong kia thế nào, nữ nhân ngươi thích lừa ngươi hại ngươi, ngươi vẫn đâm đầu vào. Lại làm tổn thương nữ nhân thích ngươi, trên đời này có lại nam nhân như ngươi sao.”
“Ta không làm tổn thương nàng, cũng không muốn làm tổn thưởng nàng.”
Đường Tử Khiên hét lên trong mưa, trong lòng đau đớn khôn cùng. Vân Hương Di sảy thai, hắn cũng không quá đau đớn, bởi vì đó không phải là đứa nhỏ hắn mong đợi. Nhưng đứa nhỏ của An Nhạc mất, hắn cảm thấy đau đớn vô cùng. Không những thế An Nhạc còn muốn cùng cách, hắn không biết rốt cuộc mình đã làm chuyện tốt gì có được kết cục như vậy.
Sơn Trà cầm cây dù chạy vội tới, nhìn thấy quần áo trên người quận chúa ướt hết, không nhịn được kêu lên: “Quận chúa, người mau trở về thay quần áo, nếu để bị cảm sẽ phiền phức.”
Vân Nhiễm không để ý tới Sơn Trà, nhanh chóng kéo Đường Tử Khiên vào trong điện của hoàng hậu. Hắn không phản kháng, hai người ướt dũng đi vào trong điện. Hoàng hậu nhìn thấy khẽ hét lên: “Trường Bình, ngươi mau đi thay quần áo, đừng để bị cảm lạnh.”
Nói xong, nàng nhìn cung nữ phía sau: “Đi lấy hai bộ quần áo của bản cung cho quận chúa thay.”
“Ân, nương nương.”
Cung nữ hơi sửng sốt, quần áo của nương nương bình thường không để cho người khác mặc, xem ra nương nương rất ưu ái nàng.
Cung nữ nhận lệnh đi tìm quần áo. Vân Nhiễm đã kéo Đường Tử Khiên đến trước giường công chúa An Nhạc, công chúa Chiêu Dương hét lên: “Cậu, ta ghét ngươi, ta không thích ngươi, Y Y không bao giờ thích ngươi nữa.”
Lời của bạn nhỏ Y Y Đường Tử Khiên nghe không lọt lỗ tai, mắt hắn đều đặt trên người An Nhạc. Nàng đang im lặng giống như không có linh hồn, ánh mắt trống rỗng, không có phản ứng. Đường Tử Khiên đau lòng không thôi bàn tay nắm chặt lại, đến cùng hắn đã làm gì khiến nữ nhân này biến thành như vậy.
Trước cửa điện, cung nữ hầu hạ An Nhạc bưng canh vào, cung kính với hành lễ với hoàng hậu: “Nương nương, thuốc đã được đưa tới.”
“Cho công chúa uống đi.”
“Ân,nương nương.” Bích Châu lên tiếng đáp lời, bưng chén thuốc đến trước giường cẩn thận cho An Nhạc uống thuốc. Nhưng nàng không uống chút nào, tất cả đều chảy ra ngoài, Bích Châu gấp đến phát khóc.
“Công chúa, người uống một chút đi, cứ như vậy làm sao được.”
Hai cung nữ hầu hạ An Nhạc bật khóc.
Đường Tử Khiên xông tới, hét lên với người trên giường: “An Nhạc ngươi làm cái gì vậy, nếu ngươi không vui, có thể đánh chửi người khác, sao phải làm khó chính mình. An Nhạc, ngươi có thể đánh ta, chửi ta, sao phải tra tấn chính mình.”
Đáng tiếc lời Đường Tử Khiên nói, người trên giường vẫn không có nửa điểm phản ứng.
Đướng Tử Khiên không nhịn được đau khổ, vò đầu bứt tóc, hắn không biết vì sao chuyện lại như vậy. Hắn là một người thất bại, chuyện gì cũng không thành.
Đường Tử Khiên hét lên: “Vì sao, đến cùng ta đã làm sai chuyện gì?”
Hoàng hậu cùng Vân Nhiễm không để ý đến hắn nhìn An Nhạc trên giường.
“An Nhạc, ngươi uống thuốc đi, như vậy không tốt đâu?”
Đáng tiếc An Nhạc vẫn im lặng, vô thần đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Hoàng hậu bất đắc dĩ nhìn Vân Nhiễm: “Bây giờ phải làm sao?”
Vân Nhiễm nhìn Đường Tử Khiên: “Đường Tử Khiên, từ lúc nàng gả cho ngươi không có một ngày bình yên, nếu ngươi còn chút lương tâm, buông tha cho nàng đi. Tìm hoàng thượn nói với hắn ngươi đồng ý cùng cách. Ta nghĩ cái nàng cần nhất bây giờ chính là cùng cách, rời khỏi ngươi, rời khỏi Đường gia nàng sẽ dần dần tốt lên.”
“Cùng cách?”
Sắc mặt Đường Tử Khiên trắng bệch, từng bước lùi về phía sau, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ tới chuyện cùng cách.
Vân Nhiễm tiến lên, cầm lấy tay hắn, hét lên: “Đường Tử Khiên, ngươi không thương nàng, vì sao không buông tha cho nàng. Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn thấy nàng chết, bức tử nàng ngươi mới hài lòng. Ngươi bảo vệ Hương Di của ngươi đi, buông tha cho nữ nhân đáng thương này, nàng yêu ngươi như vậy, kết quả nhận được thương tích đầy mình, ngươi nhẫn tâm ép chết nàng sao?”
Đường Tử Khiên kinh hãi nhìn chằm chằm nữ nhân trên giường, thấy ánh mắt nàng trống rỗng như người chết. Hắn thật sự nghĩ nếu mình không để nàng đi, nàng sẽ chết, nhất định sẽ chết. Chỉ cần nghĩ như vậy lục phủ ngũ tạng hắn nóng như đốt, hóa ra hắn không vô tình với nàng, chỉ là hắn xem nhẹ.
Nhưng kết quả thì sao? Đường Tử Khiên cười phá lên, xoay người đi ra ngoài.
“Được, được, nếu nàng muốn cùng cách, ta chiều theo ý nàng.”
Hắn loạng choạng xoay người bước đi, bóng lưng rộ ra vẻ tang thương bước ra ngoài.
Hoàng hậu đứng phía sau nhìn hoàng huynh mình như vậy, không nhịn được đau lòng. Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước sao phải làm vậy. An Nhạc là nữ tử tốt đẹp như vậy, làm gì có nam nhân nào cự tuyệt được. Nếu sớm đối xử tốt với nào, sao phải đi đến tình trạng như ngày hôm nay.
Vân Nhiễm đến bên cạnh An Nhạc, nhận chén thuốc trong tay Bích Châu, dịu dàng nói: “An Nhạc, ngoan ngoãn uống hết chén thuốc này, ta đồng ý với ngươi, nhất định khiến cho ngươi cùng Đường Tử Khiên cùng cách.”
Nàng khẽ đưa chén thuốc đến bên miệng An Nhạc, tuy nàng vẫn không biểu hiện gì khác, nhưng khóe miệng khẽ kéo ra.
Vân Nhiễm đút hết chén thuốc cho nàng, Bích Châu cùng cung nữ kích kích động rơi nước mắt.
Hoàng hậu nhìn cảnh tượng như vậy, biết rõ trong lòng An Nhạc đã hoàn toàn chết tâm với ca ca của mình, xem ra bọn họ xác định chắc chắn phải cùng cách.
Cung nữ bên người hoàng hậu cầm quần áo tới: “Nương nương, đã mang quần áo tới.”
Hoàng hậu nhìn Vân Nhiễm, cưỡng ép ra lệnh: “Trường Bình, nhanh chóng đi thay quần áo.”
Công chúa Chiêu Dương cũng kêu lên: “Trường Binh, ngươi nhanh đi thay quần áo đi, ngươi không cần ốm, bác đã ốm, ngươi cũng ôm, Y Y sẽ đay lòng.”
Vân Nhiễm nhìn Y Y, khẽ sờ đầu nàng, ôn hòa nói: “Được, Y Y không cần lo lắng, ta sẽ không ốm, Y Y chăm sóc bác cho tốt, ta đi thay quần áo.”
“Được.”
Sơn Trà cùng Dữu Tử nhận quần áo trong tay cung nữ, hầu hạ Vân Nhiễm đến sau bình phong thay quần áo.
Trong tẩm cung của hoàng thượng, Sở Dật Kỳ đang chuẩn bị đi nghỉ, Hứa An đi tới nhỏ giọng bẩm báo: “Hoàng thượng, Đường đại nhân đang quỳ gối ngoài điện.”
Sở Dật Kỳ dừng lại động tác, nhíu mày: “Không phải bảo hắn đến quỳ trước điện hoàng hậu xin công chúa An Nhạc tha thứ sao? Chạy đến quỳ trước cung điện của trẫm làm gì?”
“Bẩm hoàng thượng, Đường đại nhân muốn cầu kiến ngài.”
“Hắn gặp ta làm gì?” Sở Dật Kỳ không để ý, nhưng nhớ tới ngoài trời đang mưa, trăm ngàn lần không cần chỉnh Đường Tử Khiên tới chết. Bây giờ hắn đã là thị lang bộ công, điều hắn tới đó là để sau này chưởng quản bộ công. Bây giờ là do Mai gia nắm quyền, có điều từ sau chuyện kia, hoàng thượng đã tính bóc lột Mai gia.
Nghĩ vậy Sở Dậ Kỳ đứng dậy ra khỏi tẩm cung, dặn dò Hứa An đưa Đường Tử Khiên vào.
Đường Tử Khiên vừa tiến vào đã quỳ xuống kêu: “Hoàng thượng, xin người để cho thần cùng công chúa cùng cách đi.”
Sở Dật Kì mở to mắt nhìn chằm chằm Đường Tử Khiên. Người này đầu óc bị hỏng rồi đúng không, dám đưa ra yêu cầu như vậy. An Nhạc làm loạn, hắn cũng muốn làm loạn với nàng sao? Không hòa giải được liền cùng cách sao?
“Đường Tử Khiên, ngươi sao càng sống càng hồ đồ, vì một tiện nhân, hai phu thê ngươi cùng cách. Quay về đánh chết nữ nhân kia bồi tội với công chúa là được rồi.”
Đường Tử Khiên vẫn dập đầu như trước, trên trán rất nhanh đã có mau, hình như hắn không biết đau, dập đầu liên tục.
Hứa An nhìn mà sợ hãi, Đường đại nhân điên rồi, còn tiếp tục lạy, chỉ sợ sẽ mất mạng.
“Hoàng thượng.”
Sắc mặt Sở Dật Kỳ khó coi, lại bắt đầu đau đầu, hôm nay hắn đã đau hai lần.
Hắn trừng mắt lườm Đường Tử Khiên, thật muốn để cho người này dập đầu đến chết, nhưng nghĩ lại hắn ta còn có tác dụng, đành lạnh giọng quát: “Được rồi, ngươi dừng lại đi.”
Đáng tiếc Đường Tử Khiên vẫn dập mạnh như trước: “Hoàng thượng, người đồng ý cho thần cùng công chúa cùng cách đi.”
Giống như Vân Nhiễm nói, An Nhạc gả cho hắn, chưa từng có ngày nào sống tốt. Hắn chưa từng nhìn thấy nàng cười vui vẻ, nếu gả cho hắn đau khổ như vậy, hắn sẽ thành toàn cho nàng, rời xa hắn có thể khiến nàng sống tốt, hắn sẽ để cho nàng đi.
Tuy rằng trong lòng rất đau, nhưng đã không còn quan trọng. Hắn không biết mình đã làm sai chuyện gì, nữ nhân hắn thích lừa gạt hắn, nữ nhân thương hắn muốn cùng cách. Từ đầu đến cuối hắn không biết mình sai ở đâu. Một lòng đối xử với Vân Hương Di, nàng ta lại vì muốn tiến cung tính kế hắn cùng An Nhạc. Hắn muốn cố gắng đối xử tốt với AN Nhạc, nàng lại chưa từng vui vẻ, bây giờ muốn cùng cách, tất cả đều rời xa hắn.
Ý thức Đường Tử Khiên đã bắt đầu mơ hồ, nhưng hắn vẫn dập đầu trong đại điện, trán nhuỗm máu đỏ tươi đập vào mắt. Hoàng thượng cùng thái giám hoảng sợ không thôi. Mọi người không chút nghi ngờ, nếu hoàng thượng không đáp ứng, Đường đại nhân sẽ dập đầu cho đến chết.
Cuối cùng Sở Dật Kỳ đành phải đồng ý: “Được rồi, nếu ngươi đã kiên trì như vậy, các ngươi cùng cách đi.”
Dứt lời, Đường Tử Khiên dừng lại, nhanh chóng nhìn hoàng thượng, lúc này trán hắn đã loang lổ vết máu, giống như một đóa hoa nở rộ, nhìn hoàng thượng: “Thần tạ ơn ân đức của hoàng thượng>”
Nói xong còn muốn dập đầu, nhưng lại gục xuống bất động, Hứa An nhanh chóng đi qua, kích động lên tiếng: “Hoàng thượng, Đường đại nhân đã hôn mê.”
Sở Dật Kỳ tức giận: “Cho người đưa hắn trở về.”
“Ân, hoàng thượng.”
Hứa An vung tay lên, ra lệnh cho thái giám đưa Đường Tử Khiên ra ngoài trởi về phủ Đường gia.
Hoàng thượng đứng dậy chuẩn bị đi nghỉ ngơi, nghĩ lại hạ chỉ: “Hứa An, lập tức đến cung điện của hoàng hậu, truyền chỉ, trẫm đồng ý để cho Đường Tử Khiên cùng công chúa cùng cách, sau này An Nhạc ở lại bên cạnh hoàng hậu, để cho hoàng hậu chăm sóc cho nàng.”
“Ân, hoàng thượng.”
Húa An đi sắp xếp việc này.
Lúc thánh chỉ đến cung điện của hoàng hậu, đêm đã rất khuya, nhưng trong điện vẫn có nhiều người chưa ngủ. Hoàng hậu, Vân Nhiễ cùng với các cung nữ hầu hạ vẫn còn thức. Các nàng muốn nói chuyện với An Nhạc, nhưng nàng ta vẫn không có phản ứng, hai người có chút sốt ruột.
Đúng lúc này Hứa An đưa thánh chỉ của hoàng thượng tới, đồng ý cho công chúa cùng phò mã cùng cách.
Vân Nhiễm thở dài nhẹ nhõm, cầm thánh chỉ đưa tới trước mặt An Nhạc, đau lòng nói: “An Nhạc, ngươi xem, đây là thánh chỉ hoàng thượng đồng ý cho ngươi cùng phò mã cùng cách.”
Lúc này An Nhạc đã có chút ý thức, nhìn thánh chỉ trong tay Vân Nhiễm, nước mắt rơi như mưa. Nàng run run cầm lấy, ôm chặt thánh chỉ, giống như dùng toàn bộ sức lực của mình. Yêu một lần kết quả lại thế này, về sau nàng không bao giờ yêu nữa.
An Nhạc khóc rống lên, ôm thánh chỉ trong ngực.
Nhìn thấy nàng khóc, hoàng hậu cùng Vân Nhiễm thở dài nhẹ nhõm, khóc là tốt rồi, sợ nhất là nàng không có phản ứng gì, mới thực sự dọa người.
“Hứa An truyền ý của hoàng thượng cho hoàng hậu, sau đó liền lui ra ngoài.
Hoàng hậu nhìn Vân Nhiễm nói: “Trường Bình, đã không có việc gì rồi, đêm đã khuay ngươi nghỉ trong cung một đêm đi, sáng mai trở về cũng được.”
Vân Nhiễm gật đầu, nhìn An Nhạc. Nàng chỉ lo khóc, giờ khắc này trong lòng nàng cực kì thê lương, tuy rằng cùng cách, nhưng về sau người kia sẽ không thể tổn thương đến nàng. Loại đau đớn này, không phải nói hết là hết
“Nương nương cũng lui xuống thôi, để cho nàng ở một mình, ta tin nàng sẽ tốt.”
Vân Nhiễm nói, hoàng hậu gật đầu, hai người dẫn nha hoàn rời Thiên điện, Vân Nhiễm ở tại điện khác trong cung của hoàng hậu.
Long Nhất phân phó cho Long Nhất: “Ngươi tới phủ hộ quốc tướng quân, nhìn chằm chằm tiện nhân Vân Hương Di, ta muốn xem sau khi biết công chúa cùng phò mã cùng cách nàng ta có hành động gì. Vốn ta không muốn nhúng tay vào chuyện của bọn họ, nhưng bây giờ không thể đứng ngoài. Thân là bằng hữu của An Nhạc, nếu không ra tay thật không xứng với hai từ bằng hữu.”
Vân Nhiễm nói xong, Long Nhất nhận lệnh, đi làm việc.
Vân Nhiễm lại gọi Long Nhị ra để hắn đi thăm dò chuyện Nghiễm Nguyên Tử ở trong cung. Đêm nay nàng đồng ý ở lại ngoài vì trấn an An Nhạc, còn muốn điều tra chuyện của Nghiễm Nguyên Tử. Nàng cân phải biết hắn có đúng là phản đồ của Lưu Hoa Đường, sư phụ có nằm trong tay hắn không.
Vân Nhiễm dặn dò Long Nhị đi làm việc, bên trong tẩm cung lại có hơi thở quen thuộc tới gần, nàng biết là ai, Yến Kỳ, Yến đại quận vương.
Vân Nhiễm phất tay ra lệnh cho Long Nhị đi thăm dò, cũng dặn dò hắn không được đánh rắn động cỏ, chỉ cần thăm dò tình huống của hắn là tốt rồi.
“Được, thuộc hạ lập tức đi làm.”
Long Nhị đi tìm hiểu tin tức, người kia tiến vào tẩm cung.
Dưới ngọn đèn sáng ngời, khuôn mặt tinh xảo của Yến Kỳ như được phủ một tầng lụa mỏng, đẹp như ngọc. Ánh mắt thâm thúy như sao trên trời, trong trẻo lạnh lùng, nhưng ẩn dấu sự áy náy.
“Nhiễm Nhi, thật xin lỗi, để cho nàng chịu ủy khuất.” Là hắn manh động, biết rõ hoàng thượng muốn cưới Nhiễm Nhi, chưa có kế hoạch chu toàn đã tiến cung xin hoàng thượng tứ hôn. Mấy năm nay hắn thuận buồm xuôi gió, đã quên mất đế vương vô tình, còn tưởng rằng với năng lực của hắn, muốn cưới Nhiễm Nhi hoàng thượng sẽ không làm khó. Hắn lại quên tâm đế vương khó dò.
Huống chi Sở Dật Kỳ là loại người lòng dạ hẹp hòi, sao có thể đồng ý cho hắn cưới Nhiễm Nhi.
Vân Nhiễm đi tới, kéo tay Yến Kỳ đến nhuyễn tháp ngồi xuống. Nàng phất tay để cho nha hoàn hầu hạ lui xuống, tự mình rót cho Yến Kỳ một ly trà.
“Chàng cũng đừng buồn, trước mắt chỉ có thể như vậy. Huống hồ ta thấy chuyện này cũng có chỗ tốt, lúc trước chúng ta đang đối chọi gay gắt, tự dưng lại đến với nhau. Người khác không biết còn tưởng hai đại phủ Yến Vân có mưu đồ khác. Bây giờ đúng lúc có thể để cho mọi người thấy, chúng ta thích nhau, không liên quan đến lợi ích khác.”
Giọng Yến Kỳ nhẹ nhàng, tình cảm: “Ta đau lòng nàng, Nhược Uyển tính là gì, đòi xứng với nàng cạnh tranh công bằng.”
Vân Nhiễm thấy bắn buồn bực, mặt khẽ giãn ra đùa với hắn.
“Không phải chàng nên hưng phấn sao? Nhược Uyển xinh đẹp như vậy, lại thông minh cơ trí, nàng thích chàng, chứng tỏ chàng có mị lực.”
“Bản quận vương không tiếc, bản quận vương đã thích ai, sẽ toàn tâm toàn ý đối xử.”
Yến Kỳ nói xong, kéo tay Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, nàng đừng tính chuyện này lên đầu ta.”
Yến quận vương hơi lo lắng, Vân Nhiễm không giận dỗi, nhìn chằm chằm Yến Kỳ: “Chàng cho rằng, bản quận chúa là loại nữ nhân lòng dạ hẹp hòi sao?”
Yến Kỳ lập tức giãn chân mày nở nụ cười, sáng rực, ôn nhu nói: “Nhiễm Nhi của ta là nữ nhân hiểu chuyện nhất trên đời, xinh đẹp tuyệt trần, thông minh vô song, đệ nhất thiên hạ, muốn người có người, muốn dung mạo có dung mạo, tài mạo song tuyệt, là nữ tử hiếm có trên đời.
Vân Nhiễm cười rộ lên chỉ vào hắn nói: “Yến Kỳ, hôm nay miệng chàng bôi mật ah, sao ngọt như vậy, nhưng mà ta thích, về sau nói nhiều một chút, ta sẽ không tính toán chuyện chàng chọc nợ đào hoa.”
Nhắc đến chuyện đào hoa, Yến quận vương ủy khuất: “Ta không chọc đào hoa, là hoa đào tự rơi xuống người ta.”
Nói xong hắn kéo Vân Nhiễm đặt lên đùi mình, bá đạo ôm eo nàng.
“Nhiễm Nhi, nàng phải giữ ta lại, đừng để hoa đào bắt ta đi.”
“Nếu chàng bị bắt đi, xem ta trừng trị chàng thế nào?”
Vân Nhiễm giả vờ uy hiếp hắn, hai người cười rộ lên, ánh mắt sáng rực rơi trên người Vân Nhiễm, tim đập nhanh hơn. Vân Nhiễm không thèm để ý, Yến quận vương nói câu đầy dụng ý: “Nhiễm Nhi, tối nay miệng ta có bôi mật.”
“Ách,” Vân Nhiễm kinh ngạc. Yến Kỳ đã cúi đầu vươn tới môi nàng, Vân Nhiễm muốn lui lại, nhưng tay hắn đã nhanh chóng giữ nàng lại, không thể lui xuống.
Bên trong tẩm cung, nhiệt độ tăng lên, lúc mới bắt đầu Vân Nhiễm còn muốn đẩy Yến Kỳ ra, nhưng cuối cùng lại nồng nhiệt đáp lại hắn. Dù sao hai bọn họ cũng yêu nhau thật lòng, làm chút chuyện thân mật cũng rất bình thường.
Vân Nhiễm vừa động Yến quận vương hơi mất khống chế, trong lòng khẽ than nhẹ, tiểu yêu tinh thật sự là mê trướng.
Hắn rất muốn cưới nàng về phủ Yến vương. Nhưng vướng hoàng thượng, Yến Kỳ thở dồn dập, cả người như thiêu đốt, phía dưới cũng nhanh chóng có phản ứng. Vân Nhiễm ngồi trên người hắn lập tức cảm nhận được, nhanh chóng đẩy hắn ra chỉ vào Yến Kỳ: “Chàng, chàng?”
Nàng cũng xấu hổ không dám nói ra, Yến Kỳ lại càng không dám nói, trong lòng ngầm hạ quyết định. Sau này vẫn không cần quá thân mật, nếu không chưa tới đại hôn hắn đã dục hỏa mà chết.
Yến Kỳ lắc mình rời khỏi tẩm cung, giọng hắn vang lên: “Nhiễm Nhi, chuyện Nghiễm Nguyên Tử trong cung, nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ, ta sẽ phái người theo dõi hắn.”
“Được.”
Vân Nhiễm gật đầu, nghĩ đến dáng vẻ Yến Kỳ chạy trối chết, cùng biểu tình khó chịu, Vẫn Nhiễm không nhịn được xấu xa cười rộ lên.
Ngày hôm sau Vân Nhiễm chưa thức dậy, đã có người vào tẩm cung của nàng, Sơn Trà cùng Dữu Tử nhanh chóng hành lễ: “Gặp qua công chúa.”
Công chúa An Nhạc Sở Thanh Dịch mặc áo xanh, quần yên la mỏng, thân hình gầy yếu, sắc mặt hơi tái nhợt, đôi mắt sưng to như quả đào, chắc đêm qua nàng đã khóc rất lâu, nhưng bây giờ tâm thần cũng không tệ, phất tay để cho Sơn Trà cùng Dữu Tử đứng lên, đến bên giường lớn thấy Vân Nhiễm đang ngủ, liền nhéo eo làng: “Con heo lười, mau dậy đi.”
Vân Nhiễm mơ màng mở to mắt, thấy An Nhạc đang ngồi trước giường, cong thắt lưng cù nàng, nàng sợ ngứa nên lăn một vòng tránh ra, xoay người ngồi dậy nhìn An Nhạc: “An Nhạc, sao ngươi không nghỉ ngơi thêm một chút.”
An Nhạc cười lắc đầu, “Ta không sao?”
Vân Nhiễm phất tay để cho nha hoàn trong tẩm cung lui xuống, Sơn Trà cùng Dữu Tử, Bích Châu cùng lui ra ngoài.
Vân Nhiễm cầm tay An Nhạc: “An Nhạc, ngươi thật sự không sao chứ?”
“Nhiễm Nhi, ta hông sao, được giải thoát rồi. Tuy rằng đêm qua đau đến chết đi sống lại, bây giờ trong lòng cũng rất đau, nhưng thật sự được giải thoát rồi. Tất cả đều do ta tự chuốc lấy. Rõ ràng biết nam nhân kia không thích ta, nhưng vẫn chọn gả cho hắn. Ta không oán hắn, cũng không hận bất cứ ai, tất cả đã tan thành khói mây, người kia không có quan hệ gì với ta nữa.”
Vân Nhiễm thấy nàng giống như thật sự được giải thoát, tuy rằng chân mày có sự đau khổi, nhưng thần sắc cũng đã bình thản, ung dung.
“Umh, ngươi không có chuyện gì là tốt rồi, mọi chuyện đều đã quan, từ từ rồi sẽ quên.”
An Nhạc gật đầu, nắm tay Vân Nhiễm: “Ta nghe nói Yến quận vương chạy tới chỗ hoàng huynh xin chỉ ban hôn, đây là có chuyện gì? Không phải lúc trước hắn từ hôn ngươi sao? Bây giờ lại muốn làm gì?”
Vân Nhiễm hơi chau mày, hôm qua Yến Kỳ mới tiến cung xin hoàng thượng ban hôn, bây giờ An Nhạc đã biết tin tức, việc này truyền cũng thật nhanh nha.
“Sao ngươi biết?”
An Nhạc cười nói: “Là Chương Lâm biết tin, bẩm báo lại với hoàng tẩu, đúng lúc ta nghe thấy, cho nên tới đây hỏi ngươi một chút sao lại như vậy?”
Vân Nhiễm gật đầu một cái, nghĩ tới Chương Lâm, đại thái giám bên người hoàng hậu. Rõ ràng là một nam nhân ôn nhã như trúc, lại vào cung làm thái giám. Nam nhân này có ý đồ khác, Vân Nhiễm có thể khẳng định một điều, trên người nam nhân này có bí mật, hơn nữa Vân Nhiễm cảm thấy mình quen hắn, rốt cuộc hắn là ai?”
An Nhạc thấy Vân Nhiễm trầm tư, nắm chặt tay nàng: “Trường Bình, ngươi thích Yến quận vương sao, hắn có thích ngươi không? Nếu không, trăm ngàn lần ngươi đừng gả, sẽ làm tổn thương nhau.”
Vân Nhiễm khẽ vỗ tay An Nhạc, nàng biết An Nhạc quan tâm nàng, sợ nàng gả cho Yến Kỳ sẽ bị tổn thương.
“An Nhạc, ngươi yên tâm, ta cùng Yến Kỳ thích nhau, nếu không thích ta sẽ không gả.”
“Hắn thật sự thích ngươi sao?”
An Nhạc cẩn thận hỏi lại, Vân Nhiễm gật đầu: “Đúng vậy, ta có thể khẳng định, hắn thích ta.”
Dĩ nhiên An Nhạc tin tưởng năng lực của Vân Nhiễm. Nàng ta nàng nữ nhân mẫn cảm, có thể cảm nhận được nam nhân có thích mình hay không. Vân Nhiễm có thể cảm nhận được Yến Kỳ yêu nàng ta, cũng như cảm nhận được Đường Tử Khiên không thường nàng.
An Nhạc ôm chầm lấy Vân Nhiễm, nhẹ nhàng chúc phúc: “Trường Bình, ngươi nhất định phải hạnh phúc, ta đã nếm qua đau khổ, không hi vọng người khác cũng trải qua cảm giác này, cho nên ngươi nhất định phải hạnh phúc.”
“Ta sẽ.”
Vân Nhiễm cười rộ lên, ôm lấy An Nhạc, hi vọng ông trời có thể ban cho nàng một nam nhân thật lòng yêu An Nhạc. Cuộc đời của nữ nhân vẫn cần có một người nam nhân đến yêu.
“An Nhạc, ngươi sẽ tốt, tin tưởng ta nỗi đâu sẽ quan rất nhanh, ngươi sẽ tốt lên, sau này cũng nhất định cũng hạnh phúc.”
An Nhạc khẽ cười, hạnh phúc hay không đã không còn quan trọng. Bây giờ nàng thầm nghĩ muốn làm chính mình, làm một An Nhạc vui vẻ, về sau không cần yêu nữa, rất đả thương người.
“Trường Bình đừng lo lắng, ta không có chuyện gì.”
Bên ngoài tẩm cung vang lên giọng đám người Sơn Trà: “Gặp qua hoàng hậu nương, công chúa Chiêu Dương.”
Vân Nhiễm cùng An Nhạc nhìn ra, liền thấy hai bóng người một lớn một nhỏ, đúng là hoàng hậu cùng công chúa Chiêu Dương Sở Y Y, bạn nhỏ Y Y vừa tỉnh đã đến tìm An Nhạc, nên hoàng hậu dẫn nàng tới đây.
“Bác.”
Sở Y Y nhào vào trong lòng An Nhạc, An Nhạc ôm lấy tay con bé, khẽ dặn dò: “Cháu cẩn thận một chút.”
Sở Y Y ôm cổ An Nhạc: “Bác, ngươi dọa chết Y Y, Y Y rất sợ hãi, sau nàng bác đừng như vậy.”
An Nhạc ôm thân hình nhỏ nhắn của Sở Y Y, cười dịu dàng: “Bác biết rồi, sau này bác sẽ khong thể nữa, từ giờ bác ở lại trong cung cùng Y Y có được không.”
Y Y lập tức mở to hai mắt, vui mừng nói: “Thật vậy sao, bác có thể ở lại cùng Y Y sao?”
Hoàng hậu cười rộ lên: “Nha đầu kia sẽ suốt ngày cuốn lấy ngươi.”
Y Y rụt rụt đầu lưỡi, quay đầu nhìn Vân Nhiễm: “Trường Bình, hay là ngươi cũng ở lại trong cung đi, ta có người cùng chơi, mẫu hậu cũng có.”
Mọi người cùng nở nụ cười, Sơn Trà, Dữu Tử tiến vào hầu hạ chủ tử mình thức dậy.
Đợi Vân Nhiễm rời giường, hoàng hậu dặn dò cung nữ chuẩn bị đồ ăn sáng, mọi người ăn uống rất vui vẻ. Sở Y Y cười như hoa nở, nha đầu này thích không khí náo nhiệt, bình thường nơi này rất thanh tịnh, hiếm khi ồn ào thế nào, cho nên nhóc vô cùng vui vẻ, líu ríu như con chim sẻ nhỏ.
Bà người đều thích con bé, con bé cũng thích mọi người, lúc thì gắp đồ ăn cho An Nhạc, lúc thì gắp cho Vân Nhiễm cùng hoàng hậu, chơi đến vui vẻ, hoàng hậu khẽ đau đầu với nàng: “Tiểu tổ tông của ta ơi, đừng gắp nữa, còn có cung nữ mà.”
“Mẫu hậu, đây là tâm ý của nhi thần, mẫu hậu không vui sao?”
Bạn nhỏ Y Y ủy khuất, hoàng hậu mềm lòng: “Vui, sao mẫu hậu lại không vui, Y Y là đứa nhỏ hiếu thuận.”
An Nhạc cùng Vân Nhiễm nở nụ cười nhìn bạn nhỏ Y Y, thấy nhóc rung đùi đắc ý, giống như kẻ dở dơi.
Nơi này đang náo nhiệt, đột nhiên bên ngoài truyền tới giọng thái giám: “Hoàng thượng giá lâm.”
Vân Nhiễm là người đầu tiên lạnh mặt, An Nhạc cũng hơi phai nhạt, hoàng hậu cũng khẽ biến sắc. Sở Y Y có chút không hiểu quay sang nhìn mọi người, sao nghe thấy hoàng thượng tới lại không vui.
Một bóng người mặc hoàng bào đi tới, mọi người đứng dậy hành lễ: “Gặp qua hoàng thượng.”
Sở Dật Kỳ đưa mắt nhìn ba người, tầm mắt dừng trên người Vân Nhiễm, chậm rãi lên tiếng: “Hãy bình thân.”
Đợi ba người đứng dậy, hoàng thượng đi tới bên mâm cơm, ba người phía sau vẫn bất động, đến tận khi hoàng thượng ngồi xuống, lên tiếng gọi mọi người.
“Trầm còn chưa ăn đâu, các ngươi đứng đó làm gì, cùng ngồi xuống ăn đi.”
Bạn nhỏ Y Y kéo tay hoàng hậu cùng An Nhạc lại nói với Vân Nhiễm: “Trường Bình, chúng ta cùng ăn đi.”
Vài người im lặng không nói gì, đi tới cạnh bàn ăn tiếp tục dùng đồ ăn sáng. Có điều không khí nặng nề so với ban nãy. Người người đều im lặng, hoàng đế quét mắt nhìn mọi người, trong lòng hơi hờn giận, nhưng cũng không nói gì. Lại nhìn bạn nhỏ Y Y.
“Hình như Y Y rất thích bác.”
“Đúng vậy, phụ hoàng con thích bác nhất.”
“Vậy sau này bác ở lại trong cung cùng ngươi, chắc ngươi rất vui.”
Sở Dật Kỳ giống như vô tình nói, nhưng ba người trên mâm cơm lại không cho là như vậy. Khẳng định sau đó còn có chuyện khác, người người đề phòng.
Bạn nhỏ Y Y sao có thể biết trăm ngàn tâm tư trong lòng người này, vui vẻ nói: “Đúng vậy hoàng thượng.”
Sở Dật Kỳ gắp đồ ăn cho nư nhi, ôn hòa hỏi: “Vậy Y Y có thích Trường Bình không.”
Ánh mắt Vân Nhiễm khẽ lóe lên, mím môi lại.
Bạn nhỏ Y Y lập tức trả lời: “Thích ạ.”
“Vậy nếu hoàng thượng giữ nàng ở lại trong cung cùng Y Y, Y Y vui vẻ không?”
“Vui vẻ,” Sở Y Y gật đầu, nhưng nhớ tới lời Vân Nhiễm từng nói, lại nói nhanh: “Phụ hoàng đừng bắt Trường Bình ở lại trong cung, bởi vì nàng sẽ không vui, Y Y không muốn làm Trường Bình buồn, nên phụ hoàng đừng giữ nàng lại trong cung. Nếu nhớ nàng Y Y sẽ đi thăm.”
Sở Y Y vừa nói xong, Vân Nhiễm không nhịn được cười rộ lên, nha đầu này đúng là tri kỉ.
Sắc mặt hoàng thượng hơi tối lại, không ngờ nữ nhi lại nói vậy. Hắn không cho rằng đây là chủ ý của nữ nhi, ánh mắt có dụng ý khác liếc qua hoàng hậu, nghi ngờ, có khi nào là do nàng dạy không, Y Y mới có thể nói như vậy.
Hoàng hậu dĩ nhiên biết hoàng thượng đang nghĩ gì, ngồi thẳng thắt lưng, vẻ mặt không dao động. Thân là hoàng hậu phải biết chấp nhận mọi nghi ngờ, nếu không đỡ được, nàng chỉ có nước buồn đến chết.
Vân Nhiễm nhìn sắc mặt ghê tởm của Sở Dật Kỳ, không chịu nổi nữa, đứng dậy lên tiếng: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương xin dùng chậm, Vân Nhiễm đã ăn xong, nên trở về phủ.”
Hoàng hậu nâng mắt gọi Chương Lâm tiến vào: “Chương Lâm, đưa quận chúa Trường Bình về phủ Vân vương.”
“Ân, hoàng hậu nương nương,” Chương Lâm lĩnh mệnh, hắn rất cung kính với hoàng hậu, Van Nhiễm dẫn hai nha hoàn rời khỏi cung điện của hoàng hậu.
Sở Dật Kỳ ở đằng sau hung ác, nham hiểm lạnh lùng nhìn hoàng hậu, ném đôi đũa lên bàn, đứng dậy không nói câu nào dẫn người rời đi.
Bạn nhỏ Y Y nhìn bóng dáng phụ hoàng, không nghĩ ra vì sao phụ hoàng tức giận.
Ánh mắt công chúa An Nhạc u ám nhìn hoàng hậu: “Hoàng huynh vẫn giữ ý định muốn đón Trường Bình vào cung sao?”
“Chỉ sợ là như vậy?” Hoàng hậu buồn bã lên tiếng, chau mày suy tư, nên làm thế nào đẻ ngăn cản hoàng thượng đón Vân Nhiễm vào cung.
Nhưng nhất thời, không nghĩ ra ý nào hay.
Trên xe ngựa, Vân Nhiêm tùy ý dựa vào thành xe nhắm mắt nghỉ ngơi. Bên ngoài xe ngoại trừ phu xe còn có Chương Lâm, phía sau còn có vài thị vệ cưỡi ngựa đưa Vân Nhiễm về phủ.
Khuôn mặt Chương Lâm ôn nhã, lành lạnh, ánh mắt lóe lên, khóe môi nhếch lên, không nói lời nào.
Hắn nhớ tới lúc trước nghe được tin Yến Kỳ tiến cung xin chỉ ban hôn với quận chúa Trường Bình.
Cái tên kia dựa vào đâu mà đưa ra yêu cầu với hoàng thượng, lúc trước ai từ hôn quận chúa, khiến nàng trở thành trò cười của Đại Tuyên, bây giờ lại xin ban hôn.
Chương Lâm quay đầu nhìn xe ngựa, không biết quận chúa nghĩ như thế nào, có đồng ý gả cho Yến Kỳ không.
Nữ nhân này xuất sắc như vậy, người người đều muốn cưới. Nhưng tên kia tâm ngoan thủ lạt, nếu hắn tính kế quận chúa Trường Bình thì phải làm sao bây giờ? Chỉ cần nghĩ đến điều này Chương Lâm liền lo lắng.
Tuy Vân Nhiễm ngồi yên trong xe ngựa, nhưng lại có thể cảm nhận được ánh mắt của Chương Lâm, không nhịn được lên tiếng: “Chương Lâm, ngươi có suy nhĩ gì sao?”
Chương Lâm ngẩn ra, nhanh chóng quay đầu, thản nhiên lên tiếng: “Chương Lâm muốn hỏi một chút, quận chúa đồng ý gả cho Yến quận vương sao? Hắn từng từ hôn quận chúa.”
Vân Nhiễm cảm nhận được hận ý của Chương Lâm đối với Yến Kỳ. Vì sao hắn lại hận Yến Kỳ, hai người có quan hệ gì, hắn rốt cuộc là ai?
Vân Nhiễm có thể cảm nhận được Chương Lâm không có địch ý với nàng, còn giúp nàng mọi nơi, vậy là có ý gì. Vân Nhiễm cảm thấy người này như một câu đố, trên người có bí mật.
Vân Nhiễm chau mày: “Chương Lâm, ta đồng ý gả cho hắn, nếu không sao lại xin với hoàng thượng hạ chỉ ban hôn, hai chúng ta lưỡng tình tương duyệt.”
Một câu khiến sắc mặt Chương Lâm như tro tàn, không nói nên lời. Xe ngựa về đến phủ Vân vương, Vân Nhiễm xuống xe, dẫn theo nha hoàn nói lời cảm tạ với Chương Lâm. Hắn không đáp lời, dẫn người hồi cung. Vân Nhiễm có chút không hiểu, Sơn Trà cùng Dữu Tử không nhịn được lên tiếng.
“Quận chúa, Chương công công thật sự là quái nhân.”
“Chúng ta vào thôi.”
Vân Nhiễm dẫn người vào viện Như Hương, vừa về tới nơi đã nghe Long Nhất bẩm báo chuyện của Vân Hương Di. Vân Nhiễm vừa nghe đến tin này, lập đứng bật dậy, mắt lóe sáng, khóe môi cười lạnh lùng, dặn dò Long Nhất đi làm cho nàng một chuyện, Long Nhất lĩnh mệnh rời đi.
…..
Đêm khuya, ánh trăng dịu dàng, gió lạnh phơ phất.
Một màu bàng bạc, bao phủ toàn bộ phủ hộ quốc tướng quân. Trên hành lang dài hẻo lánh, một bóng người nhanh chóng né tránh đội hộ vệ tuần tra, chạy tới một góc sân viện. Đến một nơi không có người, cái bòng dừng lại, không ngừng đi qua đi lại, giống như có chút không kiên nhẫn, thi thoảng còn khẽ rên rỉ.
Một lúc sau có người đi tới, vừa đến đã tức giận.
“Sao ngươi lại tới nữa, không phải đã nói rồi sao, không có sự đồng ý, không được tới tìm ta?”
Vân Hương Di trừng mắt nhìn nam tử thanh tú trong góc, người này là Lâm Bình, thị vệ phủ hộ quốc tướng quân.
Lâm Bình, nghe thấy Vân Hương Di nói vậy, không vui lên tiếng: “Ta cũng không muốn tìm ngươi, nhưng hôm nay tới để báo tin, công chúa An Nhạc và đại nhân nhà chúng ta đã cùng cách. Ngươi có cơ hội trở thành thiếu phu nhân Đường gia. Trước đó ngươi cho quá ít phí bịt miệng, nên ngươi phải đưa thêm tiền.”
“Thêm tiền? Ngươi cần bao nhiêu?”
Vân Hương Di chán ghét nhìn tên kia được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, sao nàng lại tìm phải nam nhân như vậy. Trước kia nhìn thấy hắn mi thanh mục tú, biết tiến lui, còn tưởng rằng hắn là người có giáo dưỡng. Ai ngờ cũng chỉ là tên vô lại, yêu rượu như mạng, thích bài bạc, sau khi xảy ra chuyện giữa nàng và hắn, liên tục tống tiền nàng.
Nàng định diệt trừ hắn, những nam nhân này cũng thực khôn khéo, đề phòng nàng, không ra tay được.
“Cần bao nhiêu?”
Vân Hương Di lạnh giọng hỏi, Lâm Bình nhanh chóng giơ năm ngón tay lên, Vân Hương Di lườm hắn, “Muốn năm trăm lượng.”
Lâm Bình đắc ý cười rộ lên: “Sai, năm ngàn lượng.”
“Cái gì, ngươi điên rồi sao, ta lấy đâu ra năm ngàn lượng.”
Nàng lấy thân phận di nương tiến vào Đường gia. Nương nàng thất vọng, nên cũng không cho bao nhiêu của hồi môn, sao nàng có nhiều tiền mà cho hắn.
“Nghĩ lại đi, sau này ngươi là thiếu phu nhân, còn có nhiều hơn năm ngàn lượng, nếu không có ta, sao đại nhân có thể yêu thương ngươi, đã quên chuyện trước đó rồi sao?”
Lâm Bình cũng biết chuyện trước đó của Vân Hương Di, nên cực kỳ khinh thường nữ nhân này, một ả đàn bà bị hủy dung, còn muốn hắn thương tiếc sao.
Bàn tay Vân Hương Di nắm chặt lại, không nói tiền này nàng không bỏ ra được. Cho dù nàng có đủ, nam nhân này lòng tham không đáy, sẽ không vì năm ngàn lượng mà dừng ta, cho nên cần phải trừ bỏ hắn, một lần vĩnh viễn.
Vân Hương Di lộ ra ý cười nói: “Năm ngàn lượng nhiều lắm, ta không thể lấy ra ngay lập tức, có thể cho ta một ít thời gian không.”
“Được ngươi nói đi, cần bao lâu, ta không chờ được lâu.” Lâm Bình không kiên nhẫn, nhưng nghĩ đến năm ngàn lượng vẫn vui vẻ nở nụ cười.
Vân Hương Di đến trước mặt hắn, ôm cánh tay hắn, dịu dàng nói: “Lâm Bình, ngươi xem quan hệ giữa chúng ta, đừng ép ta quá.”
Lâm Bình đẩy Vân Hương Di ra, sắc mặt khinh thường: “Ngươi tránh xa ta một chút, ả đàn bà dâm đãng, ngươi tưởng rằng ta là đại nhân sao. Để cho ngươi mặc sức sai bảo, trong mắt ta ngươi chỉ là cọng cỏ dại, tiện tay thì nhặt lên, ngươi hiểu không? Nam nhân không thích nữ nhân tự đưa tới của, thích khó khăn theo đuổi, thích mỹ nhân, ngươi có sao? Sau này cách xa ta một chút.
Mặt Vân Hương Di tái đi, không ngờ tên thị vệ này lại dám nói nàng là cỏ dại. Mẹ hắn mới là cỏ dại, mới xấu xa, cả nhà hắn đều là cỏ dại. Người này không thể giữ lại.
Trong lòng Vân Hương Di tính toán, sắc mặt cũng không biểu hiện gì, ủy khuất nhìn Lâm Bình, lấy bạc từ trong tay áo ra: “Lâm Bình, trên người ta chỉ chút tiền này, ngươi cầm đi, chờ ta nghĩ cách.”
Lâm Bình vừa nghe thấy vậy, liền vui vẻ nhanh chóng đi tới lấy bạc. Vân Hương Di vừa thấy hắn tới gần, không chút do dự nhanh chóng lao tới, đâm một dao trúng bụng Lâm Bình, Có điều hắn là thị vệ, thân thủ không tệ, cảm thấy có chút không thích hợp, nên tránh về phía sau. Hắn cúi đầu nhìn thanh kiếm trên bụng mình, máu đang nhỏ giọt.
Lâm Bình sợ hãi trợn tròn mắt, nhìn Vân Hương Di, gào lên: “Tiện nhân, ngươi lại muốn giết ta, nữ nhân ác độc. Ngươi lừa đại nhân lúc hôn mê, tư thông với ta, còn đổ lên đầu đại nhân. Sau này đại nhân không sủng ngươi, ngươi lại nhiều lần tìm tới ta, còn có đứa nhỏ, sau đó sắp xếp rớt mất đứa nhỏ đổ lên đầu công chúa, bây giờ còn giết ta diệt khẩu, ta, ta?”
Lâm Bình chỉ vào Vân Dương Di, từ từ lên tiếng, hai mắt kinh hãi nhìn phía sau Vân Hương Di. Vân Hương Di cũng không biết hắn sợ hãi, giơ chân lên đạp: “Lâm Bình, là ngươi ép ta, ngươi nói những lời này đến tai Đường Tử Khiên, đừng nói là ta, ngay cả ngươi cũng đừng hòng sống, có muốn sống cũng không được.”
Lâm Bình, ngã xuống, hắn nhỏ giọng thì thầm: “Muộn, đã muộn rồi,”
Vân Hương Di không biết hắn có ý gì, đến tận khi phía sau vang lên tiếng bước chân. Nàng ta chậm rãi quay đầu nhìn lại, thấy sắc mặt Đường Tử Khiên dữ tợn, ánh mắt đỏ sậm, đang nhìn chằm chằm, từng bước tới gần, cuồng bạo quăng một cái tát vào mặt Vân Hương Di, gầm lên: “Tiện nhân.”