Cách tiểu trúc thủy tạ không xa có một gian nhà trúc trong núi, nơi đó chính là chỗ ở của sư phụ Vân Nhiễm.
Lúc này ngọn đèn trước cửa tỏa ra ánh sáng mông lung, bốn phía quanh
phòng nhỏ có không ít thủ hạ ẩn nấp, đây đều là người của Lưu Hoa Đường, Anh Đào cùng Lệ Chi đã chờ ở cách đó không xa. Về chuyện của Lưu Hoa
Đường các nàng không rõ, các nàng là do Vân Nhiễm cứu về, sau đó đi theo Vân Nhiễm, Vân Nhiễm ban tên cho các nàng cũng dạy các nàng võ công.
Trong phòng nhỏ, một thân hình nhỏ nhắn ngồi ngay ngắn trên giường, lão
bà bà tóc bạc, tuy rằng tuổi đã cao, nhưng vẫn tràn đầy tinh lực, ánh
mắt sáng rõ cơ trí, bà chính là sư phụ của Vân Nhiễm, Miêu Chi đường chủ đời thứ sáu của Lưu Hoa Đường.
Lúc này Miêu Chi ánh mắt từ ái nhìn đệ tử, nghĩ đến nàng sắp phải rời
xa Phượng Thai Huyền, có chút không nỡ, bà cả đời đều tận trung vì Lưu
Hoa Đường, có lỗi với trượng phu cùng nhi tử, vốn nghĩ cả đời cô quạnh,
không ngờ lại gặp được Vân Nhiễm, nàng thật sự là một đứa bé ngoan.
Vân Nhiễm nhìn ra thần sắc sư phụ thay đổi, ngồi xuống bên cạnh người: “Sư phụ, người làm sao vậy, lại xảy ra chuyện gì sao?”
Miêu Chi cầm tay Vân Nhiễm mỉm cười: “Nhiễm Nhi, vi sư lúc trước đã bói
cho con một quẻ, đã đến lúc phủ Vân vương tới đón con về kinh.”
Sắc mặt Vân Nhiễm tối sầm lại, tức giận lên tiếng: “Sư phụ, con không muốn trở về, con muốn ở lại thủy tạ với người.”
Nếu không có sư phụ, đã không có nàng hôm nay, sư phụ hiện tại tuổi đã
cao, con bị người truy sát khắp nơi, bất luận thế nào nàng cũng không
rời khỏi sư phụ vào lúc này.
Nội lực của nàng mất, cũng bởi vì giúp sư phụ chữa trị kinh mạch bị người ta làm đứt, bất quá nàng tuyệt không hối hận.
Miêu Chi nghe Vân Nhiễm nói, trong lòng mềm nhũn, nhưng Nhiễm Nhi không
thuộc về nơi này nàng có con đường của riêng mình, bà không thể cản trở
bước đi của nàng.
“Lại nói việc này có liên quan tới tiền triều, tiền triều thờ phụng đạo
giáo, đạo sĩ rất phổ biến, đi đâu cũng có thể thấy đạo quán, càng về sau càng phát triển, ai dám trêu chọc đạo sĩ sẽ bị tai ương ngập đầu, bọn
chúng đều chuyện không ác không làm, dân chúng hết sức khổ sở, nhưng
hoàng đế lại chỉ lo luyện đan, tu đạo, không chăm lo đến triều đình, phu tử can gián đều không nghe, đời sống của dân chúng càng thêm nước sôi
lửa bỏng, đã thế hoàng đế còn ban bố lệnh các châu, các tỉnh, từ quan
viên địa phương đến phú thương phải dâng lễ vật mừng sinh thần cho Vân
Dương Tử, đại đạo sĩ hoàng thượng thờ phụng, nếu ai trái lệnh liền chém
đầu thị chúng. Các châu nhận được ý chỉ liền ra sức vơ vét của cải kiếm
kỳ trân dị bảo dâng lên, kể từ đó luôn có thêm ngày sinh nhật cương.”
Miêu Chi nói tới đây dừng lại một chút, Vân Nhiễm dâng tới một ly trà,
nàng có chút mờ mịt không hiểu sư phụ vì sao lại nhắc tới chuyện tiền
triều?
Miêu Chi nhấp ngụm trà lại thong thả nói: “Thời hoàng đế cuối cùng của
tiền triều có một nhi tử, tiểu tử này rất thích luyện võ, võ công cao
cường lại hay hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo an dân, nhìn thấy dân
chúng lầm than, bán con bán cái khổ không kể siết, mà phụ hoàng mình còn ban ra cái gì gọi là sinh nhât cương, tiểu tử này cực kỳ căm phẫn liền
thành lập một tổ chức giang hồ, cướp sinh nhật cương. Không những thế,
hắn còn dẫn dắt những người này chuyên đi trừng trị bọn đạo sĩ, trên cả
nước chỗ nào có đạo quán nổi danh bọn họ sẽ giết những kẻ đó, đoạt của
cải, tình thế ngày càng rối loạn, dân chúng vô tội lại là người lãnh
chịu hậu quả. Lúc này tam đại gia tộc của tiền triều liên thủ lại chống
lại tiền triều, thành lập tân triều Đại Tuyên Quốc ngày nay.”
“Khai triều Đại Tuyên Quốc đều là minh tướng, sau khi đọat ngôi, liền an dân, giảm thuế má, cứ như vậy tiền triều bị diệt, dân chúng đều rất tôn thờ tân hoàng đế, quốc gia cũng nhanh chóng ổn định.”
Vân Nhiễm nghe tới đây liền tò mò, không biết vị tiểu hoàng tử tiền triều sẽ có kết cục như thế nào?
“Sư phụ, thế hoàng tử hành hiệp trượng nghĩa kia thì sao?”
“Hắn, tuy rằng đau lòng vì tiền triều bị diệt, nhưng nhìn dân chúng
hưởng thái bình cũng an lòng, sau đó hắn diệt toàn bộ tổ chức để tránh
có người tiết lộ thân phận của mình dẫn tới một hồi chiến loạn, sau đó
hắn sáng lập ra Lưu Hoa Đường, đem của cải chuyển ra dấu đi, Lưu Hoa
Đường chân chính là người canh giữ bảo tàng. Chờ đợi một minh quân xuất
hiện, liền đem bảo tàng đưa cho người này để bình ổn thiên hạ. Tuy rằng
hoàng đế Đại Tuyên đã giải cứu dân chúng, nhưng vị hoàng tử này đoán
trước đến tận trăm năm sau, thiên hạ vẫn đang nội loạn, hiện tại Đông
Viêm quốc, Nam ly quốc, Tây Tuyết quốc đều là hậu nhân của tiền triều,
sao bọn họ có thể từ bỏ dã tâm tranh đoạt thiên hạ, mấy năm nay sở dĩ
bất động, chẳng qua là muốn chờ đợi thời cơ.”
Vân Nhiễm nghe đến đó lại càng thêm kinh ngạc, cảm kích vị hoàng tử hiệp nghĩa kia lo lắng vì chúng sinh thiên hạ, không ngờ Lưu Hoa Đường lại
là nơi cất giữ, thủ hộ bảo tàng.
Nếu để người ngoài biết, chỉ sợ sư phụ nàng…? Vân Nhiễm toát ra mồ hôi hôi lạnh.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội. ( ý muốn nói người không có tội, chỉ vì có của cải nên dẫn tới tai họa)
“Sư phụ.”
Vân Nhiễm lo lắng lên tiếng, Miêu Chi nhìn nàng, thấy nàng không hề động tâm trước một kho tàng, liền vui mừng, nàng không có nhìn nhầm Vân
Nhiễm.
“Nhiễm Nhi, sư phụ muốn con trở về phủ Vân vương chính là muốn con thay ta làm hai việc.”
Vẻ mặt Miêu Chi nghiêm trọng, Vân Nhiễm suy nghĩ rồi gật đầu, nếu sư phụ đã giao phó nàng sẽ tận lực hoàn thành: “Sư phụ, người nói đi.”
“Thứ nhất, xuống núi giúp ta điều tra xem ai là minh quân triển vọng,
tâm mang thiên hạ, có trung có hiếu, gần dân hiểu dân lo nghĩ vì dân.”
Vân Nhiễm có chút choáng váng, cái này làm sao mà tra ra.
“Sư phó, chuyện này làm sao mới có thể tra?”
“Đêm qua sư phụ coi thiên văn, nhìn ra một chút bóng dáng, thiên hạ thế
cục đã định, quần hùng thay nhau nổi lên, đứng đầu có thể kể đến Tiêu
Bắc Dã thế tử Cung thân vương Tây Tuyết quốc, tiếp đến là thái tử Đông
Viêm quốc Cơ Kình Thiên, Nam Ly Quốc là tiểu Minh vương Tần Văn Hãn, về
phần Đại Tuyên Quốc, trước mắt ngoại trừ tân đế Sở Dật Kỳ, còn có Định
vương Sở Dật Lâm, mặt khác còn có một người rất lợi hại, quận vương Yến
vương phủ Yến Kỳ. Những người này thực lực hơn người, cơ trí phi phàm,
lần này người xuống núi có thể tìm được một vị minh quân có khả năng
bình định thiên hạ, Lưu Hoa Đường sẽ đem bảo tàng trợ lực giúp đỡ, làm
cho dân chúng thoát khỏi cảnh lầm than sinh linh đồ thán, đó cũng là ý
nguyện cả đời của tổ sư Lưu Hoa Đường.”
Vân Nhiễm không nghĩ tới lần này nàng xuống núi lại mang trọng trách lớn như vậy.
“Sư phụ, còn chuyện thứ hai?”
“Lưu Hoa Đường từ trước tới nay đều trung thành cẩn cẩn, không ngờ tới
đời ta làm đường chủ lại xuất ra một tên phản đồ.” Miêu Chi nói tới đây, quanh thân bao phủ một tầng u ám, trong mắt có sự thống khổ cắn răng
nói: “Con xuống núi, nhất định phải tìm được hắn, hắn biết được bí mật
của Lưu Hoa Đường, nếu để lộ ra ngoài, sẽ khiến cho thiên hạ đại loạn,
cũng may mười năm nay chưa thấy hắn có động tĩnh.”
Miêu Chi nói tới đây, lấy từ trong tay áo ra một bức họa đưa cho Vân
Nhiễm, nàng cẩn thận quan sát ghi nhớ trong lòng. Cuối cùng nàng đã biết nguyên nhân sư phụ đi ra ngoài, nguyên lai là muốn tìm người, thời điểm người đi còn bị thương kinh mạch đều bị đánh nát, hiện tại nàng rời đi, sư phụ chỉ còn một mình.
“Sư phụ, con đi rồi, người ở lại chỉ có một mình con rất lo lắng.”
Miêu Chi xoa đầu Vân Nhiễm, đứa bé nàng yêu thương nhất: “Hài tử ngốc,
nếu con thật sự lo lắng cho ta, liền thay ta làm tốt hai việc kia, ta
chết cũng an lòng.”
“Sư phụ?” Vân Nhiễm nâng mắt nhìn Miêu Chi, Miêu Chi lập tức cười cười
trấn an nàng: “Nhiễm Nhi, con đừng lo lắng, ta sẽ cẩn thận, sư phụ ở nơi này chờ người.”
“Được, có thời gian con sẽ quay trở về thăm người.”
Miêu Chi gật đầu, nhớ tới chuyện Nhiễm Nhi tạm thời mất đi nội lưc liên
ôn nhu dặn dò: “Nhiễm Nhi, trước mắt con không có nội lực, sau khi trở
lại vương phủ phải hết sức cẩn thận, trăm ngàn lần không được tùy ý, phủ Vân vương cũng rất sâu, con về tới kinh thành cũng không cần gấp gáp
hành động, phải đứng vững trước đã có biết không?”
Vân Nhiễm gật đầu, vừa muốn nói thêm bên ngoài đã vang lên tiếng bước
chân, sư đồ hai người im lặng, sự tình quan trọng không thể tiết lộ một
chút dâu vết, bên ngoài vang lên tiếng Anh Đào: “Tiểu thư, vừa rồi thuộc hạ bẩm báo, có người từ kinh thành tới?”