Viện Như Hương, Vân Nhiễm triệu tập mọi
người đến, phân phó một tiếng về sau mọi việc trong viện do Triệu ma ma
lo liệu, thủ hạ nhận lệnh, nàng thuận tiện giao hết mọi chuyện cho Triệu ma ma.
Nàng không quan tâm đến mấy việc vặt đó, trước mắt nàng vẫn đang suy
nghĩ làm cách nào giúp sư phụ hoàn thành hai chuyện kia, tìm được minh
quân, bắt được phản đồ.
Chuyện thứ nhất còn có chút manh mối, nhưng chuyện thứ hai có chút phưc
tạp, phản đồ của Lưu Hoa Đường đến cùng là đang ở chô nào cũng không có
tin tin tức, giữa biển người mênh mông muốn tìm một người có khác gì mò
kim đấy bể.
Quên đi vẫn là làm chuyện thứ nhất trước.
Sư phụ từng nói qua, những người có khả năng nhất hiện tại gồm có, thế
tử Cung thân vương Tiêu Bắc Dã của Tây Tuyết, Cơ Kình Thiên của Đông
Viêm, Tần Văn Hãn của Nam Ly, bất quá những người này không có ở Đại
Tuyên cho nên ngoài tầm tay với, bất quá họ sẽ nhanh chóng tới, vì sắp
tới đại hôn của tân hoàng sứ thần nước khác sẽ đến chúc mừng, đến lúc
đó nàng có thể dò xét một chút, xem những người này có phải là người có
tài có nghĩa, tâm mang thiên hạ hay không.
Về phần trước mắt nàng vẫn chú ý tới Đại Tuyên quốc đi, tân hoàng Sở Dật Kỳ, Định vương Sở Dật Lâm, còn có vị hôn phu chưa từng biết mặt Yến
quận vương Yến Kỳ, những người này đều là nhân vật nổi tiếng, bất quá
hiện tại nàng đối với Yến quận vương thực sự thất vọng, chỉ sợ hắn là
người chuyên quyên độc đoán chỉ thích làm theo ý mình, người như thế sao có thể là minh quân, cho nên nàng loại trừ hắn đầu tiên, hiện tại nàng
để ý chỉ có tân đế Sở Dật Kỳ và Định vương Sở Dật Lâm.
Vân Nhiễm gọi tới ám vệ Long Nhất: “Lập tức điều tra cho ta chuyện tình
của hoàng thượng cùng Định vương, càng chi tiết càng tốt, sắp xếp lại
rồi đưa cho ta.”
Long Nhất kinh ngạc sao quận chúa lại muốn điều tra hoàng thượng cùng
Định vương, bất quá hắn cũng có hỏi nhiều, chỉ cung kính nhận mệnh.
“Ân, thuộc hạ lập tức đi thăm dò.”
Long Nhất đi rồi, Anh Đào kỳ quái mở miệng: “Quận chúa người vf sao lại muốn điều tra hoàng thượng cùng Định vương.”
Vân Nhiễm cười yếu ớt: “Yến quận vương từ hôn, ta cũng nên tự tìm cho
mình một người mới, không lẽ cả đời treo cổ trên một ngọn cây.”
Nói đến Yến Kỳ nàng lại nổi giận, thật sự không coi ai ra gì, hắn không
muốn cưới có thể cùng nàng thương lượng chia tay trong hòa bình, sao
phải dùng một đạo thánh chỉ đập vào mặt, nàng thật sự muốn đánh vị Yến
quận vương này.
Bất quá Vân Nhiễm cũng không có ý định nói cho Anh Đào cùng Kệ Chi biết
chuyện của Lưu Hoa Đường, chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Anh Đào cũng tin Vân Nhiễm liền gật đầu: “Đúng vậy tiểu thư, cái vị quận vương kia không biết tốt xấu, từ hôn quận chúa, người phải gả cho người còn cao hơn hắn, để xem lúc ý hắn có biểu hiện gì.”
Vân Nhiễm im lặng không nói, Lệ Chi lại suy nghĩ sâu xa, quận chúa không phải là người nông cạn, chuyện này nàng hẳn có dụng ý riêng, các nàng
làm nha hoàn cũng không cần suy đoán tâm tư chủ tử, cho nên càng cũng
không cần đoán mò.
Vân Nhiễm phân phó công việc xong, liền trở về phòng nghỉ ngơi, hôm nay
phá tan lời đồn, còn diệt trừ Giang ma ma. Thực tế ngày hôm qua nàng đã
âm thầm tính kế kể từ lúc cho bắt Triệu ma ma lại, nàng biết Vân vương
phi sẽ lợ dụng chuyện này tản ra lời đồn, do đó mới tương kế tựu kế hơn
nữa nàng cũng sớm biết Vân vương phi nhất định sẽ giết người để diệt hậu họa, nên đã sớm an bà Lệ chi theo dõi động tĩnh của Vân vương phi, cho
nên nha đầu Thải Nhi đều nằm trong lòng bàn tay của nàng.
Tuy rằng không có loại bỏ được Vân vương phi, nhưng cũng làm bà ta bị
tổn thất nặng nề, một lúc mất đi hai thủ hạ đắc lực, nhất là việc này do lão vương phi ra lệnh không có nửa điểm dính líu đến nàng.
Buổi chiều, Long Nhất còn không có truyền tin về, viện Như Hương thập
phần im lặng. Triệu ma ma làm việc rất nhanh, ai cần cảnh cáo sẽ cảnh
cáo, nhất thời nha hoàn ba tử đều không dám động, Triệu ma ma là người
của quận chúa, nếu rơi vào tay nàng chỉ sợ kết cục sẽ như Lý ma ma.
Vân Nhiễm cũng rảnh rỗi, dẫn hai tiểu nha hoàn đi dạo trong vương phủ.
Phủ Vân vương rất rộng ước chừng, chiếm gần nửa con phố, tuy không thể
so với hoàng cung huy hoàng, nhưng cũng là hoa lệ, đình đài gác tía,
cảnh quan được thiết kế tinh xảo. Sở dĩ Vân Nhiễm đối với nơi này hờ
hững là bởi vì nàng không tính ở lại, tuy rằng hoa lệ duy mỹ nàng cũng
không thích, Nàng thích Phượng Thai Huyền non xanh nước biếc, tự do tự
tại, vô dục vô cầu, làm cho thể xác và tinh thần đều thoải mải thư thái. Không giống nơi này bè ngoài đẹp dễ nhưng bên trong lại lục đục từng
bước tính kế mưu hại người.
Anh Đào cùng Lệ Chi lại rất có hứng thú, hai người vừa đi vừa nói, bất
quá trong đó là Anh Đào nói Lệ Chi thỉnh thoảng phụ họa vài câu.
Vân Nhiễm đi trước lẳng lặng nghe mặt sau hai nha đầu nói chuyện, chẫm
rãi đi dạo xung quanh. Bỗng có một tiếng động xé gió tập kích lại bên
này, Vân Nhiễm tuy không có nội lực, nhưng cũng là người luyện võ độ
nhanh nhẹn cũng cực cao, vừa nghe thấy động tĩnh thân hình đã né ra chỗ
khác, phía sau Anh Đào cùng Lệ Chi biến sắc mặt hô lớn.
“Quận chúa cẩn thận, có thích khách.”
Anh Đào, Lệ Chi hai người đều có chút công phu, cho nên lắc mình một cái đã một phải một trái chắn trước mặt Vân Nhiễm, chú ý động tĩnh bốn
phía.
Một đạo thân ảnh xé gió từ trong rừng cây lao ra, một chưởng mạnh mẽ
đánh về phía hai tiểu nha hoàn thể hiện người này võ công cao cường, nếu anh Đào cùng Lệ Chi bị đánh trúng, không chết cũng trọng thương. Vân
Nhiễm đưa tay kéo hai người về sau, giọng trầm ổn ra lệnh: “Long Nhị,
bắt người lại cho ta.”
Một bóng đen nhanh xuất hiện, đối đầu trực diện với người vừa tập kích
Vân Nhiễm, hai đạo thân ảnh giao chiến, trong nháy máy đã giao thủ qua
chục chiêu. Long Nhị thân thủ rất lợi hại, Vân Nhiễm cũng không lo lắng, nhìn người kia đánh ngang tay với hắn, nàng hơi nhíu mi suy đoán không
biết người này là ai? Àng vừa hồi kinh đã có người tìm đến tính sổ, đời
trước cũng thật lắm phiền phức.
Bất quá người bên này rất nhanh đã kêu lên: “Dừng tay, đừng đánh nữa, nếu không sẽ chết người.”
Thân ảnh màu xanh lui xuống mấy bước đứng nghiêm.
Vân Nhiễm lúc này mới thấy rõ người tới? Trưởng tử phủ Hộ quốc tướng
quân, Đường Tử Khiên, một thân áo màu xanh, thắt lưng bàu bạc, bên hông
có một khối mặc ngọc, ngũ quan anh tuấn đang âm trầm u ám nhìn Vân
Nhiễm.
Cách đó không xa Long Nhị không nhận được lệnh của Vân Nhiễm, vẫn tiếp tục hạ thủ về phía Đường Tử Khiên.