Trên thuyền lớn, Tiễn Tam trêu chọc Ninh Cảnh, lại nhìn thuộc hạ đứng trước thuyền, mặt mày ung dung, lạnh lẽo, ánh mắt sáng lên nói: “Sợ cái gì, tất cả dựa theo kế hoạch mà làm, chỉ cần không hoảng loạn, sẽ không có chuyện gì, cho dù Tiêu Bắc Dã tự mình kiểm tra cũng không tìm được gì.”
Thuộc hạ đáp lời, nhanh chóng lui ra ngoài.
Trong khoang thuyền, Vân Nhiễm nhìn chằm chằm Ninh Cảnh, lạnh lùng dặn dò: “Lúc Tiêu Bắc Dã đến, ngươi đừng hoảng sợ, chỉ cần làm ra vẻ thẹn thùng, không được mất tinh thần, đây chính là sông của Tây Tuyết, trên bờ sông chắc chắn có không ít mai phục, nếu để lộ ra sơ hở, chúng ta nhất định sẽ xui xẻo. Đến lúc đó có thể đi hay không là một vấn đề.
Tuy rằng các nàng có võ công bất phàm, nhưng đây là Tây Tuyết, người ta có binh lực, cao thủ cũng nhiều. Nếu chống cự, các nàng không phải là đối thủ của bọn họ. Nhất định sẽ có người bị thương, Vân Nhiễm không hi vọng người của mình bị thương.
Ninh Cảnh ý thức được chuyện nghiêm trọng, cho nên nghiêm túc gật đầu: “Được, ta sẽ cẩn thận.”
Tiễn Tam không nói gì, ánh mắt thâm trâm nhìn sông nước mênh mông. Suy nghĩ nếu để lộ ra sơ hở, nên làm thế nào để an toàn thoát thân từ trong tay Tiêu Bắc Dã.
Trên bờ sông phía trước có rất đông binh lính, con thuyền dừng lại ở bến tàu, tiếp nhận kiểm tra. Không tha bất cứ chiếc nào, nhưng vẫn chưa tìm được người. Tiêu Bắc Dã đứng trên bờ chỉ huy, trường bào bay trong gió, ngũ quan lập thể anh tuấn, mày rậm như mực, mắt sáng, mũi cao, có khí chất tôn quý nhìn trận thế trên sông. Các phu nhân tiểu thư mỗi khi đi qua, ánh mắt đều rơi về hướng đó, ca ngợi mĩ nam.
Nhưng không ai biết, lúc này trong lòng Tiêu Bắc Dã đang dày vò, hắn có thể giết Ninh Cảnh, hoặc bất cứ kẻ nào, những hắn không muốn dẫn Vân Nhiễm về. Bởi vì mang nàng về, phụ vương sẽ lập tức cưỡng ép nàng thành thân, hắn không một nữ tử xinh đẹp xuất sắc như vậy, phải gả cho phụ vương lớn tuổi của mình.
Cho nên giờ khắc này trong lòng Tiêu Bắc Dã cực kì dày vò, nửa hi vọng có thể bắt được đám người Ninh Cảnh, nửa lại mong không bắt được bọn họ.
Phía trước có một con thuyền lớn tới gần, binh lính bên cạnh đang chuẩn bị tiến lên kiểm tra. Tiêu Bắc Dã vung tay lên ngăn cản, tự mình dẫn người lên thuyền.
“Để ta kiểm tra thuyền này đi.”
Vài tên thuyền phu trên thuyền lớn, vừa thấy Tiêu thế tử Cung thân vương đích thân kiểm tra khẽ đưa mắt nhìn nhau.
Trước cửa khoang thuyền lớn, thuộc hạ lắc mình đi vào bẩm báo: “Chủ tử, Tiêu Bắc Dã tự mình dẫn người đến kiểm tra rồi.”
Tiễn Tam cùng Vân Nhiễm rất thản nhiên, hai người không có biến hóa gì, đến đi, chẳng lẽ các nàng còn sợ bọn họ.
Ninh Cảnh tuy có chút khẩn trương, nhưng thấy Vân Nhiễm cùng Tiễn Tam bình tĩnh, lạnh nhạt, lòng hắn cũng khẽ bình tĩnh.
Vân Nhiễm đưa mắt nhìn hắn, cuối cùng thả lỏng nhìn Tiễn Tam: “Tướng cống, chúng ta mau ra ngoài xem.”
“Được.”
Trước thuyền lớn, trên bàn tròn Tiêu Bắc Dã tùy ý dựa vào, thuộc hạ đang cẩn thận dâng trà, hầu hạ chu đáo ân cần. Tiêu Bắc Dã cầm lấy chén trà, ra lệnh cho thuyền phu: “Tập trung tất cả mọi người trên thuyền tới đây.”
Bốn năm thuyền phu nhanh chóng đáp lời, rời đi kêu to: “Lão gia, phu nhân, tiểu thư, quan gia tới kiểm tra, kêu mọi người xuống dưới tập trung.”
Tiễn Tam, Ninh Cảnh cùng Vân Nhiễm từ trên đi xuống, vài tên thuộc hạ cũng đi theo, mọi người đều đứng trong khoang thuyền. Tiễn Tam dẫn đầu ôm quyền cung kính nói: “Quan gia, chúng ta là thương nhân ở Thắng Châu, vận chuyển lá trà vào kinh thành, đang trên đường trở lại, mang theo tơ lụa.”
“Thắng Châu?”
Tiêu Bắc Dã thản nhiên, ánh mắt thâm thúy sắc bén, liếc nhìn Tiễn Tam, cùng đám người Vân Nhiễm, cuối cùng nhìn vài tên thuyền phu cùng hộ vệ. Nhìn như lơ là, nhưng thực tế đang tỉ mỉ quan sát từng chi tiết nhỏ. Một đôi con ngươi sắc xảo, đảo qua vài người, người nào bị hắn nhìn thấy sắc mặt khẽ biến, nhanh chóng cúi đầu, rõ ràng là rất sợ hắn. Chẳng những thuyền phu sợ hãi, đến người đứng đầu cũng có chút lo sợ, thỉnh thoảng lại khẽ xoa tay, trong có vẻ không bình thường. Nhưng thương gia khi nào lại gặp tình huống như vậy, sợ hãi là chuyện bình thường.
Tiêu Bắc Dã thu hồi tầm mắt, chậm rãi nhấp một ngụm trà, vung tay lên cho thuộc hạ: “Kiểm tra toàn bộ thuyền.”
“Ân, gia.”
Vài ba thuộc hạ lắc mình rời đi, động tác nhanh nhẹn kiểm tra khoang thuyền lớn. Tiễn Tam rất phối hợp ngẩng đầu nhìn ra phía sau, liên tục xin tội: “Thế tử gia, trên thuyền chúng ta thật sự là tơ lụa, chúng ta bán trà cũng có giấy phép, không có làm chuyện bất hợp pháp, đây là giấy phép của quan phủ.”
Buôn bán lá trà cùng muối, phải được sự cho phép của qua phủ, nếu không sẽ thành buôn lậu, phạm trọng tội.
Tiêu Bắc Dã tiếp nhận công văn trong tay Tiễn Tam, quả thật là giấy phép của quan phủ.
Ánh mắt hắn tùy ý đảo qua nhìn mỹ phụ sau lưng Tiễn Tam, không khỏi kinh ngạc. Hán tử tráng kiện như vậy, lại có được thê tử có khí chất tao nhã, thật khiến người ta bất ngờ, ánh mắt Tiêu Bắc Dã hơi nheo lại, chỉ Vân Nhiễm: “Ngươi tới đây.”
Vân Nhiễm không kiêu ngạo không siểm nịnh, cung kính hành lễ.
“Ngươi là ai?”
“Bẩm quan gia, dân phụ là Kiều thị người Thắng Châu, phụ thân làm phu tử dạy chữ, sau đó gả cho tướng công, có một nữ nhi.”
Vân Nhiễm bình tĩnh nói chuyện, đoan trang có lễ, khiến Tiêu Bắc Dã nhìn bằng hai mắt. Trong lòng khẽ thở dài, không ngờ địa phương nhỏ như Thắng Châu lại có thể sinh ra nữ tử không hề kém tiểu thư khuê các. Nhìn vị phu nhân này hắn lại nghĩ tới đại tiểu thư Du gia Du Thanh Yên, chẳng những kiêu ngạo, bá đạo, đầu óc ngu muội, còn muốn gả cho hắn, thật là buồn cười, chẳng lẽ phụ vương không biết gì hết sao, lại muốn gả nàng cho hắn, rõ ràng là có dụng ý kín đáo.
Tiêu Bắc Dã nghĩ có chút phiền lòng, không mấy để ý đến Vân Nhiễm, nàng âm thầm thở dài.
Vài tên thuộc hạ Tiêu Bắc Dã đi tới, nhanh chóng bẩm báo: “Gia, trên thuyền quả thật là tơ lụa sản xuất từ kinh thành chúng ta.”
“Umh, không có chuyện gì khác sao?”
Tiêu Bắc Dã không thèm để ý hỏi, vài tên thuộc hạ gật đầu, hắn chỉ vào hai gã thuyền phu, ra lệnh cho thuộc hạ: “Tách ra kiểm tra, sau đó đối chiếu lại, có sơ hở gì không.”
Dứt lời, thuộc hạ nhận lệnh, dẫn hai gã thuyền phu đi.
Phía đầu thuyền, Vân Nhiễm cùng Tiễn Tam trao đổi bằng ánh mắt. Quả thật Tiêu Bắc Dã rất khôn khéo, may mắn, trước đó Tiễn Tam đã triệu tập tất cả mọi người, thống nhất lời khai, bằng không lúc này nhất định sẽ lộ ra sơ hở. Càng nghĩ càng thấy Tiêu Bắc Dã không phải người vô danh, chẳng qua trên đầu hắn còn có cái bóng Tiêu Chiến, nên không thể động chân tay, bằng không thành tựu của người này sẽ không thấp hơn bất cứ kẻ nào.
Tiễn Tam cúi cười vô cùng cẩn thận.
“Quan gia, chúng ta là người giữ đúng bổn phận, xin quan gia thả cho chúng ta một con đường, tiểu dân không làm chuyện gì trái pháp luật. Tuy vận chuyển lá trà, nhưng vẫn có giấy phép nộp thuế đầy đủ.”
Tiêu Bắc Dã vẫn bình tĩnh uống trà, cũng không để ý đến Tiễn Tam đang nói chuyện. Ánh mắt hắn đăm chiêu, trên thuyền ngoại trừ giọng của Tiễn Tam cũng không có tiếng của người khác, cực kì im lặng. Đột nhiên trên thuyền khác vang lên tiếng kêu sợ hãi.
“Nhanh, bên kia sắp có đánh nhau.”
“Nghe nói là một tên ngốc, vì có binh lính nói hắn là kẻ ngốc, hắn mắng cả nhà tên kia là kẻ ngốc.”
“Không xong rồi, thật sự đánh nhau rồi.” Trên bờ sông tiếng kêu không ngừng, ánh mắt Tiêu Bắc Dã sắc bén, nhanh chóng nhìn mạn thuyền bên cạnh. Bến sông này là hai thuyền cùng đậu song song với nhau tiếp nhận kiểm tra. Bên này Tiêu Bắc Dã kiểm tra, bên kia có binh lính khác kiểm tra. Binh lính phát hiện trên thuyền có một thiếu niên trẻ tuổi tuấn tú, có điều người này là kẻ ngốc. Nhìn người kia, bọn họ kiểm tra hết sức cẩn thận, vì phía trên đã hạ lệnh, phải chú ý đến những người đầu óc không tốt, diện mạo tuấn tú. Binh lính kia chỉ nói một câu, hóa ra là kẻ ngốc, thiếu niên kia liền nổi giận, nhảy dựng lên, mắng cả nhà binh lính là kẻ ngốc, còn muốn đánh nhau.
Tiêu Bắc Dã chậm rãi đứng dậy, vài tên thuộc hạ nhanh chóng tiến tới, cung kính bẩm báo: “Gia, đã kiểm tra qua, không có sơ hở gì, bọn họ đều nói giống nhau.”
Tiêu Bắc Dã gật đầu, còn chưa hiểu rõ chuyện ầm ĩ bên kia, không ít binh lính vây quanh chiến thuyền lớn, Tiêu Bắc Dã nhanh chóng dẫn người lên bờ, sau đó vung tay lên: “Cho đi.”
Vừa dứt lời, trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ, nhưng khi nghĩ kĩ lại không nhớ ra được chuyện gì.
Cửa sông được mở mở, thuyền của đám người Vân Nhiễm được cho qua.
Tiêu Bắc Dã dẫn người đến thuyền bên cạnh, đây là một con thuyền bình thường, cũng không đông người, hai thuyền phu, một người lớn tuổi, còn một thiếu niên tuấn tú. Lúc này thiếu niên tuấn tú đang phẫn nộ chỉ vào binh lính mắng hắn là kẻ ngốc: “Mẹ ngươi mới là kẻ ngốc, dựa vào đâu dám nói ta ngốc, ta rất tốt, ta không ngốc.”
Thiếu niên nói xong đột nhiên khóc rống lên: “Ta mặc kệ, các ngươi bắt nạt người, nói ta là kẻ ngốc, ta không phải, không phải.”
Tiêu Bắc Dã dẫn người đi tới, khẽ liếc nhìn thiếu niên đang lặn lộn, vừa nhìn đã biết người này không phải Ninh Cảnh. Tuy Ninh Cảnh mắng chửi người, nhưng đầu óc hắn có chút bình thường, thiếu niên này chân chính là một kẻ ngốc.
Tiêu Bắc Dã nhíu mày nhìn lão già trên thuyền: “Hắn là ai?”
Lão phu kia nhanh chóng trả lời: “Bẩm quan gia, đây là cháu của ông chú, chúng ta mang vải bố từ kinh thành về Xuyên Lang, đúng lúc hắn cũng đi cùng.”
Tiêu Bắc Dã gật đầu, nhíu mày nhìn người đang lăn lộn, lại nhìn lão già cùng hai gã thuyền phu, ra lệnh: “Kiểm tra ba người này, không cần để ý đến người này.”
“Ân, gia.”
Thuộc hạ lên tiếng trả lời, Tiêu Bắc Dã xoay người lên bờ, hắn đi tới đi lui, trong đầu đột nhiên nhớ ra cảm giác khi nãy. Lúc ở trên thuyền để cho thuộc hạ đi điều tra khẩu cung sao mấy người đó lại có thể nói giống hệt nhau, chắc chắn trước đó bọn họ đã đối chiếu với nhua trước, cho nên mới có thể nhất trí.
Sắc mặt Tiêu Bắc Dã đen lại, đồng thời nhớ tới mỹ phụ kia, vì sao mình vừa liếc mắt đã có cảm tình, thật ra vì hắn thích nàng thôi, cho dù nàng dịch dung, hắn cũng có thể cảm nhận được.
Tiêu Bắc Dã nở nụ cười, bàn tay nắm chặt lại, ánh mắt u ám. Bây giờ hắn đã biết hai vợ chồng kia là ai, nam là Tiễn Tam, nữ là Vân Nhiễm, không có gì ngoài ý muốn, người đứng bên cạnh thẹn thùng chính là Ninh Cảnh.
“Chết tiệt.”
Tiêu Bắc Dã sải bước đi nhanh, ra lệnh: “Lập tức đuổi theo thuyền hàng phía trước.”
“Ân, thế tử gia.”
Thuộc hạ không biết xảy ra chuyện gì, sắc mặt thế tử gia lại đen như vậy, nhưng vẫn không dám qua loa nhanh chóng chuẩn bị thuyền.
Tiêu Bắc Dã ra lệnh.
“Hoa Kỳ Quân, lập tức phái kị binh chặn cửa sông tiếp theo.”
“Tuân lệnh, gia.”
“Nói với vệ binh chặn đường, cách năm mươi dặm bố trí cung thủ, nhưng không được làm thương phụ nhân.”
Tiêu Bắc Dã đặc biệt dặn dò, mặc kệ binh lính kinh ngạc, vung tay lên cho thuộc hạ lái thuyền, đuổi theo thuyền hàng phía trước. Lúc này chiếc thuyền kia đã lờ mờ chỉ thành một chấm nhỏ. Ánh mắt Tiêu Bắc Dã lóe sáng, nở nụ cười thị huyết, Ninh Cảnh, ngươi đừng trách ta, ai bảo ngươi không chịu ở Đại Tuyên, chạy đến Tây Tuyết làm gì.
Tiêu Bắc DÃ đứng trên thuyền, cẩn thận nghĩ lại chuyện trên thuyền. Tuy rằng Vân Nhiễm rất thông minh, nhưng đến Tây Tuyết nàng không có cách sắp xếp như vậy, những chuyện này chắc chắn do Tiễn Tam làm. Người này cực kì thần bí, năng lực rất mạnh, võ công lợi hại, lại toàn tâm toàn ý đối với Vân Nhiễm. Rốt cục là ai đây.
Tiêu Bắc Dã suy nghĩ sâu xa, đột nhiên nhớ đến một chuyện. Yến quận vương Đại Tuyên từ đầu đến cuối không xuất hiện. Hắn nhớ người kia cực kì thích Vân Nhiễm, với tính tình bá đạo cảu hắn, sao có thể không lộ diện. Việc này tuyệt đối không có khả năng, chỉ có khả năng hắn vẫn luôn ở cạnh Vân Nhiễm. Mà bên cạnh Vân Nhiễm mạc danh kì diệu xuất hiện một Tiễn Tam? Tiễn Tam là hắn?
Ánh mắt Tiêu Bắc Dã trợn to, không có gì ngoài ý muốn Tiễn Tam chính là Yến Kỳ. Nghĩ đế khả năng này Tiêu Bắc Dã không biết nói gì. Tuy rằng hắn biết Yến Kỳ chắc đã luyện công phu rút xương, nhưng có phải là hơi quá không, đóng vai một tên râu quai nón, không phải hắn thích sạch sẽ sao. Người này luôn ôn nhuận như ngọc, cao cao tại thượng, khi nào thì biết co biết giãn. Hơn nữa nhìn vẻ mặt của Vân Nhiễm, hình như còn chưa phát hiện ra người này chính là Yến Kỳ.
Tiêu Bắc Dã kinh ngạc, đột nhiên lại mừng như điên, bàn tay nắm chặt lại, sung sướng đi lại trên thuyền. Không ngờ Yến Kỳ lại đến Tây Tuyết, phải biết rằng bọn họ là kình địch, ở Đại Tuyên mình ăn không ít thua thiệt, bây giờ sao có thể tha cho hắn. Nếu hắn ta lấy danh nghĩa Yến đại quận vương, chưa chắc hắn đã có thể ra ta để tránh Đại Tuyên trở mặt với Tây Tuyết. Nhưng bây giờ hắn chỉ là một rteen thủ lĩnh thổ phỉ, đây thật sự là cơ hội trời cho.
Tiêu Bắc Dã nhanh chóng ra lệnh: “Lập tức phóng đạn tín hiệu, đưa tin cho phụ vương dẫn binh tới tiếp viện.”
“Ý gia là?”
Thuộc hạ không biết vì sao thế tử kích động như vậy. Giống như chiếm được món lợi lớn, nhưng hắn lại không thấy gì, có điều thuộc hạ cũng không dám nói gì, nhanh chóng nhận lệnh, bắn đạn tín hiệu lên không trung.
Tiêu Bắc Dã ra lệnh: “Lập tức tăng tốc, đuổi theo chiếc thuyền phía trước.”
“Ân, gia.”
Tiêu Bắc Dã tràn đây hưng phấn, không ngờ lại có được con cá lớn, thật sự quá tốt rồi, nếu có thể diệt trừ Yến Kỳ. Ngày sau giao chiến với Đại Tuyên, bọn họ sẽ nắm chắc thêm vài phần thắng, Yến Kỳ là kẻ khó đối phó nhất.
Tiêu Bắc Dã cười rộ lên, ngập tràn sát khí.
….
Lúc này giữa sông có một con thuyền lớn đang đi, bình tĩnh, giống như không hề biết chuyện sắp xảy ra.
Cách xa thuyền lớn, có một con thuyền nhỏ, đầu thuyền có một người đang ngồi, trên đầu đội mũ trùm, mặc quần áo màu đen, đang thả câu. Trong khoang thuyền là một nữ tử thanh tú ngưng mắt nhìn sông nước Bên cạnh nàng là một thiếu niên đang tràn đầy bất mãn lên tiếng.
“Sư phụ, vì sao chúng ta phải chuyển từ thuyền lớn, sang thuyền nhỏ, bé như vậy, thật sự là khó chịu.”
Vân Nhiễm nhìn Ninh Cảnh, không khỏi bực mình. Lúc trước đầu óc nàng bị hỏng mới để cho tên này đến Tây Tuyết, bây giờ rơi vào nguy hiểm thật mạnh, xem ra sau này làm việc cần phải cẩn thận hơn, không cần có lòng thương hại. Lúc đó nghe Tô Mộ Ảnh nói về tình cảnh đáng thương của hoàng đế Tây Tuyết, nàng động lòng trắc ẩn, kết quả đẩy nàng rơi vào nguy hiểm, còn kéo theo? Vân Nhiễm nhìn Tiễn Tam phía trước, dọc đường đi hắn đã mấy lần nhảy xuống sông, nói là muốn đi bắt cá, nhưng Vân Nhiễm biết vì sao hắn lại làm vậy. Mỗi lần xuống nước hắn vì rút xương, nếu không sẽ lộ ra hình dáng thật.
Ninh Cảnh nói thầm bên tai Vân Nhiễm: “Sư phụ vì sao chúng ta lại phải đổi thuyền, có phải lại là chủ ý của người này.”
Vân Nhiễm nhanh chóng lườm Ninh Cảnh, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ở bờ sông đã gia tăng binh lính. Điều này chứng minh Tiêu Bắc Dã đã nhìn thấu quỷ kế của chúng ta, bây giờ hắn đã bày binh bố trận trên xong, chỉ cần sơ ý, chúng ta có khả năng chết không có chỗ chôn.”
Vân Nhiễm nói xong, Ninh Cảnh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hai bên bờ sông, quả nhiên thấy bóng dáng của binh lính, sắc mặt không khỏi khó coi, nhìn Vân Nhiễm: “Sư phụ, đều tại ta hại người.”
Vẻ mặt hắn lo lắng, nói nhanh: “Sư phụ, hay là để ta theo bọn họ về Tây Tuyết, để bọn họ thả người đi.”
“Hắn muốn giết ngươi, rơi vào tay hắn chỉ có đường chết, không có biện pháp trở về, hơn nữa?”
Vân Nhiễm nhướng mày, trong mắt lạnh lẽo, nói nhanh: “Ngươi cho rằng bọn chúng sẽ thả ta và Tiễn Tam sao?”
Vân Nhiễm nghĩ tới Tiêu Chiến, nam nhân này có hứng thú với nàng, sao có thể để cho nàng rời đi. Cho nên lúc này bọn họ huy động binh lực lớn như vậy là muốn bắt nàng về Tây Tuyết, sau nếu để bọn họ phát hiện Tiễn Tam chính là Yến Kỳ, chỉ sợ hắn cũng bị truy sát.
Vân Nhiễm khẩn trương, nhìn Tiễn Tam đang ngồi đầu thuyền. Hắn không quay đầu lại cũng biết Vân Nhiễm đang nghĩ gì nhanh chóng quay lại cười hì hì.
“Tiểu nương tử, đừng lo lắng, ta không sao, chẳng những ta không có chuyện gì, ta cũng không để hai người có chuyện gì, nàng còn chưa có sinh con cho ta đâu.”
Hai má Vân Nhiễm nóng lên, không nhịn được lườm hắn. Trước đây nàng chỉ biết Yến Kỳ tao nhã vô song, không nhiễm hạt bụi, một nam nhân như trích tiên, khi nào lại biến thành nam nhân vô sỉ không biết xấu hổ, sau này quay về nàng phải cùng hắn thảo luận vấn đề này.
Vân Nhiễm đang suy nghĩ, giọng Tiễn Tam lại vang lên: “Bây giờ chúng ta phải lộ trình đi đường núi. Cả hai đường đểu có binh lính, nhưng đường núi vẫn ổn hơn một chút, đi đường sông phía sau có truy binh, trên bờ có phục binh, trúng ta sẽ bị kẹp ở giữa.”
“Được, vậy đổi sang đường núi, nhưng vấn đề trên bờ có binh lính, nếu lên bờ sẽ lọt vào phục kích, phải làm thế nào.”
“Đợi trời tối, rồi đột kích lên bờ.”
Tiễn Tam trầm ổn lên tiếng, Vân Nhiễm nghĩ tới nguy cơ trùng trùng, không khỏi thở dài nhìn Tiễn Tam: “Là ta liên lụy ngươi, ngươi vốn có thể an toàn đứng ngoài.”
Tiễn Tam bất mãn nhìn Vân Nhiễm: “Tiểu nương tử, nàng nói sai rồi, nàng là nương tử của ta, ta không giúp nàng thì ai giúp.”
Vân Nhiễm nhìn hắn, ý cười trong mắt, đi ra khoang thuyền nói: “Tiễn Tam, ta có chút cảm động, ta nghĩ nếu chúng ta thật sự thoát khỏi nguy hiểm ở Tây Tuyết, ta sẽ gả cho ngươi.”
Một câu khiến Tiễn Tam kinh hãi, trợn to mắt, có chút không thể tin. Nhiễm Nhi đang đánh vào lòng hắn, vì sao nàng không muốn gả cho chính mình. Dọc đường đi hắn không nghe thấy nàng nhắc đến mình, nàng còn nói muốn gả cho thái tử Tây Tuyết, bây giờ lại muốn gả cho mình đang cải trang. Mặc dù đều là chính mình, nhưng cảm giác là không giống nhau.
Vân Nhiễm thấy Tiễn Tam trợn mắt há mồm, đột nhiên cười rộ lên, tâm trạng nặng nề nghiêm túc vơi đi không ít.
“Tiễn Tam, không phải ngươi vui quá hỏng rồi chứ, sao lại không có phản ứng, ngươi hộ tống ta vào kinh, lại bảo vệ ta rời Tây Tuyết. Nam nhân như vậy thật sự rất hiếm, tuy rằng bộ dáng không xuất sắc, nhưng vẫn là nam nhân có trách nhiệm, không giống người nào đó, ta chỉ nói vài câu đã không để ý đến ta, cũng không tới gặp ta, tuy rằng diện mạo đẹp có tác dụng gì đâu?”
Trong lòng Vân Nhiễm cười xấu xa, ánh mắt sáng như đá quý. Nếu Tiễn Tam chú ý một chút có thể đã nhìn ra, nhưng bây giờ tâm trạng hắn đang buồn bực, tràn đầy thất bại, không có động lực. Trong mắt Nhiễm Nhi hắn không có ưu điểm nào sao? Bây giờ xuất hiện một người như vậy, nàng liền đồng ý gả cho hắn, hắn đau lòng, vì sao nha đầu kia có thể dễ dàng quên đi những kỉ niệm giữa bọn họ. Chỉ vài ngày bất hòa với nàng, nàng liền muốn ôm ấp người khác, thật là quá đáng.
Tiễn Tam lạnh mặt, không thèm nhìn Vân Nhiễm, tiếp tục câu cá, không muốn nói chuyện với nữ nhân vô lương tâm.
Vân Nhiễm ngồi bên cạnh hắn, tiếp tục tung hỏa mù, ai bảo người này dám lừa nàng.
“Tiễn Tam, ngươi sao vậy, sao lại không vui, ngươi xem cả đường theo đuổi ta, bây giờ ta cảm động, sao ngươi lại không vui.”
Tiễn Tam nhanh chóng quay đầu nhìn Vân Nhiễm, liếc mắt kéo khóe miệng: “Ai nói ta không vui, ta đang rất vui, rất kích động, hưng phấn, ta nghĩ?”
Hắn muốn bóp cổ nàng, dám quên hắn, còn muốn gả cho người khác, khiến hắn phẫn nộ phát điên.
“Ngươi muốn làm gì?”
Vân Nhiễm hỏi, Ninh Cảnh ở phía sau khoang thuyền nhìn thẳng Tiễn Tam tiếp lời: “Sư phụ, hắn muốn người sinh con cho hắn, còn phải nói sao?”
“Đúng vậy, ta muốn nàng sinh con cho ta, làm sao? Bây giờ nàng đã đồng ý gả cho ta, sinh con không phải rất bình thường sao.” Tiễn Tam cầm cần câu, giống như đang cầm cổ Vân Nhiễm, dùng sức lắc lắc, nhưng một lát sau lại cảm thấy luyến tiếc, sao hắn có thể nhẫn tam làm nàng bị thương dù chỉ là sợi lông.
Nơi này ba người đang đấu khẩu, phía trước con sông lại xảy chuyện mai phục, hai bên bờ sông có không ít cung tiễn thủ, đợi đến lúc chạy tới gần thuyền lớn kia. “Vút,” âm thanh tên bắn, nhằm thẳng về phái thuyền lớn. Mặt sông đang im lặng bỗng trở nên hỗn loạn, thuyền chở khách, thuyền đánh ca đang chạy trên sông nhìn thấy có người bắn cung. Tuy chỉ bắn vào thuyền lớn, nhưng tên không có mắt, ai biết có lệch không, cả dòng sông trở nên hỗn loạn.
Các thuyền chạy linh tinh để tránh tên, toàn bộ dòng sông đều bị phong tỏa, không ra được không vào được. Thuyền đứng chật ních cả dòng sông. Thuyền của Tiêu Bắc Dã chạy tới, nhìn thuyền lớn đang bị vây không thể nhúc nhích, ánh mắt lóe lên sát khí, nhanh chóng ra lệnh cho thuyền tiến đến gần. Có điều trên sông có quá nhiều thuyền, không thể đi nhanh, Tiêu Bắc Dã nóng lòng dẫn theo vài tên thuộc hạ tung mình lên không nhắm thẳng đến con thuyền của Tiễn Tam với Vân Nhiễm.
Đợi đến khi đáp xuống, mới phát hiện trên này hết sức im lặng. Phía ngoài sông loạn thành một đoàn, tranh cãi ầm ĩ nhưng trên thuyền tĩnh lặng không một bóng người, không có một chút động tĩnh. Sắc mặt Tiêu Bắc Dã đen lại, vung ta ra lệnh cho thuộc hạ kiểm tra con thuyền, không phát hiện ra một ai, không những vậy còn phát hiện tơ lụa trên thuyền được tẩm hỏa dược, còn có một phong thư.
Trên thư viết: “Tiêu thế tử, tuy rằng ngươi rất không minh, nhưng vẫn còn kém một chút, tiếp tục cố gắng, không chừng có thể bắt được chúng ta. Vốn định dùng hỏa dược tặng các ngươi một phần đại lẽ, nhưng nhìn trên sông có rất nhiều thuyền, chúng ta không đành lòng thương tổn những người này, cho nên thả cho ngươi một đường.”
Tiêu Bắc Dã âm trầm, không ngờ người ta đã sớm đoán ra hắn sẽ phát hiện, cho nên bỏ trống thuyền để dụ bọn họ đến thật đáng giận.
Tiêu Bắc Dã đứng trên đầu thuyền, nhìn mặt sông đông nghịt thuyền, trầm giọng ra lệnh: “Tất cả các thuyền đều đứng tại chỗ, ai dám lộn xộn, giết ngay.”
Hắn không tin bọn họ có thể chắp cánh mà bay, phát hiện ra dấu vết của bọn họ, hắn đã ra lệnh cho kị binh ven bờ đuổi theo. Bọn họ không thể lên bờ, trên bờ có phục binh, phía sau có truy binh, chỉ còn một khả năng duy nhất, đó là bọn họ vẫn còn ở trên sông. Tuy rằng có rất nhiều thuyền, nhưng hắn chỉ cần kiểm tra từng chiếc, không tin đã thả một lần, còn có lần hai.
Tiêu Bắc Dã ra lệnh, các thuyền xung quanh đang tranh cãi ầm ĩ cũng ngừng lại, người người lo lắng đứng yên tại vị trí.
Tiêu Bắc Dã chỉ huy thuộc hạ, tách các thuyền ra, bất kể là thuyền vào kinh hay rời kinh đều phải tiếp nhận kiểm tra. Đây là một trong những con sông chủ đạo của Tây Tuyết, rất đông thuyền qua lại, càng ngày càng nhiều, sắc mặt Tiêu Bắc Dã càng khó coi, nhưng nghĩ đến Ninh Cảnh cùng Yến Kỳ đều là cá lớn, hắn liền không thấy phiền, chỉ huy người bắt đầu điều tra.
Vân Nhiễm cùng Tiễn Tam đứng trên một con thuyền nhỏ vây quanh là thuyền lớn, những người trên thuyền là thuộc hạ của Tiễn Tam. Bây giờ cải trang thành hai chiếc thuyền lớn. Tiễn Tam đã sớm chuẩn bị vài chiếc thuyền khác nhau vì nghĩ Tiêu Bắc Dã có thể phát hiện ra.
Trên thuyền nhỏ, Vân Nhiễm cùng Tiễn Tam im lặng, Ninh Cảnh không khỏi lo lắng, nhỏ giọng hỏi Vân Nhiễm: “Sư phụ, bây giờ phải làm sao? Tuy rằng có rất nhiều thuyền, nhưng liên tục kiểm tra cho đến khi nào xong mới thôi, chỉ sợ chúng ta không có khả năng thoát ra từ trong tay Tiêu Bắc Dã.”
Vân Nhiễm liếc nhìn mặt sông đông nghịt thuyền, phía trước đang kiểm tra. Tuy rằng nhiều thuyền, nhưng lại ngay ngắn có trật tự, xem ra những người này vẫn sợ vị thế tử Cung thân vương, Tiêu Bắc Dã vừa ra lệnh, không ái dám nhúc nhích. Đương nhiên đám người Vân Nhiễm cũng không thể gây sự trong lúc này, có khác nào nói cho người khác bọn họ đang ở đây?
Vân Nhiễm liếc nhìn Tiễn Tam. Từ lúc nàng trêu chọc, người này vẫn âm u không vui. Vân Nhiễm biết vì sao hắn giận dỗi, nhưng cũng không nói gì, người ta không chịu nói ra thân phận của mình, sao nàng phải nhắc đên.
“Đợi trời tối muộn, chúng ta sẽ phá vòng vây lên bờ.”
Vân Nhiễm nghĩ, mới cách kinh thành hai ba trăm dặm đã xảy ra chuyện như vậy, không biết phía sau còn chuyện gì đang chờ nàng, vừa nghĩ đã thấy đau đầu.
Ninh Cảnh không nói gì, ngẩng đầu nhìn trời, đã bắt đầu tối, trên sông có thuyền đã thắp đèn, không những thế trời còn đổ mưa phùn mênh mông.
Tuy rằng có mưa, nhưng vẫn không ngừng kiểm tra, đã có hơn nửa số thuyền được cho đi.
Phía sau có một số thuyền lo lắng, nhưng cũng không dám thúc giục, người điều tra là thế tử phủ Cung thân vương, bọn họ cũng không muốn chết. Tiền mất có thể kiếm lại, mất mạng biết đi đâu kiếm tiền.
Thuyền của đám người Vân Nhiễm vẫn bất động. Tiễn Tam ngồi cứng như thái sơn, cuối cùng cũng chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn màn đêm trầm giọng: “Chúng ta chuẩn bị phá vòng vây rồi.”
Vừa dứt lời, trên bờ sông đã vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt, binh lính đang kiểm tra thuyền cũng có chút loạn, Tiêu Bắc Dã ngẩng đầu nhìn kị binh bên bờ sông, lạnh lùng ra lệnh: “Không cho phép loạn, làm trái chém.”
Binh lính trên sông không ai dám động đậy, nhanh chóng nhìn kị binh trên bờ, tiếp tục kiểm tra.
Trong bóng tối, ánh mắt Tiêu Bắc Dã rực cháy, ẩn chứa sự hưng phấn, xem ra Ninh Cảnh cùng Yến Kỳ thật sự nằm trong số thuyền này. Thật sự quá tốt,lúc này hắn nhất định phải giết chết bọn họ, khiến họ không có chỗ chôn. Giết Ninh Cảnh tương lai Tây Tuyết sẽ là của hắn, giết Yến Kỳ hắn sẽ bớt đi một đối thủ lợi hại nhất giành thiên hạ. Đêm nay hai người này nhất định phải chết.
Ánh mắt Tiêu Bắc Dã đậm đặc sát khí.
Đúng lúc này trên bờ lại vang lên tiếng nổ, ánh lửa ngập trời, kị binh phía tây kêu vang thảm thiết, thuyền trên sông lại bị ảnh hưởng, xôn xao, người người hoảng sợ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vì sao thế tử Cung thân vương phải điều tra bọn họ, ngay cả bờ sông cũng không tha.
Trên một chiếc thuyền, đột nhiên có người lên tiếng: “Đi.”
Ba bóng người nhanh chóng xuyên qua màn mưa đi thẳng về bờ sông phía đông. Tiêu Bắc Dã vừa thấy bóng người lao lên, không chút suy nghĩ vung tay dẫn theo vài cao thủ, tinh binh của Hoa Kì quân, hắn không tin nhiều thuộc hạ nhất đẳng lại không giết được Ninh Cảnh cùng Yến Kỳ. Nếu không phải kiêng dè Vân Nhiễm hắn đã lệnh cho cung tiễn trực tiếp bắn chết nhưng người này. Nhưng Vân Nhiễm ở trong đó, nên hắn không thể hạ lệnh bắn chết, mà đích thân dẫn theo thuộc hạ truy bắt.
Vài bóng người đuổi theo ba người phía trước. Không ngờ đúng lúc này trong màn đêm lại có thêm nhiều bóng người phóng lên, nhằm thẳng phía bờ tay, dẫn đầu là một hắc y nam tử bàn tay khẽ vung lên, ba mũi tên nhặt được trên sông bay về phía Tiêu Bắc Dã.
“Vút, vút, vút.”
Đầu tên xé gió lao tới, tốc độ vô cùng nhanh, lực đạo lớn. Tiêu Bắc Dã xoay mình khó coi, né tránh ba mũi tên, xẹt qua người khiến hai má đau nhức, hắn nhanh chóng nhìn bờ phía tây, hắn lớn: “Nhanh, chặn bọn họ lại.”
Hắn khẳng định, ba mũi tên kia là của Yến quận vương Yến Kỳ, người bình thường không thể đạt đến trình độ này. Hắn chỉ thấy hai người có thể một là phụ vương Tiêu Chiến, người còn lại chính là Yến Kỳ.
Tiêu Bắc Dã vừa dứt lời, thuộc hạ phía sau nhanh chóng nhảy lên, đuổi theo bóng dáng phía trước. Đáng tiếc tốc độ của họ quá nhanh, căn bản không đuổi kịp. Sau đó lợi dụng lúc Tiêu Bắc Dã né tên, ba người kia lắc mình lên bờ.
Tiêu Bắc Dã buồn bực đấm một quyền, sắc mặt cực kì khó coi, phi thân đuổi theo đám người Yến Kỳ.
Lúc này bờ phía tây, bỗng nhiên xuất hiện một đám người không rõ lai lịch, chém giết kị binh, nhất thời không ai có thể thoát ra. Không ai có thể ngờ có người sẽ phá vòng vây từ giữa sông, nên kị binh không có đề phòng. Tiêu Bắc Dã chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Vân Nhiễm biến mất trong màn đêm.
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm vừa biến mất, đám người đánh nhau ở phía tay cũng nhanh chóng rút lui, biến mất không tây. Cuối cùng chỉ còn lại Tiêu Bắc Dã nhìn màn đêm, hắn không ngờ, người ở ngay trước mặt mình còn có thể chạy mất.
Tiêu Bắc Dã không nhịn được được, gầm lên một tiếng, đột nhiên phía sau có tiếng động xé gió lao đến, một bóng người mạnh mẽ đi tới.
Tiêu Bắc Dã nhìn thấy người tới là phụ vương hắn Tiêu Chiến.
Sắc mặt Tiêu Chiến khó coi nhìn Tiêu Bắc Dã: “Sao lại thế này, người đâu?”
Tiêu Bắc Dã buồn bã lên tiếng: “Bọn họ chạy thoát rồi.”
“Chạy thoát, ngươi để bọn họ thoát, vô dụng, gần đây ngươi thật khiến bổn vương thất vọng. Từ lúc gặp nữ nhân kia, ngươi làm việc bắt đầu do dự, khắp nơi bị kiềm chế, không quyết đán ngoan độc như xưa. Ta thấy ngươi dẫn tới không ít cung thủ, sao không hạ lệnh bắn tên, bắn chết bọn họ. Vì do dự để mất tiên cơ, thả những người này là thả hổ về rừng có biết không? Vì bắt bọn họ chúng ta đã huy động bao nhiêu binh mã, đừng nói là bắt người, cho dù đánh một trận cũng không thể bại, nhưng người lại làm hoảng chuyện, ngươi nói bổn vương còn có thể tin tưởng vào ngươi sao?”
Tiêu Chiến phát hỏa, những câu lên án chỉ trích Tiêu Bắc Dã. Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt u ám, nhìn phụ vương: “Phụ vương quên rồi sao, quận chúa Trường Bình ở bên trong, nếu bắn chết bọn họ, quận chúa cũng chết.”
Tiêu Chiến vừa nghe xong càng tức giận, chỉ vào Tiêu Bắc Dã mắng to: “Ngươi không có tiền đồ, không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao. Nàng ta có năng lực, nam nhân đều muốn chinh phục, nhưng lợi ích trước mắt, sao có thể quan tâm đến an nguy của nàng ta. Ngươi vì một nữ nhân lại thả đi hai cường địch, làm vậy đáng giá sao? Nhiều người vất vả như vậy, lại không thể làm bị thương một nữ nhân, nàng quan trọng vậy sao, còn hơn cả chuyện lớn của chúng ta?”
Tiêu Chiến vừa dứt lời, Tiêu Bắc Dã khinh bỉ, lúc trước ai như hổ rình mồi muốn thành thân với người ta, bây giờ người ta cản đường, lại muốn hi sinh sinh, thật sự là không biết xấu hộ.
Bàn tay Tiêu Bắc Dã nắm chặt lại, nếu không kiềm chế, hắn thật sự muốn đánh một trận với nam nhân này.
Hắn là thế tử phủ Cung thân vương, người người ca ngợi, không ngờ chỉ vì hắn thất bại, liền bị nam nhân này mắng ngay trước mặt mọi người. Hắn là thống lĩnh Hoa Kì quân, những người kia nhìn thấy hắn như vậy, sau này sao hắn còn có thể quản lý Hoa Kì quân.
Ánh mắt Tiêu Bắc Dã chợt lóe lên, trong lòng hiểu rõ, nhất định là phụ vương cố ý, khiến hắn mất uy tín trong Hoa Kì quân, muốn đoạt quyền của hắn. Tiêu Bắc Dã lạnh cả người, không, hắn không thể nhường, nếu không chỉ sợ mình chết không có chỗ chôn.
Nghĩ vậy, Tiêu Bắc Dã nở nụ cười yếu ớt: “Phụ vương có thể tàn nhẫn vô tình, nhưng con không làm được, phụ vương vẫn biết, còn luôn là người có tình có nghĩa.”
Lời của Tiêu Bắc Dã khiến không ít Hoa Kì quân động lòng, đúng vậy, thế tử là người có tình có nghĩa, không giống vương gia, lạnh lùng vô tình, giết người như cỏ, bọn họ không cần đi theo chủ tử như vậy.
Tiêu Chiến nghe thấy Tiêu Bắc Dã nói vậy, sắc mặt không khỏi khó coi, ánh mắt long long sát khí, xem ra tiểu tử này thật sự thay lòng.
“Được rồi, chuyện tiếp theo bổn vương sẽ đích thân chủ trì, ngươi chỉ cần hỗ trợ là được.”
“Ân, phụ vương.”
Tiêu Bắc Dã cung kính nghe lời, Tiêu Chiến không hề nhìn hắn, vung tay ra lệnh: “Hoa Kì quân nghe lệnh, từ giờ trở đi, việc điều tra các bến tàu cửa sông giao cho Hoa Kì quân phụ trách.”
“Ân,” Một gã phó tướng Hoa Kì quân nhận lệnh, bí mật đưa mắt nhìn Tiêu Bắc Dã, thấy hắn không nói gì người này mới yên lòng.”
Tiêu Chiến lại nhìn kị binh: “Các ngươi phụ trách kiểm tra xe ngựa trên đường lớn, về phần đường núi, bổn vương sẽ đích thân điều tra. Lần này bổn vương nhất định khiến bọn họ chạy đằng trời, có đi không có về.”