“Quận chúa, đêm đã khuya hiện tai có thể bắt đầu, tâm tình có thể để sau.”
Yến Kỳ lên tiếng bên trong ẩn dấu sự châm chọc.
Vân Nhiễm vừa nghe liền thấy khó chịu quay đầu trùng mắt nhìn Yến Kỳ,
sau đó nhìn Tiêu Bắc Dã, nhỏ giọng cùng hắn nói chuyện, Tiêu Bắc Dã gật
đầu.
Người luôn cuồng vọng bá đạo, trước mặt Vân Nhiễm lại dịu dàng ngoan
hiền, khiến bao người hộc máu, nữ nhân này vận khí thật tốt, bị Yến quận vương từ hôn còn có thể tìm được một người sánh nang với Yến quận
vương, lại đối xử tốt với nàng, thật làm người khác khó chịu.
Chính giữa đại điện hai người động thủ vẽ tranh.
Tốc độ cực kỳ nhanh, mọi người vừa uống rượu vừa nhìn hai người, dù ở góc độ nào cũng thấy hoàn mỹ tương xứng.
Nhìn hai người như vậy bỗng liên tưởng đến một câu, cử án tề mi ân ái bạc đầu.
Yến Kỳ luôn Thái Sơn áp đỉnh không biến sắc, thời khắc này lại vì hình
ảnh của hai người tâm tình có chút u ám, cổ họng khô khốc, môi bạc
thếch, chỉ có thủ hạ của hắn biết, tâm tình chủ tử đang không tốt.
Hết một nén hương hai người dừng động tác, Vân Nhiễm nhìn hoàng thượng.
“Hoàng thượng có thể tắt đèn được rồi?”
Sở Dật Kỳ cũng sớm nghe qua ngũ sắc lưu quang họa diệu kỳ ở chỗ sau khi
tắt đèn vẽ ra hình ảnh, cho nên Vân Nhiễm vừa nói, Sở Dật Kỳ liền đồng
ý, phân phó cung nữ thái giám tắt đèn.
Đèn tắt bức họa bị đốt, trong màn đêm vang lên tiếng động, có hoa mai nở rộ trong đại điện, một đóa lại thêm một đóa, ngày càng có nhiều hoa mai lại còn có mùi hương thanh mát của mai, đồng thời có người phát hiện
hoa này khác với hoa mai lần trước.
Có người kinh hô ra tiếng: “Trời ạ, không phải năm màu mà là bảy màu.”
“Cái gì bảy màu sao?”
Lại có người bắt đầu đếm: “Quả nhiên là hoa mai bảy màu.”
“Trời ạ, quận chúa Trường Bình là như thế nào, lại có hoa mai bảy màu.”
Chẳng những đại thần, ngay cả Sở Dật Kỳ cùng sứ thần tam quốc cũng ngạc
nhiên. Cơ Kình Thiên nhíu mi, không ngờ quận chúa Trường Bình có thể làm được hoa mai bảy màu thần kỳ như vậy, so với Triệu Thanh Nghiên chỉ có
hơn chứ không kém.
Nhưng Yến Kỳ đã nói, trận này chỉ có thể hòa.
Trong điện hoa mai dần dần tản ra, rồi biến mất không thấy, bốn phía
khôi phục màn đêm yên tĩnh. Hoàng thượng lệnh cho thái giám đốt đèn.
Triều thần đều kích động nghị luận, tuy rằng Giang Tập Nguyệt cùng Triệu Thanh Nghiên cầm vũ tinh diệu, nhưng mọi người đều xem qua không ít,
còn lưu quang họa của Vân Nhiễm là lần đầu được thưởng thức, nhất thời
kinh diễm, người người tán thưởng.
Yến Kỳ ho nhẹ ung dung lên tiếng.
“Kế tiếp mọi người bình luận xem Giang tiểu thư cùng Triệu tiểu thư thắng hay là quận chúa thắng, hay là hòa.”
Yến Kỳ dứt lời Đường Tử Khiên là người đầu tiên lên tiếng: “Ta cho rằng, họa của quận chúa Trường Bình tốt hơn.”
Lời vừa nói khiến không ít người phụ họa, nhưng có người lại nhớ lời Yến Kỳ nếu thế hòa toàn bộ tiền cược sẽ thuộc về hộ bộ Đại Tuyên, khiến
Đông Viêm, Tây Tuyết bị hố một vố thực sự là chuyện tốt, đành xin lỗi
quận chúa Trường Bình.
“Thần cho rằng hai bên ngang nhau.”
Một triều thần đứng lên, những người khác cũng tiếp lời phụ họa đều cho là hòa.
“Đúng vậy, nhất định là hòa.”
Hoàng đế Sở Dật Kỳ cười nói: “Tốt, nếu mọi người cho là hòa vậy thì là hòa.”
Hai nước Đông Viêm cùng Tây Tuyết trong lòng mắng một tiếng vô sỉ, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện gì, tránh để người ta nói bọn họ thua
không dậy nổi, không phải chỉ là một vạn lượng bạc và một trăm viên trân châu thôi sao? Tiêu Bắc Dã nghĩ Cơ Kình Thiên đặt nhiều hơn hắn mười
viên, trong lòng vẫn là cao hứng, so với hắn mình vẫn thiệt ít hơn.
Có điều hai người đều nhớ kỹ Yến Kỳ.
Chính giữa điện Yến Kỳ cười như nước lên tiếng: “Trường Bình quận chúa
cùng Triệu tiểu thư, Giang tiểu thư hòa nhau, nhưng ván tiếp theo có thể phân thắng bại.”
Yến Kỳ vừa dứt lời, Vân Nhiễm kêu một tiếng không tốt, đã thấy hắn nói với hoàng đế Sở Dật Kỳ.
“Thần có việc muốn khởi tấu.”
“Chuẩn,” Sở Dật Kỳ đang cao hứng, có thể lấy được tiền của Đông Viêm cùng Tây Tuyết.
Yến Kỳ bình tĩnh nói: “Ba ngày tới chính là ngày hoa yến của Đai Tuyên,
có tổ chức hoa vương đại tài, năm nay vì có sứ thần tam quốc nên sẽ long trọng hơn, cho nên thần muồn hoàng thượng hạ chỉ thiên kim nhà quan tam phẩm trở lên đều phải tham gia hoa vương đại tài, như vậy mới náo
nhiệt sinh động.”
Trong quá khứ hoa vương đại tài là do tự nguyện báo danh tham gia, một
ít thiên kim nhà các quan không tự tin vào tài nghệ có thể không cần báo danh, năm nay Yến Kỳ lại cho ra đề nghị như vậy.
Thiên kim từ quan tam phẩm đều phải tham gia.
Trong điện không ít vị tiểu thư mặt đen lại, bởi tài nghệ các nàng không có, đi thi không phải sẽ mất mặt sao?
Sắc mặt Tống Tình Nhi cũng ám, tuy phụ thân nàng là quan tam phẩm, nhưng ở kinh thành chỉ là chức quan nhỏ được xếp ngồi về ngoài hoa viên, nghe thấy Yến Kỳ nói, quanh thân nàng đổ mồ hôi, cảm thấy chuyện này có liên quan đến việc Yến Kỳ muốn nàng tham gia hoa vương đại tài.
Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Vân Nhiễm cũng ám, trong lòng mắng Yến Kỳ cẩu huyết, nàng không
muốn tham gia hoa vương đại tài, hiện tại bị hắn nháo, không tham gia
không được.
Hoàng thượng hơi nhíu mày suy nghĩ một chút, nhưng lại gật đầu đồng ý.
“Yến quận vương ý tưởng hay lắm, năm nay hoa vương đại tài thiên kim nhà quan tam phẩm trở lên đều phải tham gia, như vậy sẽ rất náo nhiệt.”
Yến Kỳ cười càng đậm hơn, hào quang ngút trời, chậm rã mở mắt nhìn Tiêu
Bắc Dã cũng Cơ Kình Thiên, như nhìn thấy hai con cá lớn, hai người bọn
họ thầm kêu không ổn, tên này lại muốn bọn họ mất máu.