Trên xe ngựa phủ Yến vương, Yến Kỳ nằm
trên nhuyễn tháp. Nhìn mặt mày bừng bừng lửa giận của Vân Nhiễm quên cả
đau đớn trên lưng, bởi vì hắn cảm nhận được Nhiêm Nhi đang đau lòng.
Cuối cùng Vân Nhiễm cũng có phản ứng với hắn, trong lòng nàng có hắn,
cảm giác này khiến người ta thật sung sướng. Yến Kỳ không nhịn được nở
nụ cười dịu dàng, cả khuôn mặt ôn hòa, Vân Nhiễm thấy hắn cười, lại càng tức hơn.
“Không nghe thấy lời ta nói sao, về sau không cho phép nhiều chuyện như
vậy, nhớ kỹ ngươi đang là người bệnh, không được phép chạy linh tinh,
phải an tâm ở trong phủ dưỡng thương đã biết chưa?”
Yến Kỳ nhẹ nhàng trả lời: “Được rồi, ta nghe lời Nhiễm Nhi.”
“Nhìn xem, vết thương lại vỡ ra rồi, thật vất vả để nối xương, nếu không nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng, nhất thời không thể khỏi, chẳng lẽ ngươi muốn cả đời nằm trên giường sao?”
“Về sau làm chuyện gì, không cần nghĩ cho người khác, lo cho chính mình trước.”
“Người không vì mình trời tru đất diệt, hiếm thấy ai giống như ngươi bỏ mặc bản thân quan tâm đến người khác.”
Âm thanh Vân Nhiễm răn dạy Yến Kỳ, thi thoảng lại truyền ra ngoài Trực
Nhật cùng Phá Nguyệt lại gật đầu. Hai người cũng không đồng tình với chủ ý của gia, đáng bị quận chúa giáo huẩn. Ai bảo người không chịu nghe
lời khuyên, cố gắng chạy vào cung. Nhưng chủ tử làm vậy cũng có chỗ
đúng, nhìn quận chúa Trường Bình đau lòng như vậy, xem ra chuyện tốt của hai người sắp thành.
Có điều hai người bọn họ lại nghĩ tới một chuyện khác, hoàng thượng
không muốn hai đại phủ Yến Vân làm đám hỏi. Nếu quận chúa với chủ tử
thành đôi, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, hai người thở dài, thế sự
thật rối loạn.
Trong xe ngựa, Yến Kỳ dựa vào nhuyễn tháp hưởng thụ Vân Nhiễm tức giận.
Hắn thích Vân Nhiễm giáo huấn hắn, như vậy chứng tỏ nàng quan tâm hắn,
cảm giác này không tệ.
Vân Nhiễm thấy Yến Kỳ im lặng, bất mãn hừ lạnh: “Ta nói ngươi đã nhớ kỹ chưa.”
“Nhớ kỹ, về sau ta nhất định sẽ nhớ đến bản thân.”
Vân Nhiễm nghe hắn nói vậy, trong lòng mềm đi nhũn nhưng vẫn nghiêm túc giáo huẩn hắn.
Yến Kỳ bày ra vẻ mặt nghiêm túc tiếp thu, nhìn khuôn mặt kiều diễm của
Vân Nhiễm không nhịn được khẽ kéo khóe miệng: “Bản quận vương không rảnh quan tâm đến kẻ khác, ta chỉ để ý một mình Nhiễm Nhi.”
Vân Nhiễm nghe hắn nói vậy, trong lòng mềm nhũn, nhưng mặt vẫn nghiêm túc giáo huấn hắn.
“Ta không sao, ngươi tưởng rằng ta và ngươi làm từ đậu hũ sao? Ví như
hôm nay thái hậu muốn bắt ta, ta vẫn im lặng là bởi vì ta biết hoàng
thượng sắp tỉnh, nếu hắn tỉnh sao còn để thái hậu động đến ta.”
Yến Kỳ cười, là bản thân hắn không kiềm chế được lo lắng, sợ nàng bị bắt nạt, thua thiệt nên mới gượng dậy đi tìm đám người kia.
Vân Nhiễm nhìn hắn cười dịu dàng, nghĩ đến hắn đang bị thương, trong lòng mềm lại, không nỡ mắng tiếp, nở nụ cười.
Yến Kỳ vô tình xẹt qua đôi môi đỏ mọng của nàng, trong lòng giật mình,
không dám nhìn tiếp. Hắn nhớ tới lúc ở chùa Tướng Quốc, nằm mơ mình hôn
Vân Nhiễm, cảm giác kia vẫn khắc sâu trong tâm trí hắn. Hắn không dám
nói chuyện này cho Nhiễm Nhi, sợ nàng sẽ giận.
Yến Kỳ nghĩ nghĩ, hai má không kiềm chế được đỏ lên, thầm mắng chính
mình. Vân Nhiễm thấy mặt hắn đỏ lại lo lắng đến vết thương trên người.
“Sao rồi, bây giờ còn đau không?”
“Không đau,” Yến Kỳ thấy Vân Nhiễm lo lắng, nhanh chóng trấn an làng: “Nhiễm Nhi ngươi đừng nóng ruột, ta không sao.”
“Umh, không sao là tốt rồi, ta cũng bớt lo nghĩ. Có điều phải nhớ kỹ từ
bây giờ không được tùy tiện xuống giường, nhất định phải tĩnh dưỡng nửa
tháng, sau đó mới được tự do hoạt động, nhưng không được vận động mạnh,
đã nhớ chưa?”
Vân Nhiễm dặn dò Yến Kỳ, Yến Kỳ gật đầu làm ra vẻ ngoan ngoãn, Vân Nhiễm rất vừa lòng, thấy xe ngựa sắp về tới phủ Yến vương. Nàng dịu dàng nói: “Ta về phủ Vân vương.”
“Để Trực Nhật cùng Phá Nguyệt đưa ngươi về.”
“Không cần, ta có Long Nhất bảo vệ, võ công cũng đã khôi phục, người bình thường không dễ dàng, động đến ta.”
Dưới địa lao chùa Tướng Quốc, nàng cũng ăn không ít thạch nhũ, công lực
cũng tăng lên lợi hại hơn trước kia, hơn nữa nàng còn biết dùng độc,
người bình thương không có khả năng động đến nàng.”
Yến Kỳ không đồng ý: “Ta lo lắng, ngươi đi về một mình không an toàn, tình hình đang rối loạn.”
Vân Nhiễm đành chấp nhận: “Được rồi, vậy để bọn họ đưa ta về.”
Yến Kỳ hạ lệnh cho Trực Nhật cùng Phá Nguyệt: “Các ngươi đưa quận chúa về phủ nghỉ ngơi.”
“Tuân lệnh, gia.” Hai người nhận lệnh, Vân Nhiễm đứng dậy chuẩn bị rời
đi, trước khi đi nhìn sắc mặt Yến Kỳ tái nhợt không giọt máu, lại đau
lòng dặn dò: “Ngươi nhớ kỹ, không được xuống giường, nếu không nghỉ ngơi cho tốt, ta trở mặt với ngươi.”
“Ta biết rồi, Nhiễm Nhi.”
Ánh mắt Yến Kỳ ấm áp, sáng như dạ minh châu càng thêm câu hồn đoạt
phách, dù mặt mày tái nhợt cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ mị lực của
hắn.
Vân Nhiễm vừa lòng lắc mình rời khỏi xe ngựa, Trực Nhật Phá Nguyệt, đi theo sau hộ tống Vân Nhiễm về phủ.
Trong xe ngựa phủ Yến vương, Yến Kỳ không chịu đựng được nữa ngất đi.
Trước mặt Vân Nhiễm hắn không muốn để nàng lo lắng, cho nên cố gắng
chống cự, nàng vừa đi hắn không chịu được nữa ngất đi.
Vân Nhiễm dẫn theo vài người thi triển khinh công về thẳng viện Như Hương.
Trực Nhật cùng Phá Nguyệt thấy Vân Nhiễm vào phủ mới xoay người trở về phục mệnh.
Trong viện Như Hương, Vân Nhiễm vừa về tới cửa, Lệ Chi cùng Sơn Trà đã vội vàng đi tới bẩm báo: “Quận chúa, đã xảy ra chuyện?”
Vân Nhiễm chột dạ, lại xảy ra chuyện gì, gần đây tình hình rối loạn, nàng sợ nhất là lại có chuyện.
“Chuyện gì?”
Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn Sơn Trà cùng Lệ Chi, hai tiểu nha hoàn nhanh
chóng đưa cho nàng một phong thư: “Người đọc thư này sẽ hiểu.”
Vân Nhiễm nhìn thử, chỉ ngắn gọn vài câu.
“Vân Nhiễm, bản thế tử dẫn nha đầu Dữu Tử của ngươi đi, yến tâm, ta sẽ
không hại nàng, chỉ mời nàng đến Tây Tuyết làm khách, ngươi có rảnh thì
đến đó đón nàng.
Tiêu Bắc Dã.”
Ánh mắt Vân Nhiễm bắn ra tia tàn nhẫn, bàn tay nắm chặt lại, dùng nội
lực bóp nát lá thư, hóa thành bụi bay trong không khí, nàng tức giận đi
lại trong phòng.
“Tiêu Bắc Dã, hắn dám làm như vậy.”
Dữu Tử xảy ra chuyện ở phủ hộ quốc tướng quân, nàng vẫn sợ hãi nam nhân, Vân Nhiễm định chữa khỏi bệnh cho nàng rồi đưa tới Lãm Y Cốc. Nhưng vì
xảy ra chuyện ở chùa Tướng Quốc nên chưa kịp đưa nàng đi, không ngờ Tiêu Bắc Dã lại giành trước cướp người đi, sở dĩ hắn chọn Dữu Tử mà không
chọn Sơn Trà hay Lệ Chi, là vì hắn biết rõ, nàng áy náy với Dữu Tử,
không thể bỏ mặc nàng.
Tâm tư Tiêu Bắc Dã quả nhiên khó lường.
Sắc mặt Vân Nhiễm khó coi nhìn Lệ Chi: “Dữu Tử luôn ở trong viện dưỡng thương sao lại bị Tiêu Bắc Dã bắt đi.”
Trong viện của nàng có bố trí trận pháp, dù Tiêu Bắc Dã có năng lực cũng không thể phá trận trong thời gian ngắn.
Lệ Chi nhanh chóng bẩm báo: “Dữu Tử vẫn luôn ở trong viện dưỡng thương,
gần đây sức khỏe của nàng ta đã khá hơn nhiều, lúc chập tối, rảnh rỗi đi dạo trong vương phủ. Không ngờ lúc chúng nô tỳ đi tìm lại không thấy
nàng, sau đó có người đưa thư tới. Nô tỳ đoán nhất định có người bắt cóc Dữu Tử.”
Vân Nhiễm nắm chặt tay, toàn thân lạnh lẽo. Tiêu Bắc Dã bây giờ ngươi xé rách mặt nạ sao.
Vân Nhiễm lại nhớ tới lúc mới gặp, không khỏi nở nụ cười châm chọc. Nam
nhân này đã sớm biết thân phận của nàng, năng lực của nàng, mục đích lần này hắn đến Đại Tuyên là muốn cưới được nàng, bởi vì nàng có khả năng
trợ lực hoàn thành dã tâm của hắn.
Thật sự biết tính toán, có điều cho dù hắn ngụy trang thế nào, nàng cũng không có hứng thú với hắn. Mà lúc giao chiến ở chùa Tướng Quốc, nàng đã xé rách mặt nạ của hắn, nên bây giờ hắn không cần phải ngụy trang.
Bây giờ mới thật sự là hắn.
Lệ Chi cùng Sơn Trà nhìn quận chúa, không nhịn được lo lắng.
“Quận chúa, bây giờ phải làm sao?”
“Dữu Tử vừa khỏe lại, nếu lại bị kích động, chỉ sợ nàng?”
Sơn Trà không dám nói hết, Vân Nhiễm đã xoay người đi ra ngoài, nhanh chóng nói: “Ta đi ngăn cản bọn họ.”
Tiêu Bắc Dã rời đi không lâu, bây giờ đuổi vẫn còn kịp. Hơn nữa nàng
hiểu rõ, người Tiêu Bắc Dã muốn dẫn về Tây Tuyết là nàng không phải Dữu
tử, nàng đoán hắn còn chưa đi xa, vẫn còn đang chờ nàng tới.
Lệ Chi cùng Sơn Trà nhanh chóng lên tiếng: “Quận chúa, nếu người đi chặn hắn, nhất định sẽ bị hắn bắt đi.”
Tuy rằng võ công của quận chúa đã khôi phục. Nhưng Tiêu Bắc Dã dám bắt
người chắc chắn đã có chuẩn bị. Quận chúa chưa chắc đã thắng được bọn
họ.
Vân Nhiễm dừng lại một chút, cũng đúng, bây giờ nàng dẫn theo Long Nhất
đuổi theo, khẳng định Tiêu Bắc Dã đã có chuẩn bị. Nàng cùng Long Nhất có lợi hại hơn nữa cũng không đánh lại bọn họ người đông thế mạnh, cho nên cần chuẩn bị cho tốt.
Vân Nhiễm suy nghĩ cẩn thận, phân phó Lệ Chi: “Lập tức đi xem vương gia đã về chưa?”
Phụ vương đi trước nàng, không biết đã về chưa, nếu về rồi, nàng có thể mượn ám vệ của phụ vương.
Lệ Chi nhanh chóng đến viện của vương gia, rất nhanh đã quay trở lại,
Vân Tử Khiếu đi theo sau. Ông cũng không nghỉ ngơi vẫn luôn ở thư phòng
chờ Vân Nhiễm, biết tin nàng đã trở lại, nên vội vã tới đây.
“Nhiễm Nhi, đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Nhiễm nhanh chóng lên tiếng: “Phụ vương, Tiêu Bắc Dã khốn khiếp dám
bắt cóc Dữu Tử, ta muốn đi chặn hắn, nhưng sợ hắn có chuẩn bị nên không
thể vội vàng. Ta muốn mượn một số ám vệ của phụ vương.”
“Phụ vương đi với con.”
Vân Tử Khiếu lên tiếng, Vân Nhiễm định nói gì đó, ông đã đi ra ngoài.
Vân Nhiễm đành phải đi theo, vừa đi vừa phân phó nhiệm vụ cho Long Nhất. Đêm nay nhiệm vụ của hắn không phải giết người, mà là đoán hướng gió hạ dược, đám người Tây Tuyết dám trêu chọc nàng, nàng khiến bọn họ có đi
mà không có về.
Mắt Vân Nhiễm bắn ra sự tàn ác, mọi người cùng đi ra ngoài, Vân Tử Khiếu sai người chuẩn bị ngựa.
Lúc ra đến cửa đã có sẵn ngựa. Vân Nhiễm cùng Vân Tử Khiếu nhảy lên
ngựa, vài thị vệ cùng ám vệ âm thầm đi theo. Mọi người đang chuẩn bị
xuất phát, đột nhien trong màn đêm có sát khí sắc bén ập tới. Vân Nhiễm
cùng Vân Tử Khiếu biến sắc mặt nhanh chóng nhìn laị, liền thấy một hắc y thái giám mặt trắng như tuyết, nhị thống lĩnh giám sát ti Quân Hốc dẫn
theo hơn mười tên thuộc hạ lắc mình đi tới.
Vừa xuất hiện đã quỳ xuống cung kính hành lễ: “Gặp qua quận chúa Trường Bình.”
Vân Nhiễm kinh ngạc: “Đứng lên đi, Quân Hốc, nửa đêm ngươi chạy tới đây có chuyện gì.”
“Bẩm quận chúa chủ tử ra lệnh cho thuộc hạ dẫn theo người đến cho quận chúa điều khiển, xin quận chúa ra mệnh lệnh.”
Quân Hốc thân là nhị thống lĩnh giám sát ti, luôn tâm cao khí ngạo,
nhưng vẫn phục tùng Vân Nhiễm. Quận chúa không những là hoa vương cao
quý, còn đặc biệt thông minh, y thuật cao siêu, một nữ nhân như vậy. Chỉ có chủ tử mới xứng đôi với nàng, cho nên chủ tử sai hắn đến hắn không
hề oán hận.
Vân Nhiễm nhướng mày, nhìn bầu trời, khóe môi không nhịn được nở nụ cười.
Nàng biết nói gì với Yến Kỳ đây, dù hắn bị thương nặng, thời thời khắc
khắc vẫn quan tâm nàng, luôn chờ những lúc nàng cần phái người đến giúp.
“Được, chủ tử đã sai các ngươi đến chỗ ta, vậy ta mượn dùng một chút.”
Vân Nhiễm không từ chối, có sẵn người tới sao lại không dùng, có điều?
Vân Nhiễm nhìn Quân Hốc cùng vài tên thuộc hạ, nói: “Quân Hốc, hiện tai
chủ tử ngươi bị thương, không thích hợp dính vào những chuyện này, cho
nên bản quận chúa làm gì, tốt nhất không cần nói cho hắn, khiến hắn lo
lắng ảnh hưởng đến việc dưỡng thương.”
Quân Hốc kinh ngạc, sự thật hắn nhận được lệnh của chủ tử, dù quận chúa xảy ra chuyện gì cũng phải bẩm báo lại.
Vân Nhiễm vừa liếc mắt liền nhìn ra Quân Hốc chần chừ, trầm giọng nói:
“Đây là lệnh, nếu ngươi đã theo ta thì phải nghe lệnh, còn không xin mời trở về.”
Đám thuộc hạ đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn Quân Hốc, Quân Hốc nhanh chóng
cúi đầu nhận lệnh: “Nếu quận chúa đã ra lệnh, chúng ta xin nghe.”
“Được, vậy chúng ta đi thôi.”
Vân Nhiễm ra lệnh, thúc ngựa phi như bay. Vân Tử Khiếu cùng Quân Hốc theo sát phía sau, tất cả đi thẳng về phía cửa thành.
Từ Đại Tuyên về Tây Tuyết chỉ có một con đường, với tốc độ này nhất định có thể đuổi kịp Tiêu Bắc Dã.
Gió đêm quất vào mắt, Vân Nhiễm cưỡi ngựa phi như bay. Trong lòng thầm
mắng tổ tông mười tám đời nhà Tiêu Bắc Dã, bây giờ nàng hoàn toàn thất
vọng với nam nhân này, loại bỏ hắn ra khỏi danh sách minh quân thiên hạ.
Nghĩ vậy Vân Nhiễm lại buồn rầu, nàng nhận lời với sư phụ xuống núi tìm
minh quân. Nhưng bây giờ còn chưa thấy cái bóng của người ta, ba người ở Đại Tuyên đều bị loại, Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã cũng bị loại.
Trong mấy người sư phụ đề cử chỉ còn lại Tần Văn Hãn, chẳng lẽ hắn thật
sự là minh quân triển vọng.
Vân Nhiễm vừa phi ngựa vừa nhìn Vân Tử Khiếu: “Phụ vương, Tiểu Minh vương Nam Ky đã rời khỏi Đại Tuyên chưa?”
“Ách, bọn họ chưa, bởi vì xảy ra vụ án thuốc nổ ở chùa Tướng Quốc, hoàng thượng đang bị thương bọn họ rời đi sẽ không tốt lắm, cho nên vẫn im
lặng ở trong dịch cung.”
Vân Nhiễm gật đầu, xem ra nàng cần tìm cơ hội để tìm hiểu Tiểu Minh vương.
Vân Tử Khiếu thấy Vân Nhiễm hỏi thăm Tần Văn Hãn, không khỏi nheo mắt
lại, sao nữ nhi lại có hứng thú với vị Tiểu Minh vương này.
Không phải gần đây nàng có hứng thú với Yến Kỳ sao? Yến Kỳ vẫn luôn cố
gắng, nếu nữ nhi gả cho hắn, ông cũng không phản đối, ngược lại ông thấy hai bọn họ là một đôi trời sinh.
Vân Tử Khiếu âm thầm nghĩ, theo sát Vân Nhiễm chạy về phía trước.
Đến rạng sáng, Vân Nhiễm cũng đuổi kịp đám người Tây tuyết, có điều
trong đoàn này không có sứ thần Tây Tuyết. Hiển nhiên là Tiêu Bắc Dã đã
sắp xếp cho bọn họ đi trước, ở lại chỉ có hắn cùng khoảng trăm tên thuộc hạ.
Tiêu Bắc Dã ngồi ngay ngắn trên xe ngựa, khóe môi khẽ cười, vén rèm xe
nhìn ra bên ngoài thấy vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Vân Nhiễm. Tiêu Bắc
Dã không chút tức giận, án mắt càng sâu thăm thảm, ngũ quan cuồng dã
thêm một chút sắc bén thâm sâu khó lường.”
“Tiêu Bắc Dã, Dữu Tử đâu? Thả nàng ra ngay lập tức.”
“Vân Nhiễm, có thể thả nàng ta, nhưng dùng ngươi để trao đổi.” Tiêu Bắc
Dã ôn hòa nói, hắn biết Vân Nhiễm nhất đính sẽ tới. Hắn đi chậm như vậy
cũng vì đợi nàng.
Vân Nhiễm chưa nói gì, Vân Tử Khiếu đã phẫn nộ quát lên: “Tiêu Bắc Dã,
tên thối tha, dám xuống tay trong lãnh thổ Đại Tuyên, thật là to gan làm loạn.”
Tiêu Bắc Dã không để ý đến Vân Tử Khiếu, một đôi mắt âm trầm nóng bỏng nhìn chằm chằm Vân Nhiễm.
Từ nhỏ hắn muốn gì được nấy, chỉ cần hắn muốn là sẽ có, gặp người như
Vân Nhiễm, hắn muốn kết hôn với nàng. Nàng đủ thông minh, đủ năng lực, y thuật cao siêu, còn có năm đệ tử nổi danh, danh tiếng cực kỳ vang dội,
có thể mọi người không biết Vân Nhiễm, nhưng rất ít người không biết Lãm Nguyệt công tủ thì thiên hạ. Nàng có địa vị rất cao trong lòng dân
chúng, bởi vì nàng luôn nhân từ giúp đỡ dân chúng, hắn có dã tâm giành
thiên hạ, cho nên nếu cưới được nữ nhân này sẽ có lợi rất lớn cho sự
nghiệp thống nhất thiên hạ.
Cho nên từ lúc đến Đại Tuyên, hắn liên tục tính toán, bố trí khắp nơi chỉ nhằm vào một mình nàng.
Nhưng không ai biết, hắn muốn nữ tử này cam tâm tình nguyện, cảm động
trước hành động của hắn. Nhưng nàng không như vậy, mọi điều hắn làm đều
vô nghĩa, ngược lại sau nhiều lần tiếp xúc, chính hắn lại bị nàng hấp
dẫn, cho nên thích nàng, thật sự muốn kết hôn với nàng.
Vân Nhiễm nở nụ cười châm chọc: “Tiêu Bắc Dã, ta muốn hỏi ngươi, có phải ngươi từ Ninh Cảnh biết được thân phận của ta?”
“Có một lần hắn uống say, vô tình nhắc tới, ta tò mò hỏi hai câu, liền biết hóa ra bên cạnh hắn cón một người như ngươi.”
Tiêu Bắc Dã không che dấu, dù sao vân Nhiễm đã biết, hắn cần gì phải dấu.
“Ngươi không thấy mình thật vô sỉ sao, Ninh Cảnh coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại lợi dụng hắn khắp nơi.”
Vân Nhiễm quát lạnh, Tiêu Bắc Dã nhướng mày, thản nhiên lên tiếng: “Ta cũng thật lòng với hắn, ngoại trừ lúc ban đầu thăm dò.”
Hắn cũng chân thành với Ninh Cảnh, chỉ là trong tình cảm đi kèm theo một số tính toán.
Vân Nhiễm không khách khí cười lạnh: “Tiêu Bắc Dã, tốt nhất ngươi giao
người ra đây, nếu không đừng trách ta không khách sao, đôi khi ta tình
nguyện cá chết rách lưới cũng không muốn để người khác uy hiếp. Nếu
ngươi không giao người ra, ta sẽ bắt đám người Tây Tuyết chôn cùng.”
Vân Nhiễm dứt lời, vung tay lên, bốn phía xông ra vài tên ám vệ.
Ánh mắt Tiêu Bắc Dã u ám, nhìn chằm chằm Vân Nhiễm: “Chẳng lẽ ngươi
không cần nha đầu kia, nếu ngươi đã quyết như vậy, bản thế tử có thể sai người giết nàng.”
Giọng Vân Nhiễm lạnh lùng đến cực điểm, không có nửa điểm tình cảm, ánh
mắt Tiêu Bắc Dã đỏ ngầu, trái tim đau đớn, nghe thấy nàng vô tình muốn
giết mình.
Hắn cảm thấy toàn thân đau đớn, bàn tay nắm chặt lại, trợn mắt nhìn Vân Nhiễm.
“Vì sao, Vân Nhiễm, nàng thật sự quá tàn nhẫn.”
“Ta luôn đối xử như vậy với những kẻ dám trêu chọc ta, Tiêu Bắc Dã đây
là do ngươi tự tìm. Vốn chúng ta có thể làm bằng hữu, nhưng ngươi hết
lần này tới lần khác gây sự với ta, cho nên bây giờ ngươi không phải là
bằng hữa mà là kẻ thù của ta, ta sẽ không khách sáo với kẻ thù.”
“Kẻ thù, ha ha, không ngờ ta lại là kẻ thù của nàng.”
Máu trong lồng ngực Tiêu Bắc Dã như muốn trào lên, trong miệng một mảng
ngọt lợ, hắn cố ép xuống, hắn không cho phép mình yếu đuối như vậy,
không cho người khác nhìn thấy hắn yếu đuối, đó là tôn nghiêm của hắn.
Tiêu Bắc Dã cuồng dã, lạnh lùng: “Vân Nhiễm, ngươi cho rằng giết chết
bản thế tử, phụ vương ta sẽ ngồi yên sao, hắn sẽ dẫn binh đánh vào biên
giới Đại Tuyên.”
“Vậy thì sao, muốn đánh thì đánh đi, Đại Tuyên chưa chắc đánh không lại
Tây Tuyết, trận chiến này sớm muộn gì cũng xảy ra, không bằng đến sớm
một chút.”
Vân Nhiễm cũng không tán thành hai nước giao chiến. Chiến tranh xảy ra
dân chúng là người chịu tổn thương lớn nhất. Cái gì nhất thống thiên hạ, giành giang sơn, đều là dã tâm của một người nhưng lại khiến vô số dân
chúng chịu khổ. Có điều nàng không muốn bị Tiêu Bắc Dã uy hiếp, nếu nàng lộ ra một tia thoái nhượng, có lẽ nam nhân này sẽ mượn gió vượt sóng
lấn tới.
Ánh mắt Tiêu Bắc Dã mị lên, có chút ngoài dự tính, hắn nghĩ chỉ cần bắt
được Dữu Tử có thể uy hiếp được Vân Nhiễm. Không ngờ Vân Nhiễm thà rằng
ngọc đá cùng nát, cũng không đồng ý lấy thân mình đổi Dữu Tử.
“Vân Nhiễm, ngươi cho rằng mình giết được bản thế tử sao?”
Tiêu Bắc Dã nghiến răng nói một câu, tim hắn như bị cắt ra. Tuy hắn biết Vân Nhiễm vô tình với mình, nhưng vẫn nghĩ nàng có một chút lưu tình,
dù sao hai người ở chung cũng rất vui vẻ. Từ sau khi ở chùa Tướng Quốc
về cuối cùng hắn cũng biết mình không là gì trong mắt Vân Nhiễm, ngay cả bằng hữu cũng không phải, hắn bị nàng chèn ép thương tích đầy mình.
Trong nháy mắt, Tiêu Bắc Dã cảm thấy muốn cuồng bạo, thân hình bay thẳng đến chỗ Vân Nhiễm. Nếu nàng không đồng ý, vậy hắn sẽ bắt nàng mang về
Tây Tuyết, giam trong phủ Cung thân vương, hắn không tin mình không thu
phục được một nữ nhân, một con ngựa hoang. Nếu ngay cả một nữ nhân còn
không phục tùng mình, hắn làm gì còn tư cách tranh giành thiên hạ.
Tiêu Bắc Dã vừa động, Vân Tử Khiếu lắc mình đi ra nhanh chóng giao chiến cùng Tiêu Bắc Dã.
Vân Nhiễm không chần chừ nhanh chóng ra lệnh cho thuộc hạ: “Không cần nương tay, giết hết.”
Thuộc hạ phủ Vân vương cùng ám vệ từ trong tối xông ra, cùng với thái
giám do Quân Hốc dẫn đầu đồng loạt tấn công đám người Tây Tuyết. Đám
người Quân Hốc đều mặc trang phục đen, đeo khăn bịt mặt, không thể để
người khác phát hiện ra thân phận của bọn họ, khiến chủ tử cùng quận
chúa rước lấy phiền toái không cần thiết.
Long Nhất thấy hai bên đã giao chiến, nhanh chóng làm theo chỉ thị của
Vân Nhiễm, thân hình như u linh hướng về phía binh linh Tây Tuyết. Rất
nhanh đã có người trúng độc, lập tức ngã xuống, đám người Quân Hốc nhanh chóng giơ tay chém xuống.
Những người này phối hợp ăn ý không kẽ hở, Long Nhất hạ dược, Quân Hốc phụ trách chém giết.
Võ công Tiêu Bắc Dã rất lợi hại, võ công Vân Tử Khiếu cũng không tệ
nhưng vẫn hơi kém so với Tiêu Bắc Dã. Giao chiến vài chiêu đã có chút
không chống đỡ được, Vân Nhiễm rút kiếm vô hồn ra ánh sáng chói mắt, lao thẳng về phía Tiêu Bắc Dã.
“Tiêu Bắc Dã, ta đến đánh với ngươi.”
Vừa dứt lời, nàng lại nói với Vân Tử Khiếu: “Phụ vương, ngươi lui ra đi.”
Vân Tử Khiếu nhanh chóng lui xuống, còn dặn dò Vân Nhiễm: “Nhiễm Nhi, con phải cẩn thận.”
“Dạ, phụ vương.” Nhuyễn kiếm trong tay Vân Nhiễm như rắn độc lao thẳng
về phía Tiêu Bắc Dã, hắn nghênh chiến, hai người đọ sức trong màn đêm.
Tiêu Bắc Dã biết Vân Nhiễm có võ công, nhưng theo lời Ninh Cảnh, sở
trường của Vân Nhiễm là y thuật. Bây giờ hắn lại thấy Ninh Cảnh nói
không đúng, võ công của Vân Nhiễm không hề kém so với y thuật của nàng,
mỗi chiêu đều tàn nhẫn, ngoan độc, kiếm pháp lợi hại, chính mình phải cố hết sức mới có thể chống đỡ.
Mắt thấy một nữ tử tao nhã vô song lợi hại như vậy lại không thuộc về mình. Trong lòng Tiêu Bắc Dã cảm thấy dày vò vô hạn.
“Vân Nhiễm bản thế tử chỉ muốn mời ngươi tới Tây Tuyết làm khách, chưa từng có ý hại ngươi.”
Cho tới bây giờ Tiêu Bắc Dã chưa từng nghĩ muốn hại Vân Nhiễm, hắn chỉ muốn cưới nàng làm thế tử phi.
Có điều Vân Nhiễm không có cùng suy nghĩ với hắn: “Sở dĩ ngươi không
muốn hại ta là vì cảm thấy ta có giá trị lợi dụng, nếu không chỉ sợ
ngươi cũng động sát khí.”
Vân Nhiễm lại đâm một kiếm xé rách không trung lao thẳng về phía Tiêu
Bắc Dã. Một kiếm vừa chuẩn, ngoan, không có nửa điểm lưu tình.
Tiêu Bắc Dã biến sắc mặt, lúc cướp Dữu Tử hắn có hai suy nghĩ. Thứ nhất
là Vân Nhiễm cảm thấy nợ Dữu Tử, sẽ bị hắn uy hiếp. Thứ hai hắn nghĩ võ
công của Vân Nhiễm không tốt lắm, có thể chế trụ được nàng. Nhưng không
ngờ võ công của nàng không kém hắn, hắn không chiếm được ưu thế, bây giờ nàng đã điên cuồng không quan tâm đến tất cả.
Hắn đã thất sách, Tiêu Bắc Dã vừa suy nghĩ vừa gọn dàng tránh né, khẽ vỗ nhẹ tay.
Hắn vừa vỗ, có hai người lắc mình đi ra áp giải theo Dữu Tử.
Giờ phút này ánh mắt Dữu Tử vô hồn, cả người run rẩy, nàng sợ tiếp xúc
với nam nhân. Bọn họ không những áp giải nàng còn rất hung ác, nhìn bọn
họ nàng lại nghĩ tới chuyện ngày đó.
Vân Nhiễm lui người lại, thu kiếm.
Hai bên đang giao chiến đều lui lại hai bên. Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn
Tiêu Bắc Dã, âm trầm nói: “Tiêu Bắc Dã, thả Dữu Tử, ta tha cho các ngươi đi, nếu nàng ta bị một vết thương nhỏ, các ngươi đừng hòng thoát dù chỉ một người.’”
Tiêu Bắc Dã nhìn phía sau, hơn một trăm thuộc hạ đã chết không ít, cũng
may hắn để đoàn sứ thần đi trước, nếu không bọn họ cũng sẽ gặp chuyện
không may.
Lần này tới Đại Tuyên không ngờ lại thất bại thảm hại, bại trên tay một
nữ nhân mà hắn nghĩ mình có thể dễ dàng chinh phục. Hắn đã đánh giá thấp Vân Nhiễm.
Nữ nhân này cùng Yến Kỳ là kẻ địch mạnh nhất đời hắn, cả người hắn lạnh
lẽo nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, cuối cùng khinh miệt lên tiếng: “Muốn bản
thế tử chết không dễ đâu.”
“Tất cả các ngươi đều phải chết.”
Vân Nhiễm bất động, giọng nói lạnh như băng.
Vân Tử Khiếu lên tiếng: “Tiêu thế tử, ngươi thả Dữu Tử đi, nàng đã đủ
khổ, ngươi cần gì phải làm khó một nha hoàn. Chỉ cần ngươi thẩ Dữu Tử,
chúng ta thả cho các ngươi đi, ngươi là thế tử phủ Cung thân vương,
chúng ta cũng không muốn làm khó ngươi.
Lúc này Tiêu Bắc Dã cũng đã hiểu, giữ lại Dữu Tử cũng không có tác dụng, chi bằng thả nàng.
Tiêu Bắc Dã nhìn chằm chằm Vân Tử Khiếu cùng Vân Nhiễm, vung tay lên: “Thả người.”
Đồng thời, hắn cũng quát lạnh: “Chúng ta đi.”
Vân Nhiễm nhìn chằm chằm Tiêu Bắc Dã, thấy hắn thả người, nàng phi thân
mình ôm lấy Dữu Tử. Nếu không phải nàng làm ra vẻ thà chết cũng không
đồng ý thỏa hiệp, có lẽ Tiêu Bắc Dã không dễ dàng thả người.
Vân Nhiễm thấy đám người Tiêu Bắc Dã rời đi, nhanh chóng hạ lệnh: “Giết cho ta.”
Vân Tử Khiếu thấy vậy biến sắc mặt.
“Nhiễm Nhi, không thể.”
Tiêu Bắc Dã là tế tử Tây Tuyết, nếu xảy ra chuyện ở Đại Tuyên, khẳng
định sẽ xảy ra chiến tranh. Bây giờ chưa phải lúc thích hợp để giao
chiến, Đại Tuyên vừa xảy ra chuyện thuốc nổ ở chùa Tướng quốc, nội bộ
còn chưa bình ổn, không thể giao chiến với Tây Tuyết.
Vân Nhiễm cười lạnh: “Phụ vương cho rằng, chúng ta giết được hắn sao?”
Nàng không tin Tiêu Bắc Dã không có chuẩn bị, phía sau nhất định còn có người.”
Lúc Vân Nhiễm hạ lệnh, Quân Hốc dẫn người lao thẳng về phía trước đuổi
giết Tiêu Bắc Dã. Trong màn đêm vang lên giọng Tiêu Bắc Dã: “Vân Nhiễm,
ngươi nói mà không giữ lời.”
Vân Nhiễm cười lạnh: “Ta không giữ lời thì đã làm sao, đối phó với tiểu nhân không cần câu nệ chữ tín.”
Có điều đám người Quân Hốc còn chưa tới gần Tiêu Bắc Dã, đã thấy phía
sau có vài tên hắc y lắc mình đi ra giương cung nhắm vào đám người Quân
Hốc. Bọn họ nhanh chóng lùi lại vị trí cũ.
Vân Nhiễm nhìn Vân Tử Khiếu: “Người đã thấy chưa, nam nhân này đã có
chuẩn bị trước, ta chỉ muốn thử xem một chút, trong lòng hắn chưa từng
tin tưởng bất kỳ ai.
Vân Nhiễm dứt lời, nhanh chóng nhìn Quân Hốc: “Phái người âm thầm theo
dõi Tiêu Bắc Dã, phải tận mắt chứng kiến hắn rời khỏi Đại Tuyên, nếu
phát hiện hắn không đi, phải trở về bẩm báo ngay lập tức.”
“Ân,” Quân hốc nhận lệnh, vung tay lên, hơn mười thuộc hạ đuổi theo đám
người Tây Tuyết, cần phải tận mắt trông thấy Tiêu Bắc Dã rời khỏi Đại
Tuyên.
Vân Nhiễm cùng mọi người lên ngựa về Lương Thành.
Về đến nới trời đã gần sáng, cả một ngày không ngủ, trở lại viện Như
Hương Vân Nhiễm tắm rửa liền đi ngủ, cơm cũng không kịp ăn.
Gần đây mọi chuyện kéo tới dồn dập, khiến Vân Nhiễm rất mệt mỏi, ngủ gần một ngày đến chập tối mới tỉnh lại. Tinh thần tốt lên không ít, bụng
hơi đói, xoay người ngồi xuống, thấy trong phòng đã thắp đèn, khẽ duỗi
người, không ngờ mình đã ngủ hết một ngày.
Lệ Chi cùng Sơn Trà vội vàng từ ngoài cửa đi vào, thấy Vân Nhiễm tỉnh
lại khẽ thở ra. Vân Nhiễm nhìn sắc mặt các nàng, biết chắc chắn lại có
chuyện.
“Sao thế, lại có chuyện gì?’
“Vừa rồi thuộc hạ Yến quận vương tới đây, nói Yến quận vương đã xảy ra chuyện.”
“Yến Kỳ đã xảy ra chuyện, hắn làm sao?” Vân Nhiễm nóng nảy, vết thương
của Yến Kỳ cực kỳ nghiêm trọng, lúc trước nàng bắt hắn phải tĩnh dượng,
theo đạo lý hắn không có chuyện gì mới đúng.
Vân Nhiễm bất chấp cơn đói, nhanh chóng xuống giường. Lệ Chi vừa hầu hạ nàng vừa bẩm báo.
“Trực Nhật đến tìm quận chúa nói, Yến quận vương tự nhiên nôn ra máu, sau đó liền hôn mê, bây giờ vẫn chưa tỉnh.”
Vân Nhiễm vừa nghe sắc mặt khẽ biến, sao Yến Kỳ lại hộc máu. Hắn bị
thương ở lưng, tuy rằng có thể bị vỡ nhưng sẽ không hộc máu, nhất định
hắn đã xảy ra chuyện.
Vân Nhiễm mặc quần áo, Lệ Chi định giúp nàng chải đầu, nàng liền đẩy nàng tay nàng ta, đi ra ngoài.
Bên ngoài hành lang Trực Nhật đang lo lắng đi qua đi lại, vừa thấy Vân
Nhiễm liền cung kính: “Quận chúa, không tốt, gia nhà chúng ta hộc máu,
bây giờ đang hôn mê, thuộc hạ thấy không bình thường nên lập tức tới đây tìm quận chúa.”
“Chúng ta đi.”
Vân Nhiễm trầm giọng nói, liền thi triển nội lực lao ra khỏi viện Như
Hương. Lệ Chi nhìn mà sốt ruột nhanh chóng dặn dò Long Nhất đi theo bảo
vệ quận chúa, ba người đi về phía phủ Yến vương.
Phủ Yến vương.
Ngự y đang kiểm tra cho Yến Kỳ, Phá Nguyệt ở bên cạnh tràn đầy sát khí
nhìn chằm chằm ngự y. Người kia thấy vậy, toát mồ hôi nửa ngày không bắt được mạch, Phá Nguyệt gầm lên: “Đồ lang bắm, nhanh kiểm tra cho chủ tử, xem người bị làm sao? Sao lại hộc máu.”
Ngự y bị dọa, như lá vàng bay trong gió, nhanh chóng bắt mạch, có điều
mãi không đưa ra được kết luận. Phá Nguyệt không chịu nổi, túm hắn ném
ra ngoài: “Cút, đồ vô dụng.”
Yến vương phi đứng ngoài cửa sốt ruột lại thấy Phá Nguyệt ném ngự y ra,
chịu không nổi ngất đi, Yến Trăn ở bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy mẫu thân: “Mẫu phi, mẫu phi.”
Yến Trăn trừng mắt nhìn Phá Nguyệt, vừa đỡ mẫu thân vừa ra lệnh cho nha hoàn: “Nhanh, Yến vương phi hôn mê, đưa bà về viện.”
Yến Trăn lại đón ngự y đến kiểm tra cho mẫu thân, nhất thời Yến vương phủ loạn thành một đoàn.
Trong phòng Yến Kỳ một mảnh tinh lặng, dưới ngọn đèn hắn đang mê man
không có phản ứng. Phá Nguyệt chưa từng thấy chủ tử yếu ớt như vậy,
giống như chỉ cần một cơn gió có thể thổi bay hắn, Phá Nguyệt gấp đến
mức muốn khóc, thỉnh thoảng lại đi tới đi lui, bây giờ chỉ có thể trông
chờ vào quận chúa cứu chủ tử.”
Phá Nguyệt đang nóng ruột, đột nhiên bên ngoài có động tĩnh, Phá Nguyệt
nhanh chóng nhìn lại thấy người tới là Vân Nhiễm liền vội vàng lên
tiếng.
“Quận chúa, người nhanh cứu chủ tử.”
Vân Nhiễm tiến đến bên giường Yến Kỳ, nhìn sắc mặt hắn còn tái nhợt hơn
so với trước, khóe môi có vết máu nhìn thấy ghê người, tim Vân Nhiễm đau nhói, giống như bị ai bóp chặt không thể thở.
Vân Nhiễm không nói gì, nhanh chóng bắt mạch cho Yến Kỳ, chân mày dựng
đứng lên. Trực Nhật cùng Phá Nguyệt không dám quấy rầy Vân Nhiễm, một
lát sau, ánh mắt Vân Nhiễm sắc bén lạnh như băng lên tiếng.
“Các ngươi chăm sóc chủ tử kiểu gì vậy, hắn bị người ta hạ độc.”