Quận Hoài Nam là vùng đất nổi tiếng ở Giang Nam, đó là nơi địa linh nhân kiệt nhiều người tài, giàu có trù phú nhất thiên hạ.
Phượng Thai Huyền chính là thị trấn thuộc quận Hoài Nam, nơi đây
phong cảnh tuyệt đẹp, dựa vào núi tựa vào sông, trái có vạn cây xanh tố
kéo trài cả trăm dặm, phải có dòng sông trong suốt như họa, ngày đông
lên núi săn bắn, ngày hè du hồ thưởng ca, thật sự là cảnh đẹp nên thơ.
Cho nên người Hoài Nam có câu, chỉ nguyện làm ma Hoài Nam, cũng không muốn làm người nơi khác.
Hôm nay chính là ngày tết nguyên tiêu, trời chưa tối, trên đường phố
các quầy hàng đã treo lên đủ loại đèn hoa đăng, có đèn con cá, con thỏ,
hình hoa sen, hình thiên nữ tán hoa… Các dãy đèn lồng nối tiếp nhau tạo thành một dải làm cả con đường rực sáng như ngọc lưu ly, trên quảng
trường ở ngã tư đường đang có vũ hội, người người nhảy múa, cực kỳ đông
vui náo nhiệt.
Một tiếng nổ vang lên, pháo hoa bay đầy trời sáng rực rỡ như ánh sao rơi, như làm tăng thêm không khí vui mừng của ngày hội.
Nam thanh nữ tú các nhà đều ra ngoài dạo chơi, khắp phố lớn ngõ nhỏ
tràn ngập náo nhiệt, nam tử cẩn thận che chở, nữ tử tay cầm đèn hoa đăng lung linh, tất cả đều vui vẻ trò chuyện, cách đó không xa ngã tư đường
có một tiệm bán bánh trôi, lúc nào cũng vang lên tiếng rao trầm bổng mời chào khách nhân ghé chân vào thưởng thức. Phía xa còn có hoạt động đố
đèn, biểu diễn tạp kỹ xiếc ảo thuật, mứa sư tử, thú hút rất nhiều trẻ
nhỏ tạo ra thanh âm hò reo chói tai.
Đột nhiên ngã tư đường xuất hiện ba người, dẫn đầu là một nữ tử,
không quá xinh đẹp chỉ tạm coi là mi thanh mục tú, duy nhất lại có một
đôi mắt sâu thâm thuý, sáng rực rỡ như sao đêm, trên người mặc một áo
choàng hoa mai màu bạc, phía dưới là chân váy màu hồng nhạt, bên hông
đeo một chiếc hà bao thêu hình hoa mai, nhìn qua cả người thật nhỏ nhắn, phía sau này là hai tiểu nha hoàn dung nhan xinh đẹp, một người thân
hình cao dong dỏng, mặt mày sáng sủa hoạt bát đáng yêu, trên người cũng
mặc một thân quần áo hồng nhạt, người kia sâu sắc trầm tĩnh, một thân
váy màu xanh nhạt, bước đi trầm ổn, theo sát nữ tử phía trước, đồng thời chú ý động tĩnh xung quanh.
Tiểu nha hoàn sáng sủa hoạt bát hướng về nữ tử trước mặt oán giận:
“Tiểu thư, người xem hôm nay thực náo nhiệt, thật nhiều nam nhân anh
tuấn, nô tì nói người đừng đeo mặt nạ, người không chịu, nếu tiểu thư bỏ mặt nạ ra không biết sẽ khiến bao người phải mê luyến.
Nữ tử phía trước mỉm cười, thanh âm lẳng lặng vang lên: “Anh Đào, ta
ra ngoài chỉ để ngắm hoa đăng, không phải tìm nam nhân, năm nay hội hoa đăng so với năm trước còn náo nhiệt hơn, loại hoa đăng nào cũng có, nếu như chúng ta thắng trò chơi đố đèn, mang về được mấy chiếc đèn lồng,
cũng coi như không uổng một chuyến ra ngoài.”
“Nhưng là?” Nữ tử tên Anh Đào còn muốn nói chuyện, Nàng chính là
không vừa mắt một đám nữ nhân tự cho mình là xinh đẹp, nếu tiểu thư nhà
nàng lộ ra dung mạo chân thật, chỉ sợ sẽ làm tất cả mọi người ở đây đều
kinh ngạc ngắm nhin.
Ở bên cạnh nữ tử tên Lệ Chi liếc Anh Đào một cái, thản nhiên mở miệng: “Được rồi, người đừng vì làm cho tiểu thư thêm phiền.”
Anh Đào vừa nghe thấy liền không vui, cái này cũng gọi là phiền sao,
hôm nay chính là tết nguyên tiêu, rất nhiều nam nhân anh tuấn đều đi
chơi hội, nếu tiểu thư lộ ra dung mạo nói không chừng còn có thể tìm
được ý trung nhân, Dù sao năm nay tiểu thư cũng mười bảy tuổi rồi.
Nữ tử phía trước thong dong đi bộ trên đường, giống như đang dạo chơi sau sân vắng hoa viên nhà mình, khí chất trong sáng, tao nhã tôn quý, khiến đằng sau hai nha hoàn ngây người ngắm nhìn, rất nhanh phản ứng lại, đuổi kịp bước chân tiểu thư nhà mình.
Vân Nhiễm, đich nữ phủ Vân vương, ba năm trước vì phạm tội nên bị kế
mẫu trong nhà đưa đến Phượng Thai Huyền, chẳng qua Vân Nhiễm lúc này đã
sớm không phải là Vân Nhiễm trước kia, từ ba năm trước, Vân Nhiễm chân
chính đã bị người ta bí mật ám sát, mà nàng chỉ là một hồn phách từ dị
thế xuyên đến nhập vào thân thể này.
Ở hiện đại nàng là một bác sỹ quân y, không có tra nam tra nữ hãm
hại, không có âm mưu quỷ kế, ám sát trùng trùng. Chỉ là trong một lần ra nước ngoài tham gia hội thảo may bay gặp phải sự cố rơi xuống biển, tất cả đều mất mạng, còn nàng xuyên đến thân thể này.
Ba năm trôi qua, nàng đã dần quen với thân phận hiện tại, an tâm sống qua ngày tại trấn Phượng Thai Huyền.
Nhớ tới kiếp trước, trong mắt Vân Nhiễm tràn ngập sự nhung nhớ, không biết ba mẹ mình có khỏe không, nỗi đau trong lòng họ chắc đã bị thời
gian xóa nhòa, nhưng trong lòng nàng vẫn rất đau.
Đằng sau hai tiểu nha hoàn đi tới, thấy sắc mặt tiểu thư nhà mình thay đổi, không khỏi lo lắng hỏi.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?”
Vân Nhiễm nháy mắt cười, khuôn mặt sinh động, chỉ về tòa đài cao phía trước, bên trên treo rất nhiều đèn lồng tinh xảo, một nam tử đang đứng trên đài, ôm quyền nói với mọi người phía dưới: “Các vị tiểu thư, công
tử đây là hoa đăng thêu hai mặt vốn không truyền ra ngoài của Lâm gia.
Hôm nay là tết nguyên tiêu, Lâm gia chúng ta đặc biệt một số đèn lồng
mừng hội, nếu vị công tử tiểu thư nào giải được câu đố trên đèn, thì hoa đăng liền thuộc về người đấy.”
Lâm gia ở Phượng Thai Huyền chính là hoàng thương, đèn lồng do gia
tộc họ làm đều là vật phẩm tiến cống đưa vào trong cung, mỗi chiếc đều
độc đáo tinh xảo, không ngờ đêm nay, gia tộc bọn họ lại đem hoa đăng
phát ra bên ngoài, khiến mọi người mừng rỡ, ngày càng có nhiều nhân chen chúc đi đến phía đài cao, hơn nữa rất nhiều nam tử vì thể diện, đều
muốn thắng được chiếc đèn lồng tinh xảo để lấy lòng ý trung nhân.
Đèn của Lâm gia, chọn dùng loại giấy Quyên Ti màu trắng quyết, loại
giấy này vừa cứng lại co co có dãn, đàn hồi, cảm giác sờ rất tốt, bóng
loáng mềm mạ như da thịt của nữ nhân, trên mặt đèn đều là hình thêu hai
mặt, hình, hoa cỏ chiêm cá đều trở nên rất tinh xảo sống động, làm người ta vừa nhìn thấy đã thích không muốn rời tay, loại đèn hoa đăng này
cũng không phải giá trị liên thành, nhưng cũng là vật hiếm lạ chỉ có thể gặp mà không thể cầu, bình thường có tiền cũng không mua được. Cho nên mới khiến mọi người chấn động, ngày càng có nhiều người đi về phía đài.
Anh Đào cùng Lệ Chi cũng muốn có được chiếc hoa đăng như vậy, tuy
rằng chỉ đứng từ xa nhìn lại, nhưng trong bóng đêm lại thấy rõ một chiếc đèn lồng rất bắt mắt, sáu mặt đều thêu một nữ tử với đủ loại thần thái
khác nhau, thần sắc sống động trông giống y như một mỹ nhân người thật
đang đứng trước mặt mọi người, rất nhiều người đều chú ý tới chiếc đèn
này, đồng thời cũng bị nữ tử trên hoa đăng thu hút, nữ nhân này giống
như tiên tử ngoài dao trì, làm người ta chỉ dám ngắm nhìn chứ không dám
có tâm tư độc chiếm.
Đợi nhìn thấy rõ hình dáng nữ tử trên hoa đăng, Anh Đào cùng Lệ Chi
không khỏi trợn mắt hóa đá nửa ngày, vừa chỉ vào hoa đăng lại nhìn tiểu
thư nhà mình.
“Tiểu thư, người trên hoa đăng rõ ràng là tiểu thư mà.”
Lệ Chi vừa nghe lời Anh Đào nói, lập tức trừng mắt liếc nàng một cái: “Nhỏ giọng chút.”
Nàng nhìn khắp nơi xung quanh, chỉ thấy mọi người hướng phía đài cao đi
tới, cũng không ai để ý tới lời nói của các nàng mới nhẹ nhàng thở ra.
Anh Đào cũng tự biết mình manh động, thè lưỡi, sau đó đi về hướng đài
cao: “Tiểu thư, chúng ta cũng chơi đi, nhất định phải thắng được chiếc
đèn hoa đăng kia, không thể để nó rơi vào tay của kẻ khác.”
Lúc này Lệ Chi cũng không có phản đối, Vân Nhiễm không nói gì, chủ tớ ba người đi về phía đài cao.
Hai tiểu nha hoàn đi một mạch về phía trước, đằng sau Vân Nhiễm cũng không nóng vội, chậm rãi đi theo các nàng, đúng lúc này
một thân ảnh màu đen lao tới, đẩy mạnh nàng sang hướng bên cạnh, đồng
thời cầm chặt cổ tay nàng, thân ảnh cao lớn phủ kín cả người nàng, vài
bước liền đem nàng đẩy đến bờ tường chỗ ngã tư đường, cả người đè lên
nàng khiến nàng không thể cử động.
Vân Nhiễm ngơ ngẩn cả người, bên tai vang lên một giọng nói đầy mi hoặc, khiến người ta rung động, phảng phất giống như dòng nước mát ngày hè,
lộ ra hơi thở lành lạnh.
Nhưng nội dung lời nói lại khiến người ta không vui.
“Cô nương, mượn nụ hôn.”
Hắc y nhân nói xong liền cúi đầu hôn lên môi Vân Nhiễm, môi hắn lành
lạnh mang theo một hương vị nhàn nhạt, còn có chút tê dại, tứ chi Vân
Nhiễm bỗng nhiên bất động, lúc này nàng không thể hô hấp, cũng không thể phản ứng, chỉ biết đưa cặp mắt linh động nhìn về phía nam nhân, bắt gặp một đôi mắt đen mi dài như dùng mực nhuộm thành, ánh mắt thâm thúy,
trong suốt sâu như nước hồ không thấy đáy, sáng rực rỡ như minh châu, da thịt mềm mại như tơ lụa thượng đẳng, dáng vẻ hoàn mỹ tinh xảo như một
bức tranh thủy mặc. Ôn nhuận như ngọc, phong hoa tuyệt đại cũng chỉ được như thế này là cùng.
Một tiếng nổ lại vang lế, phía sau pháo hoa rực rỡ lung linh cả bầu
trời, nam tử hình như không có ý định buông Vân Nhiễm ra, nhưng tiếng nổ kia đã đánh thức nàng hồi phục tinh thần, mặc dù nam nhân này thanh nhã như sen, trong sáng như trăng, nhưng hành động của hắn thật đáng gét,
Vân Nhiễm cử động đầu ngón tay, xuất ra một cây châm, đang chuẩn bị đâm
vào tử huyệt trên người hắn, cho hắn biết kết cục của kẻ khinh bạc nàng.
Chính là một châm nàng còn chưa đâm xuống, phía sau ngã tư đường đã loạn cả lên, hội hoa đăng vốn đang náo nhiệt, không biết ở đâu bỗng xuất
hiện một đám hắc y nhân tay cầm đại đao đang lùng sục tìm người nào đó,
những người này xuất hiện khiến mọi người sợ hãi, chạy loạn cả lên, ai
cũng sợ không may sẽ thành vong hồn, một đêm hội đang vui vẻ bỗng trở
nên náo loạn phân tan.
Lúc này Anh Đào cùng Lệ Chi cũng kinh hoàng phát hiện ra không thấy tiểu thư nhà mình đâu, cả hai lo lắng gọi lớn: “Tiểu thư, người ở đâu?”
“Tiểu thư.”
Hắc y nhân tìm kiếm mọi nơi xung quanh ngã tư đường, cuối cùng vung đao
lên chỉ về phía trước: “Đuổi, nhất định là hắn chạy về phía trước.”
Hơn mười thân ảnh hướng về phía trước rời đi, moi người thấy đám người
này bỏ đi, mới từ các góc đi ra, nhớ lại tình cảnh vừa rồi, ai nấy đều
hoảng sợ tụm lại một chỗ bàn tán xôn xao.
Sau khi đám hắc y nhân kia bỏ đi, nam tử lúc nãy đem Vân Nhiễm ép vào
góc tường mới buông nàng ra, đứng dựa vào tường. Vân Nhiễm thở mạnh, nổi giận muốn trừng trị hắn, lại nghe thấy tiếng gọi của Anh Đào cùng Lệ
Chi: “Tiểu thư người ở đâu?”
Vân Nhiễm đáp lại một tiếng: “Ta ở đây.”
Hai nhà hoàn nghe được tiếng nàng liền chạy lại, kiểm tra cao thấp một lượt thấy nàng không có chuyện gì mới nhẹ nhàng thở ra.
“Tiểu thư, sao người lại chạy đến đây?”
Sắc mặt Vân Nhiễm khó coi, lạnh lùng nhìn nam tử phía sau tường, đang
muốn để Anh Đào, Lệ Chi thay nàng giáo huấn hắn, không ngờ vừa nhìn ại
đã thấy hắn nằm ngã trên mặt đất, lộ ra khuôn mặt tinh xảo dưới anh đèn
đường, mặc dù không có chút huyết sắc nào nhưng vẫn lộ ra ma lực mê hồn, phảng phất như hoa lê nở đầu xuân, làm cho người ta nảy sinh thương
tiếc không đành lòng.
Anh Đào cùng Lệ Chi hoảng sợ chạy lại kiểm tra một vòng.
“Tiểu thư, hắn bị thương, ngực phải bị đao làm trọng thương, mất nhiều máu, người có muốn cứu hắn?”